Người ** già đành cầm chiếc điện thoại chạy dọc hành lang tới trước cửa phòng của anh. Bà tra chìa khóa vào và mở cửa. Minh đang đứng trên giường cố gỡ tấm rèm cửa xuống, thấy tiếng động cô quay người lại.
“Điện thoại của cậu chủ!” Bà ** nói đưa điện thoại cho cô. Cô nhăn mặt và lắc đầu ý là cô ko muốn nói chuyện. Nhưng với ánh mắt tha thiết như thể. “Nếu cô ko nghe thì cậu chủ sẽ ko để tôi yên đâu!!” Minh đành miễn cưỡng cầm lấy máy.
“Alo!” Tú Triết nói hy vọng đợi hồi âm, nhưng anh biết rằng sẽ ko có hồi âm. “Vẫn ko muốn nói chuyện sao?”
“…” Cô vẫn im lặng, 1tay cầm ống nghe và 1 tay chống hông tỏ vẻ khó chịu.
“Cả ngày nay cô đã làm gì? Ăn tối chưa? Cô đang làm gì vậy? Tôi nghe người ta nói, cô đang dọn dẹp phải ko?
Ko phải đã bảo cô ko cần phải dọn sao? Đừng có làm phòng tôi rối tung lên đấy!” Dường như mọi câu nói của anh đều tuôn ra hoàn toàn ko thể giữ lại. Cũng ko biết tại sao anh trở nên nhiều lời và lúng túng khi nói chuyện điện thoại với cô. Và nhất là khi rõ ràng chỉ có 1 mình anh đang độc thoại. Nhưng anh lại ko muốn cúp máy. Ít ra thì anh biết chắc rằng cô vẫn đang ở đó, trong căn phòng của anh.
Cầm ống nghe 1 cách miễn cưỡng, Minh chẳng thích phải nói chuyện với anh 1 chút nào, nhưng bà giúp việc lại khiến cô khó bề từ chối. Cô cứ kệ cho anh muốn nói gì thì nói, cô ko để tâm lắm tới những lời nói bâng cua của anh. Chỉ cảm thấy chút bực bội vì sao bỗng nhiên anh lại nói quá nhiều như thế.
Ngồi xuống giường vẫn cầm ống nghe áp vào tai, cô đang ước giá như bà giúp việc ko có ở đây chắc cô sẽ úp chiếc điện thoại xuống, mặc kệ cho hắn tự nói chuyện 1 mình. Nhưng bỗng nhiên hắn dừng lại.. Cô nghe thấy từ đầu dây bên kia tiếng hắn thở ra 1 hơi rất mạnh, rồi im lặng vài giây.. Và..
“Tôi nghĩ là tôi sẽ về sớm.. để..” Tú Triết ngập ngừng rồi dường như tiếng nói của anh bị nuốt vào trong. “Thôi muộn rồi! Ngủ ngon!” Anh bối rồi rồi cúp máy thật nhanh.
Ở đầu dây bên kia Minh nhìn cái điện thoại với vẻ mặt quái lạ, hắn ta muốn nói gì nhỉ, cô hoàn toàn nghe ko rõ. Còn lúc này có 1 người đang dựa người vào ghế, với nhịp tim đập dồn dập. Cuối cùng vẫn ko thể nói ra câu “để gặp em, vì tôi nhớ em!”. Đột nhiên anh cảm thấy mình thật nực cười. Từng này tuổi đầu chưa bao giờ anh trở nên bối rối thế này.
Cũng chưa bao giờ trở thành vô dụng thế này. Đứng dậy khỏi ghế, anh bước vào phòng tắm dội nước lạnh cho cái đầu của mình bớt mê muội. Con gái chỉ là món hàng hóa trong tay anh, anh có thể có bao nhiêu tùy thích, dù có là ai đi chăng nữa. Ko nhớ thương, ko tình cảm, họ là sinh vật chỉ chạy theo đồng tiền và anh là người sẽ kiếm tiền từ sự thực dụng của họ.
Cuộc sống là thế, anh đã gặp quá nhiều phụ nữ, tìm mọi cách để lấy những người đàn ông giàu có, mồi chài và giả đò. Nhưng còn cô gái đó thì lại thật kì lạ, ngang bướng và ngỗ ngược. Anh chưa gặp cô gái nào lại ngang ngạnh tới vậy.
Anh nhốt cô ko biết bao nhiêu lần, ђàภђ ђạ cô, thậm trí có lần trong cơn giận dữ anh còn đánh cô, nhưng cô ta vẫn hoàn toàn ko sợ anh, cô ta vẫn cứ nhìn thẳng vào mắt anh mỗi khi nói chuyện, điều đó làm cho anh bỗng cảm thấy mình thật tệ. Có vẻ như anh làm sai quá nhiều, nên mỗi khi nhìn vào đôi mắt sáng của cô thì anh lại thấy mình trở thành nhỏ bé.
Đôi khi chỉ đôi khi thôi, anh hoàn toàn quên mất cô chỉ là 1 món hàng mà anh mua về. Và đôi khi, cũng chỉ là đôi khi thôi anh tự nói với mình rằng anh ko hề cần cô ấy 1 chút nào cho 1 giấc ngủ ngon, cho 1 bữa ăn ấm cúng..
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Nhưng rồi tất cả những cái đôi khi ấy trở thành cố hữu. Cứ đôi khi rồi trở thành thường nhật
Hoàn toàn ko biết tới những suy nghĩ rối như tơ vò của Tú Triết, hoàn toàn ko biết cái hít sâu rồi thở mạnh ra chỉ để lấy thêm can đảm của anh, hoàn toàn ko biết câu nói nghẹn lại ko thể thoát ra khỏi cuống họng của anh, cô hoàn toàn ko biết rất nhiều thứ. Sau cuộc điện thoại của hắn, bà giúp việc cầm chiếc điện thoại mang ra ngoài ngay lập tức, ko để cô kịp bấm dù chỉ 1 con số nào.
Đúng là dân chuyên nghiệp, hành động cũng thật cẩn mật. Minh nghĩ vậy nhìn cánh cửa vừa được đóng kín. Rồi cô quay người lại bước trên chiếc giường với tay hạ bức màn cửa xuống.
Ôm bức màn mang vào phòng tắm, thả vào cái chậu to tướng, cô mở nước ra rồi ra phòng ngoài, mở chiếc tủ của anh, hy vọng tìm thấy 1 tấm màn hay gì đó. Nhưng Minh hoàn toàn sững sờ, con mắt cô như sắp lồi ra khỏi tròng. Trước mặt cô nếu nói là 1 bãi chiến trường thì còn quá nhẹ.
Làm sao mà trong cái tủ quần áo lại có thể bề bộn thế này chứ. Nào bít tất đã bốc mùi nồng nặc, chiếc áo toàn mồ hôi đang tỏa hương, những bộ vét được vứt lung tung trong cái ngăn tủ mà bên ngoài trong thật sạch sẽ..
1 sự bê bối tuyệt đối, cô tự hỏi làm sao anh ta có thể gây ra khung cảnh hỗn loạn này, thật đáng nể. Đi vào phòng tắm khóa vòi nước lại, cô sắn tay áo vào việc dọn dẹp lại chiếc tủ. Công việc này khá là vất vả, Minh thức cả đêm chỉ để giặt cái đống đồ hỗn độn của hắn ta.
Cô còn mang chút nước hoa ra xịt trong tủ, hy vọng khử đi cái mùi “sát khí” mà hắn để lại. Khi dọn dẹp xong thì mặt trời đã lên thật cao. Có người bước vào, là 1 cô hầu gái mang bữa sáng tới cho cô. Trước khi đi Tú Triết có dặn dò kĩ phải cho cô ăn đầy đủ, ko được để cô bỏ bữa.
Thường thì Minh ăn khá là ít, ko phải vì cơm ko ngon, mà bởi vì từ nhỏ cô đã ko phải dạng ăn nhiều, đặc biệt thói quen làm việc bán mạng của cô thường khiến cho những bữa ăn bị quên lãng, tới khi cô nhận ra cơn đói thì có vẻ như đã quá muộn rồi. Minh thường bỏ bữa mỗi khi ko có chị gái cô ở cạnh, tật lười ăn cố hữu của cô như 1 căn bệnh nan y mà chẳng ai có thể chữa được. Nhưng có 1 điều khá kì lạ, cô rất giỏi ăn vặt, nhất là đồ ngọt, cô có thể ăn cả 1 ổ bánh gato thật to, trong nhà cô luôn có những đồ ăn linh tinh và rất nhiều kẹo.
Cô là 1 con sâu hảo ngọt, vì thế cho nên cô từng khốn khổ rất nhiều lần vì mấy cái răng sâu. Nhưng dù cho cô hay ăn đồ ngọt, và rất hay ăn đêm thì cô lại hoàn toàn ko thể nào béo lên được. Đó là điều mà chị cô vẫn hay thắc mắc nhất. Tuy mỗi bữa cơm cô ăn ko nhiều, nhưng thông thường cũng ko quá ít. Bù lại cô ăn rất nhiều bánh kẹo, chocolate, và những thứ kem nhiều chất béo nhưng người cô thì cứ gầy như thể cô đói ăn vậy.
Đôi khi Nguyệt thường tức giận vì điều đó, trong khi cô phải cố gắng để ko tăng cân thì Minh cứ ăn những gì cô thích mà chẳng béo lên chút nào.
Vui vẻ và sảng khoái Minh vươn vai 1 cái, cô quay lại tươi cười với cô giúp việc. Người giúp việc choáng ngợp trước nụ cười rạng ngời của cô, cô trở nên lúng túng và bất giác miệng cô nở 1 nụ cười từ lúc nào. Minh là 1 người rất dễ tính, những người giúp việc trong cái gia đình xã hội đen này chưa bao giờ được nhận 1 nụ cười từ bất cứ người chủ nào. Họ luôn có bộ mặt sát khí, lạnh băng và luôn miệng ra lệnh.
Chứ ko phải tươi cười giống như cô gái này. Cô giúp việc tự nhủ thầm, thật đáng tiếc nếu cứ nhốt cô ấy trong này. Thu dọn bữa sáng cho Minh xong, cô mang hộ Minh đống đồ ra ngoài phơi. Khép cửa lại và lắc đầu. Có lẽ cô ấy phải thức cả đêm mới làm xong đống công việc này.
Ăn xong bữa sáng, Minh bắt đầu thấy mi mắt của mình nặng xuống. Cô gối đầu lên thành chiếc ghế, từ từ từ từ chìm vào giấc ngủ.
“Đại ca tại sao lại nóng vội như vậy?” Luân hỏi “Chúng ta vừa về thành phố chưa tới 2 ngày. Công việc cũng xong rồi,vui chơi chút đã!”
Tú Triết ko nói câu gì, chỉ khẽ liếc Luân 1 cái làm cho hắn lạnh cả sống lưng rồi im bật. Nam ngồi bên cạnh cũng được hưởng chút gió buốt, bèn vội vàng mau miệng.
“Đại ca có chuyện gì đang suy nghĩ?”
Tú Triết vẫn im lặng, một lúc mới nói. “Có nói các cậu cũng ko biết được.”
“Thì đại ca cứ nói ra đi chúng em mới biết được có giúp được hay ko chứ!” Luân nói. “Chúng ta quen nhau lâu như vậy, có chuyện gì mà chúng em ko cùng gánh với đại ca. Anh cứ nói đi. Chuyện gì chúng em cũng sẽ làm.”
Vỗ mạnh vào иgự¢ mình, Luân nói đầy chắc chắn.
Tú Triết có chút ngập ngừng. Nhìn ra ngoài cửa xe 1 lúc, anh bắt đầu nói. “Làm thế nào mới có thể lấy lòng 1 cô gái!”
Kít….
Tú Triết hơi dúi người về phía trước theo quán tính của xe, Nam vừa phanh gấp lại ngay sau khi nghe câu hỏi vừa rồi, Luân cũng hơi nghiêng ngả nhưng ko còn quan trọng, anh vẫn đang chăm chăm nhìn vào đại ca của mình với anh mắt hoang mang và sửng sốt.
“Đi kiểu gì vậy?” Tú Triết bực bội nói.
“Đại ca,anh muốn lấy lòng cô gái nào vậy?” Luân hỏi ngỡ ngàng nhưng trong lòng đã có chủ ý, chỉ là muốn xác nhận rõ hơn mà thôi.
“Ko ai cả.” Tú Triết lạnh lùng quay đi, ko thèm nhìn vào mặt Luân. “Chỉ hơi tò mò thôi!” Anh nói như để chữa cháy cho câu hỏi ko nên có của mình.
Nam và Luân khẽ trao nhau 1 cái liếc mắt lén lút, rồi Nam nói. “Lấy lòng con gái có gì là khó đâu!”
“Phải đấy với con gái chỉ cần dỗ ngọt 1 chút là đã ăn được rồi!” Luân thêm vào.
“Dỗ ngọt?” Tú Triết quay đầu lại nhìn 2 tên đệ tử vẻ mặt muốn biết nhiều hơn.
“Thì ví dụ như mua cho họ đồ trang sức, quần áo đắt tiền.. Em chỉ cần mua cho họ vài đồ hàng hiệu thế là họ theo em liền. Đến cô khó tính nhất cũng chỉ cần mua cho đến cái vòng cổ thứ 3 là đổ rồi.” Luân nói tự tin vỗ иgự¢.
Tú Triết trầm ngâm đặt tay lên cằm suy nghĩ, 1 lúc anh nói “Đến Parkson đi!”
6h30’
“Đại ca, mua vậy là đủ rồi. Anh còn muốn mua bao nhiêu nữa?” Nam nói giọng nài nỉ, trên tay anh đang cầm tổng cộng là 7 chiếc túi trong đó chứa đến 5 chiếc váy và 3 chiếc quần, 3 cái áo. Lúc này Tú Triết vẫn đang tiếp tục tiến quân vào hàng trang sức.
“Ko phải còn chưa mua trang sức với giầy sao?” Tú Triết nói, vẫn tiếp tục bước đi. Luân và Nam vội vàng chạy theo, họ ngán ngẩm nhìn nhau. Lần đầu tiên họ thấy đại ca đi mua đồ cho con gái, lại còn mua tới độ tay nọ phải xách tay kia cũng xách mà vẫn còn muốn mua tiếp. Thông thường Tú Triết ko mấy hứng thú với mua sắm. Có thi thoảng vào cửa hàng mua vài bộ vét, thắt lưng đồng hồ, giầy. Nhưng thường anh chỉ nói mẫu và số, chứ ko mấy khi muốn lang thang nơi nọ nơi kia.
Vừa bước chân vào cửa 1 cô nhân viên trẻ với chiếc váy zip ngắn đã niềm nở ra chào đón. Nam và Luân nhìn cô cười còn Tú Triết đi thẳng luôn qua mặt cô vào trong cửa hàng. Khuôn mặt anh lạnh lùng. Trọn 2 bộ nữ trang với đá màu xanh biển rất đẹp ko biết tại sao anh thấy cô rất hợp với màu xanh biển. Sau khi trả tiền, anh đi ra cửa bỗng anh dừng lại, bày ở bàn ngoài cùng là 1 sợi dây mảnh, với chiếc mặt dây hình con mèo đang nhón chân như vừa nhảy xuống đất chiếc đuôi của nó vổng lên rất điệu đàng, hai mắt chú mèo được đính những viên đá đen óng ả, trên cổ mèo là 1 viên ngọc xanh biển sẫm, chú mèo đang nhón chân đứng trên 1 hình mặt trăng lưỡi liềm được làm bằng những đường cong, ở hai đầu mặt trăng nối với sợi dây. Tú Triết dừng lại. Chỉ tay vào tủ kính. Cô bán hàng chạy nhanh lại mở tủ ra đưa anh xem sợi dây. Nhìn nó 1 cách đắm đuối, con mèo nhỏ thật sự rất giống cô.
“Gói cho tôi sợi dây này!” Anh nói, rút ví ra để trả tiền.
Nam và Luân tiến tới đứng sau lưng anh, nhìn sợi dây và thầm nghĩ. “Đại ca mình ૮ɦếƭ chắc rồi!!”
Minh khẽ trở mình trên ghế, bữa tối làm cho cô trở nên nặng nề, nhìn căn phòng sạch sẽ cô mỉm cười. Nhưng sau khi dọn dẹp xong hết rồi thì cô lại chẳng có việc gì để làm nữa. Một cảm giác nhàn chán ập tới như thường nhật.
Cô ước gì cô có việc gì đó làm. Nhìn chiếc bàn làm việc với cái giá sách là nơi sạch sẽ nhất trong căn phòng, cô bĩu môi. “Đúng là chỉ để trưng cho đẹp. Hắn ta thì đọc sách gì chứ!” Nhưng ko phải ý tồi cho 1 quyền sách. Bật tivi chương trình hoạt hình Minh tiến tới lấy 1 quyển sách, ngồi phịch xuống ghế cô nhìn chiếc tivi. “Lại chiếu lại nữa rồi!” Minh khẽ bĩu môi. Minh có thể xem là 1 cô gái kì lạ, nếu bạn hỏi cô về sở thích bạn sẽ nhận được những câu trả lời thế này:
Màu ưa thích : Đen, trắng, xanh biển.
Món ăn ưa thích : Bánh kẹo, kem, đồ ngọt..
Sở thích : ăn đồ ngọt, và xem truyền hình.
Chương trình yêu thích : Cartoon net world, Disney channel..
Sách ưa thích : Truyện tranh..
Trái với vẻ ngoài ngang bướng và khó bảo của mình, thật sự Minh chỉ là 1 đứa trẻ với đống sở thích ngớ ngẩn của cô. Nhớ lại hồi học cấp 1, trong giờ kiểm tra cô đã cho bạn chép toàn bộ bài chỉ để đổi lấy 1 cái kẹo que. Sau đó thì cô bị phạt viết bảng kiểm điểm và mẹ cô đã cho cô 1 trận no đòn. Lên cấp 2 thì có 1 cậu bạn vì rất thích cô lúc nào cũng cho cô kẹo, nên Minh suốt ngày lẽo đẽo theo cậu ta, cho tới khi cậu ta chuyển trường. Lên cấp ba, mỗi lần chị cô muốn nhờ cô làm chuyện gì thì chỉ cần 1 chiếc kẹo que thật to, hay 1 ổ bánh kem pháp là thế nào Minh cũng làm hết mọi việc ko ca thán. Cho nên mới nói, cô thật ra là 1 người rất dễ dụ dỗ, vì cô là tín đồ của đồ ngọt. Nhưng cô lại giấu khá kỹ điều này. Vì từ khi cô bắt đầu học cấp 3 mọi chuyện trở nên khó khăn hơn nếu có 1 vài kẻ cơ hội muốn lợi dụng sở thích của cô. Giống như có lần đó là vào giữa học kỳ 2 của lớp 10, có 1 cậu bạn đã tặng cô 1 cái kẹo, mà cái thói cứ ai cho Minh kẹo thì Minh nghĩ người đó rất tốt, cô rất quí người đó. (Cô ta có cái suy nghĩ ngây thơ vậy đó =.=’ ) Nên khi cậu ta hỏi cô “cậu có quí tớ ko?” thì cô gập đầu cái rụp. Và rỗi đến một ngày kia, cậu bạn nhỏ ngây thơ nghĩ rằng cần có 1 bước tiến cho tình cảm của mình, thế là cậu ta tiến lại gần gương mặt của Minh, gần hơn, và gần hơn… Câu chuyện kết thúc bằng 1 cú trời giáng vào mặt cậu ta và từ đó Minh trở nên cảnh giác với những từ như “quí”, “yêu”, “thích”.
Một thói quen nữa của cô đó là luôn bật ti vi hay 1 thứ nào đó có thể phát tiếng động khi cô ở nhà, dù có thể cô ko xem. Cũng có thể tại cô cần nghe tiếng người nào đó khác ngoài mình mỗi khi cô ở nhà 1 mình, có lẽ là 1 sự khỏa lấp đi nỗi cô đơn.
Cô ngồi khoanh 2 chân lại trên ghế, đặt quyển sách lên đùi và bắt đầu đọc. Quyển sách có tên là “Ranh giới giữa sinh và tử. Cách vượt rào cản và hướng tới thành công.” Dù quyển sách mang chủ đề kinh tế, thêm cái bìa cũng khá là học thức, với 1 hình bóng người đàn ông đeo kính màu đen trên nên bìa trắng, những dòng chữ thuộc dạng chữ mộc gọn, đơn điệu nhưng hiệu quả hợp với chủ đề kinh tế cần nhanh nhẹn và tháo vát được viết màu xanh lá nhạt, còn riêng chữ thành công lại là 1 màu khác và kích thước hơi to hơn. Có lẽ tại bị mẫm cảm với bố cục và sắp đặt nên mỗi lần nhìn tới cuốn sách là y như rằng cô lại nghĩ ngay đến style chữ và màu sắc. Mở cuốn sách ra đọc mấy mớ lý thuyết hoàn toàn lạ hoắc về kinh tế. Cô tự nói với mình “Hèn gì hắn ko ᴆụng lấy 1 lần.”
Những ý tưởng và kinh nghiệm trong cuốn sách tuy trải ra 1 cách rất cởi mở và có vẻ thân thiện, nhưng vẫn cứ làm cho 1 người như cô thấy nhàm chán và khô cứng. Đang ngồi lấy tay che miệng ngáp thì Minh thấy cửa phòng bật mở. Cô quay đầu nhìn ra phía cửa, khuôn mặt chán nản trở thành khó chịu.
Tú Triết đứng ở cửa, tay vẫn chưa buông tay nắm cửa ra, 1 chân vẫn trong tư thế đang bước, anh đứng trên ngưỡng cửa nhìn cô. Theo sau là Nam và Luân với 1 mớ túi sách đang nhăn nhó vì mệt mỏi phải chạy xe mấy tiếng đồng hồ ko ngủ để về tới đây. Căn phòng bỗng trở nên im lặng lạ thường, chỉ còn nghe tiếng những chiếc túi va vào nhau sột soạt, và tiếng chiếc đồng hồ trên tường kêu tích tắc từng giây đều đặn.
Giờ đã là 2 giờ sáng. Nam và Luân như trút được gánh nặng, họ đặt mớ túi ngay cửa phòng, rồi lẹ làng quay người trở về phòng mình. Quá mệt mỏi trong 1 chuyến đi xuyên đêm chỉ để hộc tốc về đây theo ý đại ca của họ.
Điều họ muốn nhất bây giờ là về phòng tắm 1 trận rồi lăn đùng ra giường ko cần biết tới ngày mai.
Nam và Luân đi khỏi càng làm cho căn phòng trở nên im lặng hơn bao giờ hết, Minh quay đầu lại vào cuốn sách chán ngắt đang đọc dở, Tú Triết thì bước nốt bước chân còn dang dở vào phòng và đóng cửa lại.
“Sao vẫn chưa ngủ?” Anh hỏi giọng hơi trầm xuống.
Minh vẫn tiếp tục đọc cuốn sách, vì cô nghĩ cuốn sách này xem ra còn thú vị hơn nhiều so với việc nói chuyện với hắn ta. Cô lật trang sách, cũng ko buồn quay sang nhìn anh lấy 1 cái.
Đứng gần chiếc cửa 1 lúc, anh cảm giác lúng túng thật sự. Chợt nghĩ tới điều mà Nam và Luân nói anh cúi xuống cầm mớ túi đang để dưới đất giơ lên nói với Minh. “Tôi mua cho cô ít đồ!”
Minh vẫn tiếp tục đọc đến trang tiếp theo, cô ko buồn ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh bắt đầu ngồi xuống bên cạnh cô trên chiếc ghế sofa và lôi trong túi ra những thứ mình mua được. “Đẹp ko?” Giơ lên 1 chiếc váy trắng có những bông hoa nhỏ liti màu đen, với 1 dải lụa đen thắp ngang иgự¢ lên cho cô anh cố nặn ra 1 nụ cười gượng gạo. A đã tưởng tượng nếu cô mặc chiếc váy này thật sự sẽ rất đẹp. Cô vẫn tiếp tục giở sách. Anh lại lấy 1 món khác, rồi từng món từng món được mang ra trải đầy trên bàn, nhưng Minh vẫn ko buồn nhìn lấy 1 lần. Anh bắt đầu mất kiên nhẫn. Nên sợi dây truyền cuối cùng anh đã ko mang ra nữa. Bàn tay anh nắm chặt lại, hàm răng anh nghiến chặt. Anh bật dậy khỏi ghế sofa, đi vào phòng tắm.
Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, Minh ngước mặt lên nhìn về chiếc cửa. “Thật tội nghiệp!” Cô nói khẽ nhìn cánh cửa vẻ thông cảm, quay lại bàn nhìn những bộ quần áo để ở bàn, cô biết chắc những món đồ này rất đắt tiền, nhưng mà đồ đắt tiền lại ko phải sở thích của cô. “Hắn ta đúng là thừa tiền thật. Mua những thứ này làm gì ko biết!” Cô lắc đầu nhìn mớ quần áo đẹp đẽ trước mặt và gấp quyển sách lại, cô nằm xuống ghế sofa nhắm mắt lại.
Tốt nhất là ko nên thức thêm nữa, nếu ko ai mà biết hắn sẽ nổi điên như thế nào. Nhẹ nhàng thì hắn đánh cô bằng thắt lưng, còn nặng hơn thì…. Tốt nhất là ko nghĩ tới nữa. Càng nghĩ càng khó chịu mà..
=>___<=
Bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn quấn ngang thắt lưng, anh nhìn thấy tấm lưng gầy của cô đang nằm thiêm thi*p trên sofa. Cô quay người vào trong thành ghế để chắc rằng sẽ ko phải vô tình nhìn thấy anh dù chỉ 1 lần. Ngồi phịch xuống chiếc ghế mệt mỏi, lấy 1 lon bia trong chiếc tủ lạnh nhỏ trong phòng, anh bật nắp và uống 1 hớp. “Mẹ kiếp! Thế mà bào chỉ cần dỗ ngọt!” Anh lẩm bẩm. “Hoàn toàn chẳng hiệu quả gì hết!” Nhìn cô 1 lần nữa. Anh quyết định tắt đèn đi ngủ.
Nằm trên chiếc giường anh chằn trọc ko thôi, thật sự khi mới bước vào căn phòng, anh tràn đầy hy vọng. Anh đã bị choáng ngợp bởi căn phòng ko rõ tại sao lại toàn 1 mùi hương dịu dàng như mùi hương của cô vậy, nó làm cho anh cảm thấy lâng lâng. Nói cụ thể thì giống như bạn là 1 ông chồng sau 1 ngày mệt mỏi trở về nhà mình, vừa bước vào bên thấy ko khí toàn mùi hương nhẹ dịu của vợ mình, với căn phòng sạch sẽ thơm mùi nắng mới ấm áp dễ chịu. Anh ta đã cảm thấy như vậy đó. Và anh hy vọng cô trở thành 1 người vợ hiền dễ thương sẽ mỉm cười chào đón anh về. Nhưng ko. Cô vẫn hoàn toàn ko nói 1 câu và thậm trí tỏ ra ghét bỏ anh ra mặt. Nằm trong chiếc giường mới được thay ga thơm mùi hương nhẹ nhàng của cô, anh rúc sâu vào gối. Rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Hôm đó anh mơ thấy mình mặc 1 bộ vét màu đen bóng bẩy, đang đi trên 1 con đường đông đúc người qua lại. Tới 1 ngã tư đèn xanh đèn đỏ, anh dừng lại đợi đèn xanh cho làn người đi bộ, thì anh thấy ở bên đường cô đứng đó, với mái tóc dài xõa tới thắt lưng, cô mặc 1 chiếc áo sơ mi cổ bẻ màu trắng, với 1 chiếc quần bò sẫm bó, cô vãy tay với anh, anh muốn chạy lại phía cô nhưng dòng người quá đông, và 1 chiếc oto chạy vụt qua. Nhìn lại cô đã ko còn đứng ở đó nữa…