Phần 5Vừa tra chìa khóa vào ổ, Giản Ninh bỗng bị ai đó bịt miệng từ phía sau. Từ mùi hương trên bàn tay, cô có thể biết được kẻ tấn công mình là ai.
Cũng là người luyện võ, trong tình huống nguy hiểm cô không hề hoảng loạn, dùng khuỷu tay thúc vào mạng sườn Thẩm Cận, Thẩm Cận tránh được cú huých của cô, một bàn tay chém xuống đánh cô bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, Giản Ninh đang nằm bẹp trên giường. Cổ đau đến tê dại, đầu choáng váng.
Cảm nhận được điều gì đó bất thường, cô quay đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn về phía tỏa ra mùi nguy hiểm, bỗng bắt gặp Thẩm Cận sắc mặt u ám đang cầm lon bia, vừa uống vừa nhìn cô chăm chú.
Giản Ninh nhìn quanh căn phòng, kinh ngạc phát hiện ra đây chính là gian phòng mà cô và Lý An Thần đã ngủ lại đêm hôm đó. Thẩm Cận đưa cô tới đây là muốn làm gì? Một cảm giác bất an dần lan tỏa trong lòng.
Nhìn chiếc túi xách của cô vẫn đang ở trên một chiếc giường khác, Giản Ninh nói: “Tại sao lại đưa tôi tới đây? Chuyện đã như vậy, anh còn muốn thế nào?”
“Thế nào?” Thẩm Cận cười chua chát, tiếng lon bia rỗng bị Ϧóþ méo vang lên lách tách, anh ta nói: “Lần đầu tiên chia tay là vì sự do dự và đắn đo của anh, anh đã để em chạy mất khỏi cuộc đời mình, đó là lỗi của anh, nhưng em đã trở về, thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt anh, em bảo anh có thể yên lòng được không?
Khi đó anh nói, chỉ cần em xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, anh sẽ không buông tha cho em, có biết vì sao anh lại nói điều đó không? Bởi vì cả đời này, anh không có ý định yêu một ai khác, anh đã suy nghĩ kỹ, cuối cùng sau tham gia hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác để nể mặt mẹ một lần, anh đã đến thành phố C tìm em, anh không cần gì cả. Mẹ nó, ngay cả đơn từ chức cũng đánh xong rồi, nhưng em đã cho anh thấy cái gì? Em và tên nhãi ranh kia tình chàng ý thi*p thân thân mật mật vừa ôm vừa kéo diễn trò cho ai xem.”
Lon bia bị ném mạnh xuống đất, Thẩm Cận tiến gần về phía Giản Ninh.
“Tôi không diễn trò, tôi và anh ấy rất tốt, chúng tôi là người yêu, hôn nhau thì đã làm sao?” Giản Ninh dịch người về phía sau, “Anh đừng tới đây.”
“Chính miệng em nói, em yêu anh.”
“Đúng, nhưng tôi cũng yêu anh ấy, một cô gái yêu cùng lúc hai người đàn ông là chuyện rất bình thường, giống như đàn ông năm thê bảy thi*p vậy.” Giản Ninh xuống giường, ngồi sang chiếc giường bên cạnh.
“Vậy sao? Vậy để xem em yêu anh nhiều hơn, hay là yêu hắn nhiều hơn.” Thẩm Cận có hơi men trong người, toàn thân toát lên mùi nguy hiểm, Giản Ninh giật lùi lại đằng sau, thò tay vào túi xách tìm điện thoại di động, cô cầm chiếc gối ở đầu giường ném về phía Thẩm Cận, lại nhảy sang giường bên kia, bấm một dãy số.
Thẩm Cận nóng nảy xô tới bắt lấy cô, Giản Ninh hét to: “Lý An Thần mau tới cứu em, ở trong căn phòng mà hai chúng ta đã từng ngủ.”
Đã từng ngủ.
Mấy từ này thật sự đã chọc tức Thẩm Cận.
Điện thoại bị hất văng, Giản Ninh đánh nhau với anh ta. Trong những lần thi đấu thể thao, Giản Ninh chưa bao giờ đánh thắng Thẩm Cận, lần này cũng vậy, cô bị anh ta đè xuống dưới, giãy giụa thế nào cũng vô ích, chiếc váy dạ hội màu trắng bị xé rách, những mảnh vải rơi lả tả trên đất, từng giọt nước mắt như những hạt trân châu lăn dài…
Cô khóc cầu xin anh ta dừng tay…
Điện thoại rơi trên sàn nhà nhưng vẫn đang thực hiện cuộc gọi, Lý An Thần nghe thấy rất rõ tiếng khóc của Giản Ninh, hai hàm răng anh nghiến chặt vào nhau phát ra những tiếng ken két, lúc này anh chỉ muốn Gi*t người.
Ngay cả một con chuột cũng sợ, Lý An Thần bị đám bạn bè công nhận là kẻ có lá gan bé nhất, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của Giản Ninh, đáy lòng anh chợt bùng lên một ngọn lửa như muốn thiêu đốt toàn bộ máu trong người, khiến anh liều mạng xông lên.
Lý An Thần тһô Ьạᴏ đá văng cửa phòng, nắm đấm bay thẳng về phía người đang kiềm chế Giản Ninh. Thành thạo tản đả, vật tự do và các môn võ, Thẩm Cận không cần tốn nhiều sức đã dùng một tay kìm chặt nắm đấm của Lý An Thần, một chân nhẹ nhàng nhấc lên đạp anh ngã ra đất.
Không hề biết một chút võ công, trước mặt anh ta, Lý An Thần chỉ là một tên vô dụng, tên vô dụng tự tìm đến cái ૮ɦếƭ. Ngã lăn ra đất, anh nhìn Giản Ninh bị giày vò chỉ còn một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ, thân trên trần trụi, lửa giận xộc thẳng lên não, bất chấp sự đau đớn trên иgự¢, anh đứng lên bổ nhào vào người Thẩm Cận.
Thẩm Cận lại đánh ngã anh chỉ bằng một cú đấm.
Lý An Thần cắn răng đứng dậy, Thẩm Cận lại bồi thêm một cú.
Tiếng xô xát làm kinh động đến nhân viên khách sạn, họ vừa chạy tới cửa đã bị Thẩm Cận đuổi đi, một đám người đứng chặn ở cửa hóng chuyện, cho đến khi Giám đốc khách sạn chạy tới.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, con trai của thị trưởng thành phố đánh nhau với Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế, tình huống vô cùng xấu, Giám đốc sai bảo vệ vào can ngăn, mấy người to con nhưng đều e sợ ánh mắt hung ác của Thẩm Cận, không ai dám tiến lên.
Lý An Thần bò dậy từ mặt đất, miệng phun ra máu: “Đóng cửa lại.”
Đây là cuộc chiến giữa anh và Thẩm Cận, anh biết mình đánh không lại, nhưng cũng không cần người khác giúp đỡ.
Tất cả lui hết ra ngoài, Giám đốc khách sạn chỉ để lại mấy người cao to lực lưỡng, những người khác đuổi đi hết, ông ta dán tai lên cánh cửa, nghe được âm thanh của nắm đấm và tiếng kêu đau đớn khiến cho lông mày ông ta nhíu chặt lại, cơ mặt cũng run rẩy.
Không biết lấy sức mạnh từ đâu, sau khi bị trúng hai cú đấm, Lý An Thần vẫn gượng dậy khỏi sàn nhà, sống lưng thẳng băng.
Giản Ninh ngồi trên giường dùng chăn che thân thể, chỉ biết ngây ngốc nhìn, hình tượng đàn ông của Lý An Thần chưa bao giờ được nâng cao như lúc này.
Nhìn con người cứng rắn đánh mãi không gục, Thẩm Cận căm thù đến nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm dồn lực nện xuống trán Lý An Thần, một dòng máu tươi chảy ra, miệng vết thương nứt toác, máu lại càng tuôn nhiều hơn, chảy xuôi xuống mặt Lý An Thần.
“Lý An Thần!”
Giản Ninh hoàn hồn, tay chân luống cuống túm áo Thẩm Cận, nhưng lại bị anh ta đang trong cơn phẫn nộ đẩy ra.
Nhìn thấy Giản Ninh ngã sấp xuống, Lý An Thần như nổi điên xông lên bổ nhào vào Thẩm Cận, đấm túi bụi vào người anh ta, bộ dạng điên cuồng ra sức đấm đá đó khiến người khác nhìn vào mà rợn người!
Bị trúng mấy cú đấm nhưng Thẩm Cận vẫn đánh ngã được Lý An Thần, những quả đấm nện xuống người anh như mưa rào xối xả. Máu đã nhuộm đỏ nửa bên mặt của Lý An Thần, cứ tiếp tục thế này, anh không bị Thẩm Cận đánh ૮ɦếƭ thì cũng thành tàn phế. Giản Ninh dứt khoát quơ chiếc đèn bàn bên cạnh đầu giường, không chút do dự đập về phía Thẩm Cận…
Sau một tiếng vang trầm ᴆục, cả thế giới dường như bất động.
Máu chảy xuống từ gáy Thẩm Cận, anh ta quay lại nhìn cô bằng ánh mắt dữ tợn, đáy mắt trào dâng nỗi tuyệt vọng đến vô hạn, như thể lần này cô không phải đánh vỡ đầu anh, mà là đánh vỡ tình cảm của hai người.
Anh đang dùng ánh mắt lên án cô vì người đàn ông khác mà ra tay đánh anh.
Đèn bàn tuột khỏi tay, Giản Ninh bắt đầu run rẩy, cô vừa sợ hãi vừa đau lòng nhìn Thẩm Cận, nói lời xin lỗi trong yên lặng.
Em xin lỗi, Thẩm Cận!
Lý An Thần đứng dậy, thừa cơ đẩy người Thẩm Cận đang bị thương chắn phía trước Giản Ninh, gằn từng câu từng chữ: “Họ Thẩm, mày sẽ phải trả giá đắt vì hành động ngày hôm nay!”
Giản Ninh trốn sau lưng Lý An Thần, không dám nhìn Thẩm Cận, trái tim Thẩm Cận đã nguội lạnh, anh sờ sau gáy dính đầy máu, hung hăng trừng mắt lườm Lý An Thần rồi đi ra khỏi phòng.
Gần như đã mất đi nửa cái mạng, sau khi giải trừ được mối nguy, Lý An Thần mệt mỏi ngồi xuống giường thở phì phò, Giản Ninh ngồi xổm xuống, nước mắt lã chã rơi xuống sàn nhà. Giám đốc khách sạn nãy giờ vẫn chờ ở bên ngoài tiến vào, “Lý tổng, chúng tôi đã gọi xe cấp cứu cho anh rồi.”
“Gọi cấp cứu làm gì, tôi vẫn chưa ૮ɦếƭ! Xéo đi!” Lý An Thần nổi giận.
“Vâng, vâng…” Giám đốc khách sạn liếc trộm cô gái đang ngồi dưới nền nhà, vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Lý An Thần ngồi xổm trước mặt Giản Ninh, hai ngón tay giữ chặt cằm nhỏ của cô, giận dữ nói: “Khóc, khóc, khóc, ngoài khóc ra em còn biết làm cái gì! Cô gái ngu ngốc, gặp hoàn cảnh nguy hiểm cũng không biết tự bảo vệ mình sao?” Nhớ lại hình ảnh cô bị hắn ta lột trần, trong lòng anh vô cùng căm hận, hận không thể làm thịt Thẩm Cận.
Hai ngón tay anh giống như gọng kìm siết cằm cô phát đau, anh chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt dữ dằn như thế, Giản Ninh vốn đã tủi thân giờ lại càng tủi thân hơn, cô vừa khóc vừa nói: “Tôi có thể kháng cự được sao? Tính mạng và thân thể cái nào cũng quan trọng, chẳng lẽ bắt tôi phải cắn lưỡi tự vẫn!”
Lý An Thần trừng mắt nói: “Còn dám cãi, em vẫn chấp nhận để cho hắn ra ૮ưỡɳɠ éρ à?”
Giản Ninh rống: “Nếu tôi chấp nhận để anh ta ૮ưỡɳɠ éρ thì còn gọi anh tới cứu làm gì!”
Cô ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn anh. Không biết mắt anh đỏ là vì quá giận dữ hay là vì máu chảy xuống từ phía trên lông mày.
“Trời ơi! Anh vẫn còn chảy máu.” Giản Ninh hốt hoảng đưa tay gạt vết máu trên mặt Lý An Thần, nhưng do vụng về nên máu loang ra cả nửa khuôn mặt, cô nhìn máu dính trên tay, vơ miếng vải màu trắng bị xé rách lên nhẹ nhàng chấm quanh vết thương, cẩn thận lau sạch vết máu.
“Đau không?” Cô hỏi.
Thấy cô dịu dàng với mình, cơn giận của Lý An Thần cũng nguôi ngoai không ít, “Em đau lòng sao?”
Động tác của Giản Ninh bỗng khựng lại, không phải cô đau lòng vì anh, mà là một loại cảm giác rung động, trong lòng hỗn loạn, cô chợt mạnh tay hơn. “Đánh không lại thì phải gọi người khác ra giúp chứ, sĩ diện!”
Vết thương đau đớn khiến Lý An Thần nhe răng trợn mắt, anh bỗng nhiên bắt lấy tay cô, “Em không thể nhẹ nhàng một chút sao? Nhóc con ૮ɦếƭ tiệt!”
“Còn bảo tôi phải nhẹ nhàng thế nào nữa!” Giản Ninh mếu máo lườm anh.
Lý An Thần nhìn cô đăm đắm, ánh mắt lướt qua đôi môi bị Thẩm Cận chà đạp, khuôn иgự¢ đầy đặn cùng với nơi nào đó giữa hai chân khiến người ta mơ màng, hơi thở trở nên dồn dập.
“Đồ háo sắc, anh nhìn đi đâu… Ưm…”
Lúc Lý An Thần hôn Giản Ninh, đầu óc cô lập tức trống rỗng, cô quên cả giãy giụa, quên cả phản kháng, để mặc anh tùy ý xâm phạm.
Cho đến khi bàn tay anh luồn vào trong nội y của cô, cô mới tìm lại được lý trí. “Lý An Thần, anh… vô lại, mau buông tay ra.” Thật ra, cô không hề cảm thấy ghét sự ᴆụng chạm của anh, nhưng xuất phát từ tâm lý rụt rè e thẹn của phái nữ, cô vẫn phải ngăn anh lại.
Xúc cảm quyến luyến không dứt ra được, đôi môi mềm mại ngọt ngào, Lý An Thần căn bản không thể nào dừng lại. Có một thứ tình cảm như muốn lao ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, nó cứ va chạm vào lòng anh sóng sau cao hơn sóng trước, anh không rõ thứ tình cảm này là gì, nhưng anh biết mình muốn có cô.
Muốn có cô ngay vào thời khắc này.
“Giản Ninh, đừng tưởng tôi không biết nổi giận, người phụ nữ mà tôi đã ngắm trúng thì không thể để cho kẻ khác ᴆụng vào, dù chỉ là một chút.”
Người phụ nữ mà anh ngắm trúng!
Cô là người phụ nữ mà anh ngắm trúng!
Trong nháy mắt, Giản Ninh như chìm vào cơn mơ, con đường tình cảm của cô đã quá mệt mỏi, từ tận đáy lòng, cô thực sự muốn tìm một người đàn ông để có thể dựa vào.
Mọi chuyện phát sinh một cách hợp tình hợp lý, lúc Lý An Thần tiến vào, sự chặt chẽ của cô khiến anh điên cuồng, thầm nghĩ lần đầu tiên của cô chắc hẳn còn mất hồn hơn thế nữa, anh vô cùng ghen ghét hỏi: “Lần đầu tiên của em là cho hắn ta?”
“Không hài lòng khi tôi không còn là chim non sao?” Ước vọng yêu đương nháy mắt vỡ tan, bị anh ghét bỏ vì không phải là trinh nữ, trong lòng Giản Ninh cảm thấy thật cay đắng, nước mắt rưng rưng, cô cắn răng kìm nén để bản thân không rơi lệ.
Thấy khóe mắt cô ngập nước, Lý An Thần cho rằng cô nhớ tới Thẩm Cận, lòng đố kị khiến cho động tác chiếm hữu càng thêm mãnh liệt, Giản Ninh cảm thấy đau đớn.
Đàn ông cho dù tính cách có thế nào thì trên giường cũng đều hung mãnh như thú.
Đó là bản tính!
Bản tính của đàn ông!