Truyện Cổ Tích Của Mèo Và Sói - Chương 14

Tác giả: Sakura Mooru

Con đường mờ mịt
Sự bướng bỉnh va ngạo mạn có phải dành cho chia tay?

Tỉnh dậy trong cơn mơ khó chịu, người anh toát hết mồ hôi, thở dốc. Anh quay sang chiếc ghế nhìn tấm chăn vẫn thòi ra 1 chút ở cuối ghế. Anh tiến lại gần chiếc ghế, 1 tay chống lên thành ghế nhìn vào trong lòng ghế. Chiếc chăn được cuộn tròn lại, Minh đang ngủ vùi trong lòng bàn tay của mình ngon lành. Tú Triết khẽ thở dài, cúi xuống dựa hoàn toàn 2 tay vào thành ghế. Anh khẽ dướn người ra trước ngoài thành ghế, ghé mặt mình gần sát với mặt cô, anh nghe rõ hơi thở của cô nhẹ nhàng, từ từ. Đột nhiên tâm trạng của anh trở lại an bình, giấc mơ dường như đơn giản là 1 cơn gió thoáng qua thôi. Khẽ nhếch mép. Anh thở nhẹ nhàng 1 hơi mạnh lấy lại bình tĩnh và vươn vai bước lại phía giường.
Trong cơn mơ nửa tỉnh nửa say, anh nhăn mặt giật mình bật dậy. Minh khẽ liếc mắt về phía giường nhưng ko quay đầu lại, cô vẫn đang giận mà. Tú Triết quay đầu lại nhìn thấy Minh đang ngồi trên ghế sofa. Đôi mắt anh dãn ra, nhìn thấy tấm lưng của cô, anh thấy thư thái lạ. Cô vẫn đang ở đây, ko phải ở trên 1 con phố đông đúc mà anh ko thể nào tìm thấy. Từ khi cô bỏ trốn anh hiểu rằng chỉ cần 1 sơ xuất nhỏ của mình thôi, cô cũng có thể biến mất khỏi tầm tay của anh bất cứ lúc nào. Cho nên phải giữ thật chặt, giống như 1 con chim nhỏ, chỉ cần bạn mở cửa chiếc Ⱡồ₦g, hay giữ ko cẩn thận con chim nhỏ có thể bay mất.
Nhưng nếu giữ quá chặt bạn có thể làm con chim đó bị thương, giống như lúc này. Anh đã làm con chim nhỏ đó bị thương rồi. Cô vẫn tiếp tục lật những trang sách, ko phải cuốn sách đó thú vị và lôi cuốn cô, chỉ đơn giản cô đang tìm cách nào đó khiến đầu óc của mình cần phải suy nghĩ. Cô ko thể bật tivi những chương trình hoạt hình, cô ko muốn để lộ bất cứ sơ hở nào với hắn.
Cô chỉ đọc sách. Hắn đứng dậy khỏi giường, vươn vai, anh bắt đầu duỗi thẳng 1 tay, tay kia ôm lấy khủy tay, thân người hơi cong lưng lên vươn vai. Khẽ ngẹo cổ bên trái rồi bên phải, vươn vai thật là thoải mái. Sau khi đã duỗi thẳng cơ thể xem như 1 bài tập buổi sáng, anh bước vào phòng tắm. Minh ngừng ngón tay rà trên cuốn sách, cô đưa mắt nhìn cánh cửa phòng tắm. “Nếu ăn ở hiền lành thì đâu có mơ thấy ác mộng chứ!!” Cô nói vẻ mặt cong lên, ra chiều đáng đời hắn lém.
Tắm rửa xong buổi sáng, Tú Triết bước ra căn phòng. Anh tiến tới tủ áo, mở tủ, lôi trong tủ ra 1 bộ đồ vải thể thao.
Anh ném về phía cô. “Thay bộ này ra đi!”
Lấy tay kéo chiếc áo vẫn đang mắc trên đầu, che ngang mặt của mình, Minh ngước lên đầy giận dữ, muốn nói.
“Anh đang ra lệnh cho ai vậy?”
Tú Triết nhìn xuống gương mặt tức tối của cô, lại càng thấy đáng yêu, nhưng anh ko hề nhếch mắt lấy 1 cái. Giữ nguyên gương mặt hếch lên trên, nhìn xuống cô với vẻ cao ngạo. “Thay đồ đi rồi ra ngoài!”
Minh vẫn im lặng ko nói lời nào. Cô nhìn bộ đồ rộng thùng thình của hắn ta, chắc chắn cô mặc sẽ thành đeo bao tải rồi. Thấy Minh vẫn ko chịu thay đồ, Triết cúi xuống gần cô, mũi hơi chạm nhẹ vào đỉnh mũi của cô. “Hay tôi thay hộ cô nhé!” Hắn nở 1 nụ cười rất gian tà, 1 ánh nhìn nham hiểm ánh lên trong mắt anh.
Cô lùi lại. Khẽ cắn môi bực bội. Cô bật dậy, cầm theo bộ quần áo vào nhà tắm. Anh quay đầu nhìn theo cánh cửa nhà tắm bị đóng lại sau lưng cô, khẽ lắc đầu mỉm cười.
Minh cố thít thật chặt chiếc dây quần, cô nhìn xuống bộ dạng của mình đang bơi trong bộ đồ thể thao, nhưng thật sự rất thoải mái. Điều duy nhất khiến cho cô lo lắng liệu chiếc quần này có tụt xuống hay ko. Dù rằng cô có thít thật chặt sợi dây nhưng có vẻ vẫn ko an toàn lắm. Tú Triết nhìn thấy cô đang lo lắng nhìn xuống chiếc quần mình đang mặc, anh cúi người xuống, lấy tay sắn ống quần cho cô. Cô khẽ rụt chân lại, nhưng anh vẫn ko buông. Anh sắn nốt cả ống quần bên kia cho vừa với chân cô. Rồi lấy tay túm lấy đai quần của cô, Minh vội vàng lấy tay chụp lại. Anh gạt tay cô ra, lấy tay thít thật chặt sợi dây lại dùm cô. Rồi anh kéo lại áo xuống cho cô.
“Được rồi, đi thôi!!”
Mặc dù Tú Triết muốn đi lên leo núi để tập buổi sáng, cũng đã lâu anh ko tập thể dục. Nhưng nếu lên núi thì anh lo rằng cô có thể chạy mất lúc nào ko hay. Cho nên anh quyết định đưa cô ra khoảng sân sau nhà.
Chạy vài vòng cho dãn gân cốt cũng cho cô hít thở ko khí trong lành. Anh để mặc cô ngồi nghịch ngợm trên đất, rồi chạy vòng vòng trong khoảng sân. Mắt anh vẫn ko rời khỏi cô. Anh phải chắc rằng mình ko để mất dấu cô.
Minh ngồi trên mặt đất, lần tìm trong đám cỏ hít thở ko khí ngọt ngào dễ chịu. Bất giác cô ngẩng mặt lên nhìn trời, cô lấy tay che mắt cho khỏi chói. Thật tốt khi được ở ngoài trời. Tú Triết nhìn cô mà tinh thần cũng trở nên sảng khoái hơn. Anh chạy nhanh hơn, thấy bước chân mình như nhẹ hơn. Thật là tốt khi được ở cạnh nhau.
Giống như cái cảm giác khi anh bước vào phòng tắm lần đầu tiên kể từ khi trở về. Trong căn phòng thơm mùi xà bông cô vẫn dùng, ngọt ngào như chứa từng dấu ấn của cô. Mùi của cô tràn ngập trong ko khí. Chiếc gương bình thường vẫn đọng những giọt nước khô, giờ sáng bóng trong veo. Sàn nhà cũng trở nên láng bóng sạch sẽ. Dường như tất cả đều mang 1 dấu ấn của cô để lại. Như anh đang được chìm vào trong cơ thể của cô.
Sau khi chạy tới chục vòng chiếc sân, Tú Triết dừng lại tới bên Minh. Lấy 1 tay gạt những giọt mồ hôi đang lăn trên má, hơi thở hơi dồn dập của mình, anh nói. “Đã muốn đi vào chưa?Chúng ta vào ăn sáng thôi!”
Minh im lặng, bữa sáng ko phải là bữa ưa thích của cô. Thật sự thì thời gian gần đây cô rất dễ cáu giận mỗi khi chữ “bữa” thoát ra từ mồm hắn. Đã 1 thời gian rất lâu, lâu tới cả thế kỷ với cô bị cấm túc đồ ngọt. Mỗi 1 đêm cô đều mơ thấy mình đang ăn kẹo bánh thả cửa, nhưng rồi khi tỉnh lại cô càng trở nên bực mình hơn. Cơn thèm đồ ngọt khiến cho cô gần như phát khùng. Đứng ngồi ko yên và bữa cơm càng trở nên khó ăn hơn. Ngồi ăn cơm mà cô chỉ nghĩ tới giá đây là bánh gato, giá miếng thịt này là viên kẹo ngọt.. Ôi… thật là khó chịu quá đi!!!
T______T
Ngồi trên chiếc bàn, cô ngơ ngẩn đưa miếng cháo lên miệng. Nhìn cô nhai lúc này thiệt là khổ sở. Cứ như vầy thiệt là khổ tâm.
“Sao vậy? Ko ngon ư?”
Mặt Minh vẫn đờ đẫn chìm trong suy nghĩ. Thế giới kẹo ngọt của cô đang ở đâu????
Tú Triết đặt chiếc thìa xuống, anh ko ăn nữa. Trong đầu anh nghĩ bụng. “Có phải sáng sớm đều ăn cháo hay xôi thì hơi ngán ko?” Nhìn vẻ mặt đờ đẫn đút từng miếng đều đều của cô vào miệng, anh thấy chắc chắn là cô ko thích ăn chút nào. Thế cho nên anh quyết định đổi món.
Ngày hôm sau, khi nhìn thấy bữa sáng Minh gần như mừng tới độ muốn hét toáng lên. Nhưng cô phải hết sức kìm chế để ko lộ ra sự vui vẻ của mình khi thoát ra khỏi cháo, xôi… Bữa sáng nay là bánh mì với bơ, thịt hun khói và sữa tươi. Có thêm cả dưa chuột muối cho đỡ ngán. Minh ăn khá là ngon lành, Tú Triết nghĩ rằng quả thật đổi món là đúng.
Tuy rằng những bữa ăn Tú Triết luôn đổi món cho Minh đỡ ngán, nhưng anh vẫn thấy rằng cô ăn ko có cảm giác ngon lành gì hết. Thật sự tới giờ anh vẫn ko biết được cô thích ăn gì. Mỗi ngày điều cô làm chỉ là tìm cách trốn tránh anh, đọc sách, và lại trốn tránh anh. Mớ quần áo hàng hiệu anh tốn công đi mua về cho cô bị cô hờ hững ko thèm nhìn lấy 1 lần. Để mỗi lần nhìn những chiếc túi đó, anh lại cảm thấy chạnh lòng vì dường như mọi tâm ý của anh đều bị bỏ rơi khỏi tâm trí của cô. Thật cô độc.
Thời gian cứ thế trôi qua thêm 2 tuần nữa, Minh vẫn ko nói thêm 1 lời nào. Chỉ đơn thuần ăn những bữa ăn anh cố sức nghĩ ra mong làm cô vui, nhưng tất cả với cô đều ko có mùi vị gì hết.
Minh gần như mờ mắt đi, gương mặt cô trở nên đờ đẫn vì thiếu ngọt. Tú Triết khá là mệt mỏi vì điều này, dường như thời gian đã dài càng dài thêm vô tận.
Tuy rằng cứ nói rằng chỉ cần cô ở bên cạnh của anh thôi là đủ, nhưng con người ta thường rất tham lam, anh cần nhiều hơn thế. Cần thấy cô vui vẻ, cần thấy cô cười, cần thấy cô cần có anh..
Tú Triết cũng đành chịu đựng sự im lặng của cô với nỗi sợ hãi nơm nớp trong lòng. Anh sợ rằng có lẽ cô đã bị câm hoàn toàn. Cho tới ngày thứ 21 của cuộc chiến tranh thế giới, Tú Triết cảm thấy cô có gì đó khác lạ.
Đang đọc sách, cô đột nhiên đứng bật dậy, chạy thiệt nhanh vào nhà tắm. Dáng vẻ của cô có chút kì quái.
Điều đó làm anh hơi lo lắng, nhưng anh nghĩ chắc là ko sao đâu. Nhưng cho tới 2 tiếng sau vẫn ko thấy cô ra, anh bắt đầu lo lắng thật sự.
Anh tới gõ cửa phòng tắm, nhưng ko có tiếng trả lời, anh sợ rằng cô bị ngất đi trong phòng tắm, anh đập cửa thật mạnh, vẫn ko có tiếng trả lời.
Anh tiếp tục đập cửa. Lo lắng thật sự, anh xoay ổ khóa liên tục nhưng hoàn toàn ko tác dụng. “Có chuyện gì rồi! Cô ko sao chứ? Này.. Này..”
Rồi rất khẽ, có 1 tiếng cốc cốc đáp lại. Anh dứng lại nhìn chăm chăm cánh cửa. “Cô sao rồi? Mở cửa ra mau!”
Minh từ từ mở cánh cửa ra, ló đầu ra ngoài nhìn anh với vẻ mặt lạ lùng. Có chút gì đó ngại ngùng dễ thương trong gương mặt của cô, cũng có chút mệt mỏi xanh xao nơi gương mặt cô.
“Có chuyện gì?” Tú Triết nói giọng đanh lại, nghiêm nghị.
Minh ko nói gì chỉ lắc đầu. Cô tính khép cánh cửa lại, nhưng Tú Triết giữ chặt cánh cửa lại. Anh trừng mắt nói với cô. “Có chuyện gì?”
Cô vẫn chỉ lắc đầu. Đôi mắt cô nhắm lại, hàng lông mày hơi cong xuống buồn bã bối rối. Đôi mắt cô nhìn xuống sàn nhà mà ko dám ngước lên nhìn thấy anh. Anh nhìn chăm chú vào gương mặt của cô. Đúng là cô có gì đó khác lạ. Anh cao ngạo nhìn xuống cô nói với giọng tỏ như ko hề biết.
“Nếu ko có chuyện gì thì mau ra ngoài đi!”
Cô đành miễn cưỡng bước ra tới ghế, dáng đi của cô thật lạ lùng. Ngay cả khi đặt người xuống ngồi trên ghế, cô cũng như ko dám ngồi hẳn xuống ghế vậy. Anh nhìn cô đầy hoài nghi thật ra cô ta bị gì vậy?
Đang yên lành thì. Cô khẽ khàng nhìn thật nhanh xuống chiếc ghế, rồi từ từ ngồi xuống mặt hơi nhăn lại lo lắng. Cô cứ ngồi nguyên ở vị trí đó mà ko nhúc nhích lấy 1 centimet. Cô ái ngại nhìn chiếc ghế màu trắng mình đang ngồi, dù rằng đã đặt 1 quyển sách lên rồi nhưng cô vẫn thấy lo lắng.
Tú Triết tiến lại gần, nhìn cái tư thế ngồi cứng đơ như khúc gỗ của cô, anh hơi nhíu mày dò xét. Rồi tiến lại ngồi gần cạnh cô. Cô vội dịch ra ngoài 1 chút, nhưng sực nhớ ra quyển sách, cô vội kéo nó theo thật nhanh. Tú Triết đã nhìn thấy cô đang ngồi lên cái gì đó ở, nhưng anh ko chắc đó là cái gì.
Anh đang muốn giật mạnh thứ cô dang ngồi lên thì có tiếng gõ cửa. Minh giật thót mình rồi như được cứu cô đứng dậy hướng tới cánh cửa.
Nhưng Tú Triết đã lấy người che cánh cửa ko cho cô thò đầu ra ngoài. Minh cố gắng thò đầu ra, nhưng vô hiệu.
Đến khi Tú Triết cầm khay thức ăn trên tay định lấy chân đóng cửa, thì nhanh như cắt Minh thò đầu ra ngoài.
Trước sự ngạc nhiên vô cùng của Tú Triết sau 21 ngày anh đã nghe thấy tiếng nói của cô.
Minh nhào ra ngoài hành lang chạy lại phía cô giúp việc. “Chị ơi!” Cô đã nói 2 tiếng như vậy đó. Cô giúp việc quay người lại. Minh ghé vào tai cô ta nói điều gì đó.
Cô giúp việc khẽ cười gật đầu. Tú Triết đặt nhanh khay thức ăn xuống bàn, rồi chạy ào ra cửa nắm chặt lấy cánh tay Minh kéo vô phòng, Minh vẫn ngoái đầu lại nhìn cô giúp việc vẻ cầu cứu. Cô giúp việc chỉ khẽ mỉm cười.
Đặt phịch cô xuống ghế, Tú Triết ngồi xuống sàn đối diện cô. Nhìn thẳng vào gương mặt cô. Anh nói “Cô vẫn có thể nói chuyện? Tại sao ko mở miệng?” Đôi mắt lạnh băng của anh nhìn cô như đầy oán trách, trong suốt những ngày qua anh đã vô cùng lo lắng sợ rằng cô ta thực sự đã câm mất rồi.
Để rồi hôm nay anh nghe thấy giọng nói của cô, trái tim anh trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết. Nhưng rồi nó thắt lại vì cơn tức giận ập tới. Cô ta ko nói với anh, nhưng với người khác cô ấy lại nói chuyện. Và có lẽ nói rất nhiều. Ghen tị và giận dữ, anh bực bội với chính cô hầu gái kia.
Minh quay đầu đi chỗ khác, ko thèm nhìn anh. Anh lấy tay túm lấy gương mặt xinh xắn của cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào phía mình. Nhưng Minh vẫn bướng bỉnh cố gắng quay đi. Tú Triết đành giật mạnh bàn tay buộc cô phải nhìn thẳng vào phía mình. “Cô nói xem. Tại sao ko nói chuyện! Tôi biết cô nói được. Đừng giả câm. Nếu còn im lặng tôi sẽ cậy miệng cô ra đấy!” Tú Triết nói giọng hằn học vì ghen tị.
Minh vẫn bướng bỉnh ko nói lời nào, đôi bàn tay vẫn cố sức gỡ bàn tay đang túm chặt lấy cô ra. Nhưng hoàn toàn là 1 sự chống cự vô vọng. Tú Triết tức giận với người lên hôn cô.
Làn môi anh thô ráp chạm vào làn môi mềm mại của cô, anh lấy chiếc lưỡi của mình, mạnh mẽ mở 2 hàm răng đang khép chặt, luần vào trong rồi cuốn lấy chiếc lưỡi đang run rẩy và tức giận của cô. Mềm mại và ướƭ áƭ. Chiếc lưỡi của anh quấn chặt lấy lưỡi cô ko buông. Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng ko được.
Cô nhíu chặt hàng lông mày đầy khó chịu. Rồi..
Cốc.. Cốc.. Cốc..
Tú Triết khẽ mở mắt liếc ra cửa, dù chiếc lưỡi của anh vẫn ko buông tha cho cô. Rồi anh mặc kệ tiếng gõ cửa nhắm mắt lại đám chìm trong nồng nàn của nụ hôn mềm mại, ẩm ướt của cô. Nhưng tiếng gõ cửa lại vang lên, lần thứ 2 rồi lần thứ 3. Anh bực bội đứng bật dậy. Nhìn cô với vẻ nối tiếc vì nụ hôn còn dang dở. “Ngồi yên đó! Nếu ko tôi sẽ còn làm hơn thế đấy!” Anh nói giọng nói chắc chắn ko hề đe dọa.
Mở cửa với gương mặt hằm hằm, đứng trước cửa là cô giúp việc lúc nãy. Cô nhìn Tú Triết với vẻ sợ hãi, cô ngập ngừng. “Cô.. cô Minh đâu rồi ạ?” Nói được lời này, gần như rút hết can đảm của cô hầu gái.
“Có chuyện gì?” Tú Triết nói giọng lạnh băng bực bội.
“Dạ.. cô ấy nhờ tôi lấy giùm cái này!” Cô gái run run đưa cho Tú Triết 1 cái gói được bọc khá cẩn thận trong túi màu đen. Tú Triết cầm lấy mặt ko hề biến đổi, rồi đóng rầm cửa lại. Anh tò mò nhìn cái gói màu đen rồi mở nó ra.
Nhìn thấy anh ta đang mỏ chiếc túi, Minh bật ngay dậy khỏi ghế, cô lao người tới cố chụp lấy cái túi trước khi anh ta xem được trong là cái gì. Tú Triết thấy cô đang lao tới liền giơ chiếc túi lên cao trên đầu tiếp tục mở ra, Minh cố nhảy lên với chiếc túi nhưng Tú Triết lại giơ cao hơn, anh cứ bình thản cho tới khi mở được chiếc túi.
Trong túi là 1 gói gì đó hình vuông, màu xanh. Trên có 1 vài khung màu hồng. Ngoài bìa có chữ Whisper ultra, loại ban đêm. Tú Triết nhìn chằm chằm vào gói đó, trong khi Minh thì cúi gằm mặt xuống đất, mặt cô đỏ bừng.
Anh nhìn cô rồi lại nhìn vào cái gói. Khuôn mặt anh đơ lại ko khác cô là mấy. Minh cúi gằm mặt xuống, cô nóng ran vì xấu hổ. Nhanh như cắt, cô giật nhanh chiếc bọc, chạy như bay vào nhà vệ sinh. Tú Triết 1 tay cầm chiếc bao ny lon màu đen trên tay,tay kia vẫn giơ ngang người cứng đơ lại vì ngại ngùng. Điều này giải thích mọi chuyện. Những biểu hiện hôm nay của cô. Mất 1 lúc anh mới định thần lại. Ngồi xuống chiếc sofa. Anh nhìn thấy quyển sách trên ghế, bìa sách có 1 vệt gì đó hơi hồng hồng. Anh bỗng bật cười. Cô ta cũng thật dễ thương.
Bữa cơm tối Minh chỉ cắm cúi vào chém cơm mà ăn, cô hoàn toàn ko dám nhìn lên hắn dù chỉ 1 cái. Còn anh thì cứ nhìn cô tủm tỉm cười. Hình như là anh lại biết thêm được 1 điều về cô mà ko ai có thể biết. Một bí mật nhỏ của anh.
Sau khi ăn thật nhanh bữa tối, Minh thu dọn gọn bát đũa thật nhanh rồi nằm dài ra sofa trùm kín chăn lại thật nhanh. Cô ko muốn hắn thấy mặt cô vào lúc này. Hơn nữa những cơn đau nho nhỏ khiến cho cô trở nên càng trở nên yếu đuối. Tú Triết nhìn mớ chăn bên cạnh người mình, anh khẽ mỉm cười. Và nốt chỗ cơm trong bát, đặt bát xuống rồi bê mâm cơm ra ngoài cửa đặt bên ngoài hành lang rồi đóng chặt cửa lại.
Cô khẽ giật mình trong chăn, rùi vùi sâu thật sâu hơn vào trong chăn, cô lo lắng. Rồi cô nghe tiếng cạch. Đèn tắt. Cô nhắm chặt mắt lại. Sẽ ko có chuyện gì xảy ra, sẽ ko có chuyện gì xảy ra. Rồi bỗng đang nhắm mắt chặt và run rẩy như vậy, cô bỗng thấy người cô nhẹ bẫng. Anh đang bế cô trong vòng tay. Nhẹ nhàng và cẩn trọng. Anh ôm cả mớ chăn bông lẫn cô, như ôm 1 bọc chăn đặt lên giường.
Nhẹ nhàng kéo chiếc chăn bông ấm đắp cho cô. Rồi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cái bọc chăn đó. Cô rúc mình trong chăn ko dám thò đầu ra. Chỉ khẽ cựa quậy. Anh xích lại gần hơn chút nữa. “Nằm yên đi. Ko phải nằm trên ghế rất lạnh sao? Ngày này ko nên để cơ thể bị lạnh chứ!!” Anh nói bằng giọng trầm trầm.
Cô khẽ giật mình, rồi im bặt. Co người nằm cuộn tròn người lại, quả thật những lúc này con gái rất mệt mỏi, hơn nữa lại rất sợ lạnh, vì hình như nếu lạnh thì cô sẽ thấy đau hơn. Cô nằm cuộn tròn trong 2 lớp chăn. Cơ thể cô duỗi ra nhẹ nhõm, ấm áp làm cho cô thấy dễ chịu hơn nhiều.
Rồi cô chìm vào giấc ngủ từ từ. Tới khi cô chẳng còn nhận ra rằng hơi ấm từ đằng sau cơ thể nằm cạnh cô lan tỏa lên người cô. Ấm áp và hiền hòa.
Lâu lắm rồi anh mới có thể nằm cạnh cô như vậy. Tuy cách nhau 1 lớp chăn, nhưng mùi hương của cô vẫn thoang thoảng xuyên qua lớp chăn mỏng, len lỏi vào lòng anh. Anh khẽ dựa vào lưng cô. Ôm lấy cái bọc chăn tròn đó, ngủ ngon lành tới sáng hôm sau.
Ngày hôm sau, Minh dậy khá sớm nhưng cô lại ko dám rúc đầu ra khỏi lớp chăn. Sợ phải đối mặt với hắn ta. Thật khó nghĩ khi mà hắn biết cô đang.. có chút vấn đề vào những ngày này.
Có lẽ cô nên đợi hắn thức dậy rồi mới dậy thì tốt hơn. Nằm im trong chiếc chăn co quắp lại, cô khẽ nhắm mắt lại, 2 tay đặt ngang miệng. Đôi khi có lúc nằm cạnh hắn ko phải là điều tệ lém.
Nhất là khi đang đau bụng như thế này. Thiệt là dễ chịu. Nhắm mắt lại 1 lúc, cô lại chìm vào giấc ngủ ngon lành, rồi theo như 1 thói quen cô co người lại, rúc sâu vô gói. Rồi bất giác trong giấc mơ, cô trở mình lại, rúc vô người hắn ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay