Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 07

Tác giả: Tào Đình

Đến sân bóng rổ ngắm Thượng đế (hạ)

Nguyệt Nguyệt giơ cao điện thoại lên, ngắm nghía mãi bức ảnh trên màn hình rồi ngây người ra cười một mình hồi lâu đầy hưng phấn vì được tiếp xúc thân mật với thiên thần, cô chợt nghĩ ra, tại sao thiên thần lại đích thân đến mời Ngụy Nhất tới xem đấu bóng. Vậy là trí tò mò và máu “buôn dưa lê” lại nổi lên, cô huých cùi trỏ vào Ngụy Nhất: “Không phải chứ! Hai người có quan hệ thế nào? Tại sao Tô Thích lại đích thân đến tìm cậu?”.

Ngụy Nhất ngỡ ngàng trả lời: “Không biết”.

Thực ra, câu hỏi này cũng khiến Nguỵ Nhất phải suy nghĩ. Hôm qua, cô đã nghĩ cả đêm cũng chẳng ra được chút manh mối nào. Nhưng Nguyệt Nguyệt cứ bám riết để hỏi cho ra nhẽ, nếu chưa nghe được một câu trả lời rõ ràng, cậu ấy nhất định không chịu buông tha. Vậy là, sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Ngụy Nhất buông một câu trả lời: “Liệu có phải gọi tới đến giữ quần áo hộ anh ấy chăng?”.

Nguyệt Nguyệt vô cùng kinh ngạc, run rẩy lẩm bẩm: “Chắc là thiên thần đã thấu hiểu nổi vất vả của chúng sinh khi theo đuổi thần tượng nên đã ban ơn biến những nguyện vọng của bọn mình thành hiện thực rồi sao?”.

Mặc dù tính cách của Nguyệt Nguyệt và Ngụy Nhất rất khác nhau nhưng lại có vẻ hợp nhau trong cách giải thích về sự việc này.

Nguyệt Nguyệt vui mừng khôn xiết: “A, nếu quả đúng như vậy, lần sau sẽ đến lượt tớ! Nguyện vọng của tớ sẽ trở thành hiện thực! Tớ thật không uổng công khi sống trên đời này, tớ có ૮ɦếƭ cũng nhắm mắt được rồi!”.

“Nguyện vọng của cậu chẳng phải ban nãy đều đã được thực hiện rồi sao? Hơn nữa lại không chỉ là một nguyện vọng”, Ngụy Nhất không thể không vạch trần sự thật đó.

Câu nói của Ngụy Nhất lại nhằm đúng nỗi đau của Nguyệt Nguyệt, cậu ấy ôm đầu than thở: “Mấy trò xu nịnh như ký tên, chụp ảnh chung... ban nãy đâu phải là phong cách của tớ chứ! Vì chưa có kinh nghiệm, lần đầu tiên được nói chuyện với thiên thần Tô Thích bằng da bằng thịt nên mới khiến tớ luống cuống, không kịp trở tay như vậy”.

Hôm nay là trận thi đấu chính thức giữa đội bóng của Đại học S và Đại học B. Khán đài thi đấu đã chật cứng khán giả, thậm chí còn có cả phóng viên tới tác nghiệp. Hai cô bạn đang ở trong ký túc xá, sau khi nhận được điện thoại của Nguyệt Nguyệt cũng vội vội vàng vàng lao tới. Mặc dù tới muộn, nhưng vì có Tô Thích là “người nhà” nên vẫn được ngồi ở vị trí đẹp ngay mấy hàng ghế đầu tiên.

Ba cô bạn cùng phòng ký túc ỷ thế quen biết Tô Thích, dương dương tự đắc, bừng bừng khí thế. Các cô luôn miệng cắn hạt dưa tanh tách, khẩu hiệu cổ vũ cũng thật hào hùng: “Tô Thích, Tô Thích chúng em yêu anh, Đại học S, Đại học S, vô địch”.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, khí thế cổ vũ của hai trường đã vô cùng cuồng nhiệt.

Tô Thích kéo Ngụy Nhất vào một góc trong sân thi đấu, lịch sự ϲởí áօ khoác, áo len, quần dài, chỉ mặc mỗi trang phục thi đấu màu xanh trắng. Rồi anh dúi đống quần áo đó vào tay Ngụy Nhất, sau đó chỉ sang chiếc ghế dài ở bên cạnh, nói: “Khi nào bắt đầu trận đấu thì em đến ngồi ở đó”.

Ngụy Nhất nhìn theo hướng chỉ tay của Tô Thích, thấy một nhóm các cầu thủ dự bị cũng đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

Ánh mắt của Tô Thích dịu dàng nhưng kiên quyết, Ngụy Nhất phải nhất nhất nghe theo sự chỉ bảo đó.

Vậy là cô nhận lấy đống quần áo, ôm gọn chúng trong lòng. Không khí căng thẳng quanh sàn thi đấu khiến Ngụy Nhất cảm thấy lo lắng một cách vô cớ: Tô Thích năm nay đã hai mươi bảy tuổi, tuổi tác cao như vậy, (trong tư tưởng của Ngụy Nhất, độ tuổi đó đã được xếp vào hàng cao tuổi), lúc này sao có thể chống chọi lại được với đám nam sinh cường tráng đang độ tuổi mới lớn kia! Nếu cứ ép bản thân phải chạy chạy nhảy nhảy, ngộ nhỡ ngã gãy chân gãy tay thì ai đỡ nổi đây. Nghĩ tới đó, cô bỗng cảm thấy buồn hơn.

Từ khi vào học ở Đại học S, Tô Thích đã rất được phái đẹp ái mộ nhưng chưa hề tỏ thái độ thân mật với bất kỳ cô gái nào. Khi đó, mọi người đều có chút lo lắng về giới tính của Tô Thích. Vài năm sau, thấy Tô Thích cũng không qua lại thân mật với bất kỳ nam sinh nào, lại không ngừng lo lắng cho quá trình điều phối hoóc môn của anh.

Tô Thích là một nhân vật thần kỳ có thể làm mưa làm gió ở Đại học S, liên tục bảo vệ được ngôi vị đầu trong bảng xếp hạng thần tượng của trường. Những nhân vật thần tượng như vậy luôn nhận được sự chú ý đặc biệt của tất cả mọi người.

Trong khuôn viên trường đại học với trình độ “buôn dưa lê” vào bậc nhất này, nếu một thần tượng không gây chuyện om sòm, không khiến vài nam thanh nữ tú phải nhảy xuống hồ hay cắt cổ tay tự tử, thì thần tượng đó sẽ được mọi người vô cùng khâm phục.

Vậy là, đối với thần tượng không xứng ngôi này, đám săn tin trong trường chỉ có thể tận tâm ghi lại số lần Tô Thích thay đổi quần áo, hoặc thói quen ăn uống của anh nhằm an ủi những trái tim cô đơn đang theo đuổi không biết mệt mỏi của đông đảo “thần dân” trong trường.

Vì vậy, chỉ cần nghĩ đến cũng đủ biết, sự xuất hiện của Ngụy Nhất ngày hôm nay đã gây nên một cơn hưng phấn lớn đến như thế nào, đã khiến những trái tim khô héo của vô số người ngưỡng mộ gặp được trận mưa rào sau cơn hạn hán kéo dài.

Tất cả các thành viên trong đội bóng rổ đều rất hiếu kỳ, một cô gái như thế nào mới có thể chế ngự người đàn ông có lượng hoóc môn nam thiếu hụt nhiều như Tô Thích, vậy là họ cứ đổ xô tới vây quanh nhìn nhắm.

“Kỳ lạ quá! Học trưởng Tô đưa bạn gái tới kìa!”

“Cái gì? Học trưởng Tô đưa bạn gái tới á? Quả nhiên không phải đèo bòng bạn trai? Mau tới xem đi!”

“Ôi chao, xin lỗi nhé, nhìn một cái rồi tránh sang bên cạnh đi, phía sau còn một hàng dài đang đợi để xem mặt kia kìa.”

“Nhỏ nhắn, xinh xắn và đáng yêu quá!”

“Học trưởng Tô, bạn gái anh thật biết nghe lời!”

Ai nấy mồm năm miệng mười, xô xô đẩy đẩy, toàn bộ ánh mắt đều dồn cả lên người Ngụy Nhất. Ngụy Nhất sao có thể chống chọi được với tình thế này, chỉ biết cúi đầu xuống thật thấp.

Tô Thích điềm đạm nói: “Chỉ là một cô bé con thôi mà”. Ánh mắt anh lại dịu dàng dừng lại ở mái tóc mượt mà của Ngụy Nhất.

“Thì ra là người giúp việc? Bản lĩnh của học trưởng Tô quả không tồi, việc giữ quần áo cũng có người phụ trách riêng!” Mọi người trêu đùa, mấy tên ngốc thậm chí còn cởi luôn áo khoác ngoài, đưa cho Ngụy Nhất và nói: “Tiện thể giữ luôn hộ tôi nhé!”.

Ngụy Nhất chẳng kịp suy nghĩ gì, khó khăn lắm mới có thể ôm gọn đống quần áo của Tô Thích trong một tay, run rẩy thò nốt tay kia ra, chưa kịp đỡ lấy những chiếc áo khoác mà mấy tên kia đưa tới đã bị Tô Thích khẽ hất tay phản đối: “Đừng để ý tới bọn họ”.

Mọi người đồng loạt kêu lên, nói Tô Thích thật thiên vị.

Tô Thích cũng không buồn giải thích, chỉ tay về phía dãy ghế cạnh sân thi đấu, cúi người xuống nói với Ngụy Nhất: “Qua chỗ đó ngồi, nếu bóng bay tới thì nhớ phải né sang bên đấy”. Sau đó anh quay người, vỗ tay giòn giã, cao giọng dặn dò đám chiến hữu, “Mấy cậu ngồi ở kia, lát nữa nhờ mọi người chú ý một chút, không được đánh cô ấy đâu đấy”.

Một vận động viên dự bị cũng cao giọng hét lên: “Bọn em ngồi ở đây bao nhiêu lâu rồi, chưa bao giờ được Tô học trưởng quan tâm đến đâu đấy! Hôm nay sao vậy nhỉ?”.

“Hôm nay có người đến ngồi ở đây mà!”, một vận động viên dự bị khác cố ý tỏ ra không hiểu.

“Ai đến đây ngồi vậy?”, một nam sinh hét lên.

“Người – trong – mộng – mà!”, mọi người đồng thanh.

Ngụy Nhất vô cùng khâm phục sự phối hợp hài hoà của bọn họ.

Ngoài sự khâm phục ra, những lời nói đó lại khiến cô cảm thấy đắn đo, khuôn mặt nhỏ xinh đang nép sau mớ quần áo của Tô Thích bỗng đỏ lựng lên vì xấu hổ.

Cũng may đang là mùa đông, quần áo của Tô Thích tương đối nhiều và dày, khuôn mặt giấu sau mớ quần áo đó của Ngụy Nhất cũng được che kín, vì vậy, không ai nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ đang đỏ lựng lên của cô.

Quần áo của Tô Thích đầy ắp hương thơm của anh, một mùi hương thật đặc biệt, giống mùi của ánh nắng, sạch sẽ, nhẹ nhàng. Ngụy Nhất ngồi trên chiếc ghế cách sân thi đấu không xa, hai tay ôm đống quần áo của Tô Thích, tim đập loạn xạ, mãi không bình tâm lại được, dường như cô đang ôm chính con người Tô Thích vậy.

An toàn, đáng tin cậy. Trận thi đấu đã bắt đầu được khá lâu rồi nhưng tâm trí của Ngụy Nhất còn đang rất hỗn loạn. Chỉ có thể nghe thấy tiếng hò reo từ khán đài phía trên, tiếng hoan hô, cổ vũ Tô Thích, tiếng quả bóng rổ đập xuống mặt sàn thình thịch thình thịch, tiếng hét gọi của các cầu thủ trên sân, tiếng còi của trọng tài, còn cả tiếng mài sắc nhọn của những đôi giày thể thao trên sàn nhà bóng loáng... dần dần, tầm nhìn cứ dõi theo Tô Thích, không thể tách rời. Mồ hôi túa ra trên cơ thể anh như mưa, điệu bộ của anh khi tranh bóng, ném bóng, nhất là tư thế ném bóng ăn ba điểm... Ngụy Nhất đã lĩnh hội được câu nói của Nguyệt Nguyệt – mau tới sân bóng rổ ngắm Thượng đế.

Đúng vậy, anh chính là Thượng đế, anh cũng chính là thiên thần. Không nơi nào là không thể, không nơi nào không đến. Đó là một cảnh giới ở nơi cao mà vẫn giá lạnh vì cô đơn, cảnh giới mà suốt đời này, Ngụy Nhất cũng không thể đạt đến được và cũng không thể mơ tưởng hão huyền về nó được, nhưng chàng trai đang đứng sừng sững ở đỉnh của cảnh giới đó lại khiến Ngụy Nhất không thể không yêu mến.

Giống như ba cô bạn cùng phòng ký túc, Ngụy Nhất cũng sùng bái Thượng đế một cách điên cuồng. Nhưng cô cũng có điểm không giống với họ. Bởi Thượng đế thi thoảng lại liếc mắt về phía cô một cái, dù rằng đó chỉ là những cú liếc thật nhanh, thoáng qua nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được! Một cảm giác quen thuộc khiến trái tim rạo rực, những giây phút thi thoảng bốn mắt chạm nhau đó đều khiến Ngụy Nhất dấy lên một ảo giác mãnh liệt – cho dù kết quả trận thi đấu như thế nào, cho dù anh có chạy đi chạy lại vòng quanh sân đấu ra sao, cho dù giây phút này anh đang đứng trước mặt hay đã chạy sang phía đối diện, theo mỗi bước chân, trái tim của anh càng tiến gần về cô hơn.

“Người trong mộng mà”, Ngụy Nhất nhớ lại câu nói đó, áp sát mặt vào quần áo của Tô Thích, hạnh phúc ngập tràn trong đôi mắt.

Nhưng, nỗi niềm hạnh phúc như vậy chẳng khác nào cóc ghẻ mơ tưởng được ăn thịt thiên nga, cũng thản nhiên, không hề biết xấu hổ như vậy. Ngụy Nhất định thần lại, cố gắng khống chế nỗi lòng, chuyên tâm giữ quần áo giúp Thượng đế.

Sau khi trận đấu kết thúc, Tô Thích mồ hôi nhễ nhại chạy tới chỗ Ngụy Nhất, ngó nghiêng khắp nơi tìm nước uống. Một cầu thủ trong đội đưa cho chai nước khoáng, anh ngửa cổ lên, tu ừng ực một hơi hết sạch.

Sau khi uống xong, nhìn điệu bộ trợn mắt há miệng ngạc nhiên đầy ngốc nghếch của Ngụy Nhất, Tô Thích không nhịn được, khẽ cốc lên trán cô: “Một cô bé chẳng có tầm nhìn gì cả! Sau này, chuẩn bị đồ uống cho anh cũng là việc của em đấy! Biết chưa?”, một lời trách móc nhưng lại vô cùng dịu dàng, ấm áp.

“Vâng”, Ngụy Nhất còn đang ngất ngây trong nụ cười của thiên thần họ Tô, chưa kịp định thần, đờ đẫn gật đầu một cái.

Một lát sau, thấy Tô Thích chỉ nhìn mình mà không nói gì, cô bèn hỏi: “Anh muốn mặc quần áo phải không?”.

“Bây giờ thì không, anh đang nóng”, anh nghĩ một lát rồi lại trêu cô, “Muốn đi theo giúp anh thay quần áo?”.

Khuôn mặt Ngụy Nhất lại đỏ ửng lên, rồi lại xị mặt xuống tỏ vẻ không hài lòng, thầm nghĩ tại sao miệng lưỡi của cánh đàn ông cũng đều hư hỏng như vậy. Nhưng trong thâm tâm, cô rất thích việc ấy nên cũng không phản kháng lại.

Tô Thích không kìm được, đưa tay xoa xoa đầu cô. Ngụy Nhất cảm thấy một bàn tay to lớn, ấm áp, xuyên qua lớp tóc, мơи тяớи da đầu khiến trái tim cô xao xuyến.

Ngụy Nhất không quen tiếp xúc với người khác giới như vậy, cô nghiêng đầu sang một bên né tránh, nói: “Em và các bạn phải đi mua cơm đây. Quần áo của anh em để ở đây nhé!”. Nói xong, cô định chạy đi luôn.

Tô Thích ngước mắt nhìn về phía khán đài, quả nhiên thấy Nguyệt Nguyệt đang dẫn đầu hai cô bạn khác đứng đợi. Ba cô gái đó thấy anh ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng ngoác miệng ra cười rồi giơ tay vẫy vẫy anh.

“Các em cứ về trước đi, anh và Ngụy Nhất còn có chút việc. Lúc nào rảnh anh sẽ mời mọi người ăn cơm”, Tô Thích cao giọng nói với ba cô gái. Giọng nói đầy mê hoặc đó vang vọng khắp khán phòng, dịu dàng êm ái.

“Dạ!”

“Rõ!”

“Tuân lệnh!”

Ba cô bạn cùng phòng ngay lập tức như bị điện giật, không phân biệt được phương hướng nữa, ngất ngây chen nhau chạy ra ngoài, bỏ mặc một mình Ngụy Nhất ở lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc