Truyện Cổ Tích Của Mèo Và Sói - Chương 18

Tác giả: Sakura Mooru

Mượn dao Gi*t người
Tú Triết mơ màng trong cơn ngủ chập trờn, nghiêng người quờ tay tìm kiếm nhưng chiếc giường lại trống trơn. Giật mình mở mắt Minh đã ko còn nằm trên chiếc giường đó rồi. Bật dậy thật nhanh, anh nhìn quanh tìm kiếm, một cái đầu ngọ nguậy phía sau sofa, anh thở phào nhẹ nhõm. Đứng dậy khỏi chiếc giường bước về phía phòng tắm, khi đi qua ghế sofa anh nhìn coi cô đang làm gì, rồi anh khẽ cười.
Ngồi trên chiếc ghế tựa hồ như ko để ý mọi chuyện xung quanh mà chìm vào giấc ngủ. Dù ko biết bao nhiêu ngày đã nhìn thấy gương mặt mơ màng của cô, nhưng anh vẫn ko khỏi xuyến xao mỗi khi nhìn thấy cô mơ màng, một nụ cười bỗng hiện lên trên khóe miệng, cảm giác như cơ thể được thổi 1 luồng ko khí ấm nóng. Tiến về phía ghế sofa khẽ cúi người xuống, nhẹ nhàng miết làn môi vào làn da mát lạnh mềm mại của cô. Trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Điều khó có thể tưởng tượng được là cái tình cảnh của 1 gã thân thể cường tráng, đầu óc tuy ko phải là thiên tài nhưng cũng có thể cho là tinh anh lại đột nhiên mang trong mình cảm quan giao động như 1 đứa trẻ mới lớn. Mỗi lần chỉ vì những cử chỉ nhỏ nhặt hoàn toàn vô ý của cô mà bỗng chốc ngơ ngẩn, anh ko khỏi tự cười chính mình. Cô khẽ nhăn mặt, đôi mắt dần dần mở ra, rồi đột nhiên cái đôi mắt to tròn đen láy ấy mở to ra nhìn thẳng vào anh. Sau 1,02 giây bàng hoàng, cô lùi người về phía sau vẻ cảnh giác.
“Làm gì vậy?” Đôi mắt to tròn mở ra tức giận, đảo qua 1 vòng trên gương mặt đang dí sát vô mặt mình dò xét rồi dừng ngay lại nơi đôi mắt như mặt hồ thu, nhìn xoáy vào con ngươi sâu thẳm của hắn. Đột nhiên Minh nghe như “chích” bản thân cô cũng hoàn toàn lúng túng ko biết là tiếng gì, chỉ 1 tiếng động nhỏ lướt qua bỗng chốc làm cho cô giật mình chột dạ. Rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh lờ đi, chỉ là 1 tiếng chích rất nhỏ từ Ⱡồ₦g иgự¢, ko đáng quan tâm.
Tú Triết vẫn xoáy cái nhìn vào đôi mắt cô, ko trốn tránh, hay có lẽ bản thân anh ko biết phải trốn tránh thế nào, chi bằng..
“Làm.. Làm cái gì vậy?” Minh hỏi lại lùi về phía sau thêm 1 chút. “Dừng lại! Tôi bảo anh dừng lại ở đó!” Lại lùi thêm chút nữa. “Đã bảo là dừng lại cơ mà! Nếu ko đừng trách tôi ko khách sáo!” .. Lùi thêm chút nữa..
Kịch!!
Chạm thành ghế rồi!! Đồng nghĩa với việc…… ko còn đường nào để thoát hết!!!!!! >____<’’’
Sói thì đã tới gần mà hình như mèo ta lại mở cửa để cung nghênh quan lâm. Thật đúng là thiện tâm phật tổ nguyện dâng thân mình cho thú dữ ăn thịt! A di đà phật!!
Hắn lạnh lùng tiến tới, lạnh băng và thờ ơ, giơ 1 bàn tay lên, Minh khẽ co rúm vai lại, trốn né, nhưng bàn tay kia vẫn tiến tới, đặt lên mái tóc mềm của cô, vuốt 1 sợi tóc rối đang nhô ra thẳng lại nếp.
“Mau đi rửa mặt đi, trông cô ko khác gì con mèo rồi!” Hắn lạnh băng đáp vẫn với ánh mắt lạnh băng, gương mặt giống như đeo hàng chữ “ςướק đây đừng manh động!”
Minh trong lòng như thoát được gánh nặng, vội vàng đứng phắt dậy chạy ngay vào nhà vệ sinh ko cần hắn phải mời lần thứ 2. Đóng thật nhanh cánh cửa, cô thở mạnh ra 1 cái thoải mái. Có mấy khi đã cắt sẵn miếng thịt đặt trước miệng mà con mãnh thú lại nhẹ nhàng “A di đà phật, hôm nay ta ăn chay!!” còn có người ngu sao mà ko nhanh chạy cho mau. Khẽ cười nhìn bộ dạng đầu tóc rối bù của mình trong gương, với lấy tuýp kem đánh răng cho vào bàn chải, một tay đánh răng 1 tay cào cào mái tóc rối bù của mình, Minh khẽ cười, cảm giác the mát của kem đánh răng trong miệng thật giống cảm giác của cô lúc này. Thì ra chuyện cổ tích thật sự có tác dụng thần kỳ, đúng là mỗi tối nên đọc truyện cổ tích mới được.
Nhìn theo cái dáng chạy ào đi của Minh, Tú Triết cúi đầu, thở nhẹ. Thật khó giữ được cho ánh mắt mình trở nên bình lặng trước mặt cô, dù cho trong đôi mắt lạnh lùng của anh phút chốc dịu đi như hồ nước mùa thu, nhưng anh lại sợ làm mặt hồ của mình dậy sóng, nên chỉ có thể đóng băng mình lại mà tiến tới làm như bình thường. Anh có thể đối diện với bao đôi mắt nhìn ngó, cầu xin hay nước mắt đàn bà, nhưng sao để nhìn vào 1 đôi mắt sáng trong veo của cô lại khó như vậy. Thở ra như được giải thoát bằng màn kịch dở tệ của mình. Anh lún sâu vào ghế.
Minh có 1 thói quen xấu ngoài việc ngủ ngày, thích đồ ngọt, thích ăn vặt, thích hoạt hình.. ra đó là thích tắm. Cho nên cô quyết định tốt hơn nên nhường phòng tắm cho hắn trước. Mở cửa bước ra thấy hắn đang ngồi cúi gằm mặt trên ghế sofa, cô khẽ nhón ngón chân tới gần nhưng hắn vẫn bất động. Tinh nghịch khẽ mỉm cười có phải đây là cơ hội để trả lại chút lời mà anh đã cho cô “vay” hay ko? Nhẹ nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ tiến tới gần, hắn vẫn im lặng, cô khẽ chọc chọc vô mái tóc hắn, hắn vẫn ngay đơ.
“Có phải hôm qua ko ngủ ngon ko?.. Kệ chứ.. Nếu hắn ta ko tỉnh lại ko phải ta lại càng ngư ông đắc lợi sao?” Khuôn mặt gian tà của cô hiện lên cười đắc chí. Cô thật lòng muốn đánh bốp cho hắn 1 cái vào đầu, nhưng nghĩ lại hành động khó lường có thể phát sinh gọi là hậu họa, cô rùng mình quyết định thôi thì “quân tử trả thù 10 năm ko muộn” cứ nên làm gì nhẹ nhàng là được rồi.
Cô làm mặt hề trước mặt hắn, lè lưỡi, hếch mũi. Hắn vẫn ngay đơ ko hề cử động chỉ 1 lúc. Cô khẽ giật 1 sợi tóc trên đầu hắn, chỉ hận giật xong 1 sợi hắn vẫn chưa tỉnh lại, lại thấy tiếc sao mình lại quá khiêm nhường giật ít quá để cái đầu hắn vẫn cứ nhiều tóc như thường. Cô mạnh tay chạm vào hai má lạnh băng của hắn, lần đầu chạm vào má con trai, cô có chút tò mò. Ko phải cảm giác mềm mềm mịn mịn như trong mấy tiểu thuyết mĩ nam, da hắn ko hề mịn sờ vào cảm giác hơi ran ran, có chút gì đó hơi khô khô, nhưng lại bằng phẳng giống như là mặt đất cứng rắn, khỏe khoắn, cô phút chốc bị thu hút. Lấy 2 tay kéo má hắn, kéo rồi lại kéo, đôi mắt hắn vẫn cứ nhắm nghiền, cô cười thích trí nhìn gương mặt bình thường cứ lạnh lùng đến đáng sợ, giờ phùng ra làm mặt cười mà ko khỏi cười khanh khách. Nhưng bỗng nhiên người cô như hóa đá.
“Chơi vậy đủ chưa hả?” Đôi mắt hắn vẫn nhắm nghiền, người vẫn ngay đơ ko hề nhúc nhích, nhưng cái giọng lạnh băng vẫn cứ thoát ra khỏi cái miệng đang được kéo hơi giãn ra lạnh băng như thường lệ.
Minh im lặng nhìn hắn, rồi từ từ hắn mở mắt ra nhìn cô với ánh đầy giận hờn.
Ha ha haha… một tràng cười ko thể nào kìm được phát ra ko chủ ý. Cô gập người lại, nước mắt chảy ra.
Bây giờ gân xanh đã nổi lên trên 2 bàn tay hắn,đôi mắt nhắm lại cố giữ bình tĩnh. “Xem ra cô vui lắm hả?” Cố gắng kìm chế sự tức giận trong giọng nói của mình 1 cách tối đa, hắn tự nhủ bình tĩnh, bình tĩnh, ko được manh động. Bình tĩnh.
“Tại.. tại.. thật sự rất buồn cười.. gương mặt anh..” Minh vẫn tiếp tục cười nghiêng ngả, khi nghĩ tới cái giọng hoàn toàn nghiêm túc của hắn với mặt hề kia.
“Dám mang gương mặt của thiếu gia ra đùa!” Hắn bật dậy khỏi ghế, ko thể nào kìm chế được cơn tức giận của mình, hắn lao tới túm chặt 2 bàn tay cô vừa lao về phía chiếc giường đẩy cô xuống. Vừa đè lên người cô, hắn đã thấy người mình nóng ran, cơ thể trở nên bức bách kì lạ, mùi hương kẹo sữa lại thoang thoảng lan trong ko khí. Cô đã ngừng cười, nhìn lại vào gương mặt đang dí sát vào mặt mình.
“Nhưng mà rất dễ thương!” Cô mỉm cười híp cả mắt nhìn hắn..
Thua,thua..Thua thảm hại!!!!
Nhiệt độ thì vẫn cứ tăng, cơ thể thì càng ngày càng thúc giục, nhưng sĩ khí thì lại hoàn toàn bị đánh tan, hắn đang lâm vào trong tình trạng, người thì đang lâng lâng ko rõ vì đâu, nhưng thú tính thì đang nói rằng, còn chờ gì nữa, đến giờ ăn rồi.
Và rồi hắn gục đầu xuống vai cô, nụ cười của cô làm cho hắn hoàn toàn bị hạ gục. Dù có tức giận tới đâu, dù cho ko ai trong 27 năm qua dám làm thế với hắn, dù hắn là kẻ xem trọng sĩ diện bản thân còn hơn là xem trọng bố hắn, thì chỉ bằng 1 nụ cười của cô tất cả bị san bằng, đánh văng ra như người ta đánh 1 cú home run bóng bay ra ngoài sân ko cần phải nhặt lại. Hoàn toàn bị chinh phục. Nhưng..
“Là tại cô đấy!” Đôi mắt hắn sẫm hẳn lại, sâu như hố đen vũ trụ ngẩng lên nhìn cô. Và rồi cổ tích thì vẫn là cổ tích. Muốn có tác dụng an thần tốt nhất là nên dùng thuốc an thần.
Nói rồi hắn lao vào khóe môi vừa tắt nụ cười mê hồn kia, bờ môi hắn cũng trở nên nóng hơn, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi mềm của cô, mặc cho cô cắn chặt 2 hàm răng lại phản kháng, cái lưỡi mạnh bạo của hắn vẫn cứ bướng bỉnh, тһô Ьạᴏ tách 2 hàng rào phòng thủ của cô ra dễ dàng, len vào trong. Cảm giác mềm mại, ẩm ướt khi hắn khẽ chui vào trong miệng, cô càng um.. um tuyệt vọng hơn, nhưng quá muộn, cái lưỡi gian xảo của con sói đã thò ra. Lý nào lại rụt về dễ dàng thể. Hắn quờ quạng trong khuôn miệng cô, và rồi chạm được vào cái gì đó đang run rẩy ướt ngọt ấm áp như viên kẹo mềm trong miệng cô. Mạnh mẽ lôi lại, cuốn lấy giữ chặt lại. Rồi từ từ mơn chớn từng chút 1 bằng đầu lưỡi của mình. Từ từ tận hưởng chiếc lưỡi thơm ngon của cô, như đứa trẻ con liếm viên kẹo que. Giờ đây hắn lại càng muốn nhiều hơn thể. Chiếc lưỡi ngon mềm của cô càng khiến hắn nóng rực lên, hơi thở trở nên gấp gáp, đôi khi hắn phải hơi rời ra để tìm chút ko khí, nhưng chỉ 1 giây sau đó, lại cuốn chặt lấy như thể sợ xa rời.
Hắn hoàn toàn mất kiềm chế, nhưng lỗi ko phải ở hắn. Phải! Chắc chắn ko phải ở hắn. Ai bảo cô dám mang hắn ra làm trò cười, vốn lúc đầu chỉ định dậy dỗ cô 1 bài học, nhưng rồi hắn hoàn toàn bị cô dụ dỗ. Nụ cười của cô đốt cháy hoàn toàn tự chủ của hắn. Ko được, ko được. Ko được để người con gái này rời hắn dù nửa bước, ko được để bất cứ ai nhìn thấy cô, ko được để cô chạy khỏi bàn tay hắn, và nhất là.. Tuyệt đối ko để cho ai thấy nụ cười vừa nãy của cô. Chỉ là của mình hắn, chỉ cho phép thuộc về 1 mình hắn. Nếu có trách là thì hãy tự trách mình đi. Vì cô lại mang nụ cười mê hồn đó ra dụ dỗ hắn, hắn là đàn ông, khả năng kìm chế rất kém. Lỗi tới đây là do cô.
Ko hề khóc?! Minh cũng tự hỏi mình nước mắt đã đi đâu? Trong đầu trống rỗng, cơ thể cũng như 1 khung xương đang di động. Cô tự hỏi đây có phải cảm giác của bạch cốt tinh hay ko? Cúi xuống nhìn những vết hơi đo đỏ trên иgự¢ mình, cô chỉ có thể tự nhủ. “À! Thì ra dấu hôn là như vậy!” Nhưng rồi nước mắt lại vẫn ko chảy ra. Dù vẫn ko cam tâm, dù vẫn thấy khó chịu nhưng cái cảm giác ko thoát ra được này là gì cô ko thể gọi tên. Hắn lại tiếp tục giở trò với cô. Tệ hại!!
Nhưng điều tệ hại nhất là.. Minh nhắm chặt mắt, hai tay chống lấy cái đầu gục xuống.. Dù rằng rất rất muốn phủ nhận, nhưng thật sự khi hắn nuốt lấy chiếc lưỡi của cô, hay khi hắn nhào tới gậm nhấm dần cơ thể cô, có 1 cảm giác tê cứng chạy dọc theo sống lưng của cô, hơi thở của cô bất giác trở nên bí bách, lưng cô khẽ nhướng lên mà cô cũng ko rõ từ khi nào, tới khi nhận ra thì chỉ thấy người mình đang nóng bừng, rung từng cơn và cố gắng trốn chạy cái cảm giác đó. Bất giác xấu hổ vì chính bản thân mình. Bất giác vô cùng khó chịu. Bất giác sợ hồ cảm giác đó!! Rất rất sợ!!
Bữa sáng hôm đó thật yên lặng, chỉ có tiếng lạch cạch của dao dĩa, tiếng nhai bánh mì, tiếng uống nước. Bao nhiêu lần Tú Triết muốn mở miệng, vừa từ phòng tắm bước ra đã thấy sợ hãi như đứa trẻ giấu bài kiểm tra điểm kém bị phát hiện. Chiến tranh lạnh nữa ư? Cô lặng lẽ đi vào nhà tắm khi anh bước ra, làm cho lời nói của anh bị nuốt tuột vào lại trong họng.
Anh cứ tính mở miệng, rồi lại nhìn cô, nơi cổ tay dấu tay anh vẫn hơi hằn đỏ, rồi lại nhìn những dấu hôn đỏ hồng nơi chiếc cổ trắng trẻo của cô, đầy mê hoặc. Thì bao nhiêu lời nói của anh lại ngập ngừng nơi cửa miệng, rồi chạy tản đi nơi khác hết.
“Tôi..” Anh ấp úng.
“Tôi no rồi!” Cô nhìn anh rồi đứng dậy.
Cảm giác lẫn lộn trong lòng anh lúc này thật khó gọi tên. Vừa vui mừng về lời cô nói. Nhưng lại vừa thất vọng vì rõ ràng đó là lời nói để lờ anh đi. Nhưng vế trước có vẻ mạnh hơn, ít ra cô ko chiến tranh lạnh với anh.
Ngồi trên chiếc ghế đối diện giường, trong đầu vẫn luẩn quẩn hàng tá câu hỏi, rồi lại tự trách mình. Tại sao cơ thể cô lại hoàn toàn ko nghe lời, phản ứng như vậy với mỗi chiếc hôn cuồng loạn của hắn, với mỗi cửa động тһô Ьạᴏ của hắn, rồi tới cuối cùng với thân thể ướt đẫm mồ hôi trong lòng lại tự hỏi, tại sao lại lặng yên như vậy? Khẽ quay đầu ra nhìn hắn, rồi lại thu ánh mắt lại hướng về phía trước. Lại ngàn lần rủa xả mình trong lòng. Rồi bâng khuâng và lo sợ tự hỏi, cái thứ cảm giác hiện tại của cô là gì?
Ngày hôm ấy Tú Triết ra ngoài kiểm tra lại số hàng và nhìn lại 1 lần album ảnh, đang đứng cạnh bục nhìn mấy món hàng đi qua đi lại cho buổi bán hàng sắp tới, đầu óc anh thơ thẩn bỏ đi đâu. Rồi bỗng.. Huỵch..
Cả người anh hơi chao đảo nhưng ko hề ngã, cảm giác hơi nằng nặng và mùi nước hoa xộc vô mũi, mái tóc lượn sóng rủ trên vai. Thân hình yêu kiều trong chiếc váy để lộ khe núi khiêu gợi, cái eo lưng ong mềm mại, và khi hậu địa hung hậu đang dựa sát vào anh mỏng manh. Nàng thẽ thọt “Xin lỗi em trượt chân!”
Sắc mặt hoàn toàn ko đổi, anh chỉ “ừ” né ra để kệ cô ta làm gì thì làm và tiếp tục suy nghĩ tiếp. Nhưng xem ra cô nàng chả buông tha
“Em có làm anh đau ở đâu ko?” Cô nàng ngọt ngào.
Im lặng.
“Anh thấy ko vui ở đâu à?” Cô vẫn kiên trì nhỏ nhẹ.
Im lặng.
“Anh có chuyện gì ko vui?” Cô vẫn tiếp tục quyết ko lùi bước.
Lúc này anh ngước đầu lên nhìn cô với ánh mắt hình mũi băng lạnh ngàn năm. Cô nàng khẽ run lên co rúm người lại,mặt cúi gằm. Đột nhiên nhìn cô ta anh như thấy dáng vẻ Minh khi sợ hãi, đột nhiên thấy dễ chịu lại xua tay “Thôi bỏ đi!!”
“Đại ca, đại ca có chuyện gì thế?” Thuận Nam dè chừng hỏi, vừa nói vừa hơi lùi người về phía sau để phòng trừ hậu họa.
“Hừm..” Tú Triết chỉ tằng hắng, vẫn giơ tay chống cằm. Mấy chiêu 2 đứa bay chỉ có chiêu nào hữu hiệu đâu. Thế cũng tự xưng là sát thủ tình trường.
“Chắc lại là chuyện con nhỏ chứ gì?” Huỳnh Luân nói vẻ am tường.
“Con gái mà rắc rối lắm. Nhưng rắc rối mấy thì cũng có cách!” Luân nói vẻ đầy tự tin.
Hơi nghi hoặc vào lời nói của thằng đàn em, nhưng vẫn ko từ bỏ hy vọng, Tú Triết hơi khẽ liếc mắt nhìn qua Luân chờ đợi câu chốt của thằng em.
Biết ý đại ca muốn biết lại ko muốn hỏi, như thể được sự khích lệ, hắn tiếp tục. “Con gái mà ai chả đỏng đảnh khó chiều. Cứ chiều quá thì lại đâm ra hư. Phải làm cho cô ta rõ ai mới là chủ thì mới được!”
Tú Triết quay mặt đi, vẻ mặt trông rất tự kỷ. Chú cứ làm như anh ko biết ấy, ngày nào anh chả nói ra rả với cô ta anh là chủ, còn cô ta chỉ là món hàng thôi. Mà có bao giờ cô ta lọt được vào tai 1 chữ ko? Đánh cũng đánh rồi, khẳng định cũng khẳng định rồi, chiều chuộng cũng hết sức chiều chuộng rồi, dùng hình cũng dùng hình rồi, thậm trí cứ nghĩ đóng dấu khẳng định chủ quyền cũng làm rồi, nhưng cô ấy chỉ 1 cái hắt xì là thổi bay tất cả. Cuối cùng chỉ là anh nhìn những nỗi buồn của cô ấy mà đau.
Như hiểu ý nghĩ xem thường trong mắt Tú Triết, Luân lần nữa khẳng định. “Đại ca cách nào 9 người dùng thì đến 11 người thành công. Hơn nữa ko phải tiểu thuyết tình cảm của bọn con gái hay phim thần tượng cũng đều có sao. Đảm bảo là thế nào cũng được. Con gái là thích cách này lắm.”
Tú Triết tròn mắt quay ra nhìn hắn, Nam cũng ủng hộ thêm cái nhìn đắm đuối con cá chuổi như ủng hộ ngầm. Được đà thể hiện Luân tiếp tục “Chính là phải làm cho cô ta nổi cơn ghen tan bành. Ghen càng lớn càng tốt. Ban đầu cô ta ko thấy được sự hiện diện của anh, xem đấy là thảm nhiên ko quan trọng, nhưng đến khi thấy anh ko còn cần cô ta nữa, lúc đó lòng trào dân niềm tức tối khó chịu. Tới lúc đó cô ta mới biết mình đã yêu anh rồi. Lúc đó chỉ cần anh dang rộng vòng tay thế nào mà chả có thể tóm được người đẹp. Đây gọi là khích tướng hay nói đơn giản là “mượn dao Gi*t người ”.”
Tú Triết và Nam vẫn nhìn hắn chằm chằm. Hắn khẳng định lại lần nữa “Em chắc chắn chiêu này thành công!” Như sợ 2 người ko tin hắn quả quyết kèm theo anh mắt vô vàn cương nghị.
“Tiểu thuyết? Phim thần tượng?” Tú Triết lạnh băng nhìn Luân hỏi.
“Mày thật sự xem mấy cái đó à?” Nam cũng đang mắt tròn mắt dẹt nhìn Luân.
Im lặng.. Im lặng.. Im lặng…
Mặt Luân lúc này kéo thêm 3 vạch dài màu xám, ráng mà kéo khóe miệng nặn ra nụ cười “Muốn cưa gái thì phải đầu tư chứ!”
Tú Triết quay sang nhìn Nam 1 cách thờ ơ. Luân vội vàng “Thật mà chỉ để cưa hội con gái thôi!!!”
Nhưng nói sao thì nói chuyện hắn đọc tiểu thuyết và xem phim thần tượng ko ai khảo mà cũng bị bại lộ. Luân đành ngậm ngùi…. Mất mặt ૮ɦếƭ được!!!!
Trở về phòng mình, tiếng chìa khóa tra vào ổ mở cửa làm cho Minh rúc sâu hơn vào chăn. Cô hoàn toàn ko biết phải đối diện làm sao với hắn. Thôi thì đành chọn cách hèn hạ mà cô ghét nhất đó là trốn chạy. Cho tới khi nào còn chưa lý giải được chính mình, những cảm giác mà cô có được. Thì tuyệt đối đừng để cô ᴆụng gã. Nếu có thể cô nguyện ăn chay niệm phật cả năm.
Nhìn đống chăn cuộn tròn khẽ nhúc nhích, Tú Triết thấy hơi hơi yên tâm hơn 1 chút. Ít nhất thì cô đang nằm trong chăn. Đưa chân tiến tới phía tủ quần áo ở bên phải giường, anh mở tủ, cởi chiếc sơ mi đang mặc trên người để thay chiếc khác, tiện tay ném chiếc cũ ra sàn, đôi mắt mơ hồ nhìn xung quanh theo thói quen thì ánh mắt dừng ở góc tủ. Có 1 chồng sách ở đó. Anh tiến lại cầm quyển sách trên cùng lên xem. Là “truyện cổ tích Grimm” bên dưới cũng toàn là truyện cổ tích. Quay lại bắt gặp 1 đôi mắt tròn xoa đang khẽ thò ra từ trong chăn lén ló ra nhìn trộm, bắt gặp ánh nhìn của anh vội vàng chùm ngay chăn lại trốn tránh. Anh khẽ lóe lên 1 tia sáng trong mắt, 1 niềm vui lan dần trong cơ thể, còn ko mặc áo, anh tiến lại giường, khóe môi lộ vẻ đắc ý kèm theo chút tà niệm. Kéo phắt tấm chăn ra để lộ ra là con mèo nhỏ trong chiếc áo thun rộng thùng thình của anh và chiếc quần ngắn đang co ro lại, úp mặt vô gối máy tóc rối bù che lên đôi vai nhỏ nhắn.
Nhìn bộ dạng cô lúc này thật đáng yêu. Anh khẽ cười. Tuy rằng anh mua cho cô rất nhiều quần áo đắt tiền theo như lời của mấy thằng đàn em. Cuối cùng thì đống đồ đó cho tới giờ vẫn cứ nằm trong xó. Áp sát lưng mình vào vai cô, khẽ dụi dụi vào sau gáy mềm mại của cô, mùi hương của cô lại quyện vào quyến luyến hắn ko thôi. Hắn nhẹ nhàng ôn tồn tiếng nói: “Đừng giả vờ ngủ nữa, ngồi dậy!”
Minh khẽ quay đầu lại bất ngờ làn môi mềm của cô hơi chạm vào làn da hắn, đôi mắt to của cô nhìn hắn vẻ dè chừng, cô thực sự cảm thấy mình hoàn toàn chẳng có tới 1% cơ hội có thể chống trả.
Một dòng điện chạy dọc theo người hắn hướng xuống dưới từ vị trí làn môi mềm của cô chạm nhẹ, hắn bỗng chốc trở thành lúng túng, rất rất nhiều lần hắn hôn vào làn môi mềm của cô, nhưng luôn luôn là hắn chủ động, chưa bao giờ là cô chạm tới hắn trước. Dù hắn biết lần này chỉ là vô tình, nhưng cảm giác ngọt ngào vẫn ko thể nào ngăn được, lan tỏa trong cơ thể. Trong nháy mắt mặt hồ thu trong mắt hắn gợn sóng dịu dàng. Cố gắng giữ cho khóe môi mình ko nhếch lên hắn nói “Tôi muốn nghe truyện!”
Nhìn quyển truyện cổ trong tay hắn, cô lo lắng rồi cật lực lắc đầu. Ko nên đọc truyện cổ tích. Chắc chắn là ko nên. Nhìn cô cứ lắc đầu quầy quậy hắn ko khỏi buồn cười, lại có chút như muốn châm chọc thêm. Hắn lại tiếp “Tại sao ko?”
Con mèo nhỏ nhìn quyển truyện vẻ mặt xị xuống trong đầu nghĩ, đọc truyện xong để như sáng nay ư? Nhưng miệng lại ko dám mở ra thành lời. Chỉ đành ôm đôi mắt cật lực tiếp tục lắc đầu.
Hắn ngờ vực nhìn cô, vừa thấy chút kì quái, nhưng lại thấy đáng yêu vô cùng. Nhưng hắn lại muốn dựa vào cô để ngủ, nghe cái giọng nói thanh thanh như chú chim nhỏ của cô trong cơn chập chờn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc