Tô Miên đứng yên tại chỗ, trong lòng có chút chấn động. Cô biết suy doán của mình không sai. Thầy trò ngành Tâm lý tội phạm bọn cô mỗi lần trợ giúp phá án đều xuất hiện rất oai phong. Không ai nói cho cô biết, một sinh viên ngành Tâm lý tội phạm còn non nớt ᴆụng phải thiên tài điều tra truyền thống, bị đối phương đánh cho tơi bời khói lửa thì phải làm thế nào?
Tô Miên còn đang chìm trong suy tư, Hàn Trầm đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu về phía cô.
“Sao thế?” Anh cười cười, “Có phải em chợt phát hiện, môn Tâm lý tội phạm của em chẳng có tác dụng gì hay không?”
Giọng nói của anh không to không nhỏ, mấy người cảnh sát ở phía trước đều mỉm cười, quay đầu nhìn họ.
Tô Miên chỉ “hừ” một tiếng. Hàn Trầm vốn cố ý trêu cô. Thấy cô không nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng và sùng bái như những người phụ nữ khác, anh có chút không thỏa mãn. Thế là anh đưa tay lên tai, “Nói nhiều như vậy khiến tai người nghe bùng nhà bùng nhùng. Khi nào viết báo cáo, tôi còn phải đưa cả lý luận của em vào. Tới lúc đó, em tự viết đi nhé, tôi không nhớ đâu.”
Đây rõ ràng là sự khiêu chiến rất ấu trĩ của anh. Bởi chưa từng có kinh nghiệm yêu đương nên dù thông minh hơn người, cũng có lúc anh dùng phương thức gây sự chú ý như học sinh cấp ba. Về phần Tô Miên, lý luận của Hàn Trầm khiến cô bỗng nảy sinh sự nghi ngờ với môn Tâm lý tội phạm mà cô luôn coi là tĩn ngưỡng. Vào thời khắc này, anh lại nói bằng giọng điệu coi thường, cô không bị tổn thương mới lạ.
“Viết hay không tùy anh.” Tô Miên buông một câu rồi tức giận bỏ đi.
Hàn Trầm ngẩn người. Mấy đồng nghiệp ở xung quanh lên tiếng, “Tiểu Miên giận rồi kìa! Ai bảo cậu độc mồm như vậy, đến người đẹp cũng không nể mặt.”
“Mau đi xin lỗi người ta nhanh lên! Tốt nghiệp rồi cô ấy không gia nhập đội của chúng ta thì sao? Đến lúc đó cả đội sẽ xử lý cậu đấy!”
“Cậu còn chần chừ gì nữa? Mau đuổi theo cô ấy đi!”
Hàn Trầm tựa người vào cánh cửa, châm một điếu thuốc, cất giọng thờ ơ, “Việc gì tôi phải xin lỗi cô ấy. Tôi đâu có nói sai.”
Thái độ của anh lại bị mọi người phê bình. Hàn Trầm cũng không bận tâm, vừa hút thuốc vừa dõi mắt theo hướng Tô Miên rời đi. Nhớ tới dáng vẻ tức giận của cô, trong lòng anh hơi ngứa ngáy, có một chút mềm mại và ngọt ngào. Anh không muốn khiến cô khó chịu. Anh nghĩ, mình không thể để cô đi như vậy.
Công việc nhanh chóng kết thúc, đối tượng tình nghi đã bị bắt cùng vật chứng. Mọi người về Sở chỉnh lý hồ sơ là có thể kết thúc vụ án. Lúc phân công công việc, Đội trưởng mới phát hiện Hàn Trầm đã biến mất.
“Hàn Trầm đâu rồi?” Anh ta hỏi.
“Cậu ấy nói có việc nên về trước rồi.”
“Thằng này toàn làm theo ý mình. Ngày mai họp tôi phải phê bình mới được.”
Buổi tối mùa đông, bầu trời u ám, không một vì sao. Tô Miên đứng ngoài ban công hồi lâu mà cũng không cảm thấy lạnh. Cô đã lấy lại sự bình tĩnh từ sự chấn động mà việc phá án của Hàn Trầm mang đến cho mình. Ngẫm nghĩ kỹ mới thấy, lý luận của cô cũng không sai, chỉ có điều rườm rà hơn phân tích của anh mà thôi, rà soát khoảng năm, sáu ngày chắc cũng sẽ tìm ra hung thủ.
Hàn Trầm đã công tác hơn một năm, tham gia nhiều vụ án lớn nhỏ khác nhau, còn cô vẫn chưa tốt nghiệp. Điều này không thể chứng minh, tâm lý tội phạm không bằng phương pháp phá án truyền thống. Sau này cô cố gắng thắng anh là được.
Chỉ có điều… Nhớ đến ánh mắt chê bai môn Tâm lý tội phạm, đến ngữ khí khó chịu của anh, Tô Miên thật sự buồn bực trong lòng. Đối với anh, dường như cô cũng giống những người phụ nữ khác, thậm chí còn tệ hơn. Rốt cuộc, anh có cảm tình với cô hay không?
Băn khoăn một lúc, Tô Miên chuẩn bị quay vào trong nhà. Mẹ cô là giáo viên, buổi tối phải trông coi học sinh tự học ở trường nên về muộn. Cô định hâm nóng đồ ăn, mang lại niềm vui bất ngờ cho mẹ. Vừa ngẩng đầu, cô chợt phát hiện cành cây ở bên dưới động đậy.
Tô Miên đờ người. Lại thế rồi, lại là cảm giác có người ở một nơi cô không chú ý theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Nếu là một người có vấn đề về tâm lý không thể có thân thủ nhanh nhẹn như vậy? Dù sao cô cũng là sinh viên ngành Công an, nhưng đối phương đều không để lại một chút dấu vết, giống như tất cả chỉ là áo giác của cô.
Nếu là tội phạm, tại sao hắn lại bám theo cô nhưng chẳng làm gì cả? Hơn nữa, cô chỉ là người bình thường mà thôi. Tô Miên thậm chí từng có ý nghĩ, liệu đối phương có phải là người ngoài hành tinh? Hay do thần kinh của cô quá nhạy cảm?
Nghĩ đến đây, Tô Miên bất giác quay đầu. Lần này, cô hoàn toàn sửng sốt, bởi dưới bóng cây đối diện ban công nhà cô xuất hiện một người.
Lá cây đã rụng từ lâu, cành cây rậm rạp đan xen nhưng ánh đèn đường vẫn có thể chiếu xuống người anh. Anh đứng ở đó, thân hình cao lớn như pho tượng, gương mặt tuấn tú ngước lên nhìn cô.
Cả thế giới của Tô Miên dường như dừng lại trong giây lát, hai má bất giác nóng bừng. Hàn Trầm giơ chiếc điện thoại lên cao rồi lắc lắc với cô. Tô Miên thò tay vào túi, đúng lúc di động cô đổ chuông.
“A lô!” Dù nội tâm hỗn loạn nhưng cô nói rất lạnh nhạt, “Sao anh lại đến đây? Có chuyện gì không?”
Hàn Trầm cất giọng từ tốn, “Chẳng phải tôi đã nói sai, đắc tội với em hay sao? Tôi đến để xin lỗi.”
Tô Miên không nhịn được cười, ngữ khí vẫn bình thản, “Thế à? Anh định xin lỗi thế nào?”
Hàn Trầm im lặng vài giây mới lên tiếng, “Tôi mời em ăn khuya có được không?”
Tô Miên im lặng vài giây. Từ nhỏ đến lớn có không ít con trai theo đuổi cô. Họ dùng mọi phương thức mà cô chẳng bao giờ bận tâm. Người trực tiếp mời đi ăn, không một chút khéo léo như Hàn Trầm chắc đếm trên đầu ngón tay. Cũng không biết anh lấy đâu ra sự tự tin đến vậy. Nếu đổi lại là người khác, cô sẽ từ chối một cách dứt khoát.
“Được ạ.” Tô Miên nói nhỏ.
“Tôi ở dưới này đợi em.”
“Vâng.”
Sau khi gác máy, Tô Miên bình tĩnh quay người đi vào trong nhà. Nhưng vừa đóng cửa, cô liền kêu “A” một tiếng, ném điện thoại xuống giường rồi thả mình, lăn hai vòng.
Hàn Trầm hẹn cô… Anh hẹn cô ra ngoài… Có phải, anh định theo đuổi cô hay không?
Trái tim Tô Miên đập thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Anh mau theo đuổi đi! Nhất định phải theo đuổi đấy!
Hàn Trầm ở dưới nhà đợi hơn mười phút, đoán chắc cô sẽ xuống ngay bây giờ. Tô Miên có lẽ sẽ bắt đàn ông đợi, nhưng không quá lâu. Vừa ngẩng đầu, anh liền nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa khu nhà.
Ánh đèn đường nhàn nhạt chiếu xuống mái tóc dài của cô. Hàn Trầm liền dập tắt mẩu thuốc, ném vào thùng rác rồi rảo bước về phía cô.
“Chúng ta đi đâu đây?” Tô Miên cất giọng biếng nhác.
“Xe của tôi đỗ ở ngoài kia. Chúng ta đi thôi!” Hàn Trầm không trả lời câu hỏi. Rõ ràng anh chủ động hẹn hò nhưng biểu hiện còn điềm nhiên hơn cô.
Đi ra ngoài đường, Tô Miên không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy “xe” của Hàn Trầm. Cô tưởng anh sẽ lái ô tô đến, nào ngờ chỉ là xe máy, một chiếc Harley màu đen nhìn rất hoành tráng.
Anh tung mũ bảo hiểm cho cô, “Sao thế? Em không dám ngồi à?”
“Ai nói em không dám?” Tô Miên đội mũ bảo hiểm, nhấc gấu váy dài. Hàn Trầm mỉm cười rồi ngồi lên xe trước, “Lên đi!”
Tô Miên ngồi sau lưng anh. Cô không tỏ ra ngại ngùng, lập tức ôm thắt lưng anh.
Hai người đều lặng thinh. Hàn Trầm cắm chìa khóa rồi nổ máy. Mười ngón tay Tô Miên bám vào áo jacket của anh, trơn trơn, lành lạnh. Trong đầu cô chợt vụt qua ý nghĩ: Liệu có phải trước kia chưa từng có người phụ nữ nào ôm eo anh? Có phải cô là người đầu tiên hay không?
Đang mải nghĩ ngợi linh tinh, Tô Miên chợt nghe tiếng máy nổ giòn giã, mô tô từ từ chuyển bánh. Cô vội vàng tựa vào lưng Hàn Trầm, ôm chặt thắt lưng anh. Hàn Trầm ngồi bất động, rồ ga phóng vụt đi.
Ban đầu, anh lái xe lao vun ✓út trên đường phố. Tô Miên có chút sợ hãi nhưng tất nhiên không lộ ra. Cô chỉ càng ôm anh chặt hơn. Hàn Trầm cảm nhận được đôi tay mảnh mai vòng qua thắt lưng mình, cảm nhận được thân hình mềm mại, ấm áp của cô ở sau lưng. Tâm trạng của anh bỗng chốc xán lạn như ánh đèn đường rực rỡ.
Bạn bè nói không sao, mô tô quả nhiên là “công cụ” tán gái tuyệt vời, khóe miệng anh lặng lẽ cong lên. Chỗ ăn tối chỉ mất khoảng hai mười phút đi xe, nhưng anh rẽ sang đường Nhị Hoàn lượn một vòng. Tô Miên không nhịn nổi, thì thầm bên tai anh, “Vẫn chưa đến sao? Còn xa không anh?”
“Sắp đến rồi.” Hàn Trầm đáp, “Đến Thập Sát Hải nên mới lâu như vậy.”
Cô là người mù đường siêu cấp nên anh nói sao cũng được, muốn đi bao xa tùy ý. Tô Miên quả nhiên chỉ “vâng” một tiếng rồi lại áp người lên lưng anh bất động.
Kế hoạch của Hàn Trầm tối nay vốn rất lãng mạn và hoàn hảo. Anh lái mô tô đưa cô đi hóng gió, mời cô ăn một bữa dưới ánh nến, cuối cùng tỏ tình với cô trên nền tuyết trắng. Về phần cô có nhận lời hay không, anh không mấy chắc chắn, bởi dù sao cũng đã có một số đồng chí cảnh sát trẻ tuổi “૮ɦếƭ” dưới gấu váy của cô rồi. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên rung động trước một người con gái, Hàn Trầm đã chuẩn bị sẵn tâm lý “kháng chiến trường kỳ”. Về việc phải “chiến đấu” bao lâu mới có thể ôm người đẹp về nhà thì con phải xem cô có xót anh hay không.
Nào ngờ, kế hoạch lãng mạn bị người khác phá đám. Bọn họ là anh em thân thiết của Hàn Trầm. Không biết là trùng hợp hay cố ý. Tại một quán bar ở góc hồ, mấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên ngoài mà không sợ lạnh. Khi chiếc Harley tiến lại gần, một người cất cao giọng, “Ồ! Kia không phải là xe của anh Trầm hay sao?”
“Đúng là anh ấy! Nhưng sao trên xe lại có phụ nữ nhỉ?”
“Trời ơi! Không phải đấy chứ? Trầm yêu đương từ lúc nào mà chẳng thấy tiết lộ với anh em gì cả.”
Bọn họ đều đứng dậy, dõi theo Hàn Trầm và Tô Mien. Lại có người gọi cô, “Em gái! Mau xuống xe đi! Trầm là con sói đấy, đừng để bị cậu ta lừa.”
“Trưởng phòng Hàn, trưởng phòng Hàn! Mau dẫn cô ấy đến giới thiệu với anh em đi!”
Mọi người cười nói vui vẻ. Tô Miên cũng không xấu hổ, chỉ cảm thấy tò mò. Cô hạ giọng hỏi anh, “Bọn họ là bạn thân của anh đấy à?”
Bờ hồ hơi tối, lại đội mũ bảo hiểm nên Tô Miên không phát hiện, lúc bị bạn bè trêu chọc, Hàn Trầm hơi đỏ mặt. Tuy nhiên, ngữ khí của anh vẫn bình tĩnh như thường lệ, “Ừ. Bọn họ rất vô vị, em không cần để ý. Chúng ta đi thôi.” Vừa dứt lời, anh liền rồ ga, phóng vụt qua chỗ mấy người bạn.
“Thằng này quả nhiên là “cây sắt vạn năm đã nở hoa”, chắc chắn xấu hổ nên mới chạy mất.” Đằng sau vang lên tiếng cười nói.
“Không sao đâu. Trốn được mùng một, chẳng trốn khỏi mười lăm. Ngày mai, chúng ta đến Sở Công an tìm người, xem em dâu có xinh không?”
Tiếng bàn tán bị bỏ lại phía sau. Tô Miên có chút xấu hổ, lẩm bẩm, “Họ nói lung tung gì thế?”
Hàn Trầm đáp, “Không trách bọn họ. Tôi chưa từng chở con gái bao giờ nên bọn họ mới bất ngờ.”
Rõ ràng chỉ là câu trả lời bình thường và tùy ý nhưng trong lòng Tô Miên như được quét một lớp mật ngọt.
“Thế à?” Ngoài miệng, cô vẫn điềm nhiên như không, “Chắc mối nhân duyên của anh với phụ nữ không tốt lắm?”
“Ừ.” Anh mỉm cười đáp, “Từ trước đến nay không tốt mấy.”
Tô Miên im lặng, nhưng trong lòng cất tiếng hát là lá la… Làm sao bây giờ, hình như cô ngày càng vui hơn.
Hàn Trầm đỗ xe ở một góc, sau đó thảo mũ bảo hiểm, quay đầu nói với cô, “Chúng ta giấu xe ở đâu đây, bọn họ sẽ không tìm thấy. Chúng ta qua bờ bên kia ăn tối.”
“Vâng.” Tô Miên cũng xuống xe, cởi mũ bảo hiểm đưa cho anh. Thấy anh đặt hai chiếc mũ nằm sát bên nhau, cô bất giác đỏ mặt.
“Đi thôi.” Anh nói.
“Vâng.” Tô Miên sóng đôi với anh tiến về phía trước. Liếc qua bờ vai mảnh mai của cô, Hàn Trầm muốn giơ tay ôm nhưng lại sợ đường đột. Trong lúc do dự, cô đã bước lên phía trước nên anh đành phải bỏ tay vào túi quần.
Mặt hồ đã kết thành lớp băng mỏng, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy một màu xám trắng. Mặc dù trên bờ có biển cấm nhưng vẫn rất nhiều người đi đi lại lại, thậm chí trượt trên lớp băng. Hàn Trầm nhảy xuống mặt hồ đóng băng rồi giơ tay về phía Tô Miên. Cô nhấc váy, xua tay, “Không cần anh đỡ!” Nói xong, cô nhanh chóng nhảy xuống dưới.
Lần thứ hai sự việc không diễn ra theo kế hoạch, sắc mặt Hàn Trầm vẫn rất bình tĩnh. Hai người tiếp tục đi xuyên qua mặt hồ sang bờ bên kia. Thời tiết vô cùng giá lạnh, hai người đi một đoạn, tuyết bắt đầu rơi. Ánh đèn điện ở hai bờ trở nên ௱ôЛƓ lung trong tuyết trắng. Tô Miên giơ tay đón lấy hoa tuyết rồi lại thổi xuống đất, quay đầu hỏi anh, “Anh có lạnh không?”
Hôm nay, Hàn Trầm chỉ mặc áo jacket nên cũng hơi lạnh. Tất nhiên, anh không thể thừa nhận điều đó trước mặt cô. Thế là anh mỉm cười đáp, “Tôi không sao. Em mặc thành cái bánh chưng mà vẫn lạnh à?”
Tô Miên trừng mắt với anh, “Anh mới giống cái bánh chưng. Không phải anh nói muốn xin lỗi em hay sao? Em đang đợi đây này.”
Bắt gặp đôi mắt rạng ngời của cô, trong lòng Hàn Trầm lại xuất hiện cảm giác mềm mại, ngứa ngáy. Anh liền dừng bước, cúi xuống thì thầm bên tai Tô Miên, “Em muốn tôi nhận lỗi thế nào cũng được.”
Giọng nói biếng nhác có chút mờ ám của anh khiến hai má Tô Miên nóng ran. Mặt băng phản chiếu tia sáng lờ mờ, đôi mắt của anh đen hơn bầu trời đêm, sáng hơn ánh đèn điện. Tô Miên bối rối lùi lại phía sau một bước, “Làm sao em biết được? Anh tự nghĩ đi.” Nói xong, cô liền quay người bỏ đi.
Hàn Trầm phản ứng nhanh, túm lấy tay cô. Vì bước vội nên Tô Miên mất thăng bằng, ngã về một bên. Hàn Trầm liền ôm thắt lưng cô. Hai người lần đầu tiên gần gũi như vậy. Anh còn trêu cô, “Đứng không vững còn muốn bỏ chạy?”
Ngửi thấy mùi đàn ông tỏa ra từ người anh, cảm nhận Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp và cánh tay rắn chắc vòng qua thắt lưng mình, các tế bào trên cơ thể Tô Miên tựa như sôi sục.
Lần đầu tiên anh ôm cô… Cảm giác rất kỳ lạ, thân thể như bị thiêu cháy.
“Em đứng vững rồi. Anh bỏ tay ra đi!” Cô nói khẽ.
Hàn Trầm lặng thinh. Anh buông thắt lưng Tô Miên nhưng tay kia vẫn nắm chặt tay cô. Tô Miên liền ngẩng đầu nhìn anh.
Sau đó, cô bắt gặp nụ cười dịu dàng trên gương mặt tuấn tú của anh.
“Tiểu Miên! Em nghĩ anh đến xin lỗi thật sao? Anh đến là để…”
Anh nói lấp lửng. Nhưng Tô Miên làm sao không hiểu ý. Và anh cũng biết điều đó. Hai người yên lặng nhìn nhau, anh nắm tay cô không rời. Hoa tuyết rơi xuống vai anh, xuống tóc cô. Tô Miên đỏ bừng mặt, còn anh cũng không lên tiếng, chỉ nắm tay cô càng chặt hơn, mười ngón tay đan xen, mang lại cảm giác vừa xa lạ vừa ấm áp.
Sau đó, Hàn Trầm quay người, dắt tay cô đi vè phía nhà hàng. Tô Miên lén nhìn anh, không nhịn được cười tủm tỉm. Thì ra, cảm giác thích một người, mà người đó cũng thích mình lại tuyệt vời như vậy. Giống như trúng số độc đắc, khiến bạn đột nhiên phát hiện cuộc đời này thật sự vừa tươi đẹp vừa đáng yêu.
Đêm càng về khuya, tuyết rơi ngày càng lớn. Xung quanh bờ hồ đã không còn nhiều người, vì vậy, đôi nam nữ tay nắm tay đi bộ nhìn rất nổi bật.
Một chiếc xe con màu đen đỗ dưới hàng cây bên bờ hồ. R ngồi ở phía trước, theo dõi một lúc mới quay đầu nói với người đàn ông ngồi ở ghế sau, “S! Anh vừa xuống máy bay nên chắc cũng mệt. Em đưa anh về khách sạn nghỉ ngơi nhé!”
Người đàn ông vẫn không rời mắt khỏi hai hình bóng ở bên ngoài. Gương mặt thanh tú của hắn không để lộ bất cứ biểu cảm nào, tựa như chẳng hề tức giận khi bên cạnh cô có người khác, cũng không vui mừng khi gặp lại cô.
“Cậu về trước đi!” Hắn cất giọng lãnh đạm, “Tôi ở lại đây thêm một lát.”
Im lặng vài giây, R lại nói, “Anh ta họ Hàn, không phải hạng bình thường. Bằng không, bọn em đã giải quyết anh ta trước khi anh về.”
S gật đầu, cất giọng ôn hòa như thường lệ, “Cậu cứ về đi!”
R đành đẩy cửa xuống xe, trong ô tô lại khôi phục bầu không khí yên tĩnh. S di chuyển lên vị trí tài xế, nổ máy rồi châm một điếu thuốc. Hắn dõi mắt về hướng đôi nam nữ, lái xe chầm chậm đi men theo bờ hồ.
Hắn vừa mới về nước hôm nay. Mấy năm nay, hắn thường đi đi lại lại giữa Mỹ và Trung Quốc để xây dựng tổ chức tội phạm của mình, cũng là kế thừa vương quốc phạm tội của bố hắn.
Mỗi lần về Trung Quốc, S đều đi thăm người con gái trong ký ức theo thói quen. Cảm giác đối với cô là điều duy nhất hắn không thể nói rõ ràng. Mọi cuốn sách về tâm lý tội phạm đều chỉ rõ, những kẻ tâm lý bệnh hoạn đều không có tình cảm sâu sắc, bao gồm cả tình yêu. Vậy mà hắn luôn muốn gặp cô, cho dù chỉ theo dõi cô từ phía xa trong khoảng thời gian hút hết một điếu thuốc, hắn cũng cảm thấy mãn nguyện.
Sau khi biết đến sự tồn tại của cô, các thành viên trong tổ chức đều mặc nhận cô là người phụ nữ của hắn, cũng sắp xếp người có thân thủ giỏi nhất giám sát và bảo vệ cô. Khi biết chuyện, S chẳng nói một câu, coi như ngầm cho phép. Đặc biệt là A, dường như rất có hứng thú với người phụ nữ của lão đại. A thường chụp trộm ảnh cô rồi gửi ra nước ngoài cho hắn, hễ mở miệng là gọi “chị dâu” hay “chị Tô Miên”.
Tất cả mọi người đều cho rằng, sớm muộn gì S cũng chiếm người phụ nữ này làm của riêng, bởi đối với những tên tội phạm như bọn chúng, ςướק đoạt là việc hết sức bình thường.
Bên bờ hồ thỉnh thoảng có xe chạy qua bên ô tô của S không thu hút sự chú ý của bất cứ ai. Hắn vừa hút thuốc vừa từ từ lái xe tiến lại gần, nhanh chóng đi qua đôi nam nữ.
Bọn họ dừng lại ở bên ngoài nhà hàng, không biết nói chuyện gì. Cô tựa người vào bờ tường, một tay vẫn nằm trong tay người đàn ông. Anh đột nhiên chống tay vào bờ tường nên cạnh cô, tựa như khóa cô trong lòng mình.
Bàn tay cầm điếu thuốc của S cứng đờ trong giây lát.
Sau đó, Hàn Trầm cúi đầu, còn Tô Miên nhắm nghiền hai mắt, hàng mi rung rung. Anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô. Một lúc sau, anh ôm thắt lưng cô, hôn càng sâu hơn. Cô để hai tay trước иgự¢ anh, không hề phản kháng. Hai người hôn nhau một lúc lâu.
S lặng lẽ dõi theo. Cho đến khi gương chiếu hậu không còn hình bóng của bọn họ, hắn hít một hơi sâu, nhìn thẳng về phía trước. Ô tô nhanh chóng lao vào màn đêm mênh mang.