Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 42

Tác giả: Tào Đình

Trâu Tướng Quân buồn rầu thất vọng

Một năm nhanh chóng trôi đi.

Ngụy Nhất không thay đổi gì nhiều, vẫn là một cô bé ngốc nghếch chưa qua nổi kỳ thi tiếng Anh cấp bốn.

Ngụy Nhất đã là sinh viên năm thứ ba rồi. Độ tuổi hai mươi càng khiến cô trở nên trẻ trung, hấp dẫn. Ở trường, cô vẫn là người sống kép kín, nội tâm, lặng lẽ, không nói nhiều, mọi tâm trí đều được cất giấu thật kỹ trong lòng.

Nhưng, ít nói cũng có điểm tốt, những người ít nói thường khá thần bí. Ngụy Nhất đã là sinh viên năm thứ ba, vì ít nói, các em khóa dưới vừa có thái độ hiếu kỳ vừa rất tôn trọng cô, điều này khiến Ngụy Nhất có thêm chút uy tín.

Trâu Tướng Quân thường xuyên tới trường tìm cô. Anh vẫn khiêm nhường lái chiếc Volk­swa­gen, dường như không gây thêm sự chú ý nào cho đám sinh viên trong trường. Những người biết Ngụy Nhất đã có vị hôn phu cực kỳ ít, những nam sinh thổ lộ tình cảm với cô lại nhiều hơn tưởng tượng. Mọi người đều cảm thấy Ngụy Nhất gần gũi dễ thương, tính tình hòa nhã, khuôn mặt trắng trẻo hay cười, không giống như đám con gái có chút nhan sắc nhưng kiêu ngạo trong trường, cô nào cô nấy đều sở hữu những ánh mắt sắc lạnh như dao. Ngụy Nhất tính tình dịu dàng, khi từ chối người khác cũng dịu dàng như vậy, ban đầu là ánh mắt lo sợ vì được yêu chiều, sau đó là khuôn mặt đầy áy náy và một giọng nói nhỏ nhẹ: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi bạn, mình không thể đón nhận tình cảm đó được!”. Vậy là, mặc dù bị từ chối, phái mạnh cũng cảm thấy như vừa được tắm gội trong gió xuân, càng thất bại lại càng mạnh mẽ.

Những âm hồn tiểu quỷ mãi không tan biến đó luôn khiến Trâu Tướng Quân không thoải mái, anh thấy Ngụy Nhất cứ nhắn tin đi nhắn tin lại với những người đang theo đuổi mình, trong bụng đầy một bồ tức giận: “Em có thể không cho lũ chó sói đói khát, thèm nhỏ dãi đó số điện thoại nữa được không?”.

Ngụy Nhất nói một cách vô tội: “Họ xin số điện thoại từ Nguyệt Nguyệt đấy chứ!”.

“Vậy em có thể chọn cách không trả lời tin nhắn nữa!”

Ngụy Nhất chóp chớp mắt: “... Làm như thế thì người ta sẽ rất đau lòng”.

Trâu Tướng Quân gõ mạnh vào cái đầu đang giả bộ mơ màng của cô, sa sầm nét mặt hét lên: “Không được phép trả lời!”.

Ngụy Nhất ôm lấy trán, ngước đôi mắt đáng thương ngây thơ như chú nai con lên, luôn miệng kêu đau.

Trâu Tướng Quân nhủ thầm trong bụng, chỉ có người khác là lọt được vào trái tim của em, còn anh, anh đau lòng lắm em có biết không.

Thực ra, mấy đối thủ choai choai, lông cánh còn chưa mọc đủ đó không đáng để Trâu Tướng Quân phải nhọc công suy nghĩ, anh cũng không rỗi rãi đến mức đi ghen tị với mấy cậu bé mới chỉ hai mươi tuổi đầu. Nhưng gần đây, trong đám các chàng trai theo đuổi Ngụy Nhất, có một nhân vật rất nổi trội, nhân vật này đã làm thay đổi cả ý thức đánh ghen của Trâu Tướng Quân.

Ngụy Nhất quen Cát Thừa Hựu trong lúc chạy thể dục buổi sáng. Cô chạy theo vòng tròn nhỏ, còn Cát Thừa Hựu men theo vòng tròn lớn nhất trên sân vận động.

Đây là hình thức luyện tập được cô duy trì trong suốt hai năm liền, nó giúp sức khỏe của Ngụy Nhất khá lên nhiều. Ban đầu, Cát Thừa Hựu cũng không chú ý nhiều tới Ngụy Nhất, hai người cứ ai chạy đường của người nấy trong suốt một năm, mãi sau này mới dần để ý tới đối phương. Hóa ra, trong mỗi buổi bình minh, còn có một người nữa cũng mồ hôi đầm đìa như mình, cùng hưởng thụ sự hưng phấn do luyện tập mang lại. Phần lớn các chàng trai trẻ tuổi đều có một trái tim dễ rung động, trong trái tim của Cát Thừa Hựu, đó cũng được coi là một việc vô cùng lãng mạn, đủ làm rung động lòng người rồi.

Sau đó, khi đã quen mặt, cũng không biết ai có ý định trước, gật đầu mỉm cười chào khi hai người chạy ngay sát bên nhau.

Cuối cùng, cả hai đều cảm thấy khuôn viên trường như nhỏ lại, ở đâu cũng có thể gặp nhau. Một lần, họ gặp nhau ở nhà ăn, Cát Thừa Hựu lần đầu tiên chủ động chào Ngụy Nhất, cười nói: “Tan học rồi à?”.

“Ừm.”

“Để tớ xếp hàng giúp cậu nhé, cậu ăn gì?”

“Á! Không cần đâu!”

“Không sao, cậu mau đi lấy chỗ ngồi đi.”

Cát Thừa Hựu đón lấy hộp cơm màu xanh nhạt có in hình chú gấu nhỏ trên nắp hộp của Ngụy Nhất, giọng điệu dịu dàng nhưng ẩn giấu trong đó là một áp lực rất lớn.

Ngụy Nhất vốn bản tính hiền lành, cũng không phản kháng gì, lập tức đi kiếm chỗ ngồi.

“Cậu tên là Ngụy Nhất đúng không?” Cát Thừa Hựu ngồi xuống phía đối diện, xúc một thìa cơm to đưa vào miệng, nở một nụ cười thật cởi mở.

“Ừm? Sao cậu biết?”, Ngụy Nhất hỏi.

Cát Thừa Hựu không trả lời câu hỏi một cách rõ ràng, trong tâm trí cậu còn đang mải nhớ về hình ảnh sinh động, tràn đầy sức sống của Ngụy Nhất cùng mái tóc đuôi gà trẻ trung, lắc qua lắc lại trong mỗi bước chạy hằng sáng.

“Cậu thử đoán xem?”

Bắt gặp cái nhìn chăm chú từ đôi mắt hai mí xinh đẹp kia, Ngụy Nhất hơi lúng túng, cảm giác sau lưng nóng ran, cô liền cúi đầu xuống lặng lẽ ăn cơm.

“Tớ học năm thứ hai, khoa Tin học, kém cậu một khóa.” Cát Thừa Hựu không hề để ý tới vẻ trầm lặng của Ngụy Nhất, thao thao bất tuyệt, “Nhưng, xem ra, cậu còn nhỏ tuổi hơn tớ nhiều”.

“Ờ” Khuyết điểm lớn nhất của Ngụy Nhất là không biết cách gi­ao lưu với những người lạ mặt.

“Sau này, nếu máy tính của cậu bị hỏng thì lúc nào cũng có thể đến tìm tớ.”

“Ừm.”

“Vậy cậu cho tớ số điện thoại nhé!”

“Á?”

“Để tiện cho việc tớ sửa máy tính giúp cậu mà!”

Ngụy Nhất cắn vào chiếc thìa, trợn tròn mắt, lắp ba lắp bắp, "Nhưng... máy tính của tớ không hỏng...”

“Rồi cũng sẽ hỏng thôi! Phòng xa vẫn hơn mà!”

Vậy là, số điện thoại của Ngụy Nhất đã bị đánh lừa để lấy đi như vậy.

Cát Thừa Hựu ăn rất nhanh, sau khi quét sạch mọi thứ, cậu vẫy tay gọi mấy anh bạn cùng đi. Nghĩ một lát, cậu quay lại gọi vào số điện thoại của Ngụy Nhất, nói cô lưu số của mình vào.

“Ờ”, Ngụy Nhất cứ ngồi ngây ra.

Ở trường, Cát Thừa Hựu cũng là một nhân vật có thể làm mưa làm gió, cũng giống như tất cả các sinh viên khác, trẻ trung, mạnh mẽ, sôi nổi, thêm vào đó là diện mạo hơn người, làn da trắng đến nỗi con gái cũng phát thèm, mái tóc rối màu vàng nhạt thả xuống tự nhiên, càng tôn vẻ tuấn tú phi phàm của cậu. Cát Thừa Hựu rất được các bạn nữ quý mến. Thời trung học, cậu từng tham gia luyện tập chạy đường dài, là vận động viên bậc Hai cấp Quốc gia, khi tham dự kỳ thi đại học, môn thể dục cũng được cộng thêm điểm, mỗi lần nhà trường tổ chức hoạt động thể thao, đều không thể vắng mặt Cát Thừa Hựu. Phái đẹp vốn đã không có cảm tình và năng khiếu với hai môn Tin học và Thể dục, vì vậy, hai sở trường này của cậu đều chiếm ưu thế. Biết hát, biết chơi đàn ghi ta, nhân duyên của cậu ở trong trường cũng không đến nỗi tồi. Chỉ cần cậu mặc bộ đồ thể thao, đứng dưới ánh mặt trời là có thể nhận được vô số sóng mắt đưa tình và sô cô la của hàng loạt nữ sinh si tình trong trường. Trong mười sinh viên nữ thì có tới chín cô rưỡi đã từng thầm thì dò hỏi thông tin về cậu.

Cát Thừa Hựu nở nụ cười đầy mê hoặc, nói một câu tạm biệt rồi đi luôn.

Ngụy Nhất mơ màng một lát, cũng may, cô là nữ sinh không biết gì về đại danh của cậu ấy. Nhìn vào dãy số hiện trên màn hình điện thoại, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cô cũng đánh được bốn chữ tập chạy buổi sáng vào danh bạ những người cần liên lạc.

Ba cô bạn cùng phòng đến nhà ăn hơi muộn một chút, khi họ vừa bước vào, chỉ nhìn thấy chàng hoàng tử họ Cát đang chào tạm biệt Ngụy Nhất. Cả bọn chạy bổ tới, Nguyệt Nguyệt - đại ca của phòng là kích động nhất: “Nhất Nhất, cậu cũng quen với cậu Cát đó sao?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc