Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 75

Tác giả: Tào Đình

Trâu Tướng Quân vô cùng hứng khởi, tửu lượng cũng phát huy vượt tiêu chuẩn, đến tận bây giờ thần thái vẫn rất hồ hởi, mỗi lần uống xong một ly, lại bước tới quan tâm Ngụy Nhất, hỏi thăm vài câu đại loại như có đói không, có lạnh không. Nếu không đến được chỗ vợ, anh cũng phải quay nhìn vợ một cái, khi bốn mắt chạm nhau thì mới yên tâm. Mấy người bạn trêu chọc, nói anh sợ vợ, Trâu Tướng Quân cũng chẳng buồn để ý, buông một câu nhẹ tênh: "Cái đó gọi là tôn trọng phụ nữ". Mọi người đều rất ngạc nhiên, lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc: "Trâu Tướng Quân biết tôn trọng phụ nữ, 2012 lại sắp đến rồi".

Trâu Tướng Quân không hề phản kháng, chỉ khẽ liếc nhìn Tô Thích một cái. Tô Thích chỉ tập trung uống rượu, mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, không nói nhiều.

Mấy người bạn hết nhìn Trâu Tưóng Quân lại quay sang Tô Thích, trong lòng đã rõ nhưng không ai nói ra.

Mấy cô gái xinh đẹp rất có con mắt nhìn người, một lòng một dạ nịnh bợ Trâu phu nhân, lời lẽ dịu dàng, mỗi người một ly, luân lưu đến chúc rượu Ngụy Nhất. Dù Ngụy Nhất chỉ uống nước hoa quả nhưng cũng không thể chịu được, chốc chốc lại muốn đi vệ sinh.

Trên hành lang tới nhà vệ sinh, cô gặp Vĩ và Tô Thích. Vĩ đang khoác tay lên vai Tô Thích, làm ra vẻ khuyên điều gì đó, hai người nhìn thấy Ngụy Nhất, lập tức yên lặng. Vĩ phản ứng nhanh hơn một chút, lập tức thay bằng bộ mặt tươi cười chào hỏi Ngụy Nhất. Tô Thích hình như đang có tâm trạng, chỉ chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt lá răm đầy mê hoặc kia dường như có bao điều muốn nói, đôi môi mấp máy nhưng anh không thốt lên một lời nào, lặng lẽ đi qua cô.

Cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của ánh mặt trời quen thuộc trên người anh.

Ngụy Nhất từ nhà vệ sinh đi ra, bỗng nhớ tới căn phòng nồng nặc khói thuốc đó, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại rảo bưỏc đi ra, nghĩ rằng ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành một chút cũng tốt.

Ở góc lối rẽ bên ngoài Chí Tôn có một bóng người cùng đốm lửa nhỏ lúc tỏ lúc mờ. Ngụy Nhất lại gần nhìn xem, đó chính là Tô Thích.

"Nhất Nhất", lúc này, Tô Thích đã giữ được vẻ bình thản, cất lời chào cô trước.

Về phần Ngụy Nhất bất ngờ chạm mặt Tô Thích, cô có chút không tự nhiên liền nói: "Tô Thích, sao anh lại ở dây?".

Tô Thích dịu dàng mỉm cười, giơ bàn tay phải lên.

Ngụy Nhất nhìn thấy hai ngón tay thon dài cùa anh đang kẹp chặt một điếu thuốc, ngạc nhiên kêu lên; “Anh đã học hút thuốc sao?". Trong ký ức, bàn tay của Tô Thích là bàn tay nghệ sĩ, năm ngón thon dài, đầu ngón tay hơi nhọn, dù là chơi bóng rổ hay chơi mạt chược, bàn tay ấy đều cao quý, nho nhã và tuyệt mỹ, chưa bao giờ bị nhuốm khói thuốc. Đến giờ, Ngụy Nhất vẫn còn nhớ lần đầu tiên chạm vào bàn tay của Tô Thích, nhớ rõ cảm giác dịu dàng ấm áp đó.

Tô Thích nói: "Bình thường rất ít khi hút thuốc. Khi nào tâm trạng không tốt thì hút một, hai điếu để giải tỏa thôi".

Ngụy Nhất buột miệng hỏi luôn: "Anh mà cũng có những lúc tâm trạng không tốt?". Gia cảnh nhà Tô Thích giàụ có, đang trong độ tuổi sung sức, sự nghiệp thành công lại vừa được bầu chọn là một trong mười luật sư ưu tú nhất cả nước, đáng lẽ anh đang ở trong thời điểm vui sướng và tự hào nhất của cuộc đời. Một người đàn ông như vậy sao lại có những lúc tâm trạng không tốt cơ chứ?.

Tô Thích không trả lời, quay sang hướng khác, khóe môi khẽ động đậy như đang cười. Không biết có phải là do Ngụy Nhất cảm nhận nhầm hay không, cô luôn thấy nụ cười đó của anh vừa miễn cưỡng vừa buồn bã.

Lúc này, Tô Thích đang đứng ở góc rẽ, cơ thể cao lớn đứng dựa vào bức tường, giữa hai ngón tay là một điếu thuốc còn chưa đốt hết, đèn hoa ngoài cổng lớn của khu Chí Tôn vẫn rực rỡ như thường ngày, ánh đèn hồng rực rỡ, chiếu rọi khắp khuôn mặt tuân tú của Tô Thích nhưng lại hiện ra một bên mặt ảm đạm của anh. Bên ngoài khu Chí Tôn có một quảng trường rất rộng dùng làm bãi đậu xe. Gió ở thành phố B rất lớn, nơi đây nằm cạnh quảng trường rộng lớn nên càng lộng gió hơn. Gió thổi làm rối tung mái tóc của Tô Thích. Rõ ràng đây là dáng vẻ của một đứa con cưng hoàn mỹ của trời, nhưng cũng bình dị đến nỗi khiến người ta cảm thấy vài phần hiu hắt.

Trái tim Ngụy Nhất bất giác nhói đau, cô buồn rầu nói: "Tô Thích, anh đừng hút thuốc nữa được không?". Ngụy Nhất đứng quay lưng về phía ánh sáng, Tô Thích không nhìn rõ nét biểu cảm trên khuôn mặt cô, chỉ nghĩ rằng điếu thuốc trên tay anh khiến cô không vui, lịch sự nói câu xin lỗi rồi dập tắt điêu thuốc. Tô Thích không quen với cách xưng hô của Ngụy Nhất với mình bây giờ, anh muốn chỉnh sửa nhưng không sao mở miệng được. Những chuyện xảy ra năm đó, cô ấy hẳn vẫn còn nhớ, đương nhiên anh cũng không thể nào quên được.

Lúc đó, một người đàn ông uống say mềm đang được một cô gái dìu đi, loạng choạng bước qua chỗ họ đứng, người đàn ông đó đã say tới mức không còn biết gì nữa, đứng cũng không vững, miệng vẫn say sưa hát vang lời bài hát của Trương Quốc Vinh¹: "Chuyện cũ không nên nhắc lại... đời người đã trải qua bao mưa gió... cho dù không xóa nhòa được ký ức... tình yêu và hận thù vẫn còn trong tim... Thực sự muốn cắt bỏ hết... để ngày mai được tiếp diễn một cách tốt đẹp... em sẽ không phải khổ sở hỏi thăm những tin tức về anh... Nỗi đau có thể quên đi... nhưng quên được em là một điều không dễ dàng... Em chưa từng thật sự rời xa... Em trước sau vẫn ở trong trái tim anh... Anh vẫn rất yêu em... Anh không còn cách nào khác... vẫn lưu giữ hình ảnh của em trong trái tim mình... vẫn luôn dễ bị những chuyện cũ khiến anh xúc động... vẫn luôn đau lòng vì em... Đừng hỏi anh liệu có còn gặp lại... không cần quan tâm tới việc anh nói có thật lòng hay không... Tại sao em không hiểu... chỉ cần có tình yêu là sẽ có sự đau khổ.... Có một ngày em sẽ biết rằng... trong cuộc đời này nếu không có anh thì vẫn vậy thôi... Hãy để chuyện cũ bay theo cơn gió...". Người đàn ông say khướt đó cứ hát một cách ngắt quãng, âm thanh không rõ ràng nhưng lại hát rất to, hát tới câu cuối cùng thì khom người nôn thốc nôn tháo. Anh ta dằn vặt một hồi lâu rồi mới được người bạn đỡ đi khỏi đó.

Ngụy Nhất liếc trộm một cái về phía Tô Thích, thấy khuôn mặt anh vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Trong lòng đang đắn đo xem có nên ủng hộ cho người anh em đó không, bởi vì anh ta hát bài đó vào lúc này quả thực rất hợp vói bối cảnh. Ngụy Nhất khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lúc đó, một chiếc máy bay nhấp nháy đèn phía đuôi vừa hay bay ngang qua.

Trong chốc lát, hai người đều có vẻ lúng túng, cứ đứng nhìn nhau không nói. Đứng trước đầu ngọn gió thêm một lúc nữa, Ngụy Nhất không chịu được hắt hơi hai cái, Tô Thích liền nói: "Mau vào đi, cẩn thận không bị lạnh. Tướng Quân không thấy người đâu nhất định sẽ lo lắng đấy".

Ngụy Nhất cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, gật đầu rồi chạy vào luôn.

Tô Thích nhìn theo bóng dáng yêu kiều của cô, hất mấy lọn tóc đang vướng vào mắt mình rồi lại lôi một điếu thuốc ra, châm lửa.

Ngụy Nhất trở lại phòng, Trâu Tướng Quân lập tức đến gần hỏi cô đã đi đâu. Ngụy Nhât nói ra ngoài đi dạo một chút. Bây giờ, Vĩ cũng sán lại, vừa uống rượu vừa nói chuyện với cô. Mấy cô gái ở đó điều chỉnh âm thanh micro lên rất to, Ngụy Nhất không nghe rõ, hỏi: "Anh nói gì vậy?".

Vĩ đã uống ngà say nên hơi loạng choạng, anh ghé sát vào tai Ngụy Nhất nói lại một lần nữa: "Thực ra, ban đầu anh đã có ý sẽ cưới cô ấy. Khốn kiếp! Anh đã thật sự nghĩ như vậy! Nhưng người đàn bà đó lại luôn không tin anh, nghi ngờ anh. Cuối cùng... cuối cùng, cô ta lại lừa anh! Ha ha, cắm cho anh đây một cái sừng to tướng trên đầu. Khốn kiếp, coi anh đây như một đứa trẻ con! Phụ nữ, nếu thật sự muốn nhẫn tâm thì không còn là con người nữa!".

Ngụy Nhất vốn nghĩ rằng Vĩ đang giả vờ say, nghĩ rằng anh muốn mượn rượu làm càn, cố tỏ ra lập dị. Sau đó, thấy anh ta gẩy tàn thuốc vào ly rượu, rồi lại vô tư cầm ly rượu uống cạn, cô mới biết anh ta thật sự đã say. Trong lòng Ngụy Nhất lại thấy buồn, quay sang nói với Vĩ: "Anh say rồi? Có cần nghỉ một chút không?".

Trâu Tướng Quân không quen nhìn người đàn ông khác kề vai ghé tai với vợ mình, rảo từng bước lớn tiến lại gần, giơ chân đá trúng vào ௱ôЛƓ của Vĩ: "Đứng dậy ngay cho ông!".

Vĩ bấy giờ mới ậm ừ, lại tiến lên chiến trường.

Một lát sau, Tô Thích cũng bước vào. Ngụy Nhất đang cầm micro hát bài Khi tình yêu đã trở thành quá khứ ². Đúng lúc đang hát tới câu "Dù rằng không thể xóa nhòa ký ức, tình yêu và thù hận vẫn trong tim" thì cô thấy Tô Thích bước vào, bất giác lại trở nên gượng gạo, âm thanh cũng ngắt quãng tại đó.

Tô Thích khẽ nhìn cô một cái liền bị An Dương kéo lại; "Tô Thích! Cậu chạy đi đâu thế hả? Chén rượu phạt hôm nay của anh em, cậu không được trốn đâu nhé!".

Trong đám đàn ông đó, tửu lượng của Vĩ thuộc loại kém nhất, cuối cùng, anh ta ngẩng đầu lên nói với Ngụy Nhất: "Dù cô ây đã phụ lòng thiếu gia ta, ta cũng vẫn yêu cô ấy... vẫn nhớ đến cô ấy... em nói xem, người phụ nữ đó có phải là yêu tinh không? Có phải là kẻ gây tai họa không? Dù cô ta xinh đẹp thì cũng không nên giày vò người khác như thế".

Ngụy Nhất nhớ lại khuôn mặt cùng chiếc mũi gần đây nổi đầy trứng cá của Nguyệt Nguyệt, còn chưa kịp phát biểu ý kiến, Vĩ đã đổ vật sang một bên, không biết gì nữa, khóe mắt anh ta dường như ươn ướt.

Vĩ đã khiến Ngụy Nhất xúc động một cách sâu sắc và có những nhận thức mới về chuyện tình yêu. Mặc dù nói, tình cảm là chuyện của hai người, chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ nhưng nhiều khi, e rằng ngay cả bản thân cũng không nhìn rõ trái tim mình, sao có thể yêu cầu đối phương phải hiểu rõ đây.

Ngụy Nhất cảm khái muôn phần, bỗng cảm thấy, dù rằng kết cục không tốt đẹp như vậy nhưng những giọt nước mắt mà Nguyệt Nguyệt đã rơi vì Vĩ đều không uổng phí.

Nghĩ tới đó, lại cảm thấy người đáng thương nhất chính là bản thân mình khi mới yêu. Cô bất giác đưa mắt nhìn Tô Thích một cái, vừa hay bắt gặp cảnh Tô Thích đang nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn.

Cô đứng lên, bước lại gần, nói: "Rượu cũng nên uống ít thôi", nói với Trâu Tướng Quân nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Tô Thích.

Trâu Tướng Quân sa sầm nét mặt, ôm chặt Ngụy Nhất vào lòng, không đợi Ngụy Nhất kịp phản ứng lại, bất ngờ hôn ngấu nghiến lên đôi môi cô ngay trước mặt mọi người.

Ngụy Nhất có thể coi là mối tình đầu của Trâu Tướng Quân, vì vậy, anh chàng này khi xử lý những chuyện liên quan tới tình cảm vẫn còn rất ấu trĩ. Ánh mắt mà Tô Thích nhìn Ngụy Nhất, cùng là đàn ông, sao anh có thể không hiểu? Nào ngờ, Ngụy Tiểu Trư cũng nhìn anh ta với một vẻ đau buồn của tâm trạng tình cũ khó quên như vậy khiến anh vô cùng phẫn nộ. Lúc này, trong lòng anh chỉ muốn làm thế nào để tuyên bố với tình địch rằng: Tôi có quyền sở hữu Ngụy Nhất. Bởi thế khó tránh được việc anh bỏ qua cảm nhận của cô.

Đó là một nụ hôn sâu, Ngụy Nhất chỉ cảm thấy một đôi môi nồng nặc mùi rượu, đè nén một cách ngông cuồng. Trước ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người. Cô vừa xấu hổ vừa bực bội, đẩy mạnh Trâu Tướng Quân ra, ánh mắt nhìn anh đầy đau khổ và phẫn nộ, hai khóe mắt cũng đỏ hoe.

Ánh mắt đó khiến Trâu Tướng Quân đã tỉnh táo hơn nhiều, cũng có phần hối hận, cảm thấy mình hơi thô lỗ. Anh muốn an ủi vợ vài câu nhưng lại không thắng nổi tính sĩ diện, chỉ quay người sang tiếp tục uống rượu, trong lòng bất giác lại thấp thỏm không yên.

Trong giây phút Trâu Tướng Quân cưỡng hôn Ngụy Nhất, Tô Thích đã định tiến đến nhưng bị An Dương khẽ khàng ngăn lại. Trong lòng Tô Thích cũng hiểu rất rõ, cô bé giờ đây đã trở thành vợ người khác, không phải là chú chim nhỏ xinh cần được anh che chở nữa. Nghĩ tới đó, nỗi thương cảm lại trào dâng như nước lũ, những lời nói tình cảm của cô gái trong giây phút riêng tư như mới chỉ xuất hiện hôm qua giờ đã là của kiếp trước rồi.

Còn cả giọng điệu rời rạc của người đàn ông uống say ban nãy cứ vang vọng mãi trong đầu anh: Đừng hỏi anh liệu có còn gặp lại... không cần quan tâm tới việc anh nói có thật lòng hay không...

________

¹ Trương Quốc Vinh(張國榮): là một diễn viên, ca sĩ nổi tiếng của Hồng Kông.

² Khi tình yêu đã trở thành quá khứ: tên tiếng trung là 当爱已成往事, ca khúc này là nhạc phim Bá vương biệt cơ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc