Khi Ngụy Nhất bước vào phòng, Nguyệt Nguyệt đang cùng hai cô bạn thảo luận về thần tượng mới trong trường, ba người chuyện trò rôm rả, không khí trong phòng thật là náo nhiệt. Thấy Ngụy Nhất quay về, tất cả đều trợn mắt lên nhìn cô chăm chú.
Như Như chạy tới trước tiên, run rẩy đôi môi hỏi: “Nhất Nhất, cậu đã phải chịu hình phạt dã man nào vậy?
Khắp cổ đều hằn những vệt đỏ! Tên ác ôn Trâu Tướng Quân rốt cuộc đã làm gì cậu?".
Đình Đình chế giễu Như Như, "Như Như, cậu đúng là đồ trẻ con, ngây thơ quá đấy! Cậu thật chẳng có chút kiến thức nào cả! vết đỏ đó có phải là do bị đánh đâu!". Đình Đình bước lên phía trước, Như Như vội nhường lối đi cho bạn, Đình Đình lấy cây lược gỗ làm quạt rồi lại khe khẽ gõ gõ vào lòng bàn tay, mặt mũi tươi cười, nói, "Rõ ràng là vết muỗi đốt! Trâu Tướng Quân bên ngoài nhìn có vẻ giàu sang phú quý, thực ra trong nhà lại rất đơn sơ, muỗi độc thành đàn, lao vào cắn xé cô gái Ngụy Nhất da dẻ nõn nà, mịn màng của chúng ta như thế này!".
Thấy thế Như Như cũng thêm vào một câu: "Nhà họ ở chắc là kiểu biệt thự rồi!".
Đình Đình đồng tình gật đầu: "Ồ, nếu nói như vậy, trong khuôn viên vườn cây của biệt thự, có rất nhiều muỗi độc, điều đó cũng không có gì là lạ".
Hai cô gái bận rộn phân tích, chỉ mình Nguyệt Nguyệt lặng yên nhìn Ngụy Nhất, biểu hiện trên khuôn mặt rất phức tạp.
Ngụy Nhất thấy không tự nhiên trước ánh mắt của chị cả trong phòng, lấy gương ra soi, quả nhiên khắp cổ cô nổi đầy vết ửng đỏ, chắc chắn là do Trâu Tướng Quân gây ra trong lúc cao hứng! Ngụy Nhất ôm lấy cổ, thầm nguyền rủa tên lưu manh, tự nhủ ngày mai làm sao mà lên lớp được đây!
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Ngụy Nhất đổ chuông, cầm lên xem, đúng là số điện thoại của tên lưu manh vừa chia tay với cô!
Ngụy Nhất trong lòng bực tức, giận dữ ấn phím từ chối rồi tắt máy luôn.
Anh chàng Trâu Tướng Quân rất nhớ Ngụy Tiểu Trư, mặc dù vừa chia tay xong nhưng vẫn lưu luyến nên gọi điện cho cô. Nhưng anh lại nhận được sự đáp trả bằng cú tắt máy, tâm trạng ban nãy còn đang vui vẻ, vừa thả cho về một cái đã gây chuyện rồi? Anh thầm nhớ lại sự ân cần hiền hậu của Ngụy Nhất, thấy không thể hiểu được. Suy nghĩ hồi lâu, anh chợt nhận ra một chân lý: Phụ nữ chỉ nên nuôi nhốt, không nên chăn thả tự do.
Sau khi nhận ra được chân lý đó, nỗi nhớ nhung vẫn chưa nguôi ngoai, anh lại gọi vào số điện thoại cố định của phòng Ngụy Nhất.
Là Như Như nghe điện thoại, cô bé đó rất thật thà, hét vào trong ống nghe, "Tìm Ngụy Nhất ạ? Ngụy Nhất đang ở trong nhà vệ sinh, cậu ấy bảo em nói là cậu ấy đã ngủ rồi". Một giây sau đó, lại nói tiếp: "Ngụy Nhất bảo em cúp máy, em cúp máy nhé, bye bye".
Cùng lúc tín hiệu báo đường dây bận vang lên, mọi ánh đèn trong khu ký túc xá nữ đều tắt ngấm. Đứng trước tòa nhà đen sì cao sừng sững, bộ dạng của Trâu Tướng Quân trông thật sầu thảm.
Bực bội trong lòng, ngọn lửa tức giận cứ ngùn ngụt bốc lên, anh hít một hơi dài rồi hướng về phía tòa nhà ký túc xá hét lên: \'\'Ngụy Tiểu Trư là vợ tôi! Ngụy Tiểu Trư đã lấy tôi rồi! Ngụy Tiểu Trư là người phụ nữ của tôi!".
Hét xong liền cảm thấy thoải mái, ngọn lửa giận dữ cũng giảm đi nhiều, anh đứng tựa vào xe châm một điêu thuốc. Trâu Tướng Quân đã ba mươi tuổi, anh đứng dưới cửa sổ phòng cô gái ngự trị trong trái tim mình, gào thét vang dội, giống như một thiếu niên rung động trong những cảm xúc đầu đời. Trâu Tướng Quân vừa lắc đầu vừa tự cười nhạo bản thân.
Hút được khoảng nửa điếu thuốc, cô phụ trách ký túc xá cầm cây gậy phơi quần áo, lê đôi dép loẹt quẹt lao ra, thấy Trâu Tướng Quân liền hỏi: "Em kia, có nhìn thấy một tên thần kinh nào vừa hò hét ầm ĩ không?".
Trâu Tướng Quân khẽ chỉ tay sang bên phải, nói một cách rõ ràng, hắn ta chạy xa rồi.
Cô quản lý luôn miệng mắng nhiếc, nói gần đây thường xuyên có những gã điên cuồng tới uy Hi*p sự an toàn của sinh viên nữ. Thấy Trâu Tướng Quân ăn mặc nho nhã, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, lập tức quên luôn sự bực bội trong lòng, lấy lý do mượn điếu thuốc rồi niềm nở đứng nói chuyện phiếm với anh.
Trâu Tướng Quân hiểu rất rõ rằng cơ hội để xu nịnh cô quản lý ký túc này không thể bỏ qua, nếu bỏ qua rồi thì sẽ không còn cơ hội khác nữa nên cần nắm chặt lấy nó! Nếu lần này có được "mối quan hệ thắm thiết", sẽ tạo cơ sở tiền đề tốt cho anh sau này có thể thoải mái ra vào khu ký túc xá nữ. Vậy là Trâu Tướng Quân liền làm ra vẻ nghiêm túc phê bình cô quản lý: "Bạn sinh viên này, muộn rồi mà không đi nghỉ đi, còn trẻ tuổi thế đã hút thuốc gì chứ?".
Cô quản lý vừa xấu hổ vừa sung sướng, nói rằng mình không phải sinh viên, mà là nhân viên quản lý trong khu ký túc xá nữ.
Trâu Tướng Quân vội làm ra vẻ đã thất lễ, than thở: "Xin lỗi, xin lỗi, quả thực nhìn không ra, cháu cứ ngỡ cô là sinh viên cơ đấy". Ngay sau đó, anh cung kính châm lửa giúp khiến cô quản lý rất thích thú, nghe nói cháu gái của Trâu Tướng Quân cũng đang ở trong khu ký túc xá này, lập tức vỗ иgự¢ đảm bảo lạm dụng quyền hạn: "Bất cứ lúc nào cháu cũng có thể lên thăm cô ấy". Trâu Tướng Quân khiêm nhường nói hôm nay muộn rồi, sợ làm ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của các bạn khác, lần sau sẽ đến sớm hơn một chút vậy. Cô quản lý tấm tắc khen Trâu Tướng Quân tuy còn trẻ tuổi nhưng rất hiểu đạo lý.
Ngày hôm sau, dưới ánh mắt ngạc nhiên của toàn trường, Ngụy Nhất lại quàng khăn quanh cổ đi học trong thời tiết nóng tới 37°c. Các bạn học cứ ngỡ cô bị cảm nóng, nhất loạt cho canh, đưa thuốc, quan tâm hết mực.
Thế là câu chuyện muỗi độc coi như đã trôi qua một cách an toàn.
Buổi trưa, bốn người trong phòng Ngụy Nhất mua cơm từ căng tin về, ủ rũ leo lên tầng sáu của khu ký túc, vừa vào tới cửa đã thấy Trâu Tướng Quân com lê ca vát chỉnh tề, dáng vẻ chỉn chu, ngồi ngay ngắn trong phòng, đang thích thú cầm quyển sách tiếng Anh của Ngụy Nhất lên xem, Dưới chân anh, một chú mèo đang nằm phủ phục với bộ lông trắng tuyền, bốn móng vuốt đều màu trắng, nó đang ngước khuôn mặt tròn xoe lên, bộ dạng lười biếng giống hệt như Trâu Tướng Quân. Đôi mắt đẹp của Trâu Tướng Quân chăm chú nhìn Ngụy Nhất, nghiêm túc hỏi: "Có chỗ nào còn đau nữa không?".
Hai tay Ngụy Nhất run rẩy, thiếu chút nữa thì đánh rơi hộp cơm.
��m lư�[��xdȿủa anh vươn thẳng lên, tiếp tục hành động, thoải mái đến nỗi cổ họng phát ra những tiếng ՐêՈ Րỉ, sau đó anh ôm chặt lấy Ngụy Nhất, muốn đưa cô gái Ngụy Tiểu Trư này cùng đến thám hiểm đỉnh núi mây mưa, thưởng thức cảnh đẹp mê hồn ở đó.
"Trâu Tướng Quân!" Ngụy Nhất chỉ cảm thấy một cao trào Dụς ∀ọηg mãnh liệt mà lạ lẫm trào dâng từ sâu thẳm cơ thể mình, dường như đang muốn nhấn chìm cô ở đó, cô nắm chặt cánh tay của Trâu Tướng Quân, hoảng hốt, bơ vơ gọi tên anh.
"Một tháng qua, rốt cuộc em có nhớ anh không?", Trâu Tướng Quân lúc đó vẫn không quên câu hỏi ấy.
\'\'Không nhớ...”, Ngụy Nhất vẫn cứng đầu nhưng không chịu được những nhịp đưa vào đầy mạnh mẽ của Trâu Tướng Quân, giơ cờ trắng đầu hàng, nói rõ sự thật, "Nhớ... ừm... nhớ lắm!".
"Gọi chồng đi!"
"Ch... ồng!"
"Nói em yêu anh!"
"Em, em hận anh. ..ờ..”Ngụy Nhất tự dưng cảm thấy mình bị anh bắt nạt, bao cảm giác đan xen trong lòng, cô bỗng òa khóc.
Trâu Tướng Quân vốn là một người đàn ông rất sung sức trong chuyện chăn gối, bị kìm nén quá lâu, lại sẵn có chút hơi men trong người, trong lòng dù biết Ngụy Nhất lần đầu bước vào thiên đường tình ái, cần phải có chút tiết chế nhưng người con gái trong mộng, nõn nà trần trụi đang nằm trong vòng tay như vậy nên anh không thể khống chế được, cứ năm lần bảy lượt chiếm hữu cô.
Đêm đó, hai người mây mưa, say đắm cuồng nhiệt, nam hùng hổ mạnh mẽ, muốn đưa hàng trăm hàng vạn quân binh hùng mạnh xuống núi. Phía nữ mơ màng màng tuân theo quy củ, chỉ nguyện một lòng đưa khách sang sông.
Sau mấy trận chiến quá chênh lệch về sức lực, Ngụy Nhất đã quá mệt mỏi. Vậy là cô ngủ một mạch tới tận trưa ngày hôm sau mà vẫn chưa tỉnh dậy.
Trâu Tướng Quân đã dậy từ sớm, thấy khuôn mặt khi ngủ của Ngụy Nhất như một bé gái, trong sáng đáng yêu trong lòng hân hoan, tìm một sợi tóc rụng trên đầu giường, ngoáy ngoáy trước mũi Ngụy Nhất. Ngụy Nhất bị ngứa, lại ư ử kêu lên một tràng như lợn con, bất giác quay mặt qua nép sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ của Trâu Tướng Quân. Hơi thở ấm áp cứ xộc thẳng vào trái tim anh, cô lại tiếp tục ngủ say, dường như không muốn tỉnh dậy.
Trâu Tướng Quân thấy toàn thân nóng bừng, không kiềm chế được, anh muốn tiếp tục âи áι thêm lần nữa. Bàn tay anh lại thăm dò vuốt ve khắp người Ngụy Nhât một hồi. Ngụy Nhất bây giờ mới lười biếng tỉnh dậy, thấy anh có ý định, cô làm khuôn mặt thiểu não, lạc giọng nói: "Anh tha cho em đi! Xương cốt của em rã rời hết ra rồi đây này!".
"Gọi anh là chồng tốt bụng!", Trâu Tướng Quân cười.
"Chồng tốt bụng!", Ngụy Nhất lúc này lại tỏ ta rất ngoan ngoãn.
Trâu Tướng Quân nhổm người lên, thấy bộ dạng nhếch nhác khổ sở của cô, anh vô cùng xót xa liền khai ân cho cô.
Toàn thân anh lại đang nóng như lửa đốtt, đành đứng lên vào nhà tắm xả nước lạnh để hạ nhiệt.
Ngụy Nhất chắc mẩm Trâu Tướng Quân chắc còn lâu mới quay lại, bây giờ mới dám chui đầu vào trong chăn tìm dấu vết của một thiếu nữ.
Lần này, cô thực sự mới trở thành người phụ nữ của Trâu Tướng Quân, là vợ của anh ấy.