Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 91

Tác giả: Tào Đình

Trâu Tướng Quân quay người lại, trừng mắt nhìn bà, giận dữ hét lên: “Câm miệng!”.

Những lời nói vừa rồi của bà lão vốn có ý muốn hòa giải cho yên mọi chuyện nhưng lại bị Trâu Tướng Quân lạnh lùng chặn họng, bà lập tức nổi giận, Tiểu Thất liền kéo mẹ lại, nói: “Mẹ, ở đây đông người, mẹ giữ thể diện cho anh Trâu một chút chứ!”.

Bà lão cân nhắc trong lòng, Trâu Tướng Quân là lãnh đạo của những người này, lại là con rể tương lai của mình, mình cũng không thể để anh ta mất mặt được. Vậy là đành nuốt ngược cục giận vào bên trong, an phận đứng vào thang máy.

Khi đến văn phòng, Trâu Tướng Quân để nghị mọi người lui ra hết, chỉ còn lại ba người, anh và hai mẹ con Tiểu Thất. Căn phòng làm việc xa hoa lộng lẫy khiến mẹ của Tiểu Thất phải rất lâu sau mới định thần lại được, cứ sờ mó khắp nơi, thầm nghĩ, con rể này của mình rất có tiền của đây. Đến khi bà kịp nhớ ra mục đích cuộc viếng thăm lần này của mình, Trâu Tướng Quân đã ngồi vào chiếc bàn làm việc rộng lớn, nhìn bà bằng con mắt lạnh lùng.

Trâu Tướng Quân lật một tờ giấy, cúi đầu xuống đọc văn bản, ngoài miệng thản nhiên nói: “Hai người đưa ra một cái giá đi!”.

Bà lão sững người hồi lâu, không kịp phản ứng lại: “Đưa ra giá gì?”.

Trâu Tướng Quân mệt mỏi vặn vẹo cổ, ngữ khí rất thiếu kiên nhẫn: “Các người gây rối suốt mấy ngày qua chắc cũng đã vui vẻ rồi. Hãy mau ra giá, bỏ đứa bé đi. Trâu Tướng Quân tôi cũng không phải hạng người không có trách nhiệm. Cầm lấy tiền rồi đưa Tiểu Thất về quê, từ nay không được bước dù chỉ một bước tới thành phố B này nữa”.

Bà lão đã ngoài sáu mươi, lại mang bệnh đầy mình, đầu óc phản ứng hơi chậm, nghiền ngẫm lời nói của Trâu Tướng Quân trong đầu một hồi mới hiểu hết ý tứ của anh. Thì ra anh ta làm cho bụng con gái bà to lên rồi lại không muốn tổ chức đám cưới, lại còn hoang đường đưa ra mấy đồng tiền thối tha, muốn con gái bà bỏ đứa bé đi là yên chuyện hay sao?

Bà lão tức run người, chỉ thẳng gậy chống vào mặt Trâu Tướng Quân, nghiêm giọng nói: “Cái tên họ Trâu kia, mày… mày thật không còn là người nữa! Con gái tao trong trắng như vậy, giờ đây đã mang giọt máu của mày, mày cho rằng ném vài đồng tiền thối tha kia là có thế dẹp yên được sao? Mấy người có tiền như các ngươi thật vô liêm sỉ! Phi!”. Nói đến câu cuối cùng, bà tức giận nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

Trâu Tướng Quân đứng lên, thần thái vô cùng ngạo mạn, nắm chặt cạnh bàn, nhìn xuống phía hai mẹ con Tiểu Thất: “Các người ở lại đây hai ngày, chẳng phải là muốn đòi tiền sao? Muốn bao nhiêu thì mau nói ra, đừng xấu hổ mãi như thế, tôi tin chắc rằng giá mà các người đưa ra cũng không làm khó được tôi đâu”.

“Mày… mày…” Bà lão tức tối, hơi thở cũng khó.

Tiểu Thất sợ đến nỗi chỉ biết khóc, lao tới giúp mẹ dễ thở, gào lên: “Mẹ, thôi đi! Chúng ta đi thôi!”.

Bà lão quay người lại quắc mắt lên, bốp một tiếng, một cái tát như trời giáng xuống khuôn mặt trắng trẻo cua con gái. Tiểu Thất loạng choạng vài bước, trên má lập tức hiện lên vằn đỏ in rõ vết bốn ngón tay.

Bà lão nghiêm giọng giáo huấn, “Tao thực sự không có đứa con gái như mày!. Trinh tiết của người con gái có thể mua bằng tiền không hả? Vậy mà mày đã dâng hiến hạnh phúc cả cuộc đời mình như thế! Mày là đứa con ngoan ngoãn nhưng giờ chưa gả cho người ta mà bụng đã to tướng lên rồi, người ta sẽ nhìn mày như thế nào, nhìn gia đình mình như thế nào? Tiền thì có thì có tác dụng gì chứ?”. Bà lão quay sang nhìn Trâu Tướng Quân, hằn học nói: “Rốt cuộc, anh có chịu lấy con gái tôi không?”.

Trâu Tướng Quân đang cúi đầu chăm chú viết ngân phiếu, viết xong anh ngẩnh đầu lên, ném tờ giấy trong tay ra trước bàn, lạnh lùng nói: “Đây là năm triệu nhân dân tệ. Tôi sẽ thu xếp bệnh viện nay lập tức, đưa Tiểu Thất đến đó, nhất định phải bỏ đứa bé đi”.

“Mày… mày… mày là đồ ác ôn!”. Nói xong bà cụ bỗng lao tới, giơ cây gậy chống trong tay lên, nhằm thẳng vào đầu Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân đã có sự đề phòng từ trước, giơ một tay lên chặn cây gậy lại, nhưng nghĩ tới việc nếu đẩy mạnh một cái, bà lão kia chắc chắn sẽ bị ngã, anh liền kéo cây gậy sang một bên, đợi khi bà lão đã đứng vững mới rút tay về, bước ra thêm vài bước, tránh bà lão xa một chút.

“Cái tên họ Trâu kia, rốt cuộc là anh có chịu lấy con gái tôi không hả?”. Bà lão hiện giờ đã đứng bên cạnh cửa sổ tầng thứ năm mươi trong tòa nhà.

Hôm đó là một ngày âm u, gió thổi rất lớn làm rối tung mái tóc của bà, khuôn mặt bà đầy vè tức tối.

“Tôi đã nhân nghĩa hết mức rồi. Đứa bé trong bụng của cô ta chưa chắc đã phải là con của tôi, làm gì có chuyện vừa khéo đến như vậy, chỉ một lần đã có thai ngay?”.

Trâu Tướng Quân cười, đôi môi mỏng ưa nhìn mang theo hàn ý giễu cợt một cách sâu sắc, sau đó, anh gọi điện thoại: “Tiểu Trương, tiễn khách”.

“Ác bà cầm quyền! Ỷ thế ức Hi*p người khác! Lão này sẽ đi gặp Diêm Vương, tiếp tục đấu tranh đòi lại công lý!”. Bà lão nói xong liền nhào người nhảy ra khỏi cửa sổ, hành động nhanh như cắt. Trâu Tướng Quân và Tiểu Thất không ngờ tới, khi cả hai vội vàng lao tới thì đã muộn, Trâu Tướng Quân chỉ kịp kéo được một cánh tay áo của bà lão, mảnh vải bị rách, anh gương mắt nhìn một người rơi từ tầng thứ năm mươi xuống.

Bà lão muốn đi gặp Chủ tịch Mao, đây cũng không thể không tính là một con đường tắt.

Tiểu Thất hét lên: “Mẹ…” rồi ngã xuống đất ngất xỉu.

ze� ut@� �� webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: rgb(255, 255, 255);">Có tiếng hoan hô từ đám đông trên Đại lộ Pennsylvania, Harry Lantz ngồi bật dậy thật đột ngột.

- Anh cử động làm gì thế, anh yêu!

Lantz không nghe nàng. Đôi mắt hắn dán vào máy truyền hình.

"Một trong những hành động chính thức của chúng ta, - vị Tổng thống nói - là sẽ đưa một đại sứ đến Rumani. Và đấy chỉ là bước đầu".
***

Tại Bucarest, trời đã về chiều, thời tiết mùa đông đột ngột dịu lại và những con đường của các khu chợ chiều đầy nghẹt những công nhân đang sắp hàng để mua sắm trong thời tiết ấm áp trái mùa.

Chủ tịch của Rumani, Alexandros Ionescu đang ngồi trong văn phòng của ông tại Peles, dinh thự xưa, trên đường Calea Victoriei, với năm sáu người phụ tá vây quanh, và lắng nghe tin tức trên một chiếc đài sóng ngắn.

"Tôi không có ý định dừng lại đấy, - vị Tổng thống Mỹ nói, - Anbani đã cắt đứt tất cả liên hệ ngoại giao với Hoa Kỳ năm 1946. Tôi định nối lại những sợi dây ấy. Thêm vào đấy, tôi định củng cố những mối liên hệ ngoại giao chúng ta với Bungari, Tiệp Khắc và Đông Đức".

Trên chiếc đài vang lên những tiếng hoan hô và vỗ tay.

"Việc chúng ta gửi đại sứ đến Rumani là khởi đầu của một phong trào giữa các dân tộc rộng khắp thế giới. Chúng ta đừng quên rằng tất cả nhân loại đều có chung một nguồn gốc, những vấn đề chung và chung một số phận cuối cùng. Chúng ta hãy nhớ rằng những vấn đề chúng ta cùng nhau chia sẻ lớn hơn những vấn đề ngăn cách chúng ta và điều ngăn cách chúng ta chính là tác phẩm của chúng ta".

***

Tại một biệt thự được canh gác nghiêm ngặt ở Neuilly, một vùng ở ngoại ô Paris, nhà lãnh tụ cách mạng Rumani, Marin Groza, đang nhìn vị Tổng thống trên băng tần 2 vô tuyến truyền hình.

"Giờ đây tôi hứa với các bạn rằng tôi sẽ cố gắng hết sức mình và tôi sẽ tìm cho ra những người tốt nhất giữa những người khác…"

Tiếng vỗ tay kéo dài tròn 5 phút.

Marin Groza lên tiếng đầy suy tư:

- Tôi nghĩ rằng giờ của chúng ta đã điểm, Lev ạ. Ông ta thật sự muốn điều ấy.

Lev Pasternak, viên bí thư chính của ông, đáp lại:

- Việc này sẽ không giúp gì cho Ionescu chứ?

Marin Groza lắc đầu.

- Ionescu là một tên độc tài nên rốt cuộc chẳng có gì giúp được hắn cả. Nhưng tôi phải rất cẩn thận trong việc tính toán thời gian. Tôi không được quyền thất bại nữa.
***
Peter Connors không say - không say như ông ta dự định. Ông hầu như đã uống cạn ly Scotch thứ năm khi cô Nancy, cô thư ký riêng sống chung với ông ta, lên tiếng:

- Anh không nghĩ rằng anh đã uống đủ rồi ư, Peter?

Ông mỉm cười và vỗ lên người nàng.

- Tổng thống của chúng ta đang nói chuyện. Em phải tỏ ra tôn trọng một tí chứ. - Ông ta quay sang nhìn bức ảnh trên máy truyền hình. - Đồ chó đẻ Cộng sản - ông ta thét vào màn ảnh. - Đây là đất nước của tao và CIA sẽ không để mày phản bội đâu. Chúng tao sẽ chặn mày lại, Cộng sản ạ(1).

Mày có thể lấy mạng mày đánh cuộc đi.

Chú thích:

(1) Ngôn ngữ của một nhân vật phản động quá khích, bày tỏ sự bất bình trước chính sách thân thiện với các nước xã hội chủ nghĩa của nhân vật Tổng thống Hoa Kỳ Ellison (ND)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc