“Tôi là một sát thủ. Tôi đã làm nghề này năm năm, tám năm hay mười năm? Thời gian không còn quan trọng nữa.
Tôi chưa bao giờ sơ sẩy. Bằng không, hiện tại tôi đã bị lôi ra pháp trường rồi.
Tôi có rất nhiều tiền, muốn mua gì hay chơi gì đều chỉ là chuyện nhỏ. Tuy không phải là triệu phú nhưng tôi tuyệt đối không có áp lực về mặt kinh tế.
Ngón tay tôi chuyên dùng để Ϧóþ cò. Nhìn thấy hết thi thể này đến thi thể khác, tôi không có bất cứ cảm giác, mà chỉ nghĩ tới một điều, lại có một khoản tiền lớn xuất hiện trong tài khoản của mình.
Cuộc sống của tôi khác hoàn toàn người bình thường nhưng những lúc không làm nhiệm vụ, tôi buộc phải hòa nhập vào cộng đồng và xã hội. Khi đi giữa đám đông, tôi không cảm nhận được sự tồn tại của mình...”
“Khoan đã!” Một giọng nói xen ngang, là Lải Nhải lên tiếng: “Em gái Bạch, tuy em biến mình thành sát thủ để suy đoán tâm lý của hắn, nghe có vẻ hay ho đấy, nhưng nội tâm của một tên sát thủ liệu có cảm tính như em nói không? Gì mà khi đi giữa đám đông, không cảm nhận được sự tồn tại của bản thân? Cứ như đọc thơ ấy.”
Anh ta lải nhải một hồi, chỉ đổi lại một cái lườm của Bạch Cẩm Hi.
“Cứ để tôi nói đã.” Cô ngồi lên thành cửa sổ: “Tuy tội phạm của chúng ta là tên sát thủ chuyên nghiệp có tâm lý biến thái nhưng hắn cũng không thoát khỏi công thức của một kẻ biến thái. Chắc chắn do tâm lý đè nén một thời gian dài, cộng thêm sự kích thích khi một việc nào đó xảy ra bất thình lình, dẫn đến sự bùng nổ của hắn. Chuyện xảy ra chỉ là nguyên nhân bên ngoài, còn yếu tố có tác dụng quyết định luôn luôn là bản thân con người hắn.”
Châu Tiểu Triện tiếp lời: “Thế có nghĩa, hắn đã đè nén rất lâu rồi?”
“Đúng vậy.” Bạch Cẩm Hi đáp: “Bằng không, tại sao bao nhiêu sát thủ chuyên nghiệp không biến thái, chỉ có hắn trở nên biến thái? Mọi người nên nhớ, trong ngẫu nhiên luôn chứa đựng yếu tố tất nhiên.”
Bây giờ đã là bốn năm giờ chiều, ánh tịch dương chiếu qua ô cửa sổ, hiện trường vụ án vắng lặng như tờ.
Bạch Cẩm Hi đảo mắt một vòng. Châu Tiểu Triện đứng gần cô nhất, vẫn tỏ ra nghiêm túc và sùng bái như thường lệ, anh chàng Mặt Lạnh không có bất cứ biểu cảm nào, còn Lải Nhải trầm tư suy nghĩ.
Hàn Trầm đứng xa nhất. Lúc không cười, anh luôn toát ra một vẻ lạnh lùng. Vào thời khắc này, anh nhìn cô không chớp mắt.
Bạch Cẩm Hi cụp mi.
Những lần suy luận trước đây, cô đều dựa vào lý luận và kinh nghiệm để phân tích tới khi đạt được kết quả.
Thật ra, cô không có thói quen coi mình là tên Gi*t người hàng loạt, cảm nhận tâm lý, thậm chí từng lời nói và hành động của hắn. Không hiểu tại sao, hôm nay tự dưng cô lại có linh cảm nên cứ thế tuôn ra như suối.
Lẽ nào, chỉ kẻ Gi*t người biến thái mới có thể tác động đến sợi dây thần kinh nhạy cảm nhất, được cất giấu ở nơi sâu kín nhất trong con người cô? Nên cô mới có cảm giác giống như cá gặp nước?
May mà ngoài Lải Nhải, không ai nghĩ cô bị thần kinh.
“Bởi vì nghề nghiệp đòi hỏi nên tôi thường xuyên thay đổi chỗ ở. Bây giờ, giá nhà đất hơi cao, dù là sát thủ chuyên nghiệp đi chăng nữa, tôi cũng không có khả năng mua nhiều căn hộ ở khắp nơi. Do đó, tôi sẽ thuê nhà. Tôi thuê một căn hộ bậc trung tại khu chung cư không phải sang trọng nhất, nhưng cũng không khuất nẻo. Ngoài ra, tôi lái loại ô tô thường thấy nhất trong thành phố. Ở thành phố Lam, lượng xe tiêu thụ nhiều nhất là nhãn hiệu Citroen của Pháp. Vậy thì tôi sẽ mua một chiếc C- Elysee hay C- Cross tầm một trăm ngàn tệ.” Cô nói: “Nhưng tôi vẫn thích dòng Elysee hơn, bởi bề ngoài của nó khá đẹp. Tôi sẽ chọn màu đen, bởi vì màu này càng khó bị phát hiện trong đêm tối.”
Anh chàng Lải Nhải “ồ” một tiếng: “Đến nhãn hiệu xe và màu xe cũng có thể suy ra, đúng là hay thật đấy!”
Bạch Cẩm Hi cười cười: “Lạc thú lớn nhất của người làm công tác phân tích tâm lý tội phạm là, mọi hành vi của hung thủ qua đôi mắt của bọn họ đều trở nên đơn giản.”
Mấy người đàn ông đều im lặng.
Bạch Cẩm Hi ngồi trên thành cửa sổ, một tay chống xuống bệ, một tay nghịch điếu thuốc. Cô buộc tóc đuôi ngựa, trông rất gọn gàng. Cô hơi cúi mặt, đôi lông mi vừa dày vừa đen khẽ rung rung. Khi cô thốt ra những lời ngông cuồng bằng ngữ khí bình thản, tự dưng mang lại cảm giác không hòa hợp.
Hàn Trầm không rời mắt khỏi mặt cô. Anh cúi đầu ngậm thuốc, chợt nhớ ra đây là hiện trường vụ án, anh lại cầm xuống, xoay tròn điếu thuốc giữa kẽ ngón tay.
Bạch Cẩm Hi cũng ý thức được câu nói vừa rồi hơi ngạo mạn, nhưng nó cứ tuôn ra khỏi miệng cô một cách tự nhiên. Cảm giác quen thuộc đó dội vào lòng.
Cô tiếp tục giả định vừa rồi: “Bởi vì nội tâm cô độc nên mỗi khi dừng lại ở một thành phố, tôi sẽ tìm một công việc của người bình thường. Công việc cao siêu quá, tôi không có thời gian học; đơn giản quá sẽ chẳng bõ công làm. Vì vậy, tôi chọn một công việc đòi hỏi tay nghề, coi như sở thích, cũng có thể khiến tôi hòa nhập vào xã hội. Từ những phân tích này, tôi có thể là thợ sửa đồng hồ, cũng có thể là thợ sửa máy tính... Tôi có giấy chứng nhận đào tạo của trường kỹ thuật Bắc Đại Thanh Điểu cũng không biết chừng.”
Cô tỏ ra tinh nghịch, nhưng mấy người đàn ông đều không cười, mà chăm chú lắng nghe.
Bạch Cẩm Hi hít một hơi sâu, nhắm nghiền hai mắt. Trong bộ não của cô hiện lên hình ảnh một người đàn ông như sau:
Hắn có chiều cao trung bình, thân hình gầy nhưng rắn chắc. Hắn có thể mặc áo sơ mi và quần âu đơn giản, đeo kính, xách túi đựng laptop, trông như bất kỳ nhân viên làm nghề IT nào ở trên đường phố. Lúc đi bộ, hắn sẽ không đi nhanh, bởi vì hắn còn phải quan sát con người và sự vật xung quanh. Đây là thói quen nghề nghiệp của hắn nhưng không ai để ý. Bước chân của hắn gần như không phát ra tiếng động.
Mỗi ngày, hắn đi làm và tan sở đúng giờ, sinh hoạt hoàn toàn bình thường, không gây sự chú ý của thiên hạ. Đến khi có nhiệm vụ, hắn sẽ tháo kính, thay trang phục khác. Hắn hành sự gọn gàng, dứt khoát. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng hắn sẽ xuất hiện cảm giác đạt thành tựu. Tuy nhiên, cảm giác này vĩnh viễn không thể chia sẻ với người khác. Tích tụ lâu ngày, hắn sẽ cảm thấy một nỗi trống trải cực lớn.
Nguyên nhân nào khiến một tên sát thủ như vậy cuối cùng cũng không thể kiềm chế, để rồi từ bỏ sự cao ngạo của mình, xung đột trực diện với linh hồn?
Bạch Cẩm Hi từ từ mở mắt: “Đó là sự lật đổ. Một thứ tình cảm nào đó mà hắn trân trọng bị hủy hoại, khiến cán cân mà hắn miễn cưỡng duy trì ở trong lòng bị lật đổ một cách triệt để, khiến hắn bắt đầu trả thù xã hội.”
Nói đến đây, cô nhảy xuống đất: “Tôi phân tích xong rồi.”
Mặt Lạnh là người đầu tiên lên tiếng: “Chữ T có nghĩa gì vậy?”
Bạch Cẩm Hi đáp: “Trong các vụ án Gi*t người hàng loạt, những ký hiệu đặc thù mà hung thủ để lại, về cơ bản chỉ hai đối tượng.”
“Hai đối tượng nào vậy?” Anh chàng Lải Nhải tỏ ra hưng phấn.
Bạch Cẩm Hi cười cười: “Bản thân hung thủ hoặc là chấp niệm của họ. Đây là đạo lý hiển nhiên, có tên Gi*t người nào mà không yêu bản thân? Còn chấp niệm của họ có thể đại diện cho bất cứ con người hay sự việc nào. Có lẽ hung thủ của chúng ta từ nhỏ đã say mê chữ cái viết hoa “T”; cũng có thể người mà hắn yêu thương bị đóng đinh đến ૮ɦếƭ; hoặc “T” là chữ cái đầu tiên của của một từ nào đó, ví dụ “Tuesday” (thứ Ba)... Hiện tại, đi sâu vào nội tâm của hắn vẫn là việc làm quá sớm.”
Ngừng vài giây, cô quay sang Hàn Trầm: “Tiểu Triện có một phát hiện mà tôi cho rằng có giá trị tham khảo. Hai nạn nhân đều là loại người chẳng ra sao, không có cống hiến cho xã hội. Liệu đây có phải là tiêu chuẩn lựa chọn mục tiêu của tội phạm?
Nhưng dù sao cũng chỉ có hai trường hợp, rốt cuộc bọn họ được hung thủ lựa chọn từ trước hay hắn tùy cơ Gi*t người? Điều này chúng ta vẫn chưa thể đưa ra kết luận cụ thể.
Theo kinh nghiệm của tôi, phần lớn hung thủ nổ súng Gi*t người ở trong và ngoài nước đều tùy tiện tìm mục tiêu chứ không cố tình lựa chọn. Bởi khoái cảm đạt được trong quá trình Gi*t người đã đủ để thỏa mãn bọn họ. Vì vậy, họ không cần lựa chọn mục tiêu kỹ càng.
Những người khác đều gật đầu tán thành. Còn Hàn Trầm cài điếu thuốc ra sau vành tai, tháo găng tay ném cho Châu Tiểu Triện. Cậu ta lập tức giơ tay bắt theo thói quen.
Bạch Cẩm Hi nghĩ bụng: Vị công tử đến từ Bắc Kinh này thật biết sai khiến người khác.
Hàn Trầm lên tiếng: “Không, hai nạn nhân chắc chắn được tội phạm lựa chọn.”
Bạch Cẩm Hi hơi ngẩn người. Thật ra, bản thân cô cũng nghiêng về khuynh hướng lựa chọn nhưng căn cứ vào tình hình hiện tại, khó có thể đoán biết.
“Ở hai địa điểm hung thủ nổ súng Gi*t người, mặt đất đều được lau sạch.” Anh lặp lại phát hiện trước đó của Mặt Lạnh.
Bạch Cẩm Hi, Châu Tiểu Triện và Lải Nhải nhíu mày, còn Mặt Lạnh khẽ gật đầu. Xem ra, anh ta đã hiểu ý Hàn Trầm.
“Một tên sát thủ chuyên nghiệp khi hành động chắc chắn sẽ đeo găng tay, đi bao chân, không để lại bất cứ dấu vết nào. Vậy thì việc gì hắn phải lau nền đất?” Anh nói: “Chỉ có một giải thích: Hắn lau đi giọt mồ hôi của mình.”
Bạch Cẩm Hi liền hiểu ra vấn đề: “Bởi vì ẩn nấp trên sân thượng một lúc lâu nên hắn chảy không ít mồ hôi, mới cần phải lau sạch?”
Lải Nhải tiếp lời: “Đúng rồi. Vì vậy, nạn nhân là do hắn lựa chọn. Bởi vì nếu tùy tiện Gi*t người, lúc đó là buổi trưa, đường phố đầy người đi lại. Hắn ở trên sân thượng, chỉ cần tùy tiện nổ súng là cũng có thể giải quyết mấy người. Hắn cần gì phải đợi một thời gian dài để bắn ૮ɦếƭ hai nạn nhân đó?”
Năm người đều trầm tư suy nghĩ. Bạch Cẩm Hi không thể không thừa nhận, Hàn Trầm lại một lần nữa khiến cô cảm thấy sức hấp dẫn của phương pháp điều tra truyền thống.
Môn tâm lý tội phạm của cô là suy đoán tính cách và đặc điểm cá nhân từ hành vi của tội phạm. Còn anh thì nhạy bén nắm bắt từng chi tiết trông có vẻ không quan trọng để tìm kiếm kẽ hở trong logic, ví dụ mặt đất lau sạch mồ hôi, hay tiếng chuông vang lên vào buổi đêm, từ đó đưa ra giải thích hợp lý và chuẩn xác duy nhất.
Cô nên gọi anh là “Vua logic” mới phải. Không ngờ lần này, Lải Nhải lại “tâm linh tương thông” với cô, anh ta cảm thán: “Lão đại, anh đúng là “vua logic”. Chắc ngày xưa, anh học môn Toán rất giỏi.”
Châu Tiểu Triện phụ họa: “Đúng thế!”
Hàn Trầm cười cười. Như phát giác ra ánh mắt của Bạch Cẩm Hi, anh nhướn mày nhìn cô. Đôi mắt đen thâm trầm bức người, phảng phất vẫn còn tàn dư của buổi chiều, lúc anh kéo cô đứng dậy.
Bạch Cẩm Hi mỉm cười với anh. Hàn Trầm tiếp tục mở miệng: “Hiện trường còn một điểm bất thường nữa là vỏ đạn.”
Lải Nhải tiếp lời: “Đúng thế. Em cũng từng nghĩ, sau khi hung thủ nổ súng Gi*t người, ít nhất cũng phải chục phút sau, đồn cảnh sát mới nhận được điện thoại báo án, trong khi hắn từ nóc tòa nhà chạy xuống vị trí đỗ xe, theo như chúng ta kiểm tra thì mất chưa đầy năm phút đồng hồ. Hung thủ hoàn toàn có thời gian nhặt vỏ đạn, nhưng tại sao hắn không làm vậy?
Khẩu súng bắn tỉa mà hắn sử dụng ở trong nước rất hiếm gặp, trên thị trường chợ đen cũng chưa chắc đã có. Bây giờ có đầu đạn và vỏ đạn, chúng ta sẽ có báo cáo chính xác trong vòng mười ngày, rằng viên đạn được bắn ra từ khẩu súng như thế nào, sử dụng mấy năm, thậm chí nơi sản xuất, năm nào sản xuất, có thể mua súng từ con đường nào, trước kia đã xảy ra vụ án tương tự sử dụng loại súng này hay chưa... Hắn để lại nhiều manh mối như vậy, chúng ta sẽ càng có cơ hội lần ra hắn.”
Hàn Trầm nheo mắt, cất giọng lạnh nhạt: “Một tên sát thủ chuyên nghiệp không thể phạm sai lầm sơ đẳng đến mức đó. Hắn không nhặt vỏ đạn, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, việc làm này là không cần thiết bởi hắn chẳng hề bận tâm.”
Nghe câu này, bốn người đều chấn động.
“Có một nghịch lý ở đây.” Anh nói tiếp: “Hung thủ lau sạch mồ hôi, nhằm mục đích không cho chúng ta xét nghiệm DNA của hắn. Nếu để lại mồ hôi, chúng ta có thể xác định hắn là ai trong vòng ba ngày. Tuy nhiên, hắn lại cố tình để vỏ đạn ở hiện trường.”
Bộ não Bạch Cẩm Hi vụt qua một ý nghĩa, cô buột miệng: “Điều này chứng tỏ hắn đã không bận tâm đến việc bị chúng ta bắt trong tương lai. Hắn chỉ hy vọng mình không bị tóm nhanh như vậy.”
Hàn Trầm ngẩng đầu nhìn cô: “Đúng. Đây không đơn giản là chuyện tùy tiện Gi*t mấy người để trả thù xã hội, mà hắn có một kế hoạch hoàn chỉnh, sẽ thực thi trong vòng mười ngày.”