Ngụy Đông Cốc mãi mới cắt được cơn ho, thở dài một tiếng não nề, nói: "Văn Tú, dì của con đó, bố bỗng nhiên... thây nhớ bà ấy, rất nhớ bà ấy".
Dường như câu nói này, ngoài Ngụy Nhất ra thì nói với ai cũng không có tác dụng gì, vậy là ông quyết định gọi điện cho Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất thấy đau nhói nơi Ⱡồ₦g иgự¢, cứng cỏi nói: “Con còn có chút việc", sau đó liền cúp máy.
Trâu Tướng Quân ngồi bên cạnh, thấy hai mắt Ngụy đỏ hoe, nước mắt lại ngân ngấn. Anh bước tới trước ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô rồi khẽ nói: "Tiểu Trư, còn có anh nữa mà".
Ngụy Nhất sà vào vòng tay của Trâu Tướng Quân, rất lâu sau mới ngước mắt lên: “Khi nói chuyện bố ho rất nhiều, hình như ông bị cảm. Anh nói xem, em có nên về thăm nhà không?".
Trâu Tướng Quân đưa tay nghịch nghịch mấy sợi tóc trên đỉnh đầu cô, nói: "Được chứ, khi nào rảnh, anh sẽ đưa em về thăm nhà".
Đêm đó, Ngụy Nhât không ngủ được, cô cứ trằn trọc mãi, hết quay bên này lại sang bên kia, nghĩ mãi về câu hỏi thăm của Ngụy Đông Cốc về mẹ. Thầm nghĩ, mẹ con đã chờ đợi cả cuộc đời, cuối cùng ôm hận mà ra đi, bố sống đến một độ tuổi nhất định, ngủ một giấc, bỗng có giấc mơ đó mới nhớ ra còn có một người như vậy! Thật buồn cười, cũng thật đau lòng.
Con người, thường đến khi già mới hồi tưởng, nhớ về những người vấn vương tình cảm với mình khi còn trẻ. Xem ra, một doanh nhân lẫy lừng như Ngụy Đông Cốc cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của tuổi tác. Quả thật là ông đã già rồi.
Nghĩ tới những điều này, mối oán hận trong lòng Ngụy Nhât đối với bố cũng được vơi đi phần nào.
Nhưng thời gian rỗi của Trâu Tướng Quân lại giống như báu vật, vì vậy, kế hoạch về thăm Ngụy Đông Cốc của hai người vẫn chưa thực hiện được. Cứ lùi thời hạn mãi, chớp mắt một cái đã tới trung tuần tháng Tám rồi.
Công việc làm thêm trong mùa hè của Ngụy Nhât sắp kết thúc, ngày nào cô cũng rất nhàn rỗi, cứ đi đi lại lại trong nhà, sắp xếp lại các vật dụng trang trí, mang đống chăn mùa đông ra phơi, học thêm vài món ăn mới. Ngày nào cũng nhẹ nhàng, êm ái trôi qua, nhàn rỗi đến mức giống như một con thiên nga trắng muốt được nuôi dưỡng trong Ⱡồ₦g vậy.
Ngụy Nhất có biệt tài trong lĩnh vực bếp núc, các món do cô tự nghĩ ra có mùi vị rất đặc biệt khiến Trâu Tướng Quân không ngớt lời khen ngợi. Hôm đó, Trâu Tướng Quân vừa vào tới cửa đã ngửi thấy mùi hương thơm lừng, tay cũng chẳng kịp rửa, bốc ngay một miếng thịt bỏ vào miệng. Vừa thỏa mãn cơn đói vừa nói lý lẽ với vợ "đầu óc không linh hoạt nhưng tài nghệ nấu ăn bậc nhất" này, khiến Ngụy Nhất phải kiễng chân lên để véo tai anh.
"Hừ, cuộc sống gia đình cũng phóng đãng gớm nhỉ!", một giọng nói đầy nhạo báng vọng lại từ phía cửa. Ngụy Nhất và Trâu Tướng Quân đều quay ra nhìn, thì ra chính là Ngụy Trích Tiên!
Sắc mặt của cô ấy rất không tốt, hai mắt đỏ hoe, hình như vừa khóc xong.
"Sao cô lại vào được đây?" sắc mặt của Trâu Tướng Quân lập tức sa sầm lại.
"Cửa không khóa nên tôi vào, không được sao?"
Ngụy Nhất đã kịp phản ứng lại, cho dù quan hệ không thân thiết nhưng cũng là chị của mình, người đến nhà là khách, không thể lạnh nhạt được. Cô vội vàng chạy tới kéo tay Ngụy Trích Tiên: "Chị, mới về nước sao? Đã ăn cơm chưa?". Ánh mắt cô lại đưa ra phía chị, xem người đó có cùng về không.
Ngụy Trích Tiên lại chẳng thèm đáp lời, gõ mấy tiếng lộc cộc từ đôi giày cao gót xuống nền nhà theo bước chân, đến trước mặt Ngụy Nhất, một cái tát như trời giáng, mở miệng mắng nhiếc: "Tao nói cả nhà đều không mời được mày về, thì ra mày ở đây tằng tịu với đàn ông!". Cái tát manh đến nỗi khiến Ngụy Nhất mất đà, ngã ngồi xuống chiếc ghế sau lưng cô.
Trâu Tướng Quân nổi giận, xông ngay tới, lớn tiếng quát lên: "Cô giở cái trò thần kinh gì vậy?".
Ngụy Nhất một tay ôm má, một tay kéo Trâu Tướng Quân lại, nhìn thẳng vào Ngụy Trích Tiên, xem chị ấy muốn làm gì.
Ngụy Trích Tiên lạnh lùng nói: "Tôi quản giáo người em bất hiếu của nhà tôi, liên quan gì tới người ngoài như anh?".
Trâu Tướng Quân nổi giận lôi đình, gay gắt nói: "Đừng nghĩ rằng cô là phụ nữ thì tôi không dám động tay với cô! Người ngoài cái gì? Tôi đã là chồng hợp pháp của cô ấy!”.
Sắc mặt của Ngụy Trích Tiên bỗng trờ nên trắng bệch, ngờ nghệch, không dám tin vào tai mình, chăm chăm nhìn Trâu Tướng Quân: "Nghĩa là thế nào?”.
"Cút...", Trâu Tướng Quân chỉ ra phía cửa, nghiến răng nói.
Ngụy Trích Tiên đã kịp trấn tĩnh, hằn học nhìn Ngụy Nhất, nhả từng câu từng chữ một: "Tao vốn chỉ nghĩ mày đố kị vì tao xinh đẹp hơn mày, vì vậy, từ nhỏ mày đã lạnh nhạt với tao. Không ngờ, mày đúng là đồ máu lạnh! Bố có oán thù sâu xa gì với mày? Ông ấy ốm nặng, mày cũng không thèm đi thăm? Nhà họ Ngụy chúng ta nuôi một con chó, nuôi đến hai mươi năm nó cũng còn biết vẫy vẫy đuôi mừng rỡ, còn nuôi mày thì có ích lợi gì chứ?".
Ngụy Nhất và Trâu Tướng Quân đều sững người, Ngụy Nhất đứng bật dậy, hỏi: "Bố sao vậy?".
"Ha ha! Tao ở nước ngoài, mày ở ngay cạnh bố bây giờ lại hỏi tao là bố sao vậy. Tao hỏi mày, mày còn đáng là con gái bố không? Tao ở nước ngoài mà còn biết rõ tin tức ở nhà hơn mày, mày nhìn lại mình đi, suốt ngày nhàn nhã ở đây, sớm ăn tối uống, vô cùng sa đọa, nuôi mày thì có ích gì chứ? Cuối cùng cũng chỉ vô ích! Tao nghe nói, lúc bố ốm nặng, muốn được gặp mày nên đích thân gọi cho mày, thế mà mày cũng không về. Trái tim của mày bị chó gặm rồi à? Hả? Tao nói cho mày biết, bố bây giờ đã... đã sắp không thể gắng gượng được nữa rồi, nếu không phải vì bố muốn gặp mày thì tao cũng chẳng thèm đến đây tìm, nhà họ Ngụy này coi như không có người như mày! Tao đã chuyển lời xong mày có muốn về hay không thì tùy! Tùy mày!" Nói xong, Ngụy Trích Tiên cũng nước mắt giàn giụa, nhìn Trâu Tướng Quân một cái rồi quay người bước đi.
Chân tay Ngụy Nhất lạnh ngắt, chỉ cảm thấy như có ai đó đang đánh rất mạnh vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình, hết cú này tới cú khác khiến cô cảm thấy thật khó thở, cô lao theo Ngụy Trích Tiên hỏi: "Chị, bố bị bệnh gì?".
Ngụy Trích Tiên đã đi ra tới cửa, dừng một chút nhưng không quay người lại, ngữ khí cũng bớt gay gắt, nói một câu thật thương tâm: "Ung thư phổi... giai đoạn cuối".
Ngụy Nhất lảo đảo, phải vịn vào chiếc ghế bên cạnh mới có thể đứng vững.
Khi Trâu Tướng Quân lái xe đưa Ngụy Nhất tới bệnh viện, ngoài cửa phòng cấp cứu đã đông nghịt những người họ hàng đứng chờ. Thấy Ngụy Nhất tới, thần sắc của mọi người đều rất phức tạp.
Ngụy Nhất không còn thời gian để ý tới những người khác, nước mắt làm mọi thứ trước mặt cô trở nên mờ ảo, chỉ có thể nhìn lờ mờ thấy bóng người, mang máng biết rằng người đang cau đôi mày rậm kia là Trâu Tướng Quân.
Ngụy Đông Cốc với sản nghiệp to lớn, một doanh nhân uy thế lẫy lừng đã ở vào những giây phút cuối của cuộc đời.
Y tá ngăn không cho Ngụy Nhất vào, Ngụy Nhất khóc lóc gào lên: "Đó là bố tôi, đó là bố tôi...”.
Y tá bây giờ mới cho cô vào, sau đó hỏi rõ thân phận con rể của Trâu Tướng Quân mới tiếp tục nhường đường, tất cả những người còn lại đều phải đứng đợi bên ngoài.
Hóa ra, huyết thống không có chuyện là thân hay không thân, mà chỉ là sâu sắc hay không sâu sắc.
Ngụy Nhất vừa nhìn thấy người bố nằm trên giường bệnh, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Giờ đây nhớ lại, lần gặp bố gần đây nhất đã mấy tháng rồi. Cái tát ngày hôm nay Ngụy Trích Tiên dành cho cô, thực ra còn quá nhẹ, cô đúng là một đứa con bất hiếu. Dù rằng Ngụy Đông Cốc đối xử không tốt với mẹ cô, nhưng đó cũng đã là ân oán của đời trước, suy cho cùng, cô là con gái của ông, ông cũng đã nuôi dưỡng cô khôn lớn, công ơn nuôi dưỡng sao có thể một nét phác họa là hết được.
Lúc này, hai mắt của Ngụy Đông Cốc đang nhắm chặt, toàn thân cắm đầy các đầu dây dợ, sắc mặt nhợt nhạt, hai má hõm sâu, không còn chút thần thái uy nghi như những năm trước đây nữa.
Bà Ngụy hai tay bịt miệng, lặng lẽ rơi lệ, nhìn thấy Ngụy Nhất, bà lau nước mắt rồi nói với Ngụy Nhất: "Bố con vẫn tỉnh đấy, con gọi ông ấy đi".
Ngụy Nhất ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Bố...”, cô cố gắng kiềm chế tiếng nức nở của mình, nước mắt càng lúc càng giàn giụa.
Ngụy Đông Cốc quả nhiên vẫn tỉnh, ông yếu ớt mở mắt ra, thấy cô con gái út đã tới, cố gắng nở một nụ cười, khó nhọc đưa tay lên gỡ máy thở oxy trên miệng.
Y tá vội bước tới giúp ông, Ngụy Đông Cốc lại đưa tay về phía Ngụy Nhất, Ngụy Nhất chần chừ trong giây lát, cuối cùng cùng nắm chặt lấy tay ông. Đôi tay đó xa lạ mà khô gầy biết bao!
"Bố”, Ngụy Nhất lại kêu lên.
"Bố”, bố đừng quá xúc động, sẽ tốt thôi mà", Ngụy Trích Tiên đứng bên cạnh nói, giọng nói của cô lúc này cũng mang theo tiếng nức nở.
"Bố... bố...", Ngụy Nhất không biết phải an ủi như thế nào, chỉ biết luôn miệng gọi bố. Từ nhỏ, cô chưa từng gọi bố một cách thân thiết, bây giờ tiếng gọi ấy gượng gạo, trúc trắc đến nỗi khiến người ta thổn thức. Trong lòng cô vô cùng trống trải, lo sợ, sợ gọi hết câu này, lại không có câu tiếp theo nữa.
Đôi mắt của Ngụy Đông Cốc cứ đờ đẫn nhìn Ngụy Nhất, ông đưa tay lên muốn chạm vào mặt cô. Ngụy Nhất vội khom người xuống, để bàn tay gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương đó chạm lên mặt mình, khe khẽ, lướt nhẹ. Ngụy Đông Cốc biết rõ không thể cầm cự lâu thêm nữa, ông đã tỉnh ngộ một điều, cả đời ông đã nợ Phan Văn Tú và đứa con gái này quá nhiều, quá nhiều, giờ muốn bù đắp nhưng đã muộn, chỉ có thể đau xót nhìn đứa con gái nhỏ, hận ông Trời không cho ông thêm mười năm nữa. Trong giây lát, nước mắt của ông cũng nhạt nhòa.
Ngụy Nhất khóc đến hụt cả hơi. Tại sao những ngưòi thân thiết nhất của cô, lần gặp gỡ nào cũng đều là những cảnh tượng bi thương thế này. Cô hận bản thân mình trước đây có nhiều thời gian nhưng cứ nhàn rỗi rong chơi, không về nhà chăm lo cho bố; hận mình trước đây có bao nhiêu nước mắt lại để chúng tuôn rơi vì những người đàn ông, chưa từng khóc vì bố; hận bản thân trước đây chữ nghĩa đầy mình mà chỉ thương hoa tiếc nguyệt, chưa bao giờ viết một dòng về bố...
Tinh thần của Ngụy Đông Cốc dường như đã khá hơn một chút, đôi mắt sáng hơn, khẽ thốt lên từ cổ họng: "Nhất...”.
Ngụy Nhất vội vàng lao tới, nắm lấy tay bố, nói: "Con đây bố".
"Nhất Nhất... tha lỗi cho bố...”
"Bố, bố rất tốt! Bố, con không giận bố... bố đừng nói nữa..."
Cảm giác thật bất lực, cô trân trối nhìn người thân của mình giành giật những giây phút cuối cùng của cuộc đời, còn bản thân mình tràn trề sức lực lại không thể giúp gì được dù chỉ một chút
"Con... gái... của bố...", Ngụy Đông Cốc kêu lên một tiếng cuối cùng rồi nhắm mắt. Cũng không biết ông gọi Ngụy Trích Tiên hay Ngụy Nhất. Hai cô con gái cùng lao tới, đau khổ gào khóc.
Bác sĩ ghi lại thời điểm ông từ trần.
Tiếp sau đó là phần tuyên đọc di chúc của luật sư, Ngụy Đông Cốc dành phần lớn sản nghiệp của mình cho vợ, dành toàn bộ cổ phần của mình tại Tập đoàn Ngụy Thị cho con gái lớn là Ngụy Trích Tiên, hai hệ thống cửa hàng ở vùng ngoại thành, ông dành cho con gái nhỏ Ngụy Nhất...
Ngụy Nhất dường như chẳng nghe thấy gì cả, cô quỳ trước linh cữu của bố, khóc hụt cả hơi.
Trâu Tướng Quân nhăn mặt nhíu mày, nghi hoặc liếc nhìn vào bức di chúc trong tay vị luật sư đó nhưng cũng không góp lời tham gia.
Ngụy Nhất khóc lóc vật vã một hồi, bỗng trở nên điềm tĩnh, lạnh lùng. Cô lau khô nước mắt rồi đứng lên đi ra ngoài, cũng không chào ai cả. Trâu Tướng Quân vội vàng đuổi theo sau.
Đi đến cổng bệnh viện, Ngụy Nhất quay người lại nói với Trâu Tướng Quân, ngoài tinh thần mệt mỏi và giọng nói khàn đặc, tất cả những thứ khác đều như ngày bình thường. Ngụy Nhất nói, "Anh còn chưa ăn cơm, anh về ăn cơm đi. Em sẽ về trường một mình", cô dừng lại một chút, mệt mỏi hỏi lại: \'\'Đừng đi theo em nữa, được không?”.
Mặc dù đó là câu hỏi nhưng hỏi xong lại không đợi trả lời cô cứ thế đi thẳng, giơ tay vẫy một chiếc taxi và biến mất trong màn đêm.
Trâu Tướng Quân đã phần nào hiểu rõ tính cách của cô, càng là những niềm vui lớn hay những nỗi buồn vô tận, cô lại càng không thích thể hiện ra mặt. Biết cô đang đau khổ, anh cũng để cô được tự do.
Buổi tối đó, Ngụy Nhất lại không về trường. Không ai biết cô đã ở đâu. Ai hỏi, cô cũng đều không nói, coi như không có buổi tối hôm đó.
Từ trước đến giờ không có buổi tối nào như thế mẹ đi rồi, bố cũng ra đi mãi mãi.