Ước rằng, chưa từng có một đêm như thế
Lần thứ hai Trâu Tướng Quân bước vào trong khu ký túc xá nữ, Nam Nam lại nghênh ngang theo vào. Hóa ra, cánh cổng sắt to lớn của ký túc lại không hề hấn gì với cô nàng mèo nhập ngoại này, muốn đến là đến, muốn đi là đi. Khi Nam Nam bất ngờ đi vào, rất được mấy cô gái trong phòng chào đón, đến khi để ý mới thấy phía sau lưng cô ả còn có kẻ đi cùng, tất cả đều vô cùng ngạc nhiên và mừng rõ. Nam Nam dẫn theo ba chú mèo con đến như một kỳ tích.
Lũ mèo con rất đáng yêu nhưng không được thừa hưởng nhiều đặc điểm di truyền từ mẹ, chúng đều gầy, đám lông vàng vàng trắng trắng, không khác mấy so với đám mèo đất. Xem ra, mặc dù huyết thống của đám mèo hoang không cao quý nhưng không thể coi thường khả năng sinh sản và duy trì nòi giống của chúng.
Nhưng Nam Nam không hề biết rằng lũ mèo con mà cô ả sinh ra lại khác với mình, cô ả vẫn dành cho lũ con tình yêu thương sâu đậm của một người mẹ, không bởi vì ngoại hình "quê mùa" của lũ con mà bủn xỉn tình yêu thương.
Cả phòng Ngụy Nhất đều băn khoăn suy nghĩ, nếu để mấy chú mèo con tiếp tục lang thang theo mẹ thì thật vô trách nhiệm, giống như việc sinh con ra rồi lại không chăm sóc, giáo dục chúng đến nơi đến chôn. Vậy là, cả phòng quyết định, mỗi người đem một con về nhà nuôi, để chúng được hưởng sự giáo dục có quy tắc của gia đình, sửa đổi tính xấu hay rình bắt chuột của chúng. Ngụy Nhất có trách nhiệm mang Nam Nam về.
Thời gian trôi đi nhanh chóng, nếu chăm chú lắng tai nghe thì có thể nghe thấy tiếng trôi vèo vèo của nó.
Khi đã chính thức qua lại với Trâu Tướng Quân, cô mới biết ngày nào anh cũng bận rộn với biết bao việc của công ty. Trước đây, Ngụy Nhất chỉ biết việc hằng ngày của anh là chơi mạt chược, đấu địa chủ và ¢нơι gáι. Bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.
Nền kinh tế của Trung Quốc trong mấy năm gần đây phải đối mặt với các vấn đề khó khăn như tăng trưởng bong bóng, kinh tế đình trệ, lạm phát... Trong hoàn cảnh đầy biến động đó, Tập đoàn La Thái Tông vẫn đứng vững, mặc dù không thể tách khỏi nguyên do từ thế lực lớn lạnh của Bộ trưởng Trâu nhưng trên thực tế, tập đoàn cũng có những điểm mạnh hơn những công ty khác.
Tạm thời không nói tới bộ máy quản lý hùng hậu, chỉ nói riêng về uy thế của tòa nhà làm việc của tổng công ty cũng đủ khiến một vài doanh nghiệp vừa và nhỏ chạy theo không kịp. Mỗi lần đi cùng Trâu Tướng Quân tới tòa nhà làm việc của Tổng công ty La Thái Tông, trong sâu thẳm tâm trí, Ngụy Nhất đều không ngừng khảng khái thốt lên: "Chủ nghĩa tư bản rốt cuộc đã bóc lột của người dân bao nhiêu tiền cơ chứ?".
Phòng làm việc của Trâu Tướng Quân ở trên tầng cao nhất, độc chiếm cả một tầng. Bên trong, ngoài những thiết bị văn phòng cao cấp còn có cả phòng ngủ, phòng đọc sách, nhà vệ sinh, thậm chí còn có cả phòng bếp nữa. Trước khi gặp Ngụy Nhất, phần lớn thời gian Trâu Tướng Quân đều ngủ ở đây. Có câu thỏ khôn làm ba hang, con thỏ Trâu Tướng Quân này cũng thật nhiều hang động, rõ ràng là vô cùng khôn khéo rồi.
Lần đầu tiên tới phòng làm việc của Trâu Tướng Quân, Ngụy Nhất còn rụt rè, rón rén, lúc thì đánh vỡ máy lọc nước, lúc lại đến nhà vệ sinh rồi không tìm được đường quay lại. Khi tới nhiều lần, đã thành ngựa quen đường rồi thì cũng có thể thành thục tưới nước cho cây xương rồng, một mình đi vào tòa nhà còn có thể tự nhiên đón nhận những cái cúi chào đầy lễ phép của nhân viên bảo vệ và nhân viên lễ tân.
Ngụy Nhất cau mày suy nghĩ hồi lâu, đề cao tính cẩn thận của Tiểu Trương - thư ký của Trâu Tướng Quân, quyết định đưa Nam Nam tới phòng làm việc của anh để nuôi dưỡng. Mối hiềm khích của Trâu Tướng Quân với con "mèo Tây" này chủ yếu là do tên gọi. Mỗi lần Ngụy Nhất gọi "Nam Nam, ăn cơm thôi", anh và con mèo đó lại cùng hào hứng chạy về phía bàn ăn, mối hận này không thể đội trời chung được. Đương nhiên Trâu Tưóng Quân không đồng ý việc đưa con mèo mẹ này về phòng làm việc của mình. Nhưng anh không thể thắng nổi khuôn mặt méo xệch, giàn giụa nước mắt của Ngụy Nhất: "Sao anh không yêu các động vật bé nhỏ như em vậy?". Thế là Trâu Tướng Quân đành buông súng đầu hàng. Việc đưa Nam Nam vào văn phòng của Trâu Tướng Quân cũng phải tốn nhiều công sức. Hôm đó, người bảo vệ có việc gia đình nên đã tìm một người đồng hương tới làm thay một thời gian. Người đó rất thật thà, làm việc nghiêm túc. Thấy Ngụy Nhất lưng đeo cặp sách, tay ôm một chú mèo rất lớn định vào công ty, anh ta liền đường hoàng chạy ra ngăn Ngụy Nhất lại, chỉ vào tấm biển nội quy phía sau lưng, giọng nói rõ ràng mạch lạc, "Cô bé, không được mang động vật vào trong tòa nhà", khiến Ngụy Nhất tiên thoái lưỡng nan, vô cùng bối rối.
Lúc đó, cô nhân viên lễ tân đang chuyện phiếm với đồng nghiệp, bắt gặp cảnh phu nhân của chủ tịch hội đồng quản trị lại đang bị người đồng hương của bảo vệ lôi ra một bên nghe giáo huấn, cô sợ toát mồ hôi, vội vàng chạy ra, hét lên. “Để cô ấy vào! Anh có biết cô ấy là ai không?".
“Cô ấy là ai? Công ty đã có quy định, chúng ta phải chấp hành nghiêm túc, dù cô ấy có là phu nhân của chủ tịch hội đổng quản trị cũng không được!", người đồng hương nói tiếng Thiểm Tây, âm vực hùng hồn, mạnh mẽ.
Một câu nói khiến cô nhân viên liên tục thay đổi sắc mặt, lúc trắng bệch ra, lúc lại tái xanh, trong lòng cô vừa khâm phục vừa đồng tình với người đồng hương đó. Ngụy Nhất thấy rất nhiều khách hàng đều dừng bước nhìn mình nên sợ gây thêm phiền hà cho công ty liền cúi đầu định đi ra ngoài. Người đồng hương đó hào hứng vì mới được nhận chức, chuyện bé xé ra to, đang có hứng giáo huấn người khác, đâu dễ dàng buông tha như vậy. Anh ta liền túm lấy cặp sách của Ngụy Nhất, lớn tiếng mắng mỏ. Anh ta dốt nát gàn dở nhưng bản lĩnh làm quan trọng hóa vấn đề lại được rèn luyện rất thành thục, cuối cùng chuyện đó cũng truyền tới tai Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân đang bận họp, đành phải dừng giữa chừng, sa sầm nét mặt chạy xuống hiện trường, liền nhìn thấy người bảo vệ đó đang đỏ mặt tía tai kéo lấy cặp sách của Ngụy Tiểu Trư, còn cô ấy thì giàn giụa nước mắt
Trâu Tướng Quân vừa tới, mọi người đều tự động nhường đường cho anh.
Người đồng hương đó là người đã được chứng kiến nhiều chuyện, ở quê, anh nhiều lần đích thân tổ chức các buổi chiếu phim ngoài trời. Lúc này, thấy khí thế của Trâu Tướng Quân, biết đó là một người quản lý đích thực, liền bước tới cung kính bẩm báo, dùng ống tay áo chùi chùi chỗ nước bọt băn tung tóe hai bên mép, khinh miệt chỉ vào Ngụy Nhất "Còn nói cô ta là nhân vật to lớn gì chứ, tôi yêu cầu cô ta trình thẻ làm việc, cô ta không có, hỏi cô ta có phải là giám đốc không, cô ta cũng nói không phải. Cô ta có thể là nhân vật to lớn gì chứ?".
Sắc mặt của Trâu Tướng Quân vẫn hết sức lạnh lùng, kéo Ngụy Nhất lại bên mình, nói với anh ta: "Anh làm việc rất tốt, rất có trách nhiệm. Tiểu Trương, lương tháng của anh ta là bao nhiêu? Trả cho anh ta ba tháng tiền lương".
Đám đông ồ lên kinh ngạc còn người đồng hương kia rất đắc ý. Trâu Tướng Quân dừng lại một chút, nói tiếp: "Cô ây không phải là nhân vật gì to lớn, mà chỉ là vợ tôi thôi".
Nói xong, anh cúi người xuống giúp Ngụy Nhất lau nước mắt, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt lại trở về trạng thái nghiêm nghị: "Lĩnh lương xong rồi thì có thể đi. Anh không cần làm việc ở đây nữa".
Người đổng hương đang vui sướng, nghe được câu nói đó, nét hổ hởi còn chưa kịp tan biên, anh ta sững người lại, hét lên: "Vì sao chứ?".
"Bởi vì tôi chính là chủ tịch của La Thái Tông”.
Trâu Tướng Quân nói xong, cầm tay Ngụy Nhất, đưa cô vào trong thang máy dành riêng cho chủ tịch.
Trong thang máy, Trâu Tướng Quân nâng cằm Ngụy Nhất lên, tận tụy giúp cô lau khô nước mắt. Khuôn mặt đầy sức hấp dẫn đó chỉ thể hiện sự dịu dàng trước mặt Ngụy Nhất, mê hoặc tới nỗi không ai có thể cưỡng lại được. Ngụy Nhất sau một hồi ngẩn ngơ, thầm nghĩ, người đàn ông này sao lại đẹp như vậy?
Trâu Tướng Quân tiếp tục xoa xoa lên mặt Ngụy Nhất một hồi, cau mày nói: "Lúc em khóc sao lại xấu như vậy?".
Ngụy Nhất hằn học đá chân một cái, quay người đi không thèm để ý tới anh.
Xem ra, thân thế của Nam Nam quả là phi phàm, đuổi một người bảo vệ mới đổi được vị trí của cô là ở đây. Nó lại rất không biết ơn, không cần nói tới việc hằng ngày nó giành mất phần cá mà Ngụy Nhất làm cho Trâu Tướng Quân, điều đáng ghét nhất đó là chỉ cần để nó một mình trong phòng làm việc, nhất định nó sẽ làm rối tung đống giấy tờ, văn bản lên, nếu có người ở đó, nó lại làm ra vẻ cao quý, lười biếng, vô tội.
Nam Nam quả thật là một cô "mèo Tây" bất chấp đạo trời phép nước và có suy nghĩ sâu xa.
Hè đến, Ngụy Nhất và Nguyệt Nguyệt cùng làm thêm ở một công ty nhỏ, quyết định ở lại trong ký túc. Trâu Tướng Quân không chịu, vừa đấm vừa xoa, lúc thì nói là trong ký túc không có điều hòa, nóng thế người sẽ nổi đầy rôm sảy, lúc lại nói là ký túc vắng người thế sẽ có nhiều chuột, khi thì nói ký tức đổi người quản lý rồi, anh không tiện đến gặp cô, cuối cùng lại buông một câu phớt lò: "Nếu em không đến ở cùng anh, anh sẽ phóng sinh con mèo đó". Ngụy Nhất bất đắc dĩ, đành dọn về ở cùng Trâu Tướng Quân, lần này có thể coi như hai người đã sống chung theo đúng nghĩa nhất. Trâu Tướng Quân vô cùng vui sướng, hằng ngày, dù muộn thế nào anh cũng cố gắng về nhà, đối xử với Ngụy Nhất rất tốt.
Mới bắt đầu kỳ nghỉ hè, Ngụy Nhất liền nhận được điện thoại của bà Ngụy, bà không nói rõ nguyên do, chỉ hỏi cô hôm đó có về nhà ăn cơm không. Ngụy Nhất rất ngạc nhiên vì bà Ngụy trước giờ chưa từng hỏi chuyện cơm nước của cô, nhưng cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nói không về và đang sống chung với Trâu Tướng Quân. Bà Ngụy không nói thêm gì nữa, không mặn mà cũng chẳng lạnh nhạt, cúp máy.
Cái miệng của Trâu Tướng Quân được Ngụy Nhất chăm sóc thành quen, các món ăn ở nhà hàng giờ không còn hợp khẩu vị với anh nữa. Mỗi buổi tối, cứ đến giờ cơm là anh lại nhớ tới Ngụy Nhất và các món ăn cô nấu. Dù Ngụy Nhất còn nhỏ tuổi nhưng lại đảm nhiệm vai trò người vợ một cách rất hiền thục, đảm đang, chăm chỉ nấu ăn và làm những món bánh mà Trâu Tướng Quân thích, mọi việc trong nhà đều được cô thu xếp chu đáo. Cô Tần vài lần đã ôm trán làm vẻ rầu rĩ: "Ôi chao, ngay cả Nám Nám giờ cũng không còn cần cô nữa rồi, cô phải rút lui an toàn thôi".
Ánh mặt trời mùa hè thật gay gắt, cô nữ sinh Ngụy Nhất ngày nào cũng chạy đi chạy lại ngoài đường cùng Nguyệt Nguyệt nên đã đen đi nhiều, bắp chân cũng rắn chắc hơn, xern ra lại càng trẻ trung, khỏe mạnh. Hằng ngày, buổi sáng cô đi làm, tối về lại nấu cơm, còn bận rộn hơn cả Trâu Tướng Quân. Dù bận rộn đến mấy nhưng cuộc sống của cô rất phong phú, trạng thái tinh thần cũng tốt, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ.
Một buổi chiều trong kỳ nghỉ hè, Ngụy Nhất nhận được điện thoại của Ngụy Đông Cốc. Trong suốt hai mươi năm qua, số lần mà Ngụy Đông Côc chủ động gọi điện cho cô con gái út có thể đếm được trên đầu ngón tay, Ngụy Nhất nhìn màn hình di động hiện lên chữ "Bố", cô ngẩn người ra hồi lâu mới ấn nút nghe. Qua điện thoại, cô cảm thấy giọng nói của Ngụy Đông Cốc khản đặc, có vẻ đã già đi nhiều. Ngụy Nhất và bố từ trước đến giờ chẳng có chuyện gì để nói nhiều, sau vài câu khách sáo mở đầu, lại có phần ấp úng giữa chừng. Ngụy Nhất nghi hoặc hỏi: "Bố, có chuyện gì sao?".
Ngụy Đông Cốc ngữ khí bình thản, dừng lại một chút, nói: "Ngày mai nhà ta làm món thịt hầm mà con thích ăn nhất, có về nhà ăn cơm không?".
Ngụy Nhất tiện tay lật giở cuốn tạp chí, cắn một miếng nho, nói: "Ngày mai con còn phải đi làm, chắc không về được đâu, con và Trâu Tướng Quân ăn cơm ở nhà là được rồi".
Ngụy Đông Cổc dường như thở hắt ra một hơi, sau đó mới chậm rãi nói: "Ban nãy ngủ một giấc, bố lại mơ thấy dì của con".
Trái tim Ngụy Nhất nhói lên đau đớn, quả nho trên tay lăn xuống đất, cô không biết phải phản ứng thế nào.
Vài giây sau, giọng nói của Ngụy Đông Cốc có phần do dự, hỏi: "Bà ấy... bà ấy... trước khi ra đi... có nói gì không con?".
Ngụy Nhất ngồi ngây ra một lát, thật thà nói: "Dì nói rất muốn gặp bố".
Ngụy Đông Cốc nghe thấy câu đó, phản ứng có phần sốc nổi, lại ôm иgự¢ ho không ngớt, Ngụy Nhất vội vàng hỏi: "Bố, bố không khỏe sao?".