Một lát sau với mũ áo chỉnh tề Minh phóng ra từ nhà tắm, tiến tới trước mặt anh nghiêm nghị. Tú Triết hơi khẽ lùi người lại, ko phải là định cắn người chứ? Còn chưa kịp nghĩ tới chuyện gì với chuyện gì, bàn tay nhỏ nhắn của Minh đã chụp ngay lấy tay của anh. Đột nhiên cảm giác tiếp xúc ấm áp mềm mại khiến cho Tú Triết xao động mạnh, cứ thấy lúng túng, bối rối như cậu học sinh ko biết nên tỏ tình thế nào. Minh 1 tay giữ bàn tay hắn nâng lên ngang mặt, tay còn lại ra sức lau lau chùi chùi ngón tay trỏ của hắn im lặng ko nói gì, rất tập trung. Mãi 1 lúc sau mới ngước đôi mắt to sáng long lanh như viên ngọc lên khẳng khái nhìn thẳng vào anh. Tú Triết đột nhiên thấy hai má mình hơi hơi nóng, bờ môi khô khốc khẽ nuốt nước bọt.
“Chuyện gì?” Cố dùng toàn bộ bình tĩnh ít ỏi còn lại nói bằng giọng điềm nhiên.
“Hãy quên sạch.. quên sạch chuyện lúc nãy đi!!” Minh vừa nói đôi mắt sáng vừa nhìn thẳng vào hắn như thể đang thôi miên.
“Chuyện lúc nãy?” Tú Triết nhìn cô đang rất nghiêm túc. “Ý cô là chuyện cái ҨЦầЛ ŁóŤ màu kem to đùng, có cái nơ đằng trước trông y chang đồ con nít đó hả?”
“Anh…” Khuôn mặt của Minh từ trắng bệch chuyển sang đỏ lừ, rồi từ đỏ lừ lại chuyển sang tím ngắt hoa sim. Chỉ còn biết im lặng cố nuốt cục tức vào người. Hắn ta quả thật biết làm cho người nổi giận.
Nhìn vẻ đắc thắng của hắn, cô tức giận suy nghĩ. Người quân tử ko chấp tiểu nhân, nghĩ rồi nhắm mắt lại hít thật sâu, thở ra. Lại hít thật sâu, thở ra. Lại hít thật sâu thở ra.. Cứ thể đến chục lần thì cô tự xem là bình tĩnh đã trở lại. Đi về phía giường trùm chăn đọc truyện.
Cứ ngỡ là sói đã ăn no thì cũng như chó nhà, đúng là 1 suy nghĩ vô cùng sai lầm và nguy hiểm (Các bạn gái đừng học theo nhé >_Minh an tâm rằng Tú Triết có người để trút bầu tâm sự rồi thì đảm bảo là sẽ ko còn quan tâm tới cô nữa. Hắn ta về phòng lấy đồ thì kệ hắn ta. Xong thì hắn lại đi nên ko quan trọng. Nhưng cái kiểu tự động đắp chăn nằm chờ thiệt đúng ko khác nào biết rõ là ૮ɦếƭ còn bảo Gi*t nhanh đi.
Đang lần dở tới trang được đánh dấu, Minh đột nhiên thấy hơi nặng nặng, cái chăn độc nhiên bó sát vào người cô. Cô nhìn lên thì Tú Triết đang chặn 2 tay lên chăn, bó cô lại ko khác gì bó mạ.
“Anh.. làm gì vậy?” Minh hỏi nhìn có chút ngờ vực.
Anh chỉ im lặng hay tay vẫn ko nhúc nhích, chiếc đệm lún sâu hơn, làm chiếc chăn lại càng bó lấy cô hơn. Trong đầu anh nghĩ “Để xem cô chạy đường nào?”, ánh mắt nhìn vào mớ thịt đang bị kìm kẹp. Trong lòng ko khỏi nảy ra tà niệm.
“Định làm gì vậy?” Minh nói thanh âm có phần cao hơn.
Anh nở 1 nụ cười gian manh. Khẽ cúi xuống hôn vào má cô. Hơi thở âm ấm khẽ vuốt ve chiếc cằm xinh xắn, mơn man đến cổ, chạm nhẹ vào tai cô nhột nhột, khiến cô rụt cổ lại.
“Tránh ra!” Minh ra sức dẫy dụa. Nhưng bị bó chặt trong chăn dưới sức nặng của hắn, cô hoàn toàn chẳng thể làm gì. “Bạn gái anh ở ngay phòng bên cạnh đấy!” Minh tìm mọi lý do mong con sói lui quân. Trong đầu thì nghĩ. Cầu trời cho hắn nhớ tới miếng ngon mà quên con đi. Cầu trời. Con chỉ là thịt lợn bình thường, cô ấy mới là thịt bò kobe. Ko lý nào 1 tên ngu lại chọn ăn thịt lợn mà ko phải thịt bò. Cầu trời lạy phật. Thánh a la, chúa Giê su, xin giúp con thoát khỏi nạn này.
Anh nhướng mày nhìn cô. Ko phải đang ghen chứ. Khuôn mặt bỗng chút trở nên ấm áp, nhưng vẫn ko thể từ bỏ miếng mồi ngon đang giẫy dụa vô tác dụng trước mặt. Khẽ cúi xuống gần tai cô thì thầm. “Bạn gái thì sao? Cô ấy là bạn gái tôi rồi thì bao giờ tôi muốn ăn thịt chẳng được. Chi bằng cứ thưởng thức bữa ăn này trước.”
“Đê tiện!!” Giọng nói đầy giận dữ, Minh tìm mọi cách thoát ra.
“Cô ko biết con trai vốn là đê tiện sao?” Hắn ko đính chính tiếp tục nở 1 nụ cười đầy tình ý. Tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình.
Minh cắn chặt răng lại tức tối, rồi cô đành quyết định tới mức đường cùng. Người ta vẫn bảo là chó cùn thì dứt dậu, con giun xéo lắm cũng phải quằn, vào đường cùng thì thỏ cũng là sư tử. Cho nên lần đầu tiên con mèo chủ động là kẻ ăn thịt.
Tú Triết vẫn ko biết nguy hiểm trước mắt vẫn tiếp tục tận hưởng chiếc cổ thơm ngon của cô, mà ko hề biết rằng cô sắp dùng tới vũ lực. Khiến anh cam bại thủ phong. Ngậm ngùi ứa lệ mà tiếc nuối.
Minh nghĩ bụng anh tưởng chỉ mình anh biết cắn người thôi sao. Nghĩ vậy khóe miệng mềm mại đỏ mọng của cô khẽ mở ra, hàm răng của cô cắn phập vào đôi tai của con sói. Tuy rằng rất muốn dùng sức cắn thật mạnh cho hắn đứt tai thì thôi, nhưng đột nhiên trong lòng cô lại có chút thương xót, nên lực cắn giảm đi rất nhiều. Nhưng nó cũng đủ gây ra uy lực đủ khiến cho Tú Triết phát hoảng.
Ôm đôi tai đỏ lừ của mình, anh nhảy lùi ra khỏi giường. Hoàn toàn bị kích động. Ko phải anh ngây thơ tới mức chưa bao giờ được đàn bà мơи тяớи, nhưng cái này cũng khó trách anh. Điều này lệ thuộc vào người đàn bà đang tấn công anh là ai. Cảm giác rõ làn môi xinh xắn, đỏ hồng mềm mại ấm áp chạm vào vành tai, hàm răng trắng còn khẽ cắn vào thùy tai, rồi lại vô tình chạm nhẹ của đầu lưỡi cô ươn ướt, nóng nóng. Thử hỏi làm sao mà ko bị kích động. Mặt anh đỏ lừ lùi lại. Nhìn cô ko tin được vào bản thân mình. Cô thật sự đang khiêu khích anh?
Tuy anh biết mèo hay cắn người, nhưng cô cũng chỉ từng cắn anh khi anh cố gắng hôn cô. Chứ ko bao giờ cắn vào mấy chỗ khiến cho anh có khả năng bị hỏa thiêu thế này cả.
Thoát được gọng kìm bị kìm kẹp bao lâu, Minh ngồi dậy ngước nhìn với ánh mắt khinh khỉnh. Xem ra chiêu này thật hữu hiệu, anh tưởng tiểu thư ko biết dùng chiêu của anh sao? Đừng tưởng cắn người thì người ko biết cắn lại.
Nhìn vẻ mặt đắc thắng của Minh, nghĩ tới bộ dạng bối rối của bạn thân mình, tự anh cũng thấy mình đang “nhục dần đều” ko khỏi tức giận kiềm chế nỗi xoa động trong lòng. Phút chốc khuôn mặt đỏ bừng biến thành tức giận “Cô…”
Thản nhiên vênh mặt lên tự đắc như con bé con vừa đánh thắng trận oai liệt, cô nở 1 nụ cười đắc thắng.
“Giờ thì xem ai mới là người có thể dùng bữa!” Lời nói khiêu khích của cô rõ ràng ý là đừng nghĩ có thể ăn tôi dễ dàng nhé. Tôi ko phải tiểu hổ đặt lên đĩa làm 9 món đâu.
Nhưng anh lại nghe thành 1 nghĩa khác. Mặt anh đơ ra nhìn cô, cái đầu phút chốc bốc khói như máy tính hoạt động quá tải. Quạt chíp ko thể quay mà mainboard thì đang bốc mùi cùng khói với khói.. Cháy IC rồi!!!!
Cô muốn ăn anhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!
Bỗng nhiên kéo anh ra khỏi mớ lộn xộn đầy khói và tiếng xoẹt xoẹt chập điện. Những âm thanh Cốc.. cốc vang lên.
Quay người lại nhìn cánh cửa. Tú Triết có chút ko vui, anh lạnh lùng bước ra mở cửa. Chỉ mở hé ra 1 chút đủ để nhìn chứ ko mở hẳn cánh cửa ra dò xét. Từ khe cửa nhỏ đó hắn nhìn thấy 1 dáng vẻ yêu kiều đang ở ngoài cửa e thẹn. Đồng tử anh co lại, quay lại cái nhìn bao quát, lạnh băng thường lệ, nhìn người đẹp dửng dưng như nhìn cành cây có lá.
“Chuyện gì?” Hắn lạnh băng hỏi, cũng chả mở cánh cửa rộng thêm, rõ ràng ko có ý định mời cô vào phòng.
“Em.. vì ko thấy anh đâu nên em đi tìm” Cô gái ấp úng lộ vẻ bẽn lẽn thẹn thùng. Nhìn gương mặt trắng, đôi môi đỏ xao xuyến lòng người đang e ấp chẳng có ai nỡ ko động lòng. Mi tự nhủ cái chiêu này bao giờ cũng có tác dụng. Chưa có ai chống lại được vẻ e thẹn của gái xinh bao giờ. Thế nhưng anh thì cứ lạnh băng như ko.
“Giờ thấy rồi sao còn đứng đây?” Anh nói thẳng thừng chẳng hề kiêng nể.
Làm cho Mi sững sờ vừa ngượng vừa thầm oán trách nhưng lại ko dám thể hiện. Chỉ đành ngậm ngùi cố giữ lại sự hiền dịu của mình mà thôi. Cô thấy đắng ngoét ở cổ mối thù này chắc nhớ mãi ko quên. Nhưng đành nuốt xuống vui vẻ nói “Vâng.” Rồi nhẹ nhàng tính bỏ về phòng thì.
Cánh cửa phòng mở rộng hơn “Ai vậy?” Minh tò mò bước ra mở cửa. Cô đã kịp đứng dậy phòng thủ sau lần phản công vừa rồi. Nhìn thấy cô gái yêu kiều mắt Minh sáng rỡ như mèo gặp cá. Thiệt đúng như gã dâm tặc nhìn thấy mĩ nhân. Thiệt đáng sợ. Thấy con gái cô vui vẻ nở nụ cười toét miệng.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Mình.. Mình định về phòng.” Thấy cô gái này tự dưng niềm nở với tình địch là mình Kiều Mi ko khỏi đề phòng. Tính dùng đòn gì đây?
“Về phòng? Đằng nào cũng tới đây rồi sao ko vào 1 chút?” Minh vui vẻ kéo tay Mi. Đúng thật là mở cửa thành rộng mở chờ tướng giặc vào ςướק mà.
Nhưng bàn chân Kiều Mi chưa bước được qua cánh cửa phòng thì Tú Triết – người từ nãy tới giờ bị Minh cho là vô hình – đã lên tiếng.
“Làm gì?” Anh trừng mắt nhìn Minh, bàn tay giật mạnh tay cô ra khỏi tay Mi.
“Ai..” Minh khẽ chậc lưỡi vì bị giật mạnh.
Tú Triết quay sang nhìn Kiều Mi đang ko khỏi bối rối cùng ૮ɦếƭ lặng đứng nhìn, ko dám nhích thêm dù chỉ 1mm qua ngưỡng cửa.
“Về phòng!!” Anh chỉ nói đúng 2 từ như thế đầy uy lực, cô gái yêu kiều chỉ còn biết run rẩy cố tìm sự vững vàng đôi chân mà chạy thiệt nhanh. Xã hội đen.. Đúng là xã hội đen rồi…..
Thấy Mi chạy vô phòng bên đóng cạch cửa, Minh gọi với theo nhưng chẳng còn kịp nữa. Bực bội nhìn Tú Triết vẻ ko thể tin được anh lại quá đáng như vậy. “Thật quá quắt!!” Minh lầm rầm ko tin nổi mà đi về phía ghế sofa. Bài học xương máu vừa rồi khiến cô đúc rút 1 kinh nghiệm. Với cái gã đầu óc lúc bình thường lúc bất thường này, tốt hơn hết nên tránh xa cái giường ra.
“Có gì quá quắt?” Tú Triết hỏi lại vẻ ko tin nổi cô có thể nói anh quá quắt. Đuổi 1 người ra khỏi phòng mình thì có gì là sai. Anh ko có thói quen dẫn con gái vào phòng riêng viếng thăm.
“Dù sao người ta cũng là con gái, đại ca, anh có cần lớn tiếng vậy ko?” Minh nói vẻ mặt kéo dãn ra, mắt chỉ mở 1 nửa, tròng mắt thì như 1 đường thẳng nhìn hắn khinh khi.
“Có gì quá đáng khi cô ta tự ý đi vào phòng của người khác?”
“Đại ca, cô ấy là người yêu anh đấy!!” Minh nhìn mặt hắn ngớ ngẩn. Tên này đúng là chỉ dùng tới 1/6 não trước để nghĩ đúng ko? Sao mà tốc độ xử lý thông tin lại chậm thế? Phải để cô nhắc hắn mới nhớ hắn vừa gây sự với bạn gái hắn sao? Tuy cô bị bắt nhốt ở đây, với hắn thì là món hàng, trong mắt cô thì mình ko khác gì tù binh. Nhưng đại ca à, người có mới thì cũng nên nới cũ chứ. Tôi chỉ là 1 gã tiểu tốt vô danh thôi. Ngài ђàภђ ђạ chán rồi, giờ có cô người yêu mới xinh đẹp nhường ấy, làm ơn tha cho cái mạng nhỏ này có được ko?
“Cô có vẻ để ý tới bạn gái tôi nhỉ?” Giọng nói của anh bốc chốc trầm xuống. Đôi mắt nhướng lên nhìn cô thú vị.
“Đương nhiên phải để ý rồi!” Cô ấy là đáng cứu thế của tôi mà. Ko để ý cho cô ấy ko sợ trời đánh ૮ɦếƭ vì vô lương tâm sao? Nghĩ trong bụng nhưng cái vế sau Minh đành nuốt vào trong.
“Cô an tâm cô ta là 1 người rất biết nghe lời chứ ko như cô đâu!” Anh vừa nói vừa chăm chú nhìn gương mặt cô để tìm 1 chút dấu hiệu.
“Vậy thì tốt. Chỉ sợ tới lúc anh mất rồi đừng trách tôi là ko tốt bụng cảnh báo anh.” Minh nói quay người lại với tivi ko đối thoại với hắn nữa.
Tú Triết khẽ đưa tay vuốt cằm, đôi mắt sáng nheo lại nhìn theo người đang ngồi trên ghế. Ko nói gì chỉ lén lút nhếch mép.
Đêm nay sau 1 hồi nhìn họ âи áι dắt nhau về phòng tiếp diễn cái màn hô hấp khó như đêm trước. Minh đành lấy gối úp chặt vào tai mình, cọ quậy mãi mà ko ngủ được. Bất giác cô nhớ chị gái của mình ghê gớm. Nhìn cô gái kia, lại nghĩ tới chị mình, ko biết bị gả bán tới đâu. Đúng là 1 lũ tán tận lương tâm. Mấy cô gái muốn lấy chồng nước ngoài thì thôi, ko tính đi, nhưng chị em cô đâu có muốn. Ko biết chị cô có lấy phải 1 gã hung bạo, đêm thì vắt kiệt sức lực, ngày thì quát đi phải đi, quát ngồi phải ngồi như cô gái phòng bên hay ko. Nghĩ rồi lại lo lắng tới gần ૮ɦếƭ. Nhưng lại chẳng thể làm gì. Hỏi lại chẳng biết hỏi ai. Ít ra cô cũng muốn biết chị cô bị bán tới đâu. Lực bất tòng tâm, Minh nghe trái tim mình nặng trịch như trì. Ko biết sao mãi ko thể thở được. Rồi trong đêm cùng với cái tiếng ám thị của 1 trai 1 gái phòng bên đang hăng say “thể dục buổi tối” những giọt nước mắt của cô nhỏ xuống từng giọt từng giọt. Một hơi run rẩy uất ức muốn trào ra khỏi khóe môi đang run rẩy, đau buốt trong Ⱡồ₦g иgự¢ cứ dồn dập thổn thức muốn giải phóng ra ngoài. Nhưng Minh chỉ biết nhắm chặt mắt, cắn chặt môi, nuốt lại toàn bộ những u uất trong lòng. Im lặng run lên từng cơn để tránh những tiếng nấc. Rồi cố gắng thở ra thật nhẹ nhàng. Ko được khóc. Ko được khóc. Cô tự nói với mình ngàn lần như thế. Nhưng càng nói thì lại thấy mắt mình càng mờ hơn, mặt mình lại càng nóng bỏng nước mắt.
Cũng trong buổi tối hôm ấy, ở trong 1 căn phòng yên tĩnh, có 1 cô gái chập chờn trong giấc mơ thấy được bóng dáng cô em gái nhỏ của mình đang ngồi đâu đó bật khóc. Cô gái sợ hãi giật mình tỉnh dậy, đôi mắt xinh đẹp đã ướt sũng nước tự bao giờ.
Buổi sáng hôm ấy khi tỉnh dậy Minh cảm giác lờ mờ nhìn xung quay, đôi mắt đã sưng húp lên vì khóc. Cô ko nhớ hôm qua đã khóc bao lâu, chỉ biết rất rất lo lắng, rất rất nhớ chị, rất rất nhớ nhà. Cứ cảm giác cuộc sống của mình ko có chuyện cổ tích, nhưng mà sao việc bị bắt cóc tới 1 nơi bán người gần biên giới lại giống như truyện cổ tích thế này. Còn đang ngơ ngẩn ngồi trên giường cô nghe thấy có tiếng mở cửa, Minh ngước lên chỉ thấy 1 người hầu gái đang bê 1 khay thức ăn vào. Minh hơi thẩn người có lẽ đã tới giờ ăn sáng rồi. Cô hầu gái vừa bước vào phòng thì cũng có 1 người nữa tiếp bước đi vào.
“Giờ này mới dậy sao?” Một giọng nói con gái mềm mại, nhưng lại pha chút kiêu ngạo ko nể tình đứng ở cửa nhìn cô. Mi đứng ở cửa khinh thường nhìn cô, tại sao cô ta có người bê bữa sáng lên tận giường, còn cô thì bị vứt chỏng trơ ở 1 bên? Thật đúng là khinh người quá đáng.
“Chào buổi sáng!” Minh vui vẻ cười chào cô, mới sáng sớm đã được gặp người đẹp thật vô cùng tốt.
Nhưng ngược lại với vẻ mặt của cô, Mi lại vô cùng khó chịu. Trong đôi mắt kiêu sa của cô ta nụ cười kia cứ như đang nhạo báng cô, giống như Minh đang đưa ra 1 chiến thư đầy thách thức, với lời tựa chính là tôi với cô cùng ở cạnh 1 người đàn ông, nhưng tôi mới là chủ cô chẳng qua chỉ là bồ nhí mà thôi. Ai nói cô sẽ thua? Về sắc đẹp cô hơn cô ta, về dáng người cô ta có cái gì? Tại sao cô ta thì như công chúa, còn cô chẳng khác gì món đồ chơi người ta hứng thú thì chơi ko thì chỉ có thể nằm trong thùng đồ chơi.
“Chào buổi sáng!” Mi nhỏ giọng nói, chậm rãi bước đến bên giường của Minh, cô nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh mỉm cười.
“Sắc mặt có vẻ ko tốt lắm. Ko khỏe sao?” Giọng nói vô cùng quan tâm.
Minh mỉm cười ngọt ngào lắc đầu. Trong lòng cảm giác y như nhìn thấy chị gái mình vậy. Nếu như được kết bạn với cô ấy chắc chắn tốt lắm.
“Xem ra cô được đối xử rất tử tế.” Mi liếc mắt nhìn cô hầu gái đang dọn dẹp bữa sáng, đôi mắt có chút ghen tị.
Minh chỉ có thể mỉm cười ko đáp.N ếu gọi bị nhốt trong 1 căn phòng, ko thể bước chân ra cửa là được đối xử tử tế thì chắc chắn là trại giam cũng như resort rồi. Cảm giác rõ trong trái tim mình có 1 chút đau xót.
“Tôi lại ko nghĩ như vậy!” Minh chậm rãi nói.
“Hả?” Mi nhìn cô ta nghi ngại.
“Tôi cũng chỉ là món hàng hắn ta mua về. Giờ tôi bị nhốt ở trong này, ra ngoài cũng có người đi theo từng bước. Cho tôi ăn ngon thì sao? Cho tôi mặc đẹp cũng làm gì? Tôi lại chẳng thể bước ra ngoài. Cũng chỉ như con gà được người ta tẩm bổ rồi mang bán thôi mà.” Minh cười chua chát nói.
Mi nheo đôi mắt lại nhìn cô gái trước mặt. Cô ta ko cảm thấy cô ta được đối xử đặc biệt quá tốt sao? Nếu chỉ là 1 món hàng hay gà tây được vỗ béo, có ai có người hầu riêng mang từng bữa đến tận giường. Thậm chí còn được ở trong căn phòng của chính đại ca xã hội đen, có ai вυôи вáи иgườι lại nuôi người tại phòng mình, khóa kín ko cho ai tiếp cận ko chứ? Vốn là Tú Triết muốn nhốt cô lại trong phòng, ko cho cô ta đi đâu, ko cho ai nhìn thấy cô ấy. Là bởi vì Tú Triết xem cô ta rất đặc biệt. Đặc biệt đến đáng nghi ngờ.
“Xin lỗi, thưa cô cậu chủ có dặn ko ai được ở lại trong phòng trừ tiểu thư.” Cô hầu gái khẽ nhắc nhở Mi ra ngoài.
Mi tức giận liếc xéo cô hầu gái 1 cái, nhưng biết rõ ko thể nào ko nghe lời. Nếu như ko nghe lời chắc chắn Tú Triết sẽ ko ngần ngại mà xé cô làm đôi. Lần trước cô chỉ tò mò gõ cửa thôi, hắn cũng đã muốn đánh cô 1 trận, nếu như lần này cô còn cố xông vào đảm bảo hắn sẽ ko nương tay mà đánh thôi. Nghĩ tới đây cô đứng dậy khỏi giường quay người bước đi ra cửa.
“Rất vui được nói chuyện với cô.” Minh nói với theo cô.
Mi dừng lại nơi bậc cửa, quay người lại chỉ thấy 1 khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn, bờ môi hồng tươi xinh xắn như hoa hồng. Gương mặt xinh xắn tươi cười làm cho người ta đột nhiên ngây dại.
“Tôi cũng vậy.” Mi lịch sự nhã nhặn cười. Cảm giác được trong lòng có chút dao động. Nhưng lại rất nhanh thù hồi, nụ cười của cô ấy thật khiến người ta bực bội.
“Chúng ta có thể làm bạn ko?” Minh hơi ngập ngừng hỏi. Đã bao lâu rồi ko có người nói chuyện với cô như bạn bè, mà ko phải là người giúp việc?
Mi nheo mắt lại nhìn cô ta như để xem cô ta đang nghĩ cái gì. Nhưng chỉ nhìn thấy 1 gương mạt vô cùng to tròn, khóe môi hồng tươi xinh xắn, gương mặt của cô ta vô cùng ngây thơ vô tội. Hoàn toàn ko có 1 chút tà ý.
“Được.” Mi nhẹ nhàng nói ra 1 chữ rồi lạnh lùng quay đầu bỏ đi cùng cô hầu gái.
Căn phòng sang trọng chỉ còn lại 1 cô gái nhỏ bé ngồi trên chiếc giường ấm áp. Trên gương mặt của cô rạng rõ nụ cười. Cuối cùng cô cũng có 1 người bạn rồi. Một cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong cơ thể, lâu lắm rồi cô ko thấy vui nhiều như thế.