Lời cam đoan của Tiêu Trạch“Phụt.” Một ngụm nước phun cả ra ngoài, Nhan Hoan vội vàng lau miệng, kích động hỏi: “Pierce Hill?”
Tiêu Trạch nhướng mày, “Xem ra em cũng biết về ông ta.”
Nhan Hoan tránh ánh mắt anh, cúi đầu dùng đũa chọc chọc bát mì, nói: “Trùm khoáng sản, ở Anh Quốc có người nào không biết!”
“Phỉ Phỉ chính là con gái ông ta.”
Tại sao anh cứ nói câu sau còn khiến người ta kinh hãi hơn câu trước, trong lòng Nhan Hoan gió giục mây vần, ngoài mặt lại giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, trêu ghẹo anh, “Từ chối cả một núi tiền, anh là đồ ngốc sao?”
“Nói không sai, ngay cả anh cũng cảm thấy mình là đồ ngốc.” Tiêu Trạch thở dài, nói: “Nhưng mà chẳng còn cách nào, ai bảo trong lòng đồ ngốc đã có một đồ ngốc khác!”
Nhan Hoan không vui, đặt đũa xuống, “Anh bảo ai là đồ ngốc.”
Tiêu Trạch cười ha ha.
Nhan Hoan trừng mắt, nhưng trong lòng lại ngọt lịm, đàn ông muốn làm con rể Pierce quá nhiều, nhưng người đàn ông trước mặt lại dứt khoát từ chối. Cho đến bây giờ, Nhan Hoan cho rằng ưu điểm lớn nhất của Tiêu Trạch chính là anh biết mình muốn cái gì, không muốn cái gì. Có thể nghĩ thành anh muốn cô không?
Tuy cuộc hôn nhân thất bại của Diêu Bội Bội có ảnh hưởng tới quan niệm tình yêu của cô, nhưng nếu người đó là Tiêu Trạch, cô bằng lòng thử một lần, nếu anh muốn, cô bằng lòng giao trái tim cho anh. Đã nói không thích lập lờ nước đôi, đương nhiên cũng sẽ không để anh có cảm giác đó, nghĩ vậy, Nhan Hoan nói: “Em cũng vừa mới từ chối một người đàn ông ưu tú mọi mặt, nhưng em không cảm thấy mình ngốc.”
Tiêu Trạch thay đổi tư thế, nhấc chân dài gác lên thành ghế, mỉm cười nói: “Em không hề ngốc, em rất thông minh! Biết được bên cạnh em còn có người tốt hơn.”
“Có ai tự dát vàng lên mặt mình như anh không?”
“Em đang ám chỉ người em chọn là anh sao?”
“Này, hôn cũng cho anh hôn rồi, đừng có mà không chịu trách nhiệm.” Nhan Hoan giương cằm, hơi ngượng ngùng nhìn anh.
Tiêu Trạch ra vẻ ảo não, đầu ngón tay xoa xoa mi tâm: “Hôn em là phải chịu trách nhiệm sao? Hối hận quá.”
Biết anh chỉ đang trêu chọc mình, Nhan Hoan vẫn nghiến răng trợn mắt.
“Hối hận không ngủ với em sớm hơn, để được chịu trách nhiệm đến cùng.”
“…”
Nhan Hoan cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng. Tiêu Trạch ngồi sát lại, tay vòng qua eo mảnh khảnh của cô, kéo cô vào lòng, nghiêm túc nói: “Nhan Hoan, có lẽ em không biết, anh và Lãnh Ngự Thần tốt nghiệp cùng một học viện kinh doanh, lại đang cùng tham gia một đội kiếm đạo, tuổi cũng xấp xỉ nhau, hai bọn anh thường xuyên bị người ta chỉ tên so sánh, sự nghiệp tốt, kiếm đạo tốt, nhân phẩm cũng tốt, mọi thứ anh đều không bằng anh ta, mà ngay cả ông già nhà anh cũng thích anh ta, thường xuyên quở trách anh, cho nên anh vẫn luôn phải sống trong cái bóng của anh ta. Anh mặc kệ lí do em cự tuyệt anh ta có liên quan tới anh hay không, nhưng anh muốn nói với em, vì em, anh sẽ cố gắng biến mình trở thành một người đàn ông chân chính, cho dù không vượt đượt thì cũng phải sánh ngang với anh ta, anh sẽ đối tốt với em, dốc sức đối tốt với em, để em mãi mãi không bao giờ hối hận về quyết định ngày hôm nay.”
Trong lòng cảm động không ít, Nhan Hoan nói: “Tiêu Trạch, làm chính anh là được rồi, không cần so với ai, cũng không cần vượt qua ai, nhưng còn về sự nghiệp em không thể nói anh đang làm tốt, cho dù không phải vì em, vì chính anh cũng phải làm cho tốt, anh cũng phải có cái để theo đuổi, cuộc đời vô định thì còn có nghĩa lý gì!”
Tiêu Trạch ôm chặt cô, cằm tựa vào bả vai mảnh khảnh, nhắm mắt lại ngửi mùi hương thuộc về cô, khẽ nói: “Anh biết rồi.”
Nhan Hoan tựa đầu vào anh, nói: “Tiêu Trạch, em muốn biết rốt cuộc anh thích cái gì ở em.”
“Anh có nói anh thích em à?”
“Anh…”
“Đùa với em thôi.”
Tiêu Trạch nhớ lại cảm xúc khi gặp cô lần đầu tiên, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống làn da nhẵn mịn, anh nói: “Gương mặt, nụ cười, ánh mắt quật cường, tinh thần không thỏa hiệp không chịu thua, hào sảng khi uống rượu, dũng mãnh khi lái xe, dáng vẻ lạnh lùng như băng khi từ chối người khác, dáng vẻ cái miệng nhỏ nhắn ʍúŧ sợi mì thật thú vị, dáng vẻ đáng yêu như cún con khi gặm táo, dáng vẻ khiến người ta thương yêu lúc tựa vào người anh khi say rượu, còn có…” Cứ một câu lại một nụ hôn. Nhan Hoan vừa ngứa vừa nóng, “Còn gì nữa?”
Tiêu Trạch ngậm vành tai xinh xắn của cô, đè thấp giọng nói: “Còn có dáng vẻ động tình lúc anh hôn em, ánh mắt mơ màng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi mềm đầy đặn, những cái này anh đều rất thích, rất thích.”
Ai nói tình yêu không có lý do, tình yêu không có lý do, thích mà không nói lên được lý do thì chỉ là cảm giác, không phải tình yêu.
“Đêm nay anh ở lại được không?”
Đầu nóng rực, Nhan Hoan đẩy anh ra, quyết đoán cự tuyệt, “Không được.”
Tiêu Trạch xấu xa thổi hơi bên tai cô, “Anh muốn khai quật thêm trên người em… còn có chỗ nào khiến anh thích nữa.”
Không được, không được, không được, Nhan Hoan thực chất vẫn rất bảo thủ, cô dứt khoát từ chối, nhưng Tiêu Trạch đã hạ quyết tâm phải ở lại, anh lấy trong vali ra một chiếc áo ngủ, thay xong liền chiếm đoạt phòng người ta, giường người ta.
Nhan Hoan dọn xong bát đũa, đổi đôi dép lê ca rô màu tím đậm giống của anh, ngồi một lúc lâu trong phòng khách mới quay vào phòng ngủ, nhẹ nhàng mở tủ chọn áo ngủ, Tiêu Trạch nằm trên giường giả vờ ngủ, hé mắt lén lút nhìn cô, đã có một phát hiện ngạc nhiên.
Bề ngoài giản dị như cô nhưng hóa ra lại là một kẻ mê đồ ngủ.
Không gian riêng tư lần đầu tiên có đàn ông ngủ lại, Nhan Hoan chọn trong đống áo ngủ ra một bộ đồ hoa màu hồng viền ren cũng được coi như kín đáo, ngoại trừ cánh tay và đùi, các bộ phận không bị lộ ra ngoài chút nào. Quay đầu liếc nhìn người đàn ông đang say ngủ, cô đóng tủ quần áo, lặng lẽ đi ra.
Trăng tròn lên cao, đêm khuya không ngủ được, hai người đều có tâm sự, Nhan Hoan làm tổ trên ghế sô-pha ngoài phòng khách, trong lòng biết bao mối ưu tư, Pierce vì sao lại giày vò Tiêu Trạch, chẳng lẽ là vì cô sao?
Trong phòng ngủ, Tiêu Trạch vẫn chưa quen với chênh lệch múi giờ, dù cơ thể rất mỏi mệt nhưng không tài nào ngủ được. Anh chiếm cả cái giường, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, hương táo nhàn nhạt trong veo tràn vào khoang mũi, là mùi hương trên người cô. Anh trở mình, giơ cổ tay nương theo ánh trăng nhìn chiếc đồng hồ màu đen đã được Sunsan An sửa lại lần nữa.
Dây xích màu đen vốn hai hàng giờ đã biến thành ba hàng, inox bị mài mòn cũng đã được đánh bóng lại, mặt đồng hồ phía trên được trang trí thêm một ít hoa văn phổ biến, ở lại London thêm hai ngày chính là vì nó. Tiêu Trạch tháo đồng hồ xuống, vuốt ve ba hàng dây xích trong tay, ước chừng độ rộng này liệu đã đủ, mang theo ý nghĩ đó, anh đứng dậy xuống giường, bước chân nhẹ nhàng đi ra phòng khách.
Trong phòng khách, Nhan Hoan đặt lưng trên ghế sô-pha, cuộn mình, không biết rằng tư thế này khiến cho bộ иgự¢ bị ép lộ ra khe sâu. Dưới ánh trăng óng ánh mượt mà, làn da cô hiện ra thật nhẵn mịn mê người khiến lòng anh ngứa ngáy.
Đây có được xem là cố tình quyến rũ không?
Tiêu Trạch đỡ lấy cổ tay bị thương của cô, nụ hôn dịu dàng rơi xuống nơi vết sẹo. Chiếc đồng hồ đeo vào cổ tay mảnh khảnh, phản xạ ánh trăng ngoài cửa sổ tạo nên ánh sáng lộng lẫy, hoàn hảo như dự tính, vết sẹo vừa vặn bị che khuất.
Khóe miệng Tiêu Trạch cong lên, khẽ hôn lên bờ môi mềm mại của cô, “Ghế sô-pha không thoải mái, về phòng với anh.” Hai cánh tay mạnh mẽ dễ dàng bế bổng cô lên, tấm chăn trượt xuống đất, cặp đùi thon dài đầy đặn vừa vặn lộ ra trước mắt. Tiêu Trạch hít sâu một hơi, bế cô vào phòng ngủ.
Từ vòng tay ấm áp đến chiếc giường êm ái, Nhan Hoan không dám thở mạnh, sợ anh sẽ có hành động gì, đồng thời trong lòng lại mâu thuẫn, vụng trộm chờ mong xảy ra chuyện gì đó, lo lắng chờ đợi rất lâu, cho đến khi một cánh tay khoác lên bên eo cô cùng một câu nói.
“Anh sẽ đợi đến giây phút em cam tâm tình nguyện bằng lòng cho anh, ngủ đi, cô gái tốt.”
Anh nói cô là cô gái tốt, thực ra anh là người đàn ông tốt mới đúng, ít nhất về điểm này, cô xác định anh là người đàn ông tốt.
“Tiêu Trạch.”
“Ừm?”
“Cảm ơn anh.” Dù là vì chiếc đồng hồ trên cổ tay hay hay sự dịu dàng trân trọng của anh, tất cả đều đáng giá lời cảm ơn chân thành của cô.
Trời đã sáng rõ, nắng sớm chiếu rọi.
Nhan Hoan mở đôi mắt mơ màng rồi lại nặng nề khép lại, chợt nhớ bên cạnh còn có một người, cô bỗng dưng trợn mắt, chậm rãi quay đầu. Ô, người đi đâu rồi?
Nhan Hoan đi chân trần xuống giường tìm người, cô gõ cửa phòng tắm, “Này, anh có trong đó không?”
Không có người lên tiếng.
Quay người trông thấy đôi dép lê kẻ ca rô màu tím đậm nằm ở cửa ra vào, giày da của anh biến mất không thấy đâu. Đi rồi sao? Nhan Hoan mờ mịt gãi gãi đầu.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng chìa khóa chuyển động vang lên rõ ràng khác lạ, tiếp theo là tiếng mở cửa “cạch” một cái, Nhan Hoan vẫn còn buồn ngủ ngây ngốc nhìn người đang đi vào.
Tóc rối bù, mắt nhập nhèm ngái ngủ, đồ ngủ hoa, trông thật đáng yêu.
Rốt cuộc cô có bao nhiêu loại diện mạo, bao nhiêu loại vẻ đẹp!
Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, cặp đùi đẹp săn chắc không hề che lấp hiện ra trước mắt, bắp chân thon dài, đùi tròn lẳn, làn da căng mịn sáng bóng, sáng đến chói mắt. Đôi chân này rất thích hợp để mặc váy, loại siêu ngắn.
“Em tưởng anh đi rồi.” Nhan Hoan gãi đầu nói.
“Đi mua một ít quà sáng.” Tiêu Trạch cởi giày vào nhà, xách bánh bao nóng hổi đi vào phòng bếp, Nhan Hoan đi chân trần theo sau anh. Đặt bữa sáng lên mặt bàn, anh vươn một tay ôm cô, nhấc cô ngồi lên mép bàn, “Sàn nhà lạnh lắm.”
Hai đôi chân chạm vào nhau, Nhan Hoan há miệng “à” một tiếng.
Tiêu Trạch cúi đầu nhìn những móng chân màu hồng nhạt, khóe miệng hiện lên nụ cười. Nhan Hoan cảm thấy không được tự nhiên dưới con mắt nghiền ngẫm của anh, cô vô thức rụt rụt đầu ngón chân.
Tiêu Trạch vò rối mái tóc cô rồi lại giúp cô vuốt thẳng, anh đã muốn được làm như thế này từ lâu rồi.
Nhan Hoan nói: “Có phải thấy móng chân của em rất buồn cười không?”
“Đâu có.”
“Vậy sao lúc nào anh cũng cười trộm, lần trước ở kiếm đạo quán cũng vậy.”
Tiêu Trạch nói: “Anh cười, là vì anh cảm thấy, rất đáng yêu.”
Da đầu run lên, Nhan Hoan cảm thấy từ đó nói ra từ miệng anh chẳng có chút dính dáng nào đến cô, vì vậy cô cúi đầu làm thinh. Tiêu Trạch cúi đầu đặt một nụ hôn lên má cô, quay người đi ra ngoài, anh xách một đôi dép lê trở vào, nâng chân cô lên rồi xỏ vào cho cô.
Đó là đãi ngộ mà chỉ công chúa mới có, Nhan Hoan có cảm giác như đang nằm mơ, loại hạnh phúc khi được yêu thương che chở này hình như rất không chân thực.
Giải quyết xong bữa sáng, ngoại trừ máy tính xách tay, Tiêu Trạch không mang theo bất cứ đồ gì khác. Amy sớm đã chờ ở dưới lầu, nhìn thấy Nhan Hoan cô mỉm cười chào hỏi.
Xe dừng lại trước cổng xưởng sửa chữa, Tiêu Trạch nói: “Buổi tối anh đến đón em.”
“Được.” Nhan Hoan đẩy cửa xuống xe, Tiêu Trạch bất mãn nói: “Cứ như vậy mà đi à!”
“Còn có việc gì sao?” Nhan Hoan quay người nhìn anh.
Thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu.
Tiêu Trạch giương cằm, Nhan Hoan lộ vẻ mặt khó xử, cô nhìn xung quanh, cắn răng khom người hôn một cái lên mặt anh, đúng lúc đó Tiêu Trạch xấu xa quay đầu, miệng hai người chạm vào nhau. Nhan Hoan giật mình trừng mắt, vội vàng ngẩng đầu, “bịch” một tiếng rất lớn, xe rung động lắc lư, đầu cô đập vào trần xe, đau đến nỗi nổ đom đóm mắt.
Amy ngồi trên ghế lái rốt cuộc không nhịn được bật cười ra tiếng, Tiêu Trạch sững sờ, sau đó cũng cười ha hả, Nhan Hoan 囧, nghiêm mặt liếc Amy một cái, đấm Tiêu Trạch một phát như gãi ngứa rồi chạy vào xưởng sửa chữa.
“Ông chủ, ha ha, Nhan tiểu thư thật sự rất thú vị.” Amy thở không ra hơi, vừa cười vừa khởi động xe, “Chúng ta về thẳng công ty ạ?”
“Đi Giang Hân trước.”
“Giang Hân? Là công ty mậu dịch đó sao?”
“Đúng.”