Khuôn mặt nhỏ xinh của Ngụy Nhất lộ rõ vẻ đau khổ, đan các ngón tay vào nhau hỏi phạt như thế nào.
Trâu Tướng Quân dùng tay xoa xoa cằm, dường như đang chăm chú suy nghĩ, một lát sau anh đứng dậy nói: "Đi tắm trước đã".
Ngụy Nhất dù ngốc nghếch nhưng cũng phần nào hiểu được tính cách của Trâu Tướng Quân, lúc này cô cũng ngầm hiểu được mình sẽ chịu hình phạt gì, dềnh dềnh dàng dàng đi theo sau Trâu Tướng Quân. Sau một hồi quấn quýt với cảnh tắm uyên ương, hai người cùng đổ người xuống chiếc giường rộng hai mét.
Trâu Tướng Quân mới đi công tác ở Đức về, gần nửa tháng nay chưa được gần gũi vợ, nhớ nhung vô hạn, lúc này khó tránh khỏi sự hấp tấp nóng vội, động tác cũng mạnh mẽ thô lỗ hơn một chút. Ngụy Nhất trong lúc hứng khởi cũng không quên nhắc nhở anh một câu trong thời khắc quan trọng cuối cùng: "Bao! Bao!".
Trâu Tướng Quân khó có thể kiềm chế cơn Dụς ∀ọηg, rất thiếu kiên nhẫn, cũng không muốn phải mang thêm thứ đó, vừa cắn vào chiếc cổ xinh đẹp của Ngụy Nhất vừa thì thào đầy mê hoặc: "Không mang bao nữa đâu! Có thai thì càng tốt, để sinh luôn".
Ngụy Nhất còn chưa tốt nghiệp đại học, lại đã từng tận mắt chứng kiên nỗi đau đớn của Nguyệt Nguyệt khi đi phá thai nên không muốn trượt theo vết xe đổ đó, cô liền gắng hết sức nâng người dậy, kiên quyết và mạnh mẽ chống lại sự tấn công của Trâu Tướng Quân.
Hai người đang quấn quýt lấy nhau tới nỗi không thể tách rời ra được thì di động của Ngụy Nhất lại bất ngờ vang lên một cách mất lịch sự.
Trâu Tướng Quân hôn ngấu nghiến Ngụy Nhất, không để cô bị phân tâm, Ngụy Nhất lại làu bàu định bò dậy nghe điện thoại, nói rằng nhỡ ai đó có việc gì gấp. Trâu Tướng Quân cuối cùng đành buông cô ra, ngồi dậy trong trạng thái Dụς ∀ọηg đang bùng cháy, thầm nguyền rủa cả chiếc điện thoại lẫn người gọi tới. Dưới những lọn tóc hơi xoăn, đôi mắt nhìn Ngụy Nhất đã đỏ lựng lên vì bị ngọn lửa Dụς ∀ọηg thiêu đốt.
Cô bạn họ Ngụy trợn mắt lên lườm anh một cái, vội vàng nghe điện thoại, "Tiểu Thất?", sau đó liền trớ nên cuống quýt, sốt sắng, "Tiểu Thất, em đừng hoảng sợ, cứ từ từ nói, có chuyện gì vậy?... Nói to lên một chút, đừng khóc, chị nghe không rõ, là chỗ nào... Ờ, được, được, em đừng sợ, đừng quá lo lắng, chị sẽ tới ngay!".
Ngụy Nhất cúp điện thoại, cũng không buồn quay sang nhìn Trâu Tướng Quân một cái, khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt, nhảy xuống giường mặc quần áo. Trâu Tướng Quân đang khó có thế kìm nén ngọn lửa Dụς ∀ọηg, lại thấy Ngụy Nhất không buồn chào hỏi gì mà định đi ngay, anh liền hỏi một cách khó chịu: "Em đi đâu?".
"Tiểu Thất gặp chuyện không hay rồi! Bây giờ cô ấy đang khóc lóc thảm thiết, đang ở khu Chí Tôn, chắc chắn là bị người ta ức Hi*p rồi! Em phải đi cứu cô ấy!", Ngụy Nhất vừa xỏ tất vừa giải thích một cách ngắn gọn.
Trâu Tướng Quân trợn tròn mắt: "Em cứu thế nào?".
Ngụy Nhất đang xỏ chân vào một nừa chiếc tất, dừng lại giữa chừng, suy nghĩ một lát liền kéo Trâu Tướng Quân: "Đúng rồi, may mà anh nhắc nhở em! Đi, anh đi cùng em!"
Trâu Tướng Quân đứng dậy ôm Ngụy Nhất vào lòng, nâng khuôn mặt của cô lên, đặt vào đó một nụ hôn, nói tùy hứng: "Anh không đi, em cũng không được đi". Nói xong, anh cúi người xuống định tặng cô một nụ hôn thật sâu.
"Trâu Tướng Quân! Anh đừng lạnh lùng như thế mà!", Ngụy Nhất trong lòng lo lắng, cố hết sức đẩy anh ra, ngữ khí cũng có vẻ thiếu thân thiện: "Em gái em gặp nguy hiểm, sao anh lại thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, chỉ nghĩ tới những chuyện vớ vẩn ở trên giường thôi?".
Trâu Tướng Quân khẽ nhíu cặp mày rậm: "Đã muộn như thế này rồi, em gái của em cũng biết chọn thời điểm để giày vò người khác đấy chứ".
"Rốt cuộc anh có đi không?", Ngụy Nhất đanh giọng.
Trâu Tướng Quân sa sầm nét mặt, thấy Ngụy Nhất tức đến nỗi đỏ mặt tía tai, anh liền kiềm chế uể oải nói: "Em và cái cô Tiểu Thất kia mới quen biết nhau được vài tháng, cô ta là người như thế nào, em đã tìm hiểu kỹ chưa? Trong nhà cô ta có những ai và họ thế nào, em có biết rõ không? Dạo trước, tìm nhà cho cô ta, căn hộ đó vốn để trống, anh cũng không nói gì. Hôm nay đã giờ này rồi, còn gây chuyện ỏ những chốn như Chí Tôn nữa. Với thân phận chỉ là một chuyên viên massage chân như cô ta, có thể vào được Chí Tôn hay không, em không cảm thấy có điểm gì đáng nghi ngờ sao?".
"Chuyên viên massage thì sao nào? Năm đó, em cũng chỉ là một sinh viên bình thường, chẳng phải là cũng đã từng vào được Chí Tôn sao? Chỉ có đám quý tử nhà giàu các anh mới vào được đó, còn bọn em lại không được sao?", Ngụy Nhất có phần thiên kiến, không đợi Trâu Tướng Quân nói hết đã ngắt lời anh.
Trâu Tướng Quân kiềm chế, ôm chặt cơ thể đang không ngừng vùng vẫy vào lòng, nói: "Nói em là heo em lại không thừa nhận. Cô ta có thể vào được Chí Tôn, điều đó chứng tỏ rằng cô ta đã có người bảo lãnh, đâu cần chúng ta nhúng tay vào. Hơn nữa lại bịa ra vài câu thê lương về thân phận của mình mà không hề có bằng chứng, chỉ có người ngốc như em mói tin thôi, hoàn cảnh thực sự của cô ta như thế nào, kết giao với những ai, lần này đắc tội với ai, tất cả những điều đó chúng ta đều không rõ. Vì một người lạ có thân phận không rõ ràng mà lại mạo hiểm đi như vậy, em thấy có thỏa đáng không?".
"Thế anh bây giờ đi cứu cô ấy thực sự là không thỏa đáng? Đối với những doanh nhân máu lạnh như các anh, quả thật là việc này rất không đáng giá. Xin anh hãy buông tay ra, cô ấy là người xa lạ đối với anh nhưng cô ấy cũng là em gái em!" Ngụy Nhất gắng hết sức vùng vẫy, thấy Trâu Tướng Quân không buông tay, cô liền cúi đầu xuống cắn lên cánh tay anh một cái.
Trâu Tướng Quân bị đau, có chút bực bội, nhưng thấy khuôn mặt Ngụy Nhất đầy phẫn nộ và thất vọng, lại mềm lòng, nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "Tiểu Trư, em nghe anh nói không phải là anh không đi cứu. Đầu năm tới các cấp chính phủ đều đứng trước việc thay lãnh đạo nhiệm kỳ mới, người đại diện cho các bộ ngành có liên quan đều chịu sư điều chỉnh trong phạm vi rộng. Bố anh giờ đang phải ứng phó với áp lực và thách thức từ mọi phương diện, là một người con như anh, giờ đây, điều tối kị nhất là ngang nhiên gàn dở, cần phải xử lý mọi việc một cách mềm mỏng. Những người ở khu Chí Tôn đó biết anh khá nhiều, anh đến đó như vậy, chẳng phải là sẽ xảy ra vấn đề mới hay sao? Điều đó chắc chắn sẽ không có lợi mà lại rất có hại cho bố anh".
Trâu Tướng Quân đã ba mươi tuổi, dù sao cũng điềm tĩnh hơn nhiều, không còn vẻ ngông cuồng ngạo mạn như hồi trẻ nữa.
Những lời nói vừa rồi lại rất thật tình. Dạo trước, vì Ngụy Nhất, anh đã thưởng cho đội trưởng đội Phòng cháy chữa cháy họ Mã một chai rượu ngoại, chuyện đó không hiểu sao lại đến tai của bố anh, Bộ trưởng Trâu đã gọi điện tới, mắng con trai một trận, nói rằng chuyện đó đã có ảnh hưởng rất không tốt, nói anh lớn như thế rồi mà làm việc gì cũng không biết nghĩ tới hậu quả. Mãi tới khi Trâu Tướng Quân phải thề rằng sau này sẽ không để xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa, Bộ trưởng Trâu mới chịu cho qua.
Ngụy Nhất lại không hiểu được những mối quan hệ phức tạp trên chính trường, thầm nghĩ, con trai đi cứu người khác, sao có thể ảnh hưởng tói tiền đổ của bố. Lúc đó cô cứ chắc chắn rằng Trâu Tướng Quân vì không muốn đi nên mới tìm cách thoái thác như vậy, phẫn nộ nói: "Bọn em là những người bình thường, bọn em học thức nông cạn, người thân hay bạn bè gặp nạn, chứng em sẽ tới giúp đỡ, không giống như những người vĩ đại, mưu cao trí rộng như các anh, hơi một chút là tính toán xem lợi hại nhiều hay ít! Em đã nói rồi, anh có thể không đi, em không cầu xin anh nhưng anh buông tay ra, bây giờ em gái của em đang gặp chuyện, em phải đến đói".
Trâu Tướng Quân có thể coi là đã quá nhã nhặn vói Ngụy Nhất mọi điều tốt xấu anh đều phân tích cả, Ngụy Nhất vẫn không nghe ra, ngược lại, còn kích thích sự gan dạ và hiệp nghĩa vốn thiếu thốn nhất trong tính cách của cô nữa, biến cô trở thành một hiệp nữ đầy quả cảm, đứng ra bảo vệ cho chính nghĩa và hòa bình, còn Trâu Tướng Quân lại trờ thành kẻ không đáng một xu.
Ngọn lừa giận dữ của Trâu Tướng Quân cũng được bùng phát, anh buông Ngụy Nhất ra, lạnh lùng nói: "Tùy em".
Ngụy Nhất cầm lấy túi xách bước ra ngoài, quả nhiên không buồn quay đầu nhìn lại.
O0h��* �- âu, Ngụy Nhất liền nhét tiền vào trong túi áo của cô, nói: "Đừng khách sáo, mẹ em bị ốm cũng cần tiền để chạy chữa mà! Hôm khác chị sẽ tới thăm dì!".
Tiểu Thất giàn giụa nước mắt, luôn miệng nói cảm ơn rồi lui ra ngoài.
Khoảng mười phút sau, Tiểu Thất bước vào nhưng là đến để thu tiền, cô khẽ hỏi ai là người thanh toán chi phí của buổi hôm nay.
Lúc này, Trâu Tướng Quân vừa đi vào nhà vệ sinh, Tô Thích giơ tay, nói tôi thanh toán.
Mấy ngươi bọn họ thản nhiên như không, cũng không ai tính toán so đo gì vói khoản tiền lẻ đó.
Ví tiền không may bị rơi xuống đất Tiểu Thất vội khom lưng giúp Tô Thích nhặt lên, vô tình liếc măi vào tấm ảnh ở trong ví một cái, lập tức hét lên đầy phấn khích: "Á, đây là ảnh hồi nhỏ của chị phải không? Đáng yêu quá?".
Ngoài Ngụy Nhất đầu óc phản ứng hơi chậm ra, tất cả những người còn lại đều lập tức hiểu ngay ra người chị mà cô ấy vừa nói chính là Ngụy Nhất. Ngụy Nhất vốn đang cúi đầu xuống xỏ giày, nghe được câu nói đó, nối tính tò mò, hét ầm lên, chị xem nào, chị xem nào. Lập tức cô thò đầu ngó vào trong ví tiền của Tô Thích xem người con gái đó là ai.
Tiểu Thất ngoan ngoãn đưa chiếc ví của Tô Thích cho Ngụy Nhất, Ngụy Nhất nhìn kỹ bức ảnh, trong ảnh là hai người phụ nữ đang đứng, một người lớn, một trẻ con, người lớn khoảng hơn bốn mươi tuổi, nét mặt hiền hậu, chính là mẹ đẻ của cô - Phan Văn Tú, cô con gái khoảng hơn mười tuổi, đang giơ hai ngón tay lên, cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng, không phải là cô thì còn là ai được nữa! Bức ảnh này, trước đây Ngụy Nhất rất quý trọng, luôn mang theo bên mình, sau đó do không cẩn thận nên cô đã làm mất, không biết tại sao giờ nó ở chỗ Tô Thích, lại còn được anh cẩn thận cất trong ví tiền của mình nữa!
Hóa ra, một quân tử như Tô Thích, bản lĩnh nói dối lại khá khẩm như vậy. Tô Thích ung dung nói: "Tiểu Thất nhìn nhầm rồi, đó là con gái một người họ hàng xa, anh thấy cô em gái đó rất đáng yêu nên đã xin cô bé một bức ảnh kẹp vào trong ví.
Tô Thích đã giải thích như vậy, mọi người cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Ngụy Nhất sững sờ nhìn Tô Thích, vừa hay anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt sâu lắng, không hề né tránh. Ngụy Nhất sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, không kịp suy nghĩ gì thêm, luống cuống đưa trả ví tiền cho Tô Thích.
Trâu Tướng Quân từ nhà vệ sinh quay lại, thấy sắc mặt của Ngụy Nhất có vẻ khác thường, trong lòng nghi hoặc quay sang nhìn Tô Thích một cái, Tô Thích vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như không nên Tướng Quân cũng bỏ qua luôn, lặng lẽ dắt tay Ngụy Nhất về nhà.
_________
¹ Vườn Viên Minh: ban đầu được gọi là Ngự Viên, là một tổ hợp các cung điện và vườn nằm cách thành Bắc Kinh 8km về phía tây bắc, được xây vào thế kỷ XVIII và đầu thế kỷ XIX, là nơi các hoàng đế của nhà Thanh ở và cai quản triều chính.
² 97kg: Theo đơn vị tính trọng lượng của Trung Quốc, một cân tương đương với 0.5kg
³ Phấn đại: là một từ cổ, dùng để chỉ những cô gái xinh đẹp, có phong cách hoặc là nữ quý tộc trong hoàng cung.