Ngụy Nhất vẫn không nhúc nhích.
Trâu Tướng Quân có phần lo lắng, tiến lên một bước, anh muốn kéo Ngụy Nhất về phíc mình nhưng bị Tô Thích ngăn lại, anh hạ giọng hàn học: “Muốn động chân tay ở chỗ này hay sao hả?”.
Trâu Tướng Quân suốt ba, bốn ngày nay không hề chợp mắt, lúc này trông bộ dáng vô cùng tiều tụy, trong đôi mắt anh hằn lên toàn tia máu đỏ nhưng khí thế mạnh mẽ cũng không hề thua kém Tô Thích. Anh ngẩng đầu lên nói: “Anh mau buông tay ra!”.
Tô Thích buông Ngụy Nhất ra, nhìn vào mắt cô, phát ra những tia nhìn đầy mê hoặc, giọng nói dịu dàng: “Cô bé, em hãy lựa chọn đi!”.
Ngụy Nhất cúi đầu thật thấp, cô chỉ nói: “Em không thể đi với anh được, Trâu Tướng Quân.”
Tô Thích mặt mày rạng rỡ, liếc nhìn Trâu Tướng Quân một cái, chậm rãi nói “Nghe rõ chưa?”.
Trâu Tướng Quân không thèm để ý tới Tô Thích, anh lao tới túm lấy cánh tay của Ngụy Nhất, gào lên: “Em nói gì? Em nói lại một lần nữa cho anh xem!”.
Tô Thích gạt tay anh ra.
Mọi hy vọng của Trâu Tướng Quân lúc đó đã tan thành mây khói, còn hơi sức đâu mà giằng co đấu đá với Tô Thích nữa, anh chỉ trừng trừng nhìn Ngụy Nhất, nghiến răng nói: “Ngụy Nhất, anh hỏi em lần cuối cùng, cho em một cơ hội cuối cùng, em đi theo anh hay theo anh ta?”.
Lúc này, Ngụy Nhất không thể kìm được những giọt nước mắt, đưa tay lên ôm mặt, nức nở nói “Anh đi đi, anh đi đi!”.
Trâu Tướng Quân trừng mắt nhìn cô hồi lâu, nặng nề thờ dài, cuối cùng cũng dịu lại, nói “Tiểu Trư, đừng gây chuyện nữa, chúng ta về nhà thôi!”.
Ngụy Nhất nhìn anh, vừa khóc vừa gào lên: “Đến bây giờ mà anh vẫn chưa nhận ra vấn đề của mình ở đâu sao? Anh mãi mãi chỉ nhìn vào sai lầm của người khác, còn anh thì sao? Con người anh không có chút sai sót và khuyết điểm gì sao? Lúc nào cũng nói tôi gây chuyện, tại sao tôi lại gây chuyện, anh đã bao giờ tự hỏi bản thân chưa?”.
Trâu Tướng Quân sững sờ khi bị Ngụy Nhất la mắng.
Ngụy Nhất vô cùng đau khổ, nhưng vẫn nhìn anh, nói một cách rõ ràng: “Sự gia trường, ngông cuồng, тһô Ьạᴏ, phong lưu buông thả của anh, tôi đều có thể chịu đựng được. Anh không thèm để ý đến cảm nhận của tôi, anh biến mất một cách bí ẩn suốt nửa tháng qua, bặt vô âm tín, tôi cũng có thể chịu đựng được. Anh và chị tôi muốn đi Hồ Nam hay Hồ Bắc, tất cả những điều đó, tôi đều có thể tỏ ra như không hề hay biết, hoặc anh nói dối biện giải một hồi, tôi sẽ ngốc ngếch mà tin anh, tiếp tục đi cùng anh. Nhưng, anh đã qua lại với người bạn thân nhất của tôi rồi có con riêng… Anh… anh bảo tôi phải chịu đựng thế nào đây?”.
“Đứa trẻ đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn! Anh đã đưa tiền cho cô ta bỏ đứa trẻ đi rồi!”, Trâu Tướng Quân lo lắng giải thích.
“Sự cố ngoài ý muốn? Có con rồi lại có thể dùng một câu sự cố ngoài ý muốn để che đậy là xong sao? Trâu Tướng Quân, bao giờ anh mới trưởng thành, bao giờ anh mới biết suy nghĩ cho người khác. Khi cần tới phụ nữ thì vẫy tay gọi Tiểu Thất, giờ người ta có thai, anh không muốn có đứa trẻ nên quẳng ra mấy đồng tiền, nói đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn và bắt người ta bỏ đứa bé đi sao? Anh đã nhìn thấy Tiểu Thất lần đầu được làm mẹ, đã nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô ta chưa? Anh có thể nhận thấy điều đó không? Một người phụ nữ nếu đã yêu một người đàn ông, cách thức trực tiếp nhất để bày tỏ tình cảm là sinh con cho anh ta. Những điều đó, anh có hiểu không? Anh không hiểu, anh chỉ biết tới danh vọng, cảm nhận và tiền bạc của anh thôi! Một câu sự cố ngoài ý muốn của anh, đã đẩy Tiểu Thất và đứa con tới bờ vực thẳm! Nếu nói tới sự cố ngoài ý muốn, haha, thế thì sự ra đời của một đứa con hoang như tôi đây mới là sự cố ngoài ý muốn to lớn nhất. Chỉ là, tôi may mắn hơn con của Tiểu Thất một chút, bố tôi cuối cùng cũng không phũ phàng bỏ tôi đi.” Ngụy Nhất nói từng chữ từng chữ mộ, rất rõ ràng, nước mắt như những hạt ngọc bị đứt khỏi chuỗi hạt, lã chã rơi xuống.
“Tiểu Trư…” Trâu Tướng Quân thấy bộ dạng của Ngụy Nhất như vậy, bỗng thấy sợ hãi, ban nãy còn hăm hở khí thế mà giờ đây đã không còn chút tự tin nào nữa.
Vốn nghĩ rằng, bố đã thất thếm thói đời lạnh nhạt, nhân tình mỏng manh như tờ giấy, ai cũng có thể rời xa anh, nhưng Ngụy Nhất sẽ không thể, Ngụy Nhất là người phụ nữ duy nhất khiến anh tràn trề niềm tin và sự kiên định, cô ấy sẽ không rời xa anh. Thế là người con gái ấy lúc này cũng đang lùi từng bước về phía sau, lùi vào trong vòng tay một người đàn ông khác.
Trâu Tướng Quân chăm chú nhìn cô, đôi môi run rẩy hỏi: “Tiểu Trư, em thật sự nỡ rời xa anh sao?”.
Ngụy Nhất nghe câu nói đó, trong lòng đau đớn vô ngần, cô cúi đầu, nước mắt lã chã rớt xuống bậc thềm. Nhưng chỉ ba phút sau, cô vẫn thốt lên một câu nói nhỏ nhẹ: “Đúng vậy!”.
Lúc này, Tô Thích liền nói: “Trâu Tướng Quân, hãy buôn tha Nhất Nhất đi. Nếu cô ấy đi theo cậu mà thật sự cảm thất vui vẻ, nếu cậu thật sự có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, cô ấy sẽ không phải ba lần bảy lượt chạy tới trước cửa nhà tôi ngồi khóc một mình đâu.”
Trâu Tướng Quân ngẩng đầu lên nhìn Tô Thích: “Anh nói cái gì?”.
Ngụy Nhất ba lần bãy lượt chạy tới ngồi khóc trước nhà Tô Thích? Mặc dù Tô Thích đã ra nước ngoài mấy năm nay rồi, cô ấy vẫn không thể quên được, vẫn chạy tới nơi đã từng ở bên Tô Thích, dù chỉ là để gợi nhớ một chút ký ức có liên quan tới anh ta?
Điều này là sao? Có nghĩa Trâu Tướng Quân anh chẳng qua chỉ là một người chồng thô lỗ, một vật thay thế tạm thời mà mãi mãi không thể bì nổi Tô Thích! Còn cô ấy lại có thể ngụy trang tốt đến như vậy, toàn tâm toàn ý chăm sóc anh, ℓàм тìин với anh. Mỗi lần anh gặng hỏi có yêu anh không, cô luôn tìm cách né tránh, anh cũng chỉ nghĩ rằng cô xấu hổ nên không nói. Thảo nào cô không trả lời, trái tim của cô vốn đã giành cả cho Tô Thích, chưa biết chừng, cô ấy có lúc còn thầm cười nhạo cái tên họ Trâu này cứ nghĩ rằng cô yêu anh thật lòng! Cũng có thể trong trái tim cô, anh chẳng qua chỉ là một chú cún ngu xuẩn!
Trâu Tướng Quân không dám tin, có chút bừng tỉnh, mãi lâu sau mới rít lên qua kẽ răng: “Tốt lắm! Tốt lắm! Cả đời Trâu Tướng Quân này ngạo nghễ nhìn đời, coi phụ nữ là đồ chơi, coi tiền bạc và quyền lực là trò chơi. Vậy là hôm nay, cô lại ngả vào vòng tay người khác. Chỉ trong một sớm một chiều mà tất cả tan thành mây khói”.
Trâu Tướng Quân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Ngụy Nhất như một con sư tử đực trong tư thấ chiến đấu, hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng nói: “Đàn ông chí tại giang sơn, tôi sao có thể mất đi ý chí vì một người phụ nữ! Giang sơn gấm vóc, mỹ nữ chốn hồng trần, Trâu Tướng Quân này đều không coi ra gì, huống hồ là một người như cô! Ngụy Nhất ! Cô chưa từng yêu tôi, cô nghĩ tôi cũng nghiêm túc với cô ư? Tôi chẳng qua cũng chỉ chơi bời một chút thôi! Bây giờ tôi chơi chán rồi, bản thân cô hãy tự lo liệu lấy và chạy theo hạnh phúc của cô đi!”. Nói xong, anh quay đầu bước đi.
“Trâu Tướng Quân…”, Ngụy Nhất kêu lên một tiếng, mang theo cả tiếng khóc.
Trâu Tướng Quân bước được hai bước, nghe thấy Ngụy Nhất gọi , anh liền dừng lại. Nhưng anh không quay người, lưng vẫn quay về phía Ngụy Nhất, sống lưng thẳng như cán 乃út, hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệch. Anh đứng sừng sững một cách ngoan cường mà kiêu ngạo.
Nhưng đợi rất lâu, Ngụy Nhất lại không hề có câu nói tiếp theo, chỉ nghe thấy tiếng khóc như đang kìm nén của cô, trong màn đêm tĩnh lặng của trường đại học S, tiếng khóc đó nghe thật thê lương.
Cũng chính vào lúc đó, một giọng nói hèn mọn chưa từng có từ trước tới nay của Trâu Tướng Quân vang lên từ phía trước. Cổ họng anh đã tắt nghẹn, nhìn về nơi xa xăm, âm thanh giống như một cơn gió Bắc xa xôi, nhẹ nhàng, gần như đang khẳn cầu.
Anh khe khẽ nói: “Thực ra anh cũng không nỡ. Tiểu Trư, theo anh về nhà đi… có được không?”
Cũng chính vào lúc đó. Ngụy Nhất đã hoàn toàn suy sụp, cô giật phăng chiếc nhẫn trên ngón tay áp út ra, ném xuống dưới chân của Trâu Tướng Quân, tiếp đó ôm chầm lấy mặt, nước mắt thi nhau tràn qua các kẽ ngón tay. Cô dùng một giọng điên cuồng, bất lực nhất gào thét lên: “Anh đi đi! Anh đi đi! Anh đi đi! Anh đi đi! …”.
Cô như đang lên cơn điên dại, cứ hết hơi hết sức gò thét, mãi tới khi cô họng khản đặc lại mới thôi.
Rất lâu sau, Tô Thích mới gỡ bàn tay cô ra, nhẹ nhàng nói: “Cô bé, cậu ta đã đi rồi”.
Ngụy Nhất lập tức mở to mắt, nhìn theo hướng Trâu Tướng Quân đã đi nhưng chỉ thấy một màn đêm tăm tối, đâu còn hình bóng cao lớn ngạo mạn đó nữa.
Ngụy Nhất bình thản lau nước mắt, cũng không buồn nhìn Tô Thích một cái, cô đã rất mệt mỏi rồi, thều thào nói: “Anh cũng đi đi”.
Sau đó, cô lê tấm thân mệt mỏi rệu rã, một mình đi vào trong tòa nhà ký túc.
Không hề quay đầu nhìn lại.