Trước Khi Các Vì Sao Đến - Chương 66

Tác giả: Tô Bì Phao Phù

Bình thường Hứa Ấu Nghi ở nhà nhàm chán đều dựa vào người Bạch Ly hoặc Hứa Nhượng để chơi.
Một ngày, Hứa Nhượng vẫn chưa đi làm về, Bạch Ly ở nhà xem phim hoạt hình với cô bé, Hứa Ấu Nghi thích xem các cô gái xinh đẹp biến hình, Bạch Ly tìm kiếm cho cô bé xem.
Những thứ khác Hứa Ấu Nghi đều không thích xem, cô bé chỉ thích xem loại biến hình này.
Hứa Ấu Nghi dựa vào lòng Bạch Ly, cô bé nói: “Mẹ, con muốn chiếc váy công chúa màu hồng phấn kia!”
“Được, bảo bố mua cho con.”
Bạch Ly tiện tay gửi Wechat cho Hứa Nhượng: [A Nhượng, con gái anh nói muốn váy công chúa màu hồng phấn.]
Hứa Nhượng bên kia đang bận, một hồi lâu vẫn chưa nhắn lại, đợi một tập phim hoạt hình hết, Hứa Ấu Nghi quay đầu hỏi Bạch Ly: “Mẹ, bố đồng ý mua cho con không?”
Bạch Ly nhìn chiếc điện thoại không có động tĩnh gì, cô nói: “Bố không nói gì, đoán chừng là không muốn mua váy cho bé ngốc.”
Hứa Ấu Nghi: …
“Sẽ không, bố thương Ấu Nghi nhất, Ấu Nghi muốn cái gì bố đều mua cho!”
Bạch Ly thản nhiên ngước mắt, chỉ vào phòng Hứa Ấu Nghi: “Thế nhưng tuần trước Ấu Nghi mua váy công chúa màu vàng, tuần trước nữa mua màu lam, tuần trước trước nữa mua màu trắng…”
Hứa Ấu Nghi bật người, dùng tay bịt miệng Bạch Ly lại: “Xuỵt!”
“Bởi vì công chúa có rất nhiều váy đẹp nha!” Hứa Ấu Nghi có chút không phục: “Mẹ xem này, lúc người ta biến hình đều cần rất nhiều váy khác nhau, mỗi một lần biến hình váy cũng không giống nhau.”
“Cho nên Ấu Nghi cũng muốn thiệt nhiều, thiệt nhiều váy!”
Cô bé vừa nói, vừa khua tay múa chân, Bạch Ly nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô bé, bất đắc dĩ cười cười.
Bọn họ cũng không quá sủng Hứa Ấu Nghi, thực ra Hứa Ấu Nghi rất ngoan, cũng không đòi bọn họ mua thứ khác, thứ cô bé muốn duy chỉ có váy công chúa.
Đương nhiên bọn họ cũng không tùy tiện mua cho cô bé, biểu hiện ở nhà trẻ của cô bé tốt, bọn họ mới đồng ý mua một cái cho Hứa Ấu Nghi.
“Ấu Nghi sắp đi học tiểu học rồi, vẫn thích mặc váy công chúa như vậy sao?” Bạch Ly hỏi cô bé.
“Đương nhiên rồi, cho dù Ấu Nghi lên tiểu học, trung học, trưởng thành cũng muốn mặc váy công chúa! Không phải tủ quần áo của mẹ cũng có đó sao!”
Bạch Ly hơi sửng sốt, mấy giây sau mới phản ứng được thứ Hứa Ấu Nghi nói là gì.
Là váy cưới của cô, vẫn cất trong tủ quần áo, có một nửa tủ quần áo là để chiếc váy cưới đó.
Trên váy còn có vài thứ do chính tay Hứa Nhượng và Bạch Ly thêu, là thiết kế độc nhất vô nhị của họ, lúc mua váy cưới về, Bạch Ly đã tự mình sửa lại một chút, cô mua rất nhiều nguyên liệu, chuẩn bị sửa lại vài thứ.
Không ngờ lúc đó Hứa Nhượng cũng đến hỗ trợ, căn bản anh chưa làm những chuyện như vậy bao giờ, nhưng vẫn đến giúp cô, không biết khi đó tay Hứa Nhượng phải chịu bao nhiêu phát kim.
Nhớ lại cảm thấy rất buồn cười nhưng cũng thấy cảm động.
Hứa Ấu Nghi vẫn đang nói: “Ấu Nghi muốn váy công chúa đủ màu sắc!”
Bạch Ly xoa xoa đầu cô bé, nói: “Đã biết, con ngoan bố mẹ sẽ mua cho con.”
Nửa giờ sau, Hứa Nhượng mới nhắn lại.
Anh gửi voice chat đến: “Ấu Nghi muốn mua váy mới sao?”
“Đã biết, tối nay dẫn con bé đi, lát nữa tan tầm, anh đứng dưới lầu chờ hai mẹ con.”
Hứa Ấu Nghi nghe thấy giọng Hứa Nhượng, lập tức nhảy nhót, vỗ tay, nói: “Quả nhiên bố thương con nhất!”

Buổi tối dẫn Hứa Ấu Nghi đi mua váy, bọn họ thường xuyên đi nên nhân viên cửa hàng đều quen biết họ.
“Xin chào, lại dẫn tiểu công chúa đến mua váy mới sao?”
Hứa Ấu Nghi và nhân viên cửa hàng vô cùng thân quen, cô bé tự mình chạy vào chọn, cũng không cần Hứa Nhượng và Bạch Ly quan tâm, bọn họ cũng không can thiệp vào việc chọn quần áo của cô bé.
Rất nhiều người lớn cảm thấy thẩm mỹ của trẻ em không tốt, cứ dựa theo thẩm mỹ của mình để mua quần áo cho đứa nhỏ, kết quả mua về đứa nhỏ mặc cũng không thấy vui vẻ.
Bạch Ly cũng hiểu mỗi người có một gu thẩm mỹ riêng, hơn nữa thẩm mỹ của trẻ em và người lớn lại càng không giống nhau, thực ra Bạch Ly cũng muốn bồi dưỡng khiếu thẩm mỹ của con mình từ nhỏ.
Không thể đến cả thứ đứa nhỏ thích, cũng phải áp đặt ý của người lớn.
Hứa Ấu Nghi hoạt bát vào chọn váy, Hứa Nhượng và Bạch Ly đứng đằng sau nhìn, Hứa Nhượng nhẹ nhàng nắm tay cô, nói nhỏ với cô.
“Hôm nay lại ngây người ở nhà với Ấu Nghi cả ngày?”
“Ừ, vẫn rất dính người, nhất định phải bắt em xem cùng con bé.”
Bạch Ly nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Vậy nên bố phải vất vả một chút rồi, ở bên ngoài làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi hai mẹ con.”
Hứa Nhượng cười cười, không đáp lại.
“À, đúng rồi.” Bạch Ly nói tiếp: “Hôm nay, Ấu Nghi nói muốn váy đủ màu sắc, em bỗng nghĩ…”
“Không bằng chúng ta tự làm cho con bé một cái đi?”
“Hả?”
Ngón tay Bạch Ly chọc chọc bàn tay Hứa Nhượng, cô nói: “Thiết kế váy cho con bé.”
“Không phải sắp đến sinh nhật Ấu Nghi rồi sao?”
“Em nghĩ muốn tặng thứ con bé thích.”
“Được.” Hứa Nhượng đồng ý: “Làm như thế nào.”
“Em quen một người bạn thiết kế quần áo, bảo cô ấy thiết kế trước cho chúng ta, sau đó chúng ta tự tay làm theo.”
“Giống váy cưới của em?”
“Ừ, thế nhưng lần này chắc anh sẽ không vụng về nữa đâu đúng không?” Bạch Ly cười, nhìn ngón tay anh: “Hình như em vẫn nhớ đến bộ dáng anh bị kim đâm năm đó.”
Thời gian luôn trôi nhanh hơn so với tưởng tượng của con người, chớp mắt một cái, bọn họ từ những thiếu niên, thiếu nữ ngây ngô đã trở thành như bây giờ, con gái cũng mấy tuổi rồi.
Hứa Ấu Nghi chọn một chiếc váy xòe màu hồng nhạt, mặc lên người, xoay một vòng trước mặt Hứa Nhượng và Bạch Ly, Bạch Ly ngồi xổm xuống sửa sang lại mấy chỗ còn lộn xộn.
“Ấu Nghi của chúng ta rất biết chọn váy.” Bạch Ly dịu dàng nói.
Húa Nhượng cũng xoa xoa đầu cô bé.
“Cảm ơn bố đã mua váy cho Ấu Nghi!” Hứa Ấu Nghi lại nói: “Cảm ơn mẹ đã bảo bố mua váy cho con!”
Hứa Nhượng, Bạch Ly: …
Còn chưa trả tiền đâu, miệng thật ngọt.
Mua váy cho Hứa Ấu Nghi xong, bọn họ ăn cơm ở ngoài, sau đó mới trở về nhà, Bạch Ly và Hứa Ấu Nghi ngồi ghế sau.
Lúc đầu Hứa Ấu Nghi rất vui vẻ nói chuyện cùng bọn họ, cô bé nằm trong иgự¢ Bạch Ly, sờ đến chiếc nhẫn trên tay Bạch Ly.
Cũng không phải lần đầu tiên sờ đến.
Hứa Ấu Nghi bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Đúng rồi mẹ, lúc trước con nhìn thấy trên tay bố và mẹ có thứ gì đó.”
“Hả?”
“Ở ngón trỏ của hai người đó, con còn tưởng bố mẹ vẽ cơ, nhưng sao nó vẫn chưa biến mất, đó là cái gì vậy?”
Bạch Ly nhận ra thứ Hứa Ấu Nghi nói chính là hình xăm trên ngón tay bọn họ, cô xoa đầu Hứa Ấu Nghi, nói: “Thứ này bạn nhỏ không làm được.”
“Người lớn mới có thể làm được, dùng loại 乃út đặc biết vẽ hình gì đó ở trên cơ thể, sau bao lâu cũng không bay màu.”
“Oa!” Hứa Ấu Nghi cảm thấy rất thần kì: “Vậy nếu Ấu Nghi thành người lớn cũng có thể làm như vậy đúng không?”
“Có thể.” Bạch Ly nói.
“Vậy về sau Ấu Nghi sẽ vẽ tên bố mẹ!”
Hứa Ấu Nghi vừa dứt lời, Hứa Nhượng và Bạch Ly đều sửng sốt, sau đó Bạch Ly cười ra tiếng.
“Ừ, bố mẹ chờ Ấu Nghi lớn được không?”
“Chờ con trưởng thành, bố mẹ xem con có muốn vẽ tên bố mẹ lên trên người hay không.”
“Được ạ.” Hứa Ấu Nghi ngoan ngoãn đồng ý: “Con phải mau lớn nhanh…”
Hứa Ấu Nghi và Bạch Ly trò chuyện một hồi, cô bé cũng cảm thấy có hơi mệt, ngồi trên xe mệt rã rời, cô bé ngáp một cái, sau đó làm tổ trong иgự¢ Bạch Ly.
“Mẹ, con muốn ngủ.”
“Ừ, ngủ đi, lát nữa về đến nhà sẽ gọi con.”
Không lâu sau Hứa Ấu Nghi liền ngủ luôn, ngoan ngoãn nằm trên đùi Bạch Ly, hô hấp đều đều, trên tay vẫn còn ôm 乃úp bê đặt trên xe.
Chuyện trên xe Hứa Nhượng có 乃úp bê của con gái đã bị mọi người cười nhạo rất nhiều lần, nói 乃úp bê đặt ở đó làm mất đi phong cách của Hứa Nhượng.
Đã là người có con, đâu còn dáng vẻ quần là áo lượt năm đó nữa.
Hứa Ấu Nghi đang ngủ, Bạch Ly cũng không dám lớn tiếng nói chuyện với Hứa Nhượng, chỉ có thể chờ đến đoạn dừng đèn đỏ, anh dừng xe lại, gửi tin nhắn cho cô.
Hứa Nhượng: [ Nếu Ấu Nghi lớn hơn một chút lại hỏi chuyện hình xăm, em định giải thích thế nào?]
Bạch ly nghĩ nghĩ.
Cô nhắn: [ Sẽ nói với con bé rằng, đây là bằng chứng chứng minh chúng ta yêu nhau, cũng giống như nhẫn vậy.]
[ Lúc mười mấy tuổi, trên tay em đã có dấu vết liên quan đến anh, năm hai mươi mấy tuổi lại muốn bạch đầu giai lão với anh.]
Hứa Nhượng không nhắn lại, đèn đỏ đã chuyển sang xanh, Bạch Ly và anh nhìn nhau qua kính chiếu hậu, chỉ có ánh sáng ven đường yếu ớt, mờ nhạt, cả hai đều nhìn sâu vào mắt đối phương.
Trong hoàn cảnh tối đen, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy đối phương.
Sau khi về đến nhà, Bạch Ly và Hứa Nhượng không gọi Hứa Ấu Nghi dậy, hôm nay cô bé chơi cả ngày ở nhà nên rất mệt, bây giờ ngủ rất say.
Hứa Nhượng cúi người ôm lấy Hứa Ấu Nghi, rất cẩn thận, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.
Hứa Ấu Nghi có hơi động đậy, nhưng không có tỉnh, theo bản năng túm lấy quần áo Hứa Nhượng, miệng chẹp chẹp hai cái.
Bạch Ly theo sau, nhìn thấy hình ảnh Hứa Nhượng ôm con gái đi lên lầu, ngọn đèn dưới lầu lấp lánh, bỗng nhiên cô nhớ tới một câu mình đọc trong sách khoảng thời gian trước.
Hôm cô ở nhà nhàm chán thì đọc quyển tản văn “Đèn”, trong đó viết “Ở trong đêm, người cho tôi một ngọn đèn, đó là ánh sáng cả đời tôi.”
Ánh sáng thứ nhất của cô là Hứa Nhượng, thứ hai là Hứa Ấu Nghi.
Sau khi Hứa Nhượng cẩn thận đặt Hứa Ấu Nghi xuống giường mới đóng cửa đi ra ngoài, hai người ở bên ngoài nhỏ giọng nói chuyện,
“Ấu Nghi thế mà nói lớn lên sẽ xăm tên chúng ta.”
Hứa Nhượng cũng thấy ngạc nhiên.
“Điều này chúng ta giáo dục con bé rất tốt, Ấu Nghi nhỏ như vậy mà đã biết phải đối xử tốt với chúng ta.”
Hứa Nhượng ôm vai cô, cúi đầu thở dài, như nhớ lại điều gì đó, anh nói: “Cũng không biết hai chúng ta làm thế nào để đến đích.”
Hai người đều trưởng thành trong một gia đình không hạnh phúc.
Bạch Ly chìa tay ôm Hứa Nhượng, cười nói: “Bởi vì bản thân chưa được cảm nhận qua, cho nên em muốn đem hết thảy tình thân mà em chờ mong, ảo tượng cho hai người.”
Sẽ đem tất cả những thứ tốt nhất của em cho hai người.
—– Hoàn toàn văn——-
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc