Truy Đuổi - Phiên Ngoại 01

Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn

Giản Ninh
Phần 1
Nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình di động, Giản Ninh sợ hãi phải nhận điện, tin tức nhận được từ số điện thoại này chưa từng là chuyện gì tốt đẹp.
“Vâng! Mẹ.”
“Giản Ninh à, con mau về đi, ba con xảy ra chuyện rồi.”
Có một người cha mê cờ bạc, có thể tưởng tượng được cuộc sống tồi tệ đến mức nào. Bạo lực gia đình, đời sống khó khăn, không có bạn bè, thường xuyên bị người ta chỉ trỏ bàn tán sau lưng.
Tự ti, áp lực, sống trong ngột ngạt.
Đau lòng nhất chính là tình yêu cũng vứt bỏ cô, chỉ vì xuất thân đó.
Nói chính xác, hoàn cảnh xuất thân như vậy không thể không buộc cô phải từ bỏ tình yêu.
Thành phố T là nơi khiến cô nản chí, đau lòng tưởng như có thể ૮ɦếƭ đi được, cho nên cô mới phải rời xa nơi đó, lẻ loi một mình tới thành phố C.
Lúc lên xe ở thành phố C vẫn còn tối, đến thành phố T thì trời đã sáng trưng, ra khỏi nhà ga, Giản Ninh bắt xe đi thẳng về nhà.
Khắp hiên nhà là những chữ viết nguệch ngoạc bằng sơn màu máu của bọn đi đòi nợ cho vay nặng lãi. Giản Ninh đẩy cửa, trông thấy mẹ đang ngồi xổm giữa đống hỗn độn, vừa khóc đến đỏ mắt vừa thu dọn, lòng cô chùng xuống.
“Mẹ! Con về rồi.”
Mẹ Giản vội vàng gạt nước mắt, đứng dậy chào đón con gái. Nhìn thấy bên má phải đỏ ửng của mẹ, Giản Ninh như phát hỏa, cau mày chất vấn: “Ông ấy lại đánh mẹ?”
“Không, không phải.” Mẹ Giản lảng tránh ánh mắt cô, cào cào tóc che đi.
Nhìn người mẹ yếu đuối tội nghiệp, vốn đã bực bội Giản Ninh lại càng giận dữ, giày cũng chưa thay, cô bước nhanh về phía phòng ngủ, mẹ Giản ngăn cô lại: “Giản Ninh, đừng…”
“Rầm!”
Cửa phòng bị đẩy mạnh sập vào tường phát ra tiếng vang nhức óc, người trên giường giật mình ngồi dậy. Giản Ninh nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm ngón út đang quấn băng gạc của người cha.
Cô cất giọng lạnh lùng hỏi: “Ông lại đánh mẹ tôi?”
Ba Giản nhảy xuống khỏi giường, chỉ vào Giản Ninh quát lớn: “Ranh con, đã không về thì thôi, vừa mới về đã hô to gọi nhỏ với bố mày, hỗn xược, tao đánh bà ta đấy thì đã sao, con đàn bà đê tiện ấy sẵn sàng để cho tao đánh, mày hỏi bà ta xem có đúng không, có đúng là chính bà ta hèn hạ đồng ý để cho tao đánh không?” Ông ta chỉ một ngón tay vào mẹ Giản sắc mặt trắng bệch đang đứng ở cửa.
Giản Ninh nhìn người mẹ chẳng hề mảy may tức giận, chợt nghĩ tới một câu, người đáng thương tất có chỗ đáng hận.
Sự nhu nhược của mẹ cùng với sự tàn bạo của người cha kia đều khiến người ta căm hận.
Giản Ninh gào thét: “Đừng có diễu võ dương oai trước mặt chúng tôi, có bản lĩnh ông đi mà quát tháo với bọn cho vay nặng lãi, có bản lĩnh thì ông tự đi mà trả tiền, đừng có làm liên lụy đến người khác, đừng bắt người khác phải gánh chịu thay ông.” Cô hiểu rất rõ người cha chỉ biết ở trong nhà đánh vợ ra oai này.
Mẹ kéo cô lại, không cho cô nói tiếp, Giản Ninh gạt tay mẹ ra, trừng mắt nhìn cha.
Bị nói trúng chỗ đau, ba Giản nổi điên vung chân vung tay, “Ranh con, nuôi mày để được cái tích sự gì cơ chứ!”
Giản Ninh Ϧóþ chặt cổ tay ông ta, lực rất mạnh, ông ta trở mặt, gào lên: “Được lắm, mày giỏi lắm! Đến bố mày mà cũng muốn đánh!”
Mẹ Giản can ngăn hai cha con đang hằm hè nhau: “Thôi, thôi, Giản Ninh mau buông tay ra.”
“Xoảng!”
Tiếng vang lớn đột nhiên xuất hiện khiến cả ba người giật mình hoảng sợ, mẹ Giản ngó đầu ra cửa, vừa nhìn đã sợ tới mức rụt ngay về, giọng nói run rẩy: “Đám người kia lại tới nữa.”
Ba Giản nghe xong cũng vô thức rùng mình.
Mới sáng sớm mà bọn đòi nợ đã la hét xộc vào nhà, còn mang theo mùi rượu nồng nặc. Nhìn dáng vẻ người cha nhu nhược sợ tới mức run lẩy bẩy, Giản Ninh hất tay ông ta, ra phòng khách đối phó với bọn lưu manh. Bọn đòi nợ vừa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thì miệng lưỡi tay chân bắt đầu phun ra những thứ bẩn thỉu.
“Ơ, nhìn kìa, nhìn kìa, nhà lão Giản có một đại mỹ nữ.”
“Là con gái lão Giản sao, chậc chậc, xinh đẹp quá!”
Mấy tên lưu manh vừa nói xong, bàn tay dơ bẩn liền vươn tới mặt Giản Ninh, bàn tay khác định nhắm vào иgự¢ cô.
Nợ tiền thì trả, muốn đùa giỡn con gái nhà lành, không có cửa đâu.
Ông đây mà lại không dạy dỗ được đám chíp hôi này ư?
Với tính cách của Giản Ninh, làm gì có chỗ cho đám người đó càn rỡ, cô vung nắm đấm lên đánh lại bọn chúng.
Bị gia đình này liên lụy, cuộc sống của hàng xóm cũng bị quấy rầy, có người báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường, bắt tất cả đến sở cảnh sát.
Giản Ninh với tư cách một cảnh sát giao thông, cô sợ nhất phải đến sở cảnh sát thành phố T, bởi vì nơi này có một người mà cô không muốn gặp lại nhất.
Thẩm Cận.
Trong đại sảnh tầng một, mấy tên lưu manh mặt mũi bầm dập ngồi xổm một góc tường, một viên cảnh sát đang ghi lại lời khai của Giản Ninh, cô trả lời từng câu một. Khi biết nghề nghiệp của cô là cảnh sát giao thông, viên cảnh sát đó kinh ngạc: “Là cảnh sát giao thông mà cô còn đánh nhau sao!”
“Cảnh sát giao thông thì sao, cảnh sát giao thông không phải người, không thể đánh nhau à?” Giản Ninh không vui lừ mắt nhìn anh ta, xoay người vung nắm đấm hù dọa đám lưu manh trong góc.
“Chẳng trách có thể đánh được như vậy, hóa ra cô cũng luyện võ!” Viên cảnh sát nhìn mấy người mặt mũi bầm tím trong góc nhà, cầm 乃út tán gẫu với Giản Ninh, “À! Tôi bảo, công phu của cô đã luyện mấy năm rồi, mạnh như vậy, một chọi năm cũng không thành vấn đề?”
“Tôi còn có thể một chọi bảy, chỉ là muỗi.” Giản Ninh liếc anh ta, giọng điệu bất mãn: “Viết xong chưa, xong rồi thì tôi đi đây.”
Viên cảnh sát quăng 乃út, “Ấy, thái độ gì vậy, sao lại nói chuyện với cảnh sát nhân dân bằng cái giọng đó!”
“Thái độ của tôi làm sao, là anh không ghi chép cho cẩn thận, nói hết chuyện trên trời dưới biển, tôi làm gì có thì giờ nhàn rỗi để tán dóc với anh.”
Giản Ninh bắt đầu lên tiếng chỉ trích, bỗng một giọng nam ngữ khí nhẹ nhàng chen vào. “Haiz, mới sáng sớm mà đã không yên, Tiểu Trần, gặp phải đối tượng khó giải quyết sao?”
Giọng nói này…
Tim Giản Ninh như lạc đi một nhịp.
Cái miệng nhỏ nhắn mới vừa rồi còn liến thoắng, giờ đây im bặt không thốt ra được tiếng nào, cô siết chặt nắm tay, như đang ngồi trên bàn chông.
“Chào buổi sáng! Đội trưởng Thẩm.” Viên cảnh sát tên là Tiểu Trần nói tiếp: “Hôm nay là một người biết võ thật sự.”
Ánh mắt Thẩm Cận vốn đang nhìn mấy kẻ mặt mũi bầm dập trong góc tường, đưa mắt sang bóng lưng người con gái, con ngươi thoáng trầm xuống.
Con gái biết đánh nhau gợi cho anh nhớ tới cô bé sư muội khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Bóng lưng này thật giống, nhưng đáng tiếc, sư muội của anh tóc ngắn.
Khóe miệng bất giác trễ xuống, ánh mắt ảm đạm, Thẩm Cận không nói thêm gì nữa, bước về phía cầu thang.
Tiểu Trần nhìn đàn anh bỗng nhiên thay đổi thái độ, nhún nhún vai, cầm 乃út gõ gõ xuống bàn, chế nhạo Giản Ninh: “Mới vừa rồi còn rất lợi hại, sao không nói nữa, có phải bị quán quân tản đả của thành phố T chúng tôi dọa sợ rồi không?”
Giản Ninh trừng mắt nhưng không dám lên tiếng, chỉ hi vọng Thẩm Cận đừng nhìn thấy mình.
“Giản Ninh!”
Một tiếng gọi không lớn không nhỏ của mẹ Giản, vừa vặn lọt vào tai của tất cả mọi người…
Bước chân trên cầu thang khựng lại, thân hình cao lớn của Thẩm Cận đứng giữa những bậc thang, cản trở người khác lên xuống.
“Ài, anh có đi hay không?”
Giản Ninh nhíu chặt đôi mày, hai mắt nhắm nghiền.
Rốt cuộc vẫn bị anh ấy phát hiện.
Ra khỏi sở cảnh sát, trong lòng hoang mang hỗn loạn, Giản Ninh bảo cha mẹ đi về trước, cô sẽ nghĩ cách xoay đủ năm mươi vạn.
Sự sống ૮ɦếƭ của cha quan trọng hơn chuyện tình cảm nam nữ, tuy rằng quan hệ cha con hai người họ không tốt, không, chính xác hơn là vô cùng căng thẳng.
Quan hệ xã hội hạn hẹp, bạn bè chỉ đếm trên đầu ngón tay, Giản Ninh ngồi taxi đến nhà Tần Vi Vi – một người bạn có điều kiện kinh tế không tệ mà tính tình cũng hào phóng, nhưng đến nơi thì nhà lại đóng cửa.
Gọi điện thoại hỏi ra mới biết, Tần Vi Vi đang nghỉ phép đi du lịch châu Âu. Trong điện thoại, Tần Vi Vi oán trách nói: “Giản Ninh, cậu thật không có lương tâm, cậu được lắm! Nói bốc hơi là bốc hơi, nói xuất hiện là xuất hiện, vô duyên vô cớ biến mất khỏi thành phố T mà không một lời nhắn nhủ, đổi số điện thoại cũng không nói với tớ một tiếng, hại tớ không liên lạc được với cậu. Tớ tưởng cậu đã quên mất tớ rồi chứ! Hóa ra cậu vẫn còn nhớ à? Hôm nay gọi điện là nhớ tớ hay là có chuyện gì? Ngàn vạn lần đừng nói là vì có chuyện nên mới nhớ tới tớ, nếu vậy tớ sẽ khinh bỉ cậu. Khinh bỉ cậu đã không đếm xỉa gì đến tớ!”
Bài “Người bạn” của Tạng Thiên Sóc [1] đã hát như thế nào nhỉ, bạn ơi bạn à, bạn có từng nhớ đến tôi chăng, nếu như bạn không cảm thấy hạnh phúc thì xin hãy nói với tôi.
[1] Tạng Thiên Sóc (1964): ca sĩ nổi tiếng, được coi là một cây đại thụ trong làng âm nhạc Trung Quốc. Anh là một trong những nhạc sĩ rock đầu tiên ở đại lục, đã sáng tác nhiều ca khúc nổi tiếng như “Friends” (Người bạn) và nhiều ca khúc dùng làm nhạc phim và nhạc quảng cáo. Nghe bài “Người bạn”:https://www.youtube.com/watch?v=F2QgJZcgc3E
Bạn bè đã quá lâu không liên hệ, vừa liên lạc đã vay tiền, Giản Ninh không mở miệng được.
“Không có gì, tự nhiên nhớ cậu thôi.” Giản Ninh tự nhủ, không phải bất đắc dĩ thì nhất định sẽ không tìm Tần Vi Vi vay tiền.
Bởi vì ở thành phố T, chỉ có Tần Vi Vi là tốt với cô nhất.
Không vay được tiền, căm ghét bản thân vô dụng, Giản Ninh ra khỏi khu nhà của Tần Vi Vi, đi dọc theo đường cái đến một cây cầu nghiêng nghiêng, phong cảnh thư thái dễ chịu. Lòng nặng trĩu tâm sự, cô không phát hiện một chiếc xe cảnh sát vẫn luôn theo sát sau lưng cô cách đó không xa.
Giản Ninh dừng bước, bị cảm giác bất lực nặng nề vây quanh, cô ngồi xổm xuống, ôm vai, ánh mắt trống rỗng nhìn ra mặt sông gợn sóng lăn tăn.
Những người tự sát vì tình, vì không chịu được áp lực cuộc sống đã lấy dũng khí ở đâu để nhảy xuống.
Thẩm Cận ngồi trong xe nhìn cô rất lâu mới đẩy cửa xuống xe.
Ánh mắt từ mặt sông chuyển sang một đôi giày da bóng lộn, Giản Ninh ngẩng đầu, lại giật mình nhìn trở về mặt sông.
Đó là vẻ mặt gì, không cảm xúc, không bận tâm, không đếm xỉa đến sự hiện hữu của anh.
“Anh đã nói, khi em một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho em.” Giọng nói của Thẩm Cận lạnh như băng vang lên trên đỉnh đầu cô, Giản Ninh thậm chí còn nghe được cả tiếng nghiến răng.
Lúc này, cô rất muốn bổ nhào vào lòng anh, muốn nói với anh về sự bất lực của mình, tìm kiếm sự che chở, giúp đỡ của anh, thế nhưng cô không thể, bởi vì bọn họ đã chia tay rồi.
Thẩm Cận gần như đã chạm tới ranh giới của sự phẫn nộ, anh kéo cô dậy, ngồi xổm quá lâu khiến cho hai chân tê dại, Giản Ninh khuỵu xuống quỳ một gối trên nền xi măng.
“Anh làm gì vậy!” Cô quát anh.
Thẩm Cận ôm cô, “Có bản lĩnh đi, vậy cũng phải có bản lĩnh đừng trở về!”
Giản Ninh đẩy anh ra, xoa xoa chân nói: “Tôi không có bản lĩnh đó thì sao? Anh sẽ không buông tha tôi à? Mẹ nó chứ, tôi đây cũng chẳng muốn buông tha chính mình! Bây giờ có ai đạp tôi một phát xuống nước cho ૮ɦếƭ đuối, tôi còn phải cảm ơn tổ tông tám đời nhà hắn!”
Sống không có niềm tin, ૮ɦếƭ không đủ quyết tâm, cuộc sống như thế này đã quá đủ rồi, hốc mắt Giản Ninh đỏ hoe.
“Chỉ có năm mươi vạn đã ép em thành như thế này?” Thẩm Cận tức giận quát tháo cô, “Em có còn biết đến danh dự hay không! Ngày trước rời bỏ anh em đã nói thế nào, không phải tuyên bố sẽ tìm một người tốt hơn anh, có tiền hơn anh sao? Tại sao vẫn chưa tìm được?”
Thẩm Cận hung dữ trừng mắt lườm cô, móc ví tiền rút một tấm chi phiếu nhét vào tay cô không cho phép cự tuyệt, “Cầm lấy!”
“Tại sao tôi phải cầm tiền của anh, chúng ta đã chia tay rồi, chia tay, chia tay, anh có hiểu không?”
“Ừ thì chia tay, mẹ nó, ai bảo em lại xuất hiện trước mặt anh, Giản Ninh, anh cho em biết, từ giờ trở đi em vẫn là người phụ nữ của Thẩm Cận anh, bây giờ có nói gì anh cũng sẽ không buông tay.”
Thẩm Cận không muốn nhiều lời kéo cô lên xe, Giản Ninh làm sao có thể nghe theo, hai người bắt đầu giằng co lôi kéo bên cây cầu lớn.
Một chiếc xe con cao cấp lao lên cầu, trên ghế sau, Lý An Thần thoải mái dựa lưng ngắm phong cảnh bờ sông. Lướt qua hai người đang giằng co phía trước, Lý An Thần cụp mắt xuống, nhưng rồi bỗng giật mình trừng mắt quay đầu lại nhìn.
Nữ cảnh sát giao thông!
“Lùi lại, lùi lại mau.” Lý An Thần vỗ vỗ ghế của tài xế, ra lệnh.
Lái xe không hiểu chuyện gì, vừa nhìn kính chiếu hậu vừa cho xe lùi lại, dừng trước xe cảnh sát.
“Kít”, tiếng phanh xe khiến hai người kia dừng động tác.
Giản Ninh sững sờ ngây ra nhìn Lý An Thần đẩy cửa xuống xe đi về phía mình.
Lý An Thần nhìn vào chỗ tay hai người đang nắm lấy nhau, chất vấn, “Chuyện gì xảy ra?”
So với sự nguy hiểm của Thẩm Cận, Lý An Thần rất dễ đối phó, Giản Ninh dứt khoát hất tay Thẩm Cận, đứng ra sau lưng Lý An Thần.
Hành động của cô khiến Thẩm Cận không vui, sắc mặt anh càng ngày càng sa sầm, còn Lý An Thần ngược lại rất đắc ý, có phụ nữ đứng sau lưng khiến anh cảm thấy hình tượng của mình được nâng lên rất nhiều.
Thẩm Cận không thèm đếm xỉa tới Lý An Thần, vươn tay kéo Giản Ninh, Lý An Thần giơ tay cản anh ta lại.
“Cảnh sát thi hành.” Thẩm Cận nói.
Xe cảnh sát to đùng đỗ ở đằng kia cộng với đồng phục cảnh sát, Lý An Thần có mù mới không nhìn thấy, anh dữ dằn nói: “Thi hành cái gì?” Anh quay đầu hỏi Giản Ninh: “Em phạm lỗi gì?”
Giản Ninh nhìn chằm chằm Thẩm Cận, nói: “Nếu như ngắm cảnh cũng được coi là vi phạm pháp luật.”
Lý An Thần nhìn thẳng vào Thẩm Cận: “Tôi nói này anh cảnh sát, có phải anh nhầm rồi không?”
Thẩm Cận vẫn phớt lờ, một tay đẩy anh ra: “Nhầm hay không nhầm tôi cũng không cần phải giải thích với anh.”
Lý An Thần suýt nữa bị Thẩm Cận đẩy ngã, lúc ổn định lại bước chân lảo đảo thì Giản Ninh đã bị còng tay.
Giản Ninh vùng vẫy không muốn cho tay vào còng, gầm lên với Thẩm Cận: “Vô lại, anh dựa vào đâu mà còng tay tôi, tôi sẽ kiện anh.”
Chưa từng bị người khác đối xử vô lễ như vậy, Lý An Thần cũng phẫn nộ chỉ vào Thẩm Cận: “Lập tức thả người ra cho tôi.”
“Cản trở cảnh sát thi hành công vụ, anh cũng sẽ bị bắt.” Thẩm Cận huých Lý An Thần, kéo Giản Ninh lên xe.
Lý An Thần tốt xấu gì cũng là người có chỗ đứng, sao có thể để yên cho một viên cảnh sát nhỏ bé kiêu ngạo trước mặt anh như vậy, anh xắn tay áo định ngăn cản Thẩm Cận thì bỗng bị người lái xe giữ lại.
“Ông chủ, dân không chọi được với quan.”
Không phải anh không chọi được với quan, mà là anh không biết võ, đánh không lại được hắn!
Hiểu rõ sức mình, Lý An Thần đành trơ mắt nhìn Giản Ninh bị người ta đưa đi, anh tức giận hung hăng giật tung cà vạt.
Tài xế nói: “Ông chủ, hay là tôi lái xe đuổi theo, giáo huấn tên cảnh sát đó một trận.”
“Không phải vừa nói dân không chọi được với quan sao!” Lý An Thần rút điện thoại di động, ngồi xuống mui xe, lẩm bẩm: “Không khiến anh ngoan ngoãn đưa người tới cho tôi thì tôi đây quá vô dụng rồi!”
Thẩm Cận sắc mặt thâm trầm, một tay điều khiển vô lăng, một tay kìm chặt Giản Ninh đang làm loạn hết đá chân lại ᴆụng đầu bên ghế lái phụ.
Điện thoại trong túi vang lên tới lần thứ N anh ta mới rút ra xem, người gọi tới là cục trưởng Trịnh, anh ta không dám thất lễ, dừng xe lại ven đường cách cục dân chính vài mét, một tay giữ chặt Giản Ninh, một tay nhận điện.
“Thẩm Cận, có phải cậu bắt giữ một cô gái tên là Giản Ninh không?” Cục trưởng Trịnh lạnh giọng chất vấn.
Thẩm Cận nghi hoặc nhìn Giản Ninh, nói: “Vâng.”
“Thẩm Cận!” Cục trưởng Trịnh nghiến răng nghiến lợi: “Cậu quên thân phận của mình là gì rồi sao, thi hành án bắt người phải có bằng chứng và phải theo trình tự, bạn gái của Lý An Thần tập đoàn Thịnh Thế là người cậu muốn bắt là bắt được sao? Đừng tưởng có cha là thị trưởng mà cậu có thể làm bừa, cứ tiếp tục coi trời bằng vung như vậy, coi chừng tôi cách chức cậu. Tôi ra lệnh cho cậu, bây giờ, lập tức, lập tức đưa người trả về cho tôi.”
Bạn gái!
Thẩm Cận bị hai chữ kia kích động, ngắt điện thoại của cục trưởng, buông Giản Ninh, hỏi: “Người đàn ông vừa rồi là gì của em?”
Giản Ninh thở gấp một trận mới nói: “Là người đàn ông của tôi!” Những lời quát tháo trong điện thoại ban nãy cô nghe thấy hết, không lựa theo đó mà nói thì sẽ không thể thoát được khỏi sự khống chế của anh ta.
Thẩm Cận nện mạnh xuống tay lái, ánh mắt hung dữ nhìn cô chằm chằm hồi lâu, mãi mới cắn răng lùi xe quay về đường cũ.
Lý An Thần vẫn ngồi trên mui chiếc xe cao cấp màu đen chờ đợi Giản Ninh, vừa trông thấy chiếc xe cảnh sát hai màu xanh trắng đang chạy về phía mình, anh vẫn không hề có ý định đứng dậy.
Trên ghế lái, sắc mặt Thẩm Cận tối tăm cùng cực, cũng giống anh, khi xe chạy đến gần vẫn không hề có ý định giảm tốc độ.
Giản Ninh hốt hoảng, hai bàn tay đang bị còng đập vào cánh tay đang giữ vô lăng của anh ta. “Mau dừng xe, anh sẽ đâm vào anh ấy mất.”
Thẩm Cận coi lời nói của cô như không nghe thấy, đầu xe vẫn lao thẳng về phía Lý An Thần, Giản Ninh sợ tới mức hét toáng lên, bịt mắt hô: “Anh ấy không phải người đàn ông của tôi!”
“Kít!”
Sau tiếng phanh xe sắc nhọn, chiếc xe dừng lại vững vàng, khung bảo hiểm ở đầu xe đã chạm vào ống quần Lý An Thần.
Trong đôi mắt bình tĩnh của Lý An Thần dần bốc lên ngọn lửa như muốn thôn tính kẻ khác, cách một lớp kính xe nhìn trừng trừng Thẩm Cận. Còn ánh mắt Giản Ninh tập trung hoàn toàn vào Lý An Thần.
Nói thật, trong thâm tâm Giản Ninh không hề để anh vào mắt, cô luôn xếp anh vào loại người dựa vào sự nghiệp của cha mẹ, bản thân chẳng có bản lĩnh gì, một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi lại còn thù dai như phụ nữ.
Vừa rồi trong khoảnh khắc mà Thẩm Cận lao xe về phía anh, anh vẫn ngồi trên mui xe giống như một pho tượng, mắt cũng không hề chớp lấy một cái, loại khí phách gặp nguy nan không hoảng loạn, núi Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc này khiến anh trở nên vô cùng nam tính.
Mà ánh mắt anh đối chọi với Thẩm Cận cũng vô cùng sáng, rất có thần.
Người đàn ông này sao đột nhiên lại trở nên đẹp trai như thế!
Giản Ninh thu hồi ánh mắt, giơ hai tay bị còng tới trước mặt Thẩm Cận: “Thả tôi ra.”
Thẩm Cận tháo còng tay để cô xuống xe, trơ mắt nhìn cô đi tới bên người đàn ông kia. Trong cuộc đời sau này, mỗi lần nghĩ lại sự việc khi đó, anh ta đều vô cùng hối hận đã tự tay dâng cô cho người đàn ông khác.
Giản Ninh và Lý An Thần lần lượt ngồi vào xe.
“Đi đâu?” Lý An Thần hỏi.
“Tôi đói rồi.” Giản Ninh nói.
Lý An Thần nhìn hai mắt đỏ ngầu của cô, tâm tình bỗng chùng xuống không ít, tám chiếc răng nhỏ muốn lộ cũng không lộ được, sắc mặt thâm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe dừng lại trước nhà hàng đắt tiền nhất thành phố T, Lý An Thần dẫn Giản Ninh vào thuê phòng, chỉ một lát sau nhân viên phục vụ đã mang thức ăn lên, từ tối qua đến giờ chưa được hạt cơm nào vào bụng, Giản Ninh cầm đũa, bê bát cơm trắng ăn lấy ăn để, nhai xong rồi nuốt, tướng ăn trông rất khó coi.
Cả một bàn đầy đồ ăn, cô không hề động đũa, chỉ ăn cơm trắng, vừa ăn nước mắt vừa chảy xuống.
Những giọt nước mắt óng ánh theo từng động tác nhai nuốt chảy xuống cổ, dáng vẻ bất lực đáng thương khiến người ta nhìn mà trong lòng đau nhói.
Lý An Thần không hề muốn tin cô gái trước mặt chính là nữ cảnh sát giao thông kiêu ngạo, miệng mắng người độc địa như dao, dám đập vé xử phạt vào trán anh, không thèm quan tâm đến những hành động gây khó dễ ác ý của anh, dám dốc cả bình rượu mạnh vào trong miệng.
“Được rồi, đừng khóc nữa, có phải không cho em uống canh đâu! Tội gì mà phải dùng nước mắt làm đồ ăn thế!” Lý An Thần chưa nói dứt câu, Giản Ninh đã thoáng cái bật khóc lớn tiếng. Lý An Thần không biết phải làm sao, luống cuống cầm khăn tay lau nước mắt cho cô, miệng cũng không nhàn rỗi mà quở trách: “Nhóc con đúng là nhóc con, khóc giống y như đứa trẻ.”
Giản Ninh càng khóc càng dữ dội, nước mắt rơi lã chã như vòng ngọc đứt chỉ.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa, nhóc con chiết tiệt, vẫn chưa khóc xong à!” Lý An Thần lau nước mắt cho cô hơi mạnh tay, khiến mí mắt Giản Ninh hơi đau.
Cô kéo tay anh nức nở nói: “Tôi khóc kệ tôi, liên quan gì đến anh!”
“Aiz! Cái cô này!” Lý An Thần ném khăn tay, nói: “Tôi có lòng tốt giúp em, vậy mà em lại đối xử với tôi bằng thái độ đó.”
“Tôi không nhờ anh giúp!”
“Có ai vong ân bội nghĩa như em không? Sớm biết em là người như thế thì có nói gì đi nữa tôi cũng không giúp em!” Lý An Thần tức giận đi ra cửa, sau lưng truyền đến tiếng chất vấn.
“Tôi là người thế nào? Là cô gái bị chỉnh phải viết đủ một trăm cái hóa đơn phạt đến nỗi tay bị chuột rút, hay là cô gái bị bắt uống hết cả một chai rượu mạnh. Lý An Thần, vừa rồi anh giúp đỡ tôi coi như là anh nhận tội, tôi sẽ không nói lời cảm ơn anh!”
Lý An Thần sững sờ đứng ở cửa hồi lâu mãi không nói được lời nào, Giản Ninh lau qua loa nước mắt, xách túi lướt qua anh bỏ đi.
Có người phụ nữ không biết phải trái như thế này sao!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc