Truy Tìm Ký Ức - Chương 84

Tác giả: Đinh Mặc

Đã Lâu Không Gặp

Trong nhà ga tàu điện ngầm, hai con tàu chạy lướt qua nhau. Bởi vì khoảng cách rất gần và tốc độ quá nhanh, mọi người trên tàu đều la hét thất thanh.
Lải Nhải toát mồ hôi lạnh, dõi mắt về phía đường hầm lại trở nên thông thoáng phía trước. Vừa rồi, may mà bọn họ kịp thời liên lạc với công ty phụ trách, làm theo chỉ dẫn, thành công thay đổi tuyến đường ray, tránh con tàu kia trong giây lát. Tuy nhiên, họ cũng biết đây mới chỉ là sự bắt đầu.
“Mặt Lạnh! Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Anh ta hỏi.
Mặt Lạnh đang lái tàu, nghe câu này liền buông tay, “Cậu lái đi!” Lải Nhải lập tức thế chỗ, vừa theo dõi tình hình phía trước, vừa liếc Mặt Lạnh lúc này đang mở cuốn Sổ tay người lái tàu dày cộp ra.
Lải Nhải sốt ruột, miệng lẩm bẩm, “Anh trai ơi! Lúc này rồi mà anh còn muốn làm gì thế? Lẽ nào anh định trở thành người lái tàu “vàng”, điều khiển càng hoàn hảo hơn hay sao?”
“Cậu câm miệng cho tôi!”
Lải Nhải lập tức im bặt. Không thể không thừa nhận, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc như bây giờ, vẻ trầm tĩnh của Mặt Lạnh cũng oai như Hàn Trầm.
Một lúc sau, Mặt Lạnh lật đến trang “Bảng biểu sắp xếp ca làm việc của chuyến tàu”, đồng thời nói với Lải Nhải, “Kế hoạch vận hành của công ty tàu điện ngầm mỗi ngày, mỗi giờ và từng trạm đỗ là cố định. Nói một cách khác, chúng ta cứ giữ nguyên tốc độ này thì có thể tính được, tàu sẽ đi đến đâu, gặp chuyến tàu nào?”
Lải Nhải hiểu ý, gật đầu, “Tôi sẽ lập tức thông báo với công ty, để họ bố trí những con tàu đó tránh đường, như vậy sẽ không bị đâm vào nhau.”
Mặt Lạnh quan sát bản đồ lộ trình của tàu điện ngầm, thần sắc vẫn nghiêm trang, “Không chỉ có vậy, phải hỏi bọn họ xem, đích đến của con tàu này là chỗ nào. Có lẽ đây mới là mục đích thật sự của bọn tội phạm.”
Đợi Lải Nhải liên lạc xong, Mặt Lạnh buông quyển sổ tay, lại nói, “Để tôi lái!”
“Ừ.” Lải Nhải nhường chỗ cho anh ta. Mặt Lạnh tiếp tục lên tiếng, “Tôi đã xem bản vẽ cấu tạo tàu điện ngầm. Con tàu này có kết cấu tách rời. Toa thứ năm và toa thứ sáu được gắn với nhau bằng mối hàn, có thể tách ra. Cậu hãy dồn mọi người vào hết toa sau rồi tìm cách giải quyết chỗ hàn, để con tàu tách làm đôi.”
Lải Nhải tròn mắt ngạc nhiên. Không ngờ Mặt Lạnh lại nghĩ ra cách này. Tốt quá! Làm vậy, nửa sau con tàu sẽ dần giảm tốc độ, cũng không vì va chạm mà phát nổ. Đầu tiên, bọn họ có thể cứu hành khách trên tàu. Còn những việc khác để sau tính.
“Tôi sẽ đi ngay!” Lải Nhải hưng phấn mở cửa buồng lái. Mặt Lạnh cất cao giọng, “Sau khi tách đôi thân tàu, cậu hãy đi cùng hành khách, không cần quay về đây nữa.”
Lải Nhải dừng bước, ngoảnh đầu hỏi, “Còn anh thì sao?”
“Tôi sẽ tiếp tục lái tàu.” Mặt Lạnh đáp.
Lải Nhải mấp máy môi, cuối cùng cũng không thốt ra lời, nhanh chóng rời đi.
Trên quảng trường ở bán đảo. Màn biểu diễn của A, hình ảnh của A đến đây là kết thúc. Màn hình tinh thể lỏng trên đầu mọi người vụt tắt, hắn cũng mất dạng. Tất cả tựa như một giấc mơ hoang đường.
Cô nhân viên phục vụ Tiểu Nhã theo dòng người đổ ra ngoài. Còi hụ cảnh sát vang lên điếc tai. So với sự tò mò và khi*p sợ đối với tội phạm, ý thức khao khát bảo toàn mạng sống của con người càng mãnh liệt hơn. Quảng trường đã trở nên hỗn loạn, nhiều người chạy thục mạng, la hét thất thanh, ra sức tiến về phía cây cầu.
Tiểu Nhã suýt nữa bị xô ngã, may mà có một người cảnh sát đỡ cô dậy. Cô nghe anh ta nói với đồng nghiệp, “Đông người thế này, ít nhất cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ mới sơ tán hết.”
Đồng nghiệp đáp, “Đúng vậy! Anh hãy cẩn thận. Không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Tiểu Nhã định thần, tiếp tục chạy về hướng cây cầu bắc qua sông Hán Giang. Trong lòng bỗng cảm thấy buồn, cô vừa chạy vừa quay đầu về phía màn hình tinh thể lỏng đã tối đen. Rốt cuộc Tiểu Ngải là người như thế nào? Tại sao anh ta lại làm vậy? Tại sao anh ta lại không phải là người bình thường giống cô? Trong cuộc đời này, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh nữa.
Dưới lòng đất. Đi thêm một đoạn ở tầng âm ba, Tô Miên liền ngửi thấy mùi máu tanh. Trong lòng xuất hiện dự cảm chẳng lành, cô liền quay sang Hàn Trầm. Anh cũng phát hiện ra điều bất thường, sắc mặt trở nên lạnh lẽo. Giây tiếp theo, anh đưa mắt ra hiệu cho Tô Miên rồi rút khẩu súng đeo bên hông, đứng nép vào bờ tường, dõi mắt về phía trước. Tô Miên cũng dừng bước, đứng nép vào bờ tường bên kia, từ từ tiến lên.
Thấy bọn họ rút súng, ba người ở đằng sau hơi hoảng hốt, nhưng vẫn tiếp tục bám theo ở một khoảng cách không gần không xa.
Bây giờ, Tô Miên làm gì có thời gian để ý đến bọn họ. So với đám người ích kỷ và xấu xa này, nhóm tội phạm mới là đối tượng đáng lo hơn cả. Bọn chúng mới là đối thủ thực sự của cô và Hàn Trầm.
Phía trước là một lối đi không có gì đặc biệt, đâm thẳng ra khu vực đại sảnh rộng lớn. Vừa rẽ sang một bên, cảnh tượng trước mắt khiến hai người sững sờ. Đinh Tuấn đang nằm ở dưới đất, иgự¢ có nhiều vết dao đâm, máu chảy lênh láng. Anh ta thoi thóp, dường như không còn cầm cự được bao lâu nữa.
“Đinh Tuấn!” Tô Miên kêu lên một tiếng.
Hàn Trầm lập tức lao đến, dùng tay ấn vào vết thương trên иgự¢ đồng nghiệp, giúp anh ta cầm máu, “Hãy cố gắng chịu đựng! Tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.”
Viền mắt cay xè nhưng Tô Miên vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, giờ khẩu súng đề phòng xung quanh. Đám Hà Á Nghiêu cực kỳ sợ hãi khi chứng kiến cảnh tượng này.
Hô hấp của Đinh Tuấn đã rất yếu ớt. Anh ta nắm tay Hàn Trầm, thều thào, “Tôi không xong rồi… Mau đi cứu… bác sĩ Từ. Đám người… vừa được cứu thoát… muốn Gi*t chúng ta. Anh ấy bây giờ chỉ có một mình… chống lại ba người…”
Đinh Tuấn nói rất khẽ nhưng tất cả những người có mặt đều nghe thấy rõ ràng. Giây tiếp theo, anh ta buông thõng cánh tay, mắt trợn ngược, đã trút hơi thở cuối cùng.
Tô Miên chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh bao trùm toàn thân. Chuyện xảy ra tiếp theo nhanh như xẹt điện. Ba người ở phía sau còn chưa kịp phản ứng, Hàn Trầm đã cầm súng, quay về phía bọn họ. Gương mặt anh tuấn của anh lạnh lẽo đến mức khiến người đối diện phải rùng mình.
“Pằng! Pằng!” Hai tiếng súng vang lên. Hà Á Nghiêu và Trần Tố Lâm đứng ở phía trước bị trúng đạn vào đùi. Họ biến sắc mặt, hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất. Chỉ có Quý Tử Trường vẫn đứng im, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc và bối rối.
Hàn Trầm và Tô Miên đều giơ súng, nhắm thẳng vào hắn.
“L.” Hàn Trầm cất giọng lạnh lùng, “Vết thương lần trước khỏi rồi à?”
Quý Tử Trường biến sắc mặt, nhưng hắn lập tức thu lại vẻ ngạc nhiên, thay vào đó là nét trầm tĩnh. Khóe mắt hắn ẩn hiện ý cười chế giễu và ảo não.
Hà Á Nghiêu và Trần Tố Lâm ở dưới đất không ngừng ՐêՈ Րỉ. Quý Tử Trường chau mày, đạp bọn họ một phát, sau đó chỉnh lại cổ áo rồi rút một chiếc khăn trắng muốt ra lau mặt. Khi hắn làm một loạt động tác này, Hàn Trầm và Tô Miên nhìn hắn bằng cặp mắt đầy cảnh giác.
Đúng vậy, rất nhiều dấu hiệu cho thấy, Quý Tử Trường mới là L. Còn người đàn ông tự xưng là L trên màn hình là một thành viên khác của nhóm tội phạm, muốn đánh lừa thị giác của họ mà thôi.
Quý Tử Trường từ tốn mở miệng, “Sao hai người biết được…”
Hắn chưa dứt lời, Tô Miên đột ngột nghe thấy tiếng “ầm” lớn vang lên ở dưới chân mình, Đôi tai cô bỗng mất đi mọi âm thanh trong giây lát, thân thể bắt đầu rơi xuống dưới. Trong lúc hoảng hốt, cô còn kịp nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh của Quý Tử Trường tức L, còn Hàn Trầm đang đứng cách mấy bược lập tức buông súng, lao về phía cô. Tô Miên nhìn thấy gương mặt vô cùng lạnh lẽo của anh, nhìn thấy cánh tay anh chụp hụt trong không khí, Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô không kịp túm tay anh, cứ thế rơi xuống dưới.
Mặc dù xung quanh tối đen nhưng cô vẫn lờ mờ nhìn thấy nền đất gồ ghề như con quái vật và sóng nước lấp lánh. Trước khi ngất lịm, một ý nghĩ vụt qua não bộ của Tô Miên. Đây cũng là một trong những kế hoạch của nhóm tội phạm. Nơi này có vô số cạm bẫy, bọn chúng luôn chờ cơ hội, chờ cô đi đến địa điểm thích hợp rồi cho phát nổ, để cô rơi xuống dưới. Không biết chừng, việc Đinh Tuấn gặp nạn cũng là do chúng sắp đặt.
Sở trường lớn nhất của nhóm tội phạm là tung hỏa mù, sau đó bất thình lình ra tay. Không biết điều gì đang chờ cô ở bên dưới?
L lập tức bỏ chay. Nhưng Hàn Trầm phản ứng rất nhanh, từ dưới đất tung người túm cổ áo hắn. L quay người vung nắm đấm về phía anh nhưng động tác của anh vẫn nhanh hơn, đấm mạnh vào bụng hắn. Hắn “hự” một tiếng, cúi gập người. Hàn Trầm không một chút do dự, lôi người hắn cùng nhảy xuống dưới.
Từ Tư Bạch nép vào bờ tường, thở hắt ra, hai tay cầm chặt khẩu súng. Báng súng lạnh lẽo tương phản lòng với bàn tay nóng rẫy của anh. Đây là lần đầu tiên trong đời, anh cầm súng đối kháng với người khác. Anh đứng bất động, bình tĩnh chờ đợi.
Vừa rồi, sau khi tách ra khỏi Tô Miên và Hàn Trầm, vì Đinh Tuấn không đi nổi nữa nên anh để cậu ta ngồi một chỗ nghỉ ngơi. Kết quả, sau khi anh cùng Trương Phúc Thái đi cứu hai nạn nhân còn lại, ba người bọn họ lập tức trở mặt, bao vây anh.
Lúc bấy giờ, Từ Tư Bạch vẫn không rút súng. Nếu muốn khiến người khác ૮ɦếƭ hay bị thương, bác sĩ pháp y sẽ có rất nhiều cách. Hơn nữa, từ trước đến nay, thân thủ của anh cũng tương đối nhanh nhẹn. Anh nhanh như cắt giơ tay đạp mạnh vào dây thần kinh trên cổ người đứng gần nhất, khiến ông ta xây xẩm mặt mày, ngã xuống đất. Hai người còn lại giật mình, nhất thời không dám tiến len. Từ Tư Bạch chẳng thèm lằng nhằng với bọn họ, lập tức quay người rời đi.
Tô Miên! Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cái tên này cứ quanh quẩn trong đầu anh như ma ám, Nỗi đau càng gặm nhấm nhức nhối, trái tim anh càng bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, chỉ có hình bóng của cô phản chiếu trên đó.
Anh thực sự muốn đi tìm cô, muốn bảo vệ cô, ở bên cnahj cô, cho dù vào thời khắc này, cô đã có người khác che chở.
Từ Tư Bạch ngả đầu vào bờ tường lạnh lẽo, thoang thoảng mùi ẩm ướt. Anh nhắm mắt, lắng nghe tiếng bước chân đang tiến lại gần. Bước chân có chút ngập ngừng này là của một trong hai người còn lại.
Việc bọn họ cứ bám riết không ngừng nghỉ khiến Từ Tư Bạch nảy sinh tâm trạng chán ghét. Anh không quen thuộc đường đi nước bước ở nơi này, trong khi bọn họ nắm rõ như lòng bàn tay. Anh chỉ một lòng một dạ muốn tìm Tô Miên mà bọn họ cứ không chịu buông tha cho anh.
Từ Tư Bạch quyết định xử lý bọn họ. Vừa nhìn thấy bước chân thò ra ở đầu bờ tường, anh nhanh như cắt giơ súng chĩa vào đầu đối phương. Đó là Trương Phúc Thái, trong tay ông ta cầm một con dao không biết lấy từ đâu ra. Ông ta há hốc mồm khi nhìn thấy khẩu súng trong tay Từ Tư Bạch. Nếu biết anh có súng, ông ta tuyệt đối không đuổi theo.
Con dao trong tay Trương Phúc Thái rơi xuống đất. Ông ta lập tức mở miệng, “Đồng chí cảnh sát! Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Là tôi nhất thời hồ đồ. Tại bọn bắt cóc nói, nếu không Gi*t các cậu, chúng sẽ Gi*t tôi… Xin cậu hãy tha cho tôi! Đồng chí cảnh sát, tôi không dám nữa… Tôi xin nhận tội!”
Từ Tư Bạch lặng lẽ nhìn ông ta, sắc mặt không một chút biểu cảm. Ánh mắt anh đặc việt thâm trầm, khiến Trương Phúc Thái bất giác sởn gai ốc.
“Tôi không phải là cảnh sát.” Anh đột nhiên mở miệng.
Trương Phúc Thái chẳng hiểu tại sao đối phương lại nhấn mạnh điều này. Nhưng nghe giọng nói ôn hòa của anh, ông ta lại cảm thấy nhẹ nhõm. Ông ta nghĩ, chỉ cần mình nhận tội, đối phương sẽ bỏ qua. Cậu ta là người của cảnh sát, chắc sẽ không Gi*t ông ta.
“Pằng!” Một tiếng nổ đanh sắc vang lên. Trương Phúc Thái trợn mắt, nhìn Từ Tư Bạch buông thõng khẩu súng. Giây tiếp theo, ông ta ngã xuống đất, tắt thở trong giây lát.
Như phát giác ra điều gì đó, Từ Tư Bạch ngẩng đầu. Chủ tịch tập đoàn Hoa Diên Hà Kinh Luân đang đứng cách anh mười mấy mét, sắc mặt kinh hoàng. Bắt gặp ánh mắt của anh, ông ta lập tức quay người bỏ chạy.
Từ Tư Bạch vẫn đứng yên một chỗ, dõi theo bóng đối phương. Cho tới khi ông ta gần khuất dạng, anh từ từ giương súng, Ϧóþ cò. Đối phương lập tức ngã xuống.
Bao nhiêu năm qua, anh không hề quan tâm đến sự sống hay cái ૮ɦếƭ, cứu người hay Gi*t người. Anh chỉ muốn yên lặng ở bên Tô Miên, làm công việc mình thích. Cho tới hôm nay, anh mới nhận ra, việc tận tay Gi*t người, đặc biệt vì cô mà Gi*t người thực ra cũng chỉ trong một ý niệm mà thôi. Điều quan trọng là anh không hề bài xích hành động này.
Từ Tư Bạch bình thản cúi xuống nhặt vỏ đạn, đồng thời rút khăn tay lau sạch khẩu súng. Anh không định ngồi tù vì chuyện vừa xảy ra.
Vừa đeo găng tay rồi bỏ khẩu súng vào túi áo, Từ Tư Bạch đột nhiên dừng động tác. Anh ngẩng đầu, phát hiện một người đàn ông bế một người phụ nữ đứng đằng sau những chiếc giá để hàng. Gương mặt người đàn ông chìm trong bóng tối, anh chỉ có thể nhìn thấy thân hình cao lớn mặc comple chỉnh tề của hắn. Còn người phụ nữ trong lòng hắn mặc áo khoác dài màu đen của cảnh sát, gương mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền. Đó chính là Tô Miên.
Trái tim Từ Tư Bạch như bị đập mạnh một phát. Người đàn ông đó nhanh chóng ẩn mình vào bóng tối, biến mất trong chớp mắt. Từ Tư Bạch liêng giương súng, chạy đuổi theo đối phương.
Trên tàu điện ngầm. Hồi còi réo vang tựa như xuyên thủng màng nhĩ của mọi người. Đường hầm tối đen phía trước giống một cái động hun hút không thấy tận cùng. Lải Nhải đang ở chỗ nối giữa hai toa tàu, ngồi xổm xuống, ra sức tháo mối nối. Mấy thanh niên trẻ đứng bên cạnh, trợ giúp anh ta.
Đằng sau bọn họ là toa tàu đầy ắp người, chen chúc chật chội. Bên này ngược lại trống không, có thể nhìn thấy buồng lái ở đầu tàu và một dãy tay vịn đung đưa.
Không khí trong toa tàu vô cùng căng thẳng. Tất cả mọi người đều dõi theo nhất cử nhất động của Lải Nhải. Thỉnh thoảng lại có người hỏi:
“Tháo được chưa?”
“Vẫn không được sao?”
Lải Nhải không để ý đến họ, tiếp tục bận rộn. Một người thanh niên xuất thân từ ngành công trình lắc đầu, “Anh cảnh sát, mối nối này là nút ૮ɦếƭ, không thể tháo rời. Làm thế nào bây giờ?”
Câu nói của anh ta khiến đám đông xôn xao, bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn. Bình thường hay cười nói nhưng vào thời khắc này, sắc mặt Lải Nhải vô cùng nghiêm nghị. Trầm mặc trong giây lát, anh ta đột nhiên đứng dậy.
“Mọi người tránh ra cho tôi!” Anh ta cất cao giọng, đồng thời rút khẩu súng đeo bên hông.
Đám đông lập tức lùi về phía sau. Lải Nhải định thần, chĩa súng vào chỗ nối giữa hai toa tàu. “Pằng! Pằng! Pằng!...” Vô số tiếng nổ vang lên. Lải Nhải tựa hồ bắn một lèo sạch đạn mà mặt không đổi sắc. Đám hành khách sợ đến mức kêu thành tiếng.
Tuy nhiên, ở giây tiếp theo, gương mặt Lải Nhải lộ vẻ mừng rỡ, cười ha hả, “Được rồi!”
Mọi người đều cúi xuống quan sát, sợi xích nối quả nhiên đứt thành mấy đoạn, thanh sắt nối hai toa cũng tách rời.
“Aaaa…! Được cứu rồi!” Tiếng hò reo hoan hô vang lên như sấm động. Mọi người vỗ tay, ôm nhau, vui mừng hớn hở.
Lải Nhải tốn khá nhiều sức lực để sơ tán hành khách trên toa tàu, lại tháo mối nối hồi lâu nên vào thời khắc này, anh ta mệt mỏi rã rời, chỉ biết ngồi bệt xuống sàn tàu, mỉm cười nhìn đám đông ở toa bên kia.
“Khoan đã!” Có hành khách cất cao giọng, “Anh cảnh sát vẫn còn ở toa đó.”
Mọi người đều nhìn Lải Nhải bằng ánh mắt đầy quan tâm, có người tỏ ra sốt ruột, “Anh cảnh sát! Mau nhảy sang bên này đi!”
Lúc này, khoảng cách giữa hai toa tàu vẫn còn rất gần, Lải Nhải chỉ cần giơ tay là có thể túm lấy tay họ. Anh ta lồm cồm đứng dậy, giờ tay chào kiểu nhà binh, “Mọi người hãy bảo trọng! Sau khi toa tàu dừng lại, sẽ có người đến ứng cứu ngay.” Nói xong, anh ta quay đi, chạy nhanh về buồng lái.
Đám hành khách dõi theo bóng lưng Lải Nhải, đồng thời hét lớn, “Mau quay lại đi!” Nghe thấy tiếng gọi, viền mắt anh ta cay cay. Anh ta đi vào rồi đóng sầm cửa buồng lái, chặn mọi âm thanh ở bên ngoài.
Nghe tiếng động, Mặt Lạnh liền ngoảnh đầu. Anh ta yên lặng trong giây lát rồi mở miệng, “Cậu không cần quay về đây!”
Lải Nhải khịt khịt mũi, đi đến bên anh ta, “Thế sao được? Mặt Lạnh và Lải Nhải của tổ Khiên Đen mãi mãi kề vai sát cánh. Hơn nữa, nếu xảy ra chuyện gì, tôi còn phải giúp anh nữa.”
Mặt Lạnh dõi mắt về phía trước, “Quay về thì quay về, nhưng cũng đâu cần khóc lóc sướt mướt như vậy?”
Lải Nhải, “Anh đúng là quá đáng, chẳng có tình người gì cả. Tôi sợ ૮ɦếƭ được chưa? Cũng chẳng biết có thể lái con tàu này tới khu an toàn rồi chúng ta nhảy xuống thoát thân hay không nữa?”
Đúng lúc này, thiết bị liên tục đổ chuông, giọng nói khô khốc của Tần Văn Lang truyền tới, “Mặt Lạnh, Lải Nhải!”
“Vâng.”
“Bọn họ đã tính ra lộ trình của con tàu rồi. Mười phút sau, các cậu sẽ rời khỏi khu vực nội thành, tiến vào đường hầm dưới sông Hán Giang… Trạm đỗ của khách sạn Thế Kỷ vẫn chưa khai thông, các cậu sẽ đâm vào nơi đó.”
Trên quảng trường. Hoạt động sơ tán người dân vẫn đang tiếp tục trong không khí khẩn trương và hoảng loạn. A mặc áo gió màu đen, đội chiếc mũ rộng vành, cúi thấp đầu xuyên qua dòng người. Không một ai chú ý đến hắn, hắn cũng chẳng nhìn bất cứ người nào. Hắn vừa rời khỏi sân khâí biểu diễn của một tòa nhà nào đó, ngày càng cách xa đám đông, đi tới góc vườn hoa không một bóng người của khách sạn. Hắn nhanh chóng mở nắp đậy đường ống ngầm, nhảy xuống rồi giơ tay đóng nắp. Khóe miệng hắn để lộ nụ cười vui vẻ.
Người lữ hành bi thương A.
Kẻ bội đức L.
Tên đánh mất trái tim R.

Đây là biệt hiệu vừa ấn tượng vừa xót xa mà Tô Miên từng đặt cho chúng. Mặc dù lúc ấy, cô vì nhiệm vụ nằm vùng nên mới tiếp cận chúng. S thì chỉ luôn mỉm cười, dung túng người phụ nữ đó. Bây giờ, ở dưới lòng đất, điều mà chúng chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng đến.
Ở một nơi rất sâu dưới tầng hầm, Tô Miên từ từ mở mắt. Thứ cô nhìn thấy đầu tiên là một ngọn đèn màu vàng chanh ấm áp, đặt trên chiếc bàn cách chỗ cô không xa. Vì căn phòng quá tăm tối, không có bất cứ ánh sáng nào khác nên chiếc đèn càng trở nên nổi bật.
Cô đang nằm sấp trên chiếc sofa mềm mại. Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Tô Miên định thần rồi ngồi dậy. Sờ tay lên thắt lưng, cô phát hiện khẩu súng tùy thân đã biến mất.
“Em tỉnh rồi à?” Một thanh âm trầm thấp, vô cùng dịu dàng từ phía sau truyền tới.
Tô Miên đờ người, chậm rãi quay đầu. Trong góc tối lờ mờ có một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế dài. Hắn có thân hình cao lớn, mặc comple chỉnh tề. Vào thời khắc này, hắn cúi đầu nên cô không nhìn rõ mặt. Ngón tay hắn kẹp điếu thuốc, đốm lửa lập lòe.
Tô Miên đột nhiên có cảm giác rất đỗi quen thuộc. Cả thế giới dường như vì hắn mà trở nên u ám. Còn huyết mạch trên toàn thân cô lạnh buốt trong giây lát.
“Tô Miên, lâu rồi không gặp!” Người đàn ông tiếp tục mở miệng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc