Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 44

Tác giả: Tào Đình

Một bữa sáng ồn ào

Ngụy Nhất vừa chạy bộ xong, tinh thần phấn chấn, bỗng nhớ tới món cháo ngô. Căng tin trường nấu món này tuyệt ngon, ngoài vài hạt sạn nhỏ hoặc vài con sâu gạo ra thì chẳng tìm được thứ tạp chất nào khác trong đó được. Mùi vị cũng đậm đà, rất được Ngụy Nhất yêu thích.

Vậy là Ngụy Nhất hào hứng nói với Trâu Tướng Quân: “Em mời anh ăn sáng nhé! Món cháo ngô ở căng tin trường em ngon lắm”.

Trâu Tướng Quân thầm nghĩ, cái gì mà ăn ở căng tin, lại còn cả món cháo ngô gì gì đó nữa, nghe tên là đã chẳng thấy ngon lành gì rồi. Đang lúc định phản đối, bỗng nhiên anh nhớ ra, muốn xâm nhập vào tư tưởng của Ngụy Nhất thì đầu tiên phải hạ cố thị sát dân tình. Vậy là anh liền nở nụ cười nhẹ nhàng, ra vẻ độ lượng của một vị lãnh đạo, vui vẻ đồng ý.

Trường Đại học S có tới hơn một vạn sinh viên, trừ đi chín mươi phần trăm số sinh viên ngủ nướng, trừ tiếp năm phần trăm số sinh viên không ăn sáng, vẫn còn một bộ phận nhỏ sinh viên tới căng tin mua đồ ăn. Lúc này, bánh bao và màn thầu vừa ra lò, còn đang nóng hôi hổi. Hôm nay, số lượng sinh viên không ít, tranh cãi inh ỏi, vô cùng ổn ào náo nhiệt. Trâu Tướng Quân vốn ưa sạch sẽ, chê bàn ăn đầy vết dầu mỡ, ghế ngồi cũng bẩn, anh cau mày định đánh trống lui quân.

Ngụy Nhất thông thạo dẫn đường phía trước, sau đó quay lại nói với anh: “Muốn ăn gì? Anh cứ ngồi đó chờ em, em đi mua đồ ăn”.

Trâu Tướng Quân nghĩ tới việc bản thân mình không quen đường đi lối lại trong căng tin, vốn đã không định tự mình đi mua thức ăn, bèn ngồi yên vị, móc ví tiền ra, nói: “Em cầm ví của anh đi, muốn ăn gì thì mua”.

Ngụy Nhất nói: “Em có tiền rồi”.

Trâu Tướng Quân không vui: “Tiêu tiền của phụ nữ một lần là đủ rồi”. Trâu Tướng Quân có tính thù dai, anh còn nhớ rõ, lần trước, khi đi xe buýt anh đã phải tiêu hai tệ của Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất ngó vào trong ví tiền, một tập tờ bạc mệnh giá một trăm tệ, tờ mệnh giá nhỏ nhất cũng là năm mươi tệ liền nói: “Không có tiền lẻ sẽ bị các cô chú bán hàng trong căng tin mắng đấy”.

Trâu Tướng Quân lại rút trong ví ra một chiếc thẻ ATM hạng VIP, đưa cho cô: “Vậy thì thanh toán bằng thẻ”.

Ngụy Nhất dở khóc dở cười, nói: “Ở căng tin làm sao thanh toán bằng thẻ được! Em có phiếu mua cơm đây rồi. Rốt cuộc anh ăn gì? Quyết định xong chưa?”.

Từ nhỏ tới lớn, một nửa thời gi­an đó, Trâu Tướng Quân đã sống ở nước ngoài hồi học cấp ba trong nước cũng chưa từng đặt chân tới căng tin trường học. Anh đưa mắt liếc xung quanh tìm những thứ đại loại như thực đơn gì gì đó, rồi ủ rũ phát hiện ra rằng ngay cả thứ ấy cũng không có. Suốt đêm qua thức làm việc, giờ bụng đã đói mềm, anh nhắm mắt tiện miệng gọi tên các món ăn: “Nước cam ép, hai lát bánh mì đen, 乃ún cá sốt măng, thịt bò tái nưóng tiêu đen, sa lát cá thu, có không? Không có thì gọi món sa lát rau xanh vậy, thêm hai quả trứng ốp, chỉ chiên một mặt, tuyệt đối không chiên chín quá, không cho mì chính...”.

Ngụy Nhất đứng yên bất động, ngửa mặt nhìn trời.

Trâu Tướng Quân hỏi: \'\'Sao thế? Không nhớ được hết hả?".

Ngụy Nhất khẽ hắng giọng, khom người xuống rồi khẽ khàng nói; "Khởi bẩm lão Phật gia, căng tin làm gì có những món cao lương mỹ vị đó ạ!”.

“Không có sao? Căng tin to như thế này mà những món như vậy cũng không có sao?”, Trâu Tướng Quân không thể tưởng tượng nổi. Ngụy Nhất nghĩ một lát, nói một cách nghiêm túc: “Món trứng thì có, món trứng nấu với lá chè xanh, ăn không?”.

Trâu Tướng Quân trợn ngược mắt, chán nản nói: “Thôi được rồi, được rồi, em ăn gì thì mua cho anh một suất đúng như vậy”.

Bây giờ Ngụy Nhất mới lon ton chạy đi.

Trâu Tướng Quân ngồi không một mình cảm thấy thật vô vị, bèn đưa mắt quan sát xung quanh. Trong căng tin, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy những cặp tình nhân hết sức thân mật, họ đang đút thức ăn cho nhau, hết sức tự nhiên như thể bên cạnh chẳng có ai khác. Ngay cạnh chỗ anh ngồi cũng có một đôi uyên ương. Trâu Tướng Quân lặng lẽ quan sát họ, sự ngọt ngào kết dính như keo cùng tuổi trẻ vô tư không cần kiêng kị của họ khiến anh cảm thấy hoang mang, thầm nhủ, cô gái họ Ngụy kia, đến bao giờ mới ngoan ngoãn nương tựa vào mình như vậy.

Khi Trâu Tướng Quân đang ngây người ra ngồi ngắm người khác thì cũng có người đang trợn tròn mắt lên ngắm anh.

Bây giờ đang là tháng Tư, không nóng cũng chẳng lạnh. Trâu Tướng quân mặc một bộ vest cao cấp màu trắng bạc, không đeo ca vát, bên trong là chiếc sơ mi đen được may bằng một loại vải chất lượng cao, hai cúc cổ mở rộng, lộ rõ yết hầu đầy mê hoặc, trong vẻ tôn quý không mất đi phần phóng đãng, hơn nữa bản tính ngông cuồng bá chủ của anh hầu như không bị ảnh hưởng chút nào bởi bối cảnh bụi bặm bẩn thiu, nhớp nháp dầu mỡ của căng tin sinh viên mà ngược lại càng tôn lên vẻ cao ngạo. Anh giống như một đóa sen trắng, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Đám sinh viên mặc áo may ô, quần đùi, đi dép lê trong căng tin chốc lát đã trở thành những sinh vật làm nền cho Trâu Tướng Quân.

Vậy mà lúc này đây, chàng trai có dung mạo phi phàm, thề sẽ đùa giỡn càn khôn trong lòng bàn tay đó, trong ánh mắt lại hiện lên những nét buồn man mác... Bốn cô gái trẻ sành điệu bên cạnh mải nhìn ngắm anh tới nỗi rớt cả nước miếng. Ngập ngừng một hồi, họ cùng lao tới, đứng xung quanh Trâu Tướng Quân, tạo thành một vòng vây kín tới nỗi một giọt nước cũng không thể lọt ra ngoài được.

“Anh đẹp trai ơi, anh đến đây tìm ai thế?”

“Anh đẹp trai ơi, anh là học viên nghiên cứu sinh của trường à? Nhìn anh chẳng quen chút nào cả!”

“Anh ơi, bọn em ngồi ăn bên cạnh anh, chắc anh không thấy phiền chứ?”

Trâu Tướng Quân bị bốn cô gái sành điệu săn đón quá nhiệt tinh, gây ồn ào tới mức buồn bực, đôi lông mày rậm nhíu lại, sa sầm nét mặt, không thèm đáp lời.

Đúng lúc đó, Ngụy Nhất lắc la lắc lư bê khay đồ ăn tiến lại gần, bị mấy cô gái sành điệu đó chắn đường, cô liền khẽ nói: “Xin nhường đường một chút, được không ạ?”.

Mấy cô gái sành điệu đó vờ như không nghe thấy, tiếp tục vây kín anh chàng đẹp trai.

“Cho đi nhờ một chút, được không?... Đây là chỗ ngồi của tôi mà!”, giọng nói của Ngụy Nhất đã cao thêm một chút.

Cô gái sành điệu A có mái tóc nhuộm màu đỏ rực, vừa hay đang đứng chắn trước mặt Ngụy Nhất. Cô ta quay người lại, liếc nhìn Ngụy Nhất một cái, thấy cô chỉ là một cô gái bình thường, liền trợn mắt lên lườm nguýt, bực bội nói: “Cô muốn ngồi là có thể ngồi sao?”, rồi quay đầu lại, nở một nụ cười thật dịu dàng với Trâu Tướng Quân: “Anh đẹp trai ơi, anh là người ở đâu vậy? Thật phong độ quá, mãi mà chẳng chịu nói câu gì cả”.

“Đây là chỗ ngồi của tôi, tôi đến trước”, Ngụy Nhất giải thích.

“Là anh đẹp trai này tới trước! Cô là ai của anh ấy? Dựa vào đâu mà đòi ngồi ở đây?”

“Tôi... tôi là...”, Ngụy Nhất rơi vào tình thế tiên thoái lương nan. Trâu Tướng Quân cứ khoanh tay xem màn kịch hay, dường như chẳng có ý giúp cô giải thích gì cả. Buông một tiếng thở dài, Ngụy Nhất định để phần ăn của Trâu Tướng Quân lại đó rồi đi chỗ khác. Phần ăn của cô và của anh giống hệt nhau, một bát cháo ngô, một chiếc quẩy. Cô còn đặc biệt mua thêm cho anh một chiếc bánh bao nhân thịt Khi Ngụy Nhất đưa tay lên bê bát cháo ngô, định đặt xuống mặt bàn, nhóm bốn cô gái sành điệu liền nhìn cô đầy kinh ngạc, rồi lại quay sang nhìn Trâu Tướng Quân, thấy anh! không có phản ứng gì, trong lòng đã hiểu rõ, thầm đoán rằng Ngụy Nhất chắc chắn là con gái của một cô bán hàng nào đó ở căng tin, nên thần thái và điệu bộ của bốn cô lại như ban đầu.

Ngụy Nhất đặt đồ ăn xuống, liếc nhìn Trâu Tướng Quân một cái, thấy anh vẫn không nói gì, đôi môi nhỏ của cô khẽ cong lên, quay người định đi tìm bàn khác. Động tác chu môi quay người của Ngụy Nhất trông thật phóng khoáng, chỉ có điều sự phóng khoáng đó hơi quá đà, cú quay người quá nhanh, vô tình đá phải mu bàn chân của cô gái sành điệu B, loạng choạng, bát cháo ngô còn lại trên tay sóng ra ngoài, rớt một chút lên cánh tay của cô gái sành điệu C.

Ngụy Nhất hoảng hốt, vội giúp cô ta lau sạch vết bẩn nói: “Xin lỗi! Tôi không cố ý!”.

Cô gái sành điệu C kia cảm thấy mất mặt trước anh chàng đẹp trai, lại bị chỗ cháo nóng rơi vào bỏng rát, cơn giận dữ bốc cao, đập bàn bực bội: “Đồ thối tha kia, mày cố ý phải không? Thích làm xấu mặt tao hả?”.

Nhóm bốn cô gái sành điệu này thường ngày đã quen lộng hành ngang dọc trong trường rồi, đám nam sinh không thèm đế ý tới, còn những nữ sinh thì nhìn họ với ánh mắt coi thường, tất cả đều không muốn gây mâu thuẫn với loại người này. Mà bốn người bọn họ cũng thuộc tip người luôn lo sợ thiên hạ yên bình, vừa thấy có màn kịch hay, ba người còn lại lập tức đứng lên hùa vào theo.

“Tôi đã nói xin lỗi rồi mà!”, Ngụy Nhất thây đối phương không hề hiểu lý lẽ chút nào, cũng có phần bực tức.

“Xin lỗi thì có tác dụng khỉ gì? Tao thưởng cho mày một cái tát, xem mày còn dám nói xin lỗi nữa hay không?”

Nói xong, cánh tay phải của cô gái sành điệu C kia đã nhanh chóng giơ cao lên.

Hai tay Ngụy Nhất còn đang bê bát cháo, cô nhắm mắt, nghiêng đầu né tránh theo phản xạ, đợi mãi mà vẫn không thấy bất kỳ một cảm giác đau đớn nào. Trong giây lát, một tiếng kêu cầu khẩn vang lên bên tai: “Á... Đau quá! Buông em ra...”. Ngụy Nhất mở mắt ra nhìn, Trâu Tướng Quân vẫn ngồi yên trên ghế, bàn tay phải của anh đang nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của cô gái sành điệu C, sắc mặt không hề thay đổi.

“Buông em ra, buông em ra!” Cô gái sành điệu C vẫn đang cố gắng giãy giụa một cách tuyệt vọng, đau tới nỗi mắt đã ngân ngấn nước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc