Truy Đuổi - Chương 65

Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn

Thời gian bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vào cuối hạ đầu thu.
Giang Hân từng bước thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hấp hối, thiết bị sản xuất ra không chỉ đứng vững tại thị trường trong nước mà còn thâm nhập vào thị trường Âu Mỹ. Tiêu Trạch đạt được những thành tựu không nhỏ trong sự nghiệp, nhưng cùng với đó là công việc ngày càng nhiều, tiệc rượu xã giao nhiều không đếm xuể. Qua vô số lần đối đầu nửa thắng nửa thua, Lãnh Ngự Thần kinh nghiệm đầy mình như vậy mà cũng dần dần phải nếm mùi áp lực.
Vào thu, Tiêu Trạch nhận được điện thoại của Pierce. Trong điện thoại, Pierce nói hợp đồng làm đại lý sản phẩm ô tô điện tử của Mạch Kha với Lãnh Ngự Thần đã sắp hết hạn, ông hỏi thăm Tiêu Trạch liệu có hứng thú thử một lần nữa không.
Tiêu Trạch nhớ đến bản kế hoạch mà năm ngoái anh vất vả viết ra đã bị vứt sang một bên, lập tức dứt khoát nói với Pierce anh sẽ tham gia cạnh tranh giành quyền làm đại lý.
Ban ngày bận rộn công chuyện của Giang Hân, đến tối lại lo việc của cụm đồi trọc và quyền đại lý, áp lực công việc quá lớn cuối cùng đã khiến anh đổ bệnh sau đợt hạ nhiệt độ đầu tiên của mùa thu.
Trong thư phòng không ngừng vang lên những tiếng ho khan, Tiêu Trạch gắng gượng chịu đựng cơn váng vất cặm cụi viết bản kế hoạch, những con chữ trước mắt bỗng nhòe đi, anh dừng lại khẽ ấn mi tâm.
Nhan Hoan bê cốc nước và thuốc vào, trên mặt hiện rõ vẻ thương xót. Cô nói: “Đừng làm nữa, không phải còn cách thời gian đấu thấu những một tuần nữa sao?”
“Cho nên mới phải làm xong nhanh một chút, phát hiện sai sót gì thì còn sửa được.” Cổ họng ngứa rát, Tiêu Trạch nắm tay che miệng ho khan một trận, Nhan Hoan cau mày vỗ lưng cho anh, “Nghỉ một chút đi, nếu không anh sẽ mệt mỏi mà suy sụp mất. Hay là để em viết giúp anh, còn nếu không tin tưởng em thì gọi Amy tới.”
Bỏ thuốc vào miệng, uống một ngụm nước, Tiêu Trạch xoa xoa mũi nói: “Amy giống như người máy, cả ngày không ngừng tìm việc để làm, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ gục ngã.”
Tiêu Trạch nhớ rất rõ, hôm mà ban trai Amy tỉnh lại là ngày lễ tình nhân mười bốn tháng hai, vì đưa cô ấy đến bệnh viện mà anh đã bỏ lỡ cuộc hẹn lễ tình nhân đầu tiên với Nhan Hoan.
Đáng tiếc, bạn trai Amy sau khi tỉnh lại đã rời bỏ cô ấy, kể từ đó, Amy như một kẻ mất trí, tự biến mình thành một cỗ máy liều mạng làm việc bất kể ngày đêm, chỉ để làm tê liệt tình cảm của chính mình.
Nửa đêm, Nhan Hoan bị nhiệt độ nóng rực bên người làm thức giấc, sờ tay lên trán Tiêu Trạch nóng hầm hập, mà anh cũng thở ra toàn là hơi nóng.
“Tiêu Trạch, anh bị sốt rồi, đi bệnh viện thôi.”
Tiêu Trạch nắm tay cô đặt bên môi mình: “Không sao, đã uống thuốc rồi, anh chịu được.”
“Được cái gì mà được! Anh tưởng mình là siêu nhân à!”
Nhan Hoan kiên quyết kéo anh dậy, đưa anh đến bệnh viện.
Dịch cúm đổ bộ toàn thành phố, bệnh viện chật kín phòng, không có giường, hai người đành ngồi trên ghế ngoài hành lang để truyền dịch. Tiêu Trạch sốt cao ba mươi chín độ tám, anh mệt mỏi tựa đầu vào vai Nhan Hoan, cánh tay đang truyền dịch đặt trên đùi cô.
Nhan Hoan nhẹ nhàng xoa bàn tay lạnh buốt của anh, đau lòng nhìn anh tiều tụy hốc hác, chỉ muốn mình có thể thay anh gánh bệnh, cô chịu đựng mùi thuốc khử trùng, ngẩng đầu nhìn từng giọt nước chậm rãi nhỏ xuống trong ống truyền.
Sau khi tiếp nước, nhiệt độ cơ thể Tiêu Trạch đã giảm xuống, lúc mỏi mệt về đến nhà đã là ba giờ sáng, nhiệt độ lại bất ngờ tăng cao, Tiêu Trạch sốt đến mức mê man, Nhan Hoan lo lắng chỉ muốn khóc.
Sợ anh sốt cao thành viêm phổi, Nhan Hoan tìm một chai rượu đế trong phòng bếp, liên tục dùng rượu lau khắp người anh, vừa lau vừa nói: “Tiêu Trạch, mau khỏe lại đi, em xin anh, mau khỏe lại đi mà!”
Một đêm vất vả dài đằng đẵng, Nhan Hoan không hề chợp mắt, cho tới khi chân trời hửng sáng, nhiệt độ cơ thể Tiêu Trạch hạ xuống mức bình thường, cô mới yên tâm nắm chặt tay anh, ghé vào bên giường.
Khi trời đã sáng rõ, Tiêu Trạch mới mở mắt.
Cổ họng nóng rát, đầu óc cũng mơ màng, phát hiện Nhan Hoan đang ghé vào bên giường ngủ, anh nhó nhọc nâng cánh tay nặng như chì, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô.
Nhan Hoan khẽ động hàng mi, cô ngồi dậy dụi dụi hai con mắt đỏ hồng: “Anh tỉnh rồi à, đã đỡ chút nào chưa?” Đặt mu bàn tay lên trán anh thử nhiệt độ, cô thở dài một hơi, “Hạ sốt rồi.”
“Vất vả cho em quá, bà xã.” Tiêu Trạch mở miệng, tiếng nói khàn khàn rất khó nghe.
“Uống nước đi.” Nhan Hoan đỡ anh dậy, đưa cốc nước tới bên miệng, hỏi: “Muốn ăn gì, em làm cho anh.”
Tiêu Trạch ho khan hai tiếng, lắc đầu. Hiện giờ anh chẳng muốn ăn gì hết.
“Không ăn không được, anh gục ngã, như thể cả thế giới này đều sụp đổ theo vậy. Tiêu Trạch, anh phải mau khỏe lại, mình em không thể chèo chống được cái nhà này.” Khóe mắt Nhan Hoan đã đỏ hoe: “Anh nằm một lúc nữa đi, em đi nấu cho anh bát cháo.”
Tiêu Trạch hắng giọng, nhìn theo bóng lưng cô rời đi, đáy lòng dâng lên nỗi áy náy khôn xiết.
Anh vẫn nợ cô một gia đình, một gia đình thực sự thuộc về cô và anh.
Nhan Hoan nhớ lúc cô bị cảm Tiêu Trạch đã nấu cháo hạt dẻ, cô cũng muốn làm cho anh ăn.
Hạt dẻ luộc chín rồi bóc vỏ, gạo đun ba mươi phút rồi thả hạt dẻ vào, sau khi cháo chín thì cho thêm chút đường.
Nhan Hoan đứng bên thềm bếp bóc hạt dẻ, trên bếp, bác Dương đang sắc thuốc cho Tiêu Kiến Đông, mùi rất khó chịu, mùi hương đó chui qua mũi rồi xuống thẳng dạ dày, vị chua cuộn lên, cô vứt hạt dẻ cúi đầu nôn một trận xuống bồn rửa rau.

Nước Anh.
London, thị trấn nhỏ vùng ngoại ô.
Pierce mặc áo sơ mi hoa cùng Diêu Bội Bội mặc một chiếc váy dài đoan trang đang ngồi dưới tán cây to trong sân chờ con gái.
Tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng ngày càng gần, máy bay hạ cánh ngay trước mắt hai người. Cửa khoang mở ra, Tiêu Trạch nhảy xuống đầu tiên, sau đó cẩn thận ôm Nhan Hoan, đặt cô xuống mặt đất, khẽ gạt lọn tóc lòa xòa bên má cô.
Bộ dạng như đang trân trọng che chở cho một thứ bảo bối đó khiến Diêu Bội Bội vô cùng hài lòng người con rể tiêu chuẩn này, nụ cười tươi rói hiện rõ trên nét mặt.
“Ba, mẹ.” Nhan Hoan chạy về phía hai người, Pierce mỉm cười chào đón.
Nhìn sắc mặt xanh xao và vóc dáng gầy gò của con gái yêu, Pierce nhìn sang Tiêu Trạch nói: “Tiêu, cậu không chăm sóc tốt cho con bé.”
“Cháu không làm tròn bổn phận, xin lỗi tiên sinh.” Nếu không phải vì anh đổ bệnh thì cô đã không cực khổ như vậy, ăn không ngon ngủ không yên, người gầy đi trông thấy. Tiêu Trạch xấu hổ nhìn Nhan Hoan.
Nhan Hoan kéo cánh tay Tiêu Trạch, giải thích giúp anh, “Anh ấy chăm sóc con vô cùng tốt, mỗi ngày qua con đều rất vui vẻ, đúng không?”
Nhan Hoan nhìn Tiêu Trạch, Tiêu Trạch mỉm cười.
Diêu Bội Bội kéo tay con gái: “Đi đường chắc mệt rồi, trước tiên theo mẹ về phòng nghỉ ngơi đã!”
Sau khi Nhan Hoan và mẹ vào trong biệt thự, Tiêu Trạch mới ngồi xuống ghế. Lần này tới London bề ngoài thì là vì cạnh tranh quyền đại lý của Mạch Kha, nhưng thực tế là anh đến tìm nguồn đầu tư cho mỏ quặng.
Người giúp việc bưng trà lên, Pierce hỏi: “Đã thăm dò trữ lượng chưa?”
“Nếu khai thác trên diện rộng thì nói khiêm tốn cũng phải được ít nhất mười năm.” Tiêu Trạch nâng chén hồng trà ngửi ngửi hương thơm thanh nhã: “Gần đây giá niken có xu hướng ổn định, nếu có tăng lên một chút thì cũng chỉ là theo thị trường kim loại chung, với lượng thu mua lớn như của các công ty khai thác mỏ hiện nay, tin rằng chẳng mấy chốc toàn bộ thị trường niken sẽ hình thành độc quyền, giá cả sẽ tăng lên rất nhanh. Chính là thời điểm để khai thác khu mỏ kia.”
Pierce gật gật đầu: “Cậu nói rất đúng, liên tiếp mua với khối lượng lớn sẽ khiến giá niken tăng vọt, dễ lên khó xuống, bây giờ chính là thời điểm khai thác. Mấy ngày trước tập đoàn bên Nga đã xuất một khoản vốn rất lớn, Tiêu, chuyến này e rằng tôi không thể giúp được cậu.”
Hừng hực ý chí mang tấm lòng nhiệt huyết tới tìm nhà đầu tư, Tiêu Trạch rũ mắt xuống, Pierce lại một lần nữa đả kích anh.
Tiêu Trạch hơi chán nản đẩy cửa phòng Nhan Hoan, trong căn phòng bày trí xa hoa, lúc nhìn thấy người đẹp mặc váy ren dài nằm nghiêng trên chiếc giường công chúa, tâm tình anh bỗng dưng tốt lên rất nhiều.
Tiêu Trạch chưa từng phát hiện ra Nhan Hoan rất có phong thái của công chúa, nhưng trong gian phòng rực rỡ này, giường lớn lộng lẫy, màn buông tráng lệ, cô gái mặc váy ren dài yêu kiều xinh đẹp kia rõ ràng chính là nàng công chúa cao quý nhất.
Tiêu Trạch sững sờ đứng ở cửa, nhìn cô không hề chớp mắt.
Có lẽ do chiếc giường này quá êm ái, Nhan Hoan chẳng thấy buồn ngủ chút nào, nhìn người đang đứng ngây ra ở cửa: “Lại đây!”
Tiêu Trạch ϲởí áօ khoác đặt lên ghế sô-pha, bước từng bước về phía cô.
“Hôm nay mới phát hiện ra em có phong thái của công chúa.”
“Ha ha!” Nhan Hoan cười rộ lên, đôi mắt cong cong, đẹp vô cùng.
“Bàn chuyện với Pierce thế nào?” Cô hỏi.
Tiêu Trạch cố tình nhăn mày, trêu chọc cô: “Chẳng thế nào cả.”
“Ông không đồng ý?”
Tiêu Trạch bất đắc dĩ gật đầu.
“Không sao, em đi tìm mẹ, Pierce đều nghe lời mẹ em, ha ha! Yên tâm, việc này cứ giao cho em.” Nhan Hoan ôm cổ anh: “Đừng nghĩ nhiều nữa, vui vẻ lên, trước tiên em đưa anh đi xem một thứ rất thú vị!”
“Cái gì thú vị?” Tiêu Trạch hỏi.
“Đi rồi sẽ biết.” Nhan Hoan nhảy chân trần xuống giường, bàn chân nhỏ sơn móng màu trắng nhạt xỏ vào đôi dép lê bằng nhựa trong, dắt tay Tiêu Trạch đi ra ngoài. Hai người xuống lầu, xuyên qua phòng khách, đi ra cửa sau của biệt thự.
Ngang qua một bãi cỏ được cắt xén gọn ghẽ, những cây cổ thụ cao ✓út cành lá xum xuê, vườn hoa muôn hồng nghìn tía, dừng lại bên một bể nước vừa lớn vừa sâu. Nhan Hoan buông tay Tiêu Trạch, hô lên về phía mặt nước tĩnh lặng: “Cá mập con, chị đã về rồi, mau ra đây.”
Từ một góc tối sâu trong làn nước, bóng đen khổng lồ nhanh chóng bơi lên. Tiêu Trạch kinh ngạc, kéo tay Nhan Hoan, “Ở đây nuôi gì vậy? Cá mập sao?”
Nhan Hoan chưa kịp trả lời, quái vật khổng lồ được gọi là cá mập con đã vươn nửa cái đầu lên khỏi mặt nước, bọt nước bắn lên tung tóe.
Một cái đầu cá mập trắng lớn trưởng thành [1], trời ơi! Lại còn cá mập con!
[1] Cá mập trắng lớn: được biết đến với các tên gọi khác như mũi kim trắng, cái ૮ɦếƭ trắng, cá mập trắng, là một loài cá mập to khác thường được tìm thấy ở miềnduyên hải trên khắp các đại dương. Với chiều dài 6 mét, nặng hơn 2 tấn, cá mập trắng lớn chính là loài cá ăn thịt lớn nhất thế giới. Chúng cũng được coi là những sinh vật săn mồi hàng đầu khi chỉ bị đe dọa bởi con người và cá voi sát thủ (đã có những trường hợp cá mập trắng lớn trưởng thành bị cá voi sát thủ ăn thịt).
Nhìn thấy cá mập Tiêu Trạch hơi hoảng sợ, nhanh tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Hoan đang chuẩn bị sờ vào đầu cá mập. “Không cần tay nữa à? Nó cắn em thì làm thế nào?”
Cá mập con xoay người quẫy đuôi một cái, bọt nước văng tứ tung vào người Tiêu Trạch, bắn lên cả mặt. Nhan Hoan phì cười, nói với cá mập con: “Anh ấy là người đàn ông của chị, em đừng bắt nạt anh ấy nghe chưa!”
Tiêu Trạch trừng mắt lườm quái vật trong bể, nghĩ thầm, sao Pierce lại có sở thích nuôi cá mập này chứ.
Rời khỏi bể nước, hai người đi tới gara xe xa hoa của Pierce. Lamborghini Aventador LP700-4 [2] màu trắng nằm giữa rất nhiều chiếc xe thể thao.
[2] Lamborghini Aventador LP700-4: hãng xe hơi cao cấp của Ý.
Chiếc xe có dáng vẻ mạnh mẽ, ác liệt giống như Reventon khiến Nhan Hoan cực kỳ vui mừng, vội vã mở cửa xe, nâng làn váy ngồi vào khoang điều khiển, tìm kiếm cảm giác.
Tiêu Trạch nhìn chiếc xe này lại nhớ đến tình cảnh mình bị Pierce đùa giỡn ngày trước. Anh mở cửa bên ghế lái phụ, ngồi vào nói: “Xe này Pierce muốn tặng cho em, nhưng là anh chọn.” Chạm lên đồng hồ hiển thị, Tiêu Trạch nói: “Còn nhớ chuyện lần trước em nói với anh không? Em nói từ xe có thể nhìn ra tính cách của chủ nhân, Reventon cho em cảm giác cùng cực, lợi hại, đằng đằng sát khí, có một loại tinh thần không khuất phục, không chịu thua. Cho nên lúc chọn xe anh đã nghĩ đến em, cuối cùng đã chọn nó. Anh cảm thấy nó rất xứng đôi với Reventon, giống như em và anh.”
Bàn tay đặt trên vô lăng chậm rãi buông xuống, nét vui vẻ tan biến dần, Nhan Hoan chui vào lòng Tiêu Trạch, khẽ nói: “Em nhớ nó.”
Tiêu Trạch cụp mắt, ôm cô thật chặt.
Anh cũng nhớ nó, Nhan Hoan.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc