Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 102

Tác giả: Tào Đình

Thế giới thì nhỏ mà A Lí lại rất rộng lớn.

Ngụy Nhất từ khi phát hiện ra tung tích của Trâu Tướng Quân, cô giống như người vừa tìm thấy chút ánh sáng le lói dưới đường hầm tăm tối.

Cô gọi điện xin nghỉ việc, nghiến răng chịu đựng những tia tử ngoại gay gắt và độ chênh lệch nhiệt độ lớn của A Lí, quyết định ở lại dài ngày. Cô biết Trâu Tướng Quân đang ở đây, sẽ có ngày, cô có thể được gặp lại anh. Cát Thừa Hựu vốn muốn ở lại cùng nhưng Ngụy Nhất kiên quyết từ chối. Ngụy Nhất nói rõ rằng: “Đời này kiếp này, tớ đã và sẽ mãi là vợ của Trâu Tướng Quân”.

Cát Thừa Hựu vẫn còn sự nghiệp và gia đình của mình, cậu đành căn dặn Ngụy Nhất tỉ mỉ, ở lại với cô thêm hai ngày rồi một mình ra về.

Thành phố A Lí mặc dù không rộng lớn nhưng số dân ngoại lai lại rất nhiều và phức tạp, muốn tìm một người đang mai danh ẩn tích, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Ngụy Nhất thuê căn nhà bình thường do một cán bộ ủy ban địa phương trước đây để lại, cũng có đủ sân vườn, Ngụy Nhất đã trồng hoa hướng dương ở đó. Hoàn toàn không thể ngờ rằng, ở mảnh đất điều kiện tự nhiên khắc nghiệt như A Lí này mà những cây hoa hướng dương của cô lại nở đẹp như thế.

Ngoài sự cô đơn, những đêm tối lạnh tới âm ba mươi độ, bầu không khí thiếu oxy khiến người ta cảm thấy mệt mỏi mỗi khi đi đường, bếp lửa luôn bị tắt, phải thổi đến nỗi cả nhà đầy khói, điều kiện điện nước cung cấp cho cuộc sống thường ngày hơi phức tạp một chút, việc tắm rửa không được thoải mái thuận tiện… ngoài tất cả những điều đó, Ngụy Nhất lại sống thoải mái hơn bất cứ giây phút nào của năm năm về trước. Bởi cô biết rằng, cô và Trâu Tướng Quân đang cùng sống dưới một bầu trời, có thể giờ này anh ấy đang ngồi trong một quán trà nào đó gần đây, nhàn hạ ngồi uống trà bơ, thưởng thức rượu Thanh Khoa.

Cổng vào sân nhỏ trong nhà cô là một tấm gỗ, ngày nào Ngụy Nhất cũng dùng phần trắng viết ngày tháng và mấy dòng chữ lên đó. Ví dụ như: Ngày Hai mươi ba tháng Mười một, em đã đợi anh ở đây đến ngày thứ bốn mươi sau rồi, em biết hôm nay anh sẽ đến. Quân, hãy gõ cửa nhà của Ngụy Tiểu Trư được không?

Ngày nào cũng vậy.

Thời gian một năm lại thấm thoát trôi qua.

Từ lúc nào không hay biết, Ngụy Nhất đã quen với việc mặt trời ở A Lí phải tới mười giờ đêm mới lặn, đã học được cách nhóm bếp lửa, bấm đốt thời gian dùng điện lấy nước, đã học nói được câu chúc phúc của một chú hàng xóm, người đã nuôi một con cáo trong nhà. Đôi bàn tay mềm mại, non nớt vì thường xuyên phải xách nước đã xuất hiện những vết chai mờ. Bản thân cô cũng đen và gầy hơn, hai má đã trờ nên ửng đỏ như những cặp má của các cô gái trên cao nguyên, không còn dáng vẻ của một cô bé yêu kiều, yếu ớt, xinh đẹp vô ngần nữa.

Mùa đông đến rồi, mùa đông ở A Lí vô cùng khắc nghiệt. Những vị quan chức và khách du lịch đều bặt vô âm tín, toàn bộ đều quay trở về nội địa để trú đông. Công việc kinh doanh của các cửa hiệu hai bên đường càng ngày càng trở nên ế ẩm, ngoài phố chỉ còn lưu lại một vài người dân bản địa, mái tóc dầy đầu được ôm gọn bởi một chiếc mũ lông dày cộm, khuôn mặt đen đúa với đôi má ửng hồng, mỗi khi họ cười, để lộ hàm răng trắng, vô cùng hồn hậu.

Ngụy Nhất vốn rất sợ lạnh, vào ngày mùa đông lạnh tới âm mấy chục độ, tối nào cô cũng nằm trên giường, cứng đờ như xác ૮ɦếƭ. Cô mua một cái chăn điện, bật ở mức nóng nhất mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Càng khô nóng, da dẽ lại bắt đầu bong tróc. Ngụy Nhất không hề có ý định quay trờ vể nội địa, dần thấy yêu thích vùng cao nguyên trong lành này. Cô nuôi một chú chó xù, đặt tên là Quân Quân. Chú chó không hiếu động chút nào, cử chỉ, hành động thờ ơ, lạnh nhạt với cả chủ nhân của nó. Nó có chút tính cách giống Trâu Tướng Quân. Dưới sự chăm sóc của Ngụy Nhất, chú chó miệng nhọn má hóp, vô cùng xấu ví. Nhưng Ngụy Nhất không chê nó xấu, ngày nào cô cũng ôm nó vào lòng, khẽ khàng vuốt ve bộ lông, luôn miệng gọi Quân Quân và coi nó như đứa con bé bỏng của mình. Có thêm chú chó bầu bạn, mùa đông ở A Lí cũng đỡ khắc nghiệt đi phần nào.

Cuối mùa đông, ánh mặt trời le lói xuất hiện, nhiệt độ cũng tăng dần, một trận tuyết lớn lại rơi xuống. Mùa đông ở A Lí rất lạnh nhưng khí hậu lại khô khan, không có mưa tuyết. Trận tuyết này có thể coi như một kỳ tích.

Quân Quân lần đầu tiên được nhìn thấy tuyết, nó vô cùng hứng khởi, cứ cuống quýt sủa loạn xạ trong sân suốt sáng. Ở thành phố B, năm nào cũng có tuyết, vì vậy, khi nhìn thấy mặt đất phủ đầy tuyết, Ngụy Nhất lại điềm tĩnh hơn Quân Quân nhiều. Đi ra khỏi cửa, đang định cầm phần trắng viết ngày tháng lên cửa như mọi khi, bỗng cô giật nãy mình vì những đấu vết mơ hồ trên đó, máu nóng toàn thân dồn hết về trái tim, trái tim cô bị kích động đến nỗi cứ đập liên hồi.

Ban đầu, Ngụy Nhất còn nghĩ rằng có thể là do đứa trẻ con nhà ai đó ngịch ngợn, xóa nhòa những dòng chữ viết bằng phấn của cô trên bảng. Sau khi nhìn kỹ lại, những vết nhòa đó lại vừa hay chỉ rơi vào ba chữ “Ngụy Tiểu Trư”. Có thể tưởng tượng được rằng, người đến đã đứng ở đây, đã vuốt ve rât lâu, rất khẽ khàng lên ba chữ “Ngụy Tiểu Trư” đó. Ngụy Nhất tưởng tượng rằng, người đến từng nhìn những dòng chữ trên cửa, trong ánh mắt còn mang theo sự yêu chiều không thể nào dập tắt. Ngụy Nhất vội đuổi theo dấu chân in trên tuyết nhưng dấu chân bị người đó cố ý che lấp đi, bị mất dấu giữa đường. Ngụy Nhất vô cùng sung sướng, xúc động đến nỗi khó có thể diễn ta thành lời, cô ôm lấy chú chó nhỏ Quân Quân, hôn lấy hôn để, luôn miệng nói: “Quân Quân, bố của mày vừa đến đây, mày cứ sủa lên như vậy, chắc là đã đánh hơi được mùi của bố đúng không?”. Sau đó, cô lại tự nói với mình: “Chắc anh cũng còn nhớ em phải không? Cũng giống như em vẫn đang nhớ tới anh vậy”. Một lát sau, tiện tay đưa lên vuốt mặt một cái, bàn tay cô ướt đẫm.

Từ đó về sau, mỗi buổi sáng sớm, khi ánh mai đầu tiên vừa ló dạng, trong thời khắc tươi đẹp nhất của một ngàu, Quân Quân đều hướng về phía cổng sủa inh ỏi không ngớt. Ngụy Nhất biết, có người đứng sau cánh cửa gỗ kia, lặng lẽ quan sát nhưng không lộ diện. Đến khi cô đuổi theo, người đó lại biến mất không chút dấu vết.

Sau đó, vào một ngày, Ngụy Nhất ra khỏi cửa, từ rất sớm, nấp vào một chỗ để có thể quan sát được cổng nhà mình, ánh mắt sáng bừng nhìn về phía cổng, không hề chớp mắt. Không lâu sau, một người đàn ông cao lớn quả nhiên đã xuất hiện trước cổng, đúng như trong tưởng tượng của cô, anh khẽ vuốt dòng tên viết trên cánh cửa một hồi, lại áp sát mặt vào đó, dường như có thể cảm nhận được sự ấm áp của cô, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.

Nước mắt Ngụy Nhất trong phút chốc lại tuông rơi, cô từ từ tiến lại gần.

Đến khi người đàn ông phát hiện ra Ngụy Nhất thì cô đã xuất hiện ngay sau lưng anh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai phá tan giây phút hai ánh mắt hòa hợp đó. Sáu năm cách biệt, dường như mới chỉ một ngày dường như tối qua lúc chia tay, mới nói với nhau câu chúc ngủ ngon dường như khi tỉnh dậy, anh đã đứng trước mặt cô, chưa từng rời xa.

Ngụy Nhất toàn thân run rẩy, không biết phải nói câu gì. Một đôi mắt sáng dập dềnh sóng, không hề khác biệt so với ngày đầu tiên khi anh biết cô. Cuối cùng, vẫn là người đàn ông phải tránh ánh mắt sang hướng khác trước cái nhìn chăm chú, mãnh liệt của Ngụy Nhất. Anh hạ giọng hỏi: “Sao không quay về đi?”.

Ngụy Nhất không trả lời, hít một hơi thật sâu, dùng sức mạnh lớn nhất trong cuộc đời, cô nhào vào lòng anh, hét vang lên: “Chồng!”.

Trâu Tướng Quân không hề động đậy, cứ để cô ôm, mặc kệ cho mái đầu cô dụi sâu vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình.

“Chồng! Chồng ơi!”, Ngụy Nhất luôn miệng gọi, bất khóc thổn thức.

“Hỏi em đấy! Sao không quay về đi?”

“Chồng ơi… anh không cần em nữa sao?”

Trâu Tướng Quân không thể kìm nèn được nữa, ôm chấm lấy Ngụy Nhất trong vòng tay, ép chặt mái đầu cô vào cơ thể mình, anh cúi người xuống, hôn lên đôi môi đã khiến anh ngày đêm mong nhớ đó, mạnh mẽ và dữ dội.

Mùi vị trong khoang miệng đó, sáu năm không hề thay đồi, giống hệt như trong mơ.

Mùa xuân ở A Lí, chưa từng có ngày nào tươi đẹp như giây phút này.

Hai người đứng trong buổi sớm mai của tiết trời mùa xuân ở A Lí, mặt trời đã lên cao, tỏa những tia nắng dịu dàng, gió sớm mai khẽ thổi, lướt qua cơ thể của hai người, nhẹ nhàng và vô cùng tươi đẹp.

Chú chó nhỏ Quân Quân đứng dưới chân, cứ chạy lòng vòng quanh hai người, không ngừng hít hít vào ống quần của Trâu Tướng Quân, chú chó nhỏ bản tính lạnh lùng, lại rất biết điều, biết mình là khách, còn chủ nhân đã tới, nó cố gắng hết sức tỏ ý vui mừng, vẫy vẫy đuôi nịnh bợ.

Trời đất dường như đã ngừng mọi chuyển động, không gian yên lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng răng môi của những người yêu nhau đang vui quá mà rợi lệ, tiếng trái tim đập thổn thức khiến người ta vui sướng vô ngần.

“Sao không quay về đi?”, kết thúc nụ hôn, đôi mắt Trâu Tướng Quân dịu dàng, anh ngẳng đầu lên, nhìn sâu vào mắt của Ngụy Nhất và nói.

“Anh ở đâu, em sẽ ở đó. Nếu anh thích nơi này, em sẽ ở đây với anh suốt đời. Nếu anh không đuổi em đi, em sẽ không đi!”. Ngụy Nhất vừa khóc vừa cười, tâm trạng khó có thể bình tĩnh lại được.

Trâu Tướng Quân vô cùng xúc động, cúi đầu xuống lại hôn tiếp, lưu luyến không rời. Dần dần, nỗi nhớ nhung suốt sáu năm, trong nụ hôn sâu lúc ấy đã chuyển thành nỗi khát khao Dụς ∀ọηg mãnh liệt, như mây mù cuộn dân, dồn dập thúc ép.

Ngụy Nhất nhìn đôi mắt ngày càng sâu thẳm của Trâu Tướng Quân, ham muốn quen thuộc đó khiến cô rơi nước mắt, đôi tay chủ động vòng qua cổ Trâu Tướng Quân, khẽ thì thào: “Chồng ơi, chúng mình sẽ không bao giờ xa rời nhau nữa nhé!”.

Trâu Tướng Quân không còn kiêng dè gì nữa, vòng tay ôm eo của Ngụy Nhất, bế bổng cô lên, sải từng bước vào nhà.

Quân Quân lon ton chạy theo sau, cũng muốn vào trong nhà nhưng lại bị Trâu Tướng Quân quay người đóng chặt cửa lại, để nó gắt sủa phản đối ầm ĩ.

Ngụy Nhất vội nói: “Cứ để nó vào đi, nó là con trai của anh đấy!”.

Cặp lông mày rậm của Trâu Tướng Quân nhíu lại: “Ai lại có cái giống xấu xí đến như vậy cơ chứ!”. Nói rồi, anh dịu dàng đặt Ngụy Nhất lên giường, cơ thể anh cũng lập tức đè lên người cô.

Một trân mây mưa cuồng nhiệt, tưới đẫm thân thể đang khô cháy của hai người.

Sau trận mây mưa, Trâu Tướng Quân ôm Ngụy Nhất, anh cứ ngỡ mình đang nằm mơ.

Trâu Tướng Quân nhìn Ngụy Nhất, chân thành nói: “Tiểu Trư, cơ thể em vẫn đẹp như ngày xưa”.

“Còn anh có chút thay đổi rồi”, Ngụy Nhất nghiêm túc nói.

Thần sắc của Trâu Tướng Quân trở nên ảm đạm nói: “Anh đã già rồi sao?”.

“Râu của anh dài và rậm quá! Cọ vào người em làm em rất ngứa! Lần cạo râu trước chắc là từ Bắc Kinh tổ chức thế vận hội rồi! Chồng à, lần sau, trước khi hôn em, em có thể xin phép được đích thân cạo râu cho anh không?”, Ngụy Nhất vòng tay qua cổ Trâu Tướng Quân, tinh ngịch nói, nói xong lại cười hì hì.

Trâu Tướng Quân xấu hổ quá đâm ra nổi giận, lật người lại nằm đè lên cô.

Lại một trận mây mưa hạnh phúc.

Hai người hòa hợp đến mức giống như chưa hề xa cách trong mấy năm vừa rồi, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ý của nhau, chỉ cầm một rung động nhẹ cũng khiến đối phương vô cùng hưng phấn.

Hôm đó là ban ngày, ánh mặt trời diễm lệ. Trâu Tướng Quân ôm Ngụy Nhất, giống như một thiếu niên mới lần đầu được nếm thử trái cấm, cứ lần lượt chiếm hữu từng phần trên cơ thể Ngụy Nhất. Còn Ngụy Nhất, lúc thì mềm mại như nước, lăn qua lăn lại, dịu dàng uyển chuyển, lúc lại như lửa, cuồng nhiệt chân thành, xúc động dào dạt. Trong giây phút ấy, anh chỉ muốn hòa tan hai cơ thể, chỉ muốn được gắn chặt với cô, không bao giờ tách rời…

Cảm giác mãn nguyện cứ bùng cháy lên ấy, trước đây, chưa bao giờ anh cảm nhận được.

Hai người giống như hai con cá lớn màu trắng, quấn quýt lấy nhau trong buổi sáng sớm thơm mát, đầy sương khói của A Lí, những tiếng ՐêՈ Րỉ đầy mê hoặc của Ngụy Nhất, cứ trỗi dậy trong hơi thở hổn hển, gấp gáp của Trâu Tướng Quân.

Sau cảm xúc mạnh, Trâu Tướng Quân nhìn thẳng vào mắt Ngụy Nhất: “Tiểu Trư, nói em yêu anh đi!”

“Không cần…” Ba chữ đó, Ngụy Nhất không thể thốt nên lời, “Vậy tại sao anh không nói?”.

“Anh yêu em!” Trâu Tướng Quân nhìn cô.

Ngụy Nhất không ngờ anh lại có thể nói ra một cách thẳng thắn như vậy, cô sững sờ rồi lại ngốc ngếch hỏi: “Tại sao lại yêu em? Em lại chẳng có gì xuất sắc cả!”.

Trâu Tướng Quân không ngờ cô lại hỏi thế, anh mỉm cười, nói: “Anh không yêu mù tạt mà chỉ thích cháo gạo trắng!”.

Giữa những người yêu nhau, thường thích nói chuyện một cách ướƭ áƭ, đầy cảm hứng, Ngụy Nhất cũng không nằm ngoài số đó. Cô không chịu buông tha, cứ bám lấy Trâu Tướng Quân hỏi: “Nói đi! Nói đi mà! Tại sao lại yêu em? Em không xinh đẹp như chị, người cũng chẳng cao, đầu ốc ngốc ngếch, đã không thực dụng lại chẳng có nét quyến rũ của phụ nữ, càng không thướt tha yểu điệu, lại còn suốt ngày gây chuyện, gây phiền phức cho anh, đôi khi, ngay cả em cũng cảm thấy mình không xứng với anh… Rốt cuộc, anh yêu em ở điểm nào cơ chứ!”.

Trâu Tướng Quân chống người nhổm dậy, nhìn ra gió cát sa mạc ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ, mãi lâu sau mới nói: “Anh yêu em, không vì gì cả”. Nói xong, Trâu Tướng Quân tự cảm thấy có phần ủy mị, khẽ hắng giọng một tiếng, quay mặt sang hướng khác.

Anh nói, anh yêu em, không vì gì cả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc