Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 72

Tác giả: Tào Đình

Trốn tránh

Chất lượng của những bông hoa khô giả làm bằng nylon quả không tồi, nghệ thuật làm hoa cũng vô cùng tinh xảo, nếu nhìn thoáng còn ngỡ là hoa thật. Chỉ có điều, màu sắc vàng vàng đỏ đỏ, trông không thật mắt lắm, hơn nữa, người làm hoa giả chắc muốn chúng giống hoa thật một chút nên đã cố gắng làm cho chúng trở nên lỏng lẻo hơn, nếu tay cầm hoa khẽ run rẩy thì có thể vài cánh hoa sẽ bị rơi xuống đất.

Ngụy Nhất cúi người, chăm chú nhìn những đầu ngón chân, lặng lẽ theo các bạn bước lên sân khấu, sau khi đứng vào vị trí cần tặng hoa, thấy phía trước mũi chân mình là một đôi giày da bóng lộn, sang trọng, cô biết ngay đó là Tô Thích. Đôi tai của Ngụy Nhất lại đỏ ửng lên mà không thể khống chế được, động tác trở nên gượng gạo, khô cứng, cô thực hiện động tác đưa hoa về phía anh. Chỉ cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng đang đốt cháy đỉnh đầu mình, cô vẫn không dám ngẩng đầu lên. Ngụy Nhất liếc thấy các bạn bên cạnh đang nói lời cảm ơn có cánh với các vị lãnh đạo mà họ tặng hoa, Ngụy Nhất cũng làm theo, lí nhí thốt lên vài câu: "Cảm ơn anh đã tặng cho trường số tiền lớn như vậy, cảm ơn anh đã cống hiến cho Tổ Quốc, cảm ơn anh đã nêu một tấm gương sáng cho chúng em ...".

Những lời nói cảm ơn từ đầu lưỡi còn chưa nói ra hết thì giọng nói dịu dàng ấm áp đầy quen thuộc của Tô Thích đã vang lên: "Ngay cả đầu cũng không chịu ngẩng lên, em học sinh khóa dưới này thật không lịch sự chút nào cả!".

Ngụy Nhất sững người, từ từ ngẩng đầu lên nhìn liền bắt gặp nụ cười đầy dịu dàng cả Tô Thích, anh đang chăm chú nhìn cô, khuôn mặt cô lập tức ửng đỏ. Cũng may lúc đó, các bạn khác đã thực hiện xong việc tặng hoa, đang xếp hàng định bước xuống sân khấu. Ngụy Nhất đang tự dặn lòng phải trấn tĩnh, bất ngờ cổ tay phải lại bị một bàn tay lớn nắm chặt, cô sợ đến nỗi phải hít một hơi thật mạnh. Lại nghe thấy giọng nói của Tô Thích: "Em không định tặng hoa cho anh sao?".

Ngụy Nhất bấy giờ mới phát hiện ra, bó hoa vẫn đang nằm trên tay mình. Thầm nghĩ, mình đã làm công việc tặng hoa suốt trong mười năm qua nhưng đây là lần mất mặt nhất. Cô liền vội vàng ấn bó hoa vào trước иgự¢ Tô Thích, đầu cúi xuống thật thấp, bộ dạng lúc rời đi cũng vô cùng nhếch nhác, chân trái giẫm lên chân phải, suýt nữa thì ngã. May mà Tô Thích đã nhanh nhẹn đưa tay ra đỡ mới có thể đứng vững, giờ thì càng lúc càng thất lễ, ngay cả lời cảm ơn cũng không biết nói thế nào, cô cúi gằm mặt xuống chạy biến đi mất.

Đêm đó, Ngụy Nhất ngủ không ngon giấc, cô toàn gặp những giấc mơ kỳ lạ. Cô mơ thấy hai con rồng thật dũng mãnh, một đen, một trắng. Một con đen tuyền như mực, còn con trắng lại nho nhã như ngọc, hai con rồng nhe nanh múa vuốt, phun nước phun lửa, đều coi bản thân cô là vật thết mạng, lượn từ trên đám mây xuống tranh giành cô. Con rồng đen túm được cánh tay cô, con rồng trắng lại ngoạm trúng chân cô, hai con cứ giằng co lôi kéo như vậy, dần dần cô bị xé ra làm hai mảnh. Giật mình tỉnh dậy, phát hiện lưng áo đẫm mồ hôi. Bấy giờ mới lờ mờ sáng, thói quen dậy sớm chạy bộ đã được hình thành từ ba năm nay, cứ đến giờ đó là cô tỉnh giấc. Ba cô bạn cùng phòng còn đang say giấc nồng, Ngụy Nhất khẽ khàng trở dậy.

Khi Ngụy Nhất còn đang rửa mặt, giọng nói hừng hực khí thế của Như Như vang lên: "Đình Đình, mau cứu tớ, tớ bị chiến sĩ cấp 89 chém rồi!".

Đình Đình nói tiếp theo sau: "Gắng gượng một chút, tớ thành lập đội đang đánh BOSS! Xong rồi sẽ tới cứu cậu ngay!".

Ngụy Nhất thất kinh, kiễng chân ngó vào phòng, hóa ra hai cô bạn đang nói mơ, kỹ thuật mơ của họ thật cao siên, so sánh một chút, giấc mơ hai con rồng tranh ngọc của Ngụy Nhất xem ra quá bình thường.

Ngụy Nhất lững thửng làm vệ sinh cá nhân, trong đầu vẫn vẩn vơ nghĩ về giấc mơ kỳ lạ đêm qua.

Đang chuẩn bị đi ra cửa, bất ngờ thấy Nguyệt Nguyệt đang ngồi trên giường trên nhìn Ngụy Nhất, ánh mắt kỳ lạ, hỏi: "Đi đâu đấy ?".

"Chạy bộ", Ngụy Nhất trả lời .

Nguyệt Nguyệt như đang chìm sâu trong dòng suy nghĩ, không động tĩnh gì. Ngụy Nhất mở cửa phòng, đúng lúc định bước ra thì bỗng nghe thấy giọng nói của Nguyệt Nguyệt: "Cậu có quên được anh ấy không?".

Ngụy Nhất chăm chú nhìn vào tay nắm cửa đã bắt đầu hoen rỉ, hỏi lại: "Ai cơ?".

"Cậu biết rõ tớ đang nói tới ai", Nguyệt Nguyệt quyết không nhượng bộ.

"Tớ không biết", Ngụy Nhất dường như cũng có chút phiền muộn, nói một cách cứng nhắc rồi đi ra khỏi phòng.

Giọng nói của Nguyệt Nguyệt vẫn bám theo phía sau: "Nếu đã từng yêu, nhất định sẽ không thể quên được!".

Ngụy Nhất lại có chút bực dọc vô cớ, chạy nhanh vài bước, xuống lầu như đang chạy trốn.

Muốn tới sân chạy thì phải đi qua sân bóng rổ, sân bóng vẫn giống như thường ngay, có vài người cao tuổi đang luyện Thái cực quyền, họ mặc đồ trắng, trông giống như những tiên ông xuống núi, cũng có những cụ già đi lại đầy phong cách bên bàn cờ tướng được bay trên mặt đất, vì một nước cờ mà phải day dứt suy nghĩ mãi không thôi. Không khí buổi sáng sớm thật trong lành, ánh nắng kiều diễm của mặt trời vẫn chưa xuất hiện, bầu trời mùa thu tháng Chín cao vời vợi, có chú chim nhỏ khẽ ngân nga khiến mọi phiền muộn trong lòng Ngụy Nhất cũng vơi đi vài phần.

Có tiếng bóng hơi đập xuống sàn tập kêu bồm bộp, Ngụy Nhất nghe mà thấy ngẩn ngơ mê hoặc, vừa bước về phía sân chạy vừa bất giác nhớ lại cảnh thổ lộ nỗi lòng của mình với Tô Thích, cũng chính tại nơi đây, cũng chính vào một buổi sớm mùa thu ...Chính vì điều ấy mà bản thân cô đã lạnh lùng với cả chiếc xe đạp .

Đang nghĩ ngợi lung tung, chợt thấy ai đó giống Tô Thích. Ngụy Nhất lại ngó vào trong sân bóng rổ, thấy một nhóm nam sinh chơi bóng, một thanh niên cao cao gầy gầy đang ném bóng. Nhìn từ phía sau, người đó giống Tô Thích phải tới tám, chín phần.

Ngụy Nhất vô cùng kinh ngạc, Tô Thích cũng đã nhìn thấy, hướng về phía cô gật gật đầu, không đợi Ngụy Nhất kịp phản ứng, anh lại tiếp tục ném bóng vào rổ.

Ngụy Nhất quay người đi, không ở lại đó quá lâu, cô rảo bước về phía sân chạy. Chắc là do chạy quá gấp nên rất lâu sau vẫn còn nghe thấy tiếng thình thịch, không biết đó là tiếng bóng hơi chạm xuống sàn nhà hay tiếng trái tim cô thổn thức nữa. Tiếng động đó cứ vang vọng trong tâm trí cô, mãi mà không tan biến đi được.

"Vẫn còn yếu thế sao?", một giọng nói đàn ông bất chợt vang lên từ phía sau.

Ngụy Nhất sững người, biết người đến là ai, cô cứ đứng chôn chân tại chỗ, không trả lời và cũng chẳng biết phả xử lý thế nào.

Tô Thích đã tự động bước tới trước mặt Ngụy Nhất, nở nụ cười hòa nhã: "Ngày nào cũng kiên trì tập chạy chứ?".

Ngụy Nhất nghĩ một lát, rồi vẫn gật đầu theo đúng sự thật, không hiểu tại sao mà khuôn mặt cô lại nóng bừng lên.

Tô Thích nhẹ nhàng nói một câu: "Coi như cũng biết nghe lời". Nghe rất có ý khen thưởng.

Ngụy Nhất vẫn không tiếp lời .

"Cùng chạy nhé!", Tô Thích nói với Ngụy Nhất. Không đợi cô trả lời, anh tự động chạy trước.

Ngụy Nhất có chút ngỡ ngàng không kịp nghĩ ngợi nhiều, liền chạy từng bước nhỏ theo sau anh.

Người chạy trước kẻ theo sau không một câu trò chuyện, chỉ nghe tiếng gióng thổi vù vù bên tai, rất mát mẻ sảng khoái.

Ban đầu, Ngụy Nhất không dám ngẩng đầu lên, sau khi chạy được một vòng, cô cũng thoải mái hơn một chút, bắt đầu quan sát Tô Thích. Anh vẫn mặc bộ quần áo thể thao màu xanh trắng của cầu thủ bóng rổ, áo cộc quần đùi, cơ bắp săn chắc, đôi chân thon dài, mỗi bước chạy đều rất có lực, khoáng đạt đôn hậu của anh được khắc họa sâu thêm. Mấy lọn tóc sau gáy của anh cũng rung rung theo từng bước chạy, lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời buổi sớm. Ngụy Nhất tin chắc rằng, Tô Thích chính là thiên thần, nếu lắp thêm cho anh đôi cánh, anh có thể quay về trời.

Khi chạy tới vòng ba, Ngụy Nhất có vẻ mệt, không theo kịp với tốc độ của anh nhưng cũng không muốn bị rớt lại nên vẫn cố gắng bám theo sau. Tô Thích hình như linh cảm thấy điều đó, tự động giảm tốc độ chạy. Chạy được năm vòng, anh liền quay người lại.

Ngụy Nhất đang ✓úi đầu vật lộn với sức lực của mình để bám theo sau, bỗng không kịp dừng lại, cứ thế đâm thẳng vào Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của Tô Thích.

"Không sao chứ? Cô bé!", Tô Thích đỡ lấy cô.

Một mùi hương cơ thể quen thuộc mà lạ lẫm, mang theo chút mùi vị của ánh nắng, xộc thẳng vào mũi Ngụy Nhất. Ngụy Nhất thấy tư thế của hai người có phần mờ ám, vội vàng lùi về phía sau vài bước, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn anh, vội vàng xua tay, miệng nói: "không sao, không sao".

"Vừa chạy xong, không nên nghỉ ngay, chậm rãi đi bộ thêm một vòng nữa nhé!", Tô Thích nói, Ngụy Nhất đành gật đầu nghe theo.

Lần này, Tô Thích không đi trước mà sánh bước cùng Ngụy Nhất, nói chuyện với cô, ngữ khí dù vẫn dịu dàng như ba năm về trước nhưng ngay câu đầu tiên lại nhắc tới một vấn đề vô cùng tanh hôi mùi máu. Đó là: "Đã thi đậu tiếng Anh cấp tám rồi chứ ?".

Ngụy Nhất ậm ạ ậm ừ, giọng nói như tiếng muỗi kêu: "Cấp bốn ...cấp bốn còn chưa qua".

Nhớ lại ba năm trước đây, Tô Thích đã tốn bao mồ hôi công sức và thời gian vì chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn của cô, anh luôn đôn đốc, nhắc nhở cô học bài. Ba năm đã trôi đi, đỉnh cao cấp bốn vẫn vững vàng như ngọn Thái Sơn, chắn ngay trước mặt Ngụy Nhất, không hề lay động.

Ngụy Nhất cảm thấy mặt mình ướt đẫm mồ hôi. Đó là những giọt mồ hôi của sự xấu hổ.

Tô Thích rất hồ hởi, quên cả thân phận của hai người anh đưa tay ra gõ gõ vào mũi cô theo thói quen, dịu dàng trách mắng: "Cô bé ngốc nghếch!", nhưng lại bị Ngụy Nhất nghiêng người né tránh.

Tô Thích chắc đã cảm thấy có chút gượng gạo, khẽ ho một tiếng, sắc mặt ảm đạm hơn, nói: "Nghe nói bác Ngụy đã ...anh rất tiếc, quá đường đột, ngay cả anh cũng không dám tin vào điều đó, huống hồ là em. Cô bé, trong lòng còn đau khổ không?".

Ngụy Nhất chăm chú nhìn xuống chân mình, lắc đầu nghĩ một lát rồi lại gật đầu, đôi mắt đã bắt đầu hoe đỏ. Tô Thích có phần xúc động, muốn được giống như trước đây, khẽ ôm lấy bờ vai cô, ân cần an ủi. Cách tay được giơ lên giữ chừng thì anh nghĩ tới cái né tránh đầy xa lạ ban nãy của cô, lập tức chuyển hướng, ngón tay lại đưa lên vuốt vuốt mấy lọn tóc trước trán của mình.

Ngụy Nhất cuối cùng cũng chủ động mở miệng, hỏi: "Tô Thích, lần này anh về nước, còn đi nữa không?".

Cách xưng hô gọi cả họ lẫn tên này khiến trái tim Tô Thích ớn lạnh nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, anh trả lời: "Ừm, thu xếp xong mọi việc, có lẽ anh vẫn quay về Mỹ".

"Chị em cũng đồng ý theo anh đi Mỹ sao?" Ngụy Nhất nghĩ tới việc Ngụy Trích Tiên giờ đây đã tiếp quản Tập đoàn Ngụy Thị, rõ ràng là không dễ ra đi được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc