Trước Khi Các Vì Sao Đến - Chương 58

Tác giả: Tô Bì Phao Phù

Trong quán bar sôi động.
Ly rượu ở trước mặt Nhiễm Trúc Nguyệt đã nhìn thấy đáy, cô nhìn đám người đang lắc lư nhẹ nhàng ở trên sàn nhảy, khẽ thở dài.
Vu Tịch ở bên cạnh cô nói chuyện, nhưng tiếng nhạc trong quán bar thật sự quá lớn, khi nói chuyện phải ghé sát vào tai.
Mười mấy giây sau, Nhiễm Trúc Nguyệt nhận được tin nhắn Wechat do Vu Tịch gửi đến, cô rũ mắt nhìn.
Vu Tịch: [ Nhìn bộ dạng mất hồn mất vía này của cậu, tớ đoán cậu đang nhớ người đó à? ]
Nhiễm Trúc Nguyệt chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, ngón tay xoay tròn hai vòng ở trên bàn phím.
Cô đang nhớ tới anh sao? Hình như là vậy.
Nhưng bản thân Nhiễm Trúc Nguyệt cũng không nghĩ ra, vì sao mình lại có khát vọng mãnh liệt với một người như vậy, sau cái nhìn thoáng qua đó, dường như đời này không thể quên được anh.
Theo lời chị em nói, xung quanh cô người ưu tú nào mà không có? Hay dựa vào gia cảnh của cô, muốn trêu ghẹo kiểu người nào mà chẳng được? Từ nhỏ đến lớn gặp qua không ít đàn ông, nhưng khăng khăng……
Khăng khăng coi trọng một người đàn ông chỉ mới gặp mặt một lần.
Nhiễm Trúc Nguyệt nghĩ, lại nhìn tin nhắn mà Vu Tịch gửi tới.
[ Thầy bói tính toán cảm thấy hẳn là rất nhanh thôi, cậu có thể tìm được. ]
Nhiễm Trúc Nguyệt cong môi mỉm cười, ngay cả chính cô cũng không tin, ngày này qua ngày khác cô đều ngâm mình ở trong quán bar mong có thể gặp được người.
Thật kỳ lạ.
Trong trí nhớ người kia giống như một nam sinh đơn thuần sạch sẽ, hẳn sẽ không tới những chỗ như quán bar thế này?
Nhiễm Trúc Nguyệt suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời.
[ Quên đi, tớ cũng không thể nghĩ nhiều, có duyên nhất định sẽ gặp lại. ]
Duyên phận của cô khi nào mới đến đây.

Về đến nhà, Nhiễm Trúc Nguyệt vừa mới chuẩn bị đi tẩy trang thì mẹ mình đẩy cửa phòng vào.
“Trúc Nguyệt.”
“Dạ?” Nhiễm Trúc Nguyệt cũng không quay đầu lại mà gỡ lông mi giả ra, tay run lên hơi dùng sức giật một cái khiến mí mắt của cô có chút đau.
“Hôm nay là ngày gì?”
“……”
Tay Nhiễm Trúc Nguyệt hơi cứng lại, trong lòng đang run rẩy.
Hôm nay là ngày gì? Cô thật sự đã quên mất, ngày kỷ niệm kết hôn của bố mẹ? Hay là sinh nhật ai?
Nhiễm Trúc Nguyệt nghĩ trăm lần cũng không ra, cẩn thận quay đầu lại nhìn mẹ Nhiễm, kiên trì hỏi một câu: “Ngày gì ạ?”
“……” Mẹ Nhiễm nhìn cô một cái: “Là ngày con nên gọi điện thoại cho anh Hứa Nhượng của con.”
Nhiễm Trúc Nguyệt: Fuck!!!!
Đây mà tính là chuyện lớn sao!! Hù ૮ɦếƭ cô rồi!!
Nhiễm Trúc Nguyệt xoay người sang chỗ khác, cẩn thận gỡ lông mi giả bên kia xuống, sau khi gỡ lông mi giả thì trông cô càng thanh thuần hơn, không giống như lúc trang điểm đậm.
Người trong nhà thật sự đúng là không muốn buông tha cho cô và Hứa Nhượng, mấy ngày hôm nay cứ lần lượt thúc giục, thúc giục nói chuyện phiếm, thúc giục gặp mặt.
Hơn nữa sau khi Nhiễm Trúc Nguyệt thêm Wechat của Hứa Nhượng, đã gửi cho đối phương một tin nhắn như vậy nhưng anh ta căn bản không trả lời, Nhiễm Trúc Nguyệt biết rõ tình huống của đối phương như vậy khẳng định là không có hứng thú gì với mình.
…….Xem ra cách này vẫn rất hữu dụng.
Nhiễm Trúc Nguyệt nghi ngờ Hứa Nhượng sẽ không nhận cuộc gọi này, nhưng cô vẫn phải hoàn thành nhiệm.
“Vậy mẹ đi ra ngoài trước đi, tự con gọi cho anh Hứa Nhượng.” Nhiễm Trúc Nguyệt vô cùng đáng thương mà chớp mắt.
“Xấu hổ sao?”
Nhiễm Trúc Nguyệt gật đầu.
Đợi đến khi mẹ Nhiễm đi ra ngoài cô mới nhẹ nhàng thở ra, cô trở về nhà rất muộn, mặc dù vẫn chưa đến 0 giờ, nhưng nhìn thời gian bây giờ hẳn là có thể gọi điện thoại qua.
Cô đã điều chỉnh bộ lọc, để làm cho lớp trang điểm của mình nhìn càng nhạt hơn.
Sau khi gọi video qua, một lúc lâu cũng không thấy đối phương nhận, Nhiễm Trúc Nguyệt từ từ nhắm hai mắt lại đọc những lời thoại sẵn ở trong lòng.
Mấy người phụ huynh này rất khó đối phó.
Hơn nữa còn muốn cô trang điểm ở trước mặt Hứa Nhượng, rốt cuộc đã nhiều năm như vậy cũng không biết Hứa Nhượng người này bây giờ rốt cuộc có hình dáng như thế nào, ngộ nhỡ anh ta có vẻ không quan tâm cái gì, quay đầu báo cáo thì sao?
Cho nên vẫn phải giả vờ.
Vài giây sau, điện thoại được kết nối, cô còn chưa nghiêm túc nhìn màn hình, chỉ nhìn thoáng qua thì nhìn thấy bên kia có chút tối.
Nhiễm Trúc Nguyệt một hơi nói hết những lời thoại sẵn ở trong lòng mình sau đó mới tập trung nhìn vào.
Hình ảnh một người phụ nữ đang nằm, cổ áo mở ra, trên xương quai xanh còn dấu vết ái muội, sắc mặt ửng đỏ.
……Lần trước nhìn thấy hình ảnh như vậy là bị bạn cùng phòng kéo xem ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ.
Ngay lập tức cô cảm thấy mình thiếu chút nữa bị chảy máu mũi, chị gái này thật xinh đẹp, gợi cảm lại biết trêu ghẹo người khác.
Nhiễm Trúc Nguyệt lén lút nuốt nước miếng xuống, bỗng nhiên nghe thấy giọng nữ bên kia thở gấp, thanh âm có chút làm nũng lại quyến rũ.
“Em gái.”
“Anh Hứa của em đang thở ở trên người chị.”
Nhiễm Trúc Nguyệt:???
Fuck!!!
Đây là hình ảnh táo bạo kịch tính gì vậy!!!! Cô đây là gặp phải cái gì!!! Có phải cô làm chuyện xấu hay không!!! Nếu Hứa Nhượng dọa Gi*t cô thì làm sao bây giờ!!
Mặc dù Nhiễm Trúc Nguyệt muốn nhìn người đẹp thêm mấy giây nữa, nhưng vẫn duỗi tay ra nhanh chóng ấn tắt điện thoại.
Kinh hồn vẫn chưa bình tĩnh.
Nhưng cuộc điện thoại này cũng rất đáng giá.
Vậy bây giờ cô hoàn toàn có thể nói với người trong nhà là Hứa Nhượng đã có đối tượng thích hợp? Nếu ở qua đêm giao thừa cùng người khác làm chuyện này, vậy quan hệ giữa hai người chắc chắn không đơn giản.
Vậy sẽ không liên quan gì đến cô nữa đúng không?
Nghĩ đến đây, Nhiễm Trúc Nguyệt không nhịn được bắt đầu hát nhỏ ở trong phòng, ngân nga từng câu, người ở bên ngoài nghe thấy đều cho rằng con gái của mình nhặt được bảo bối.
Sau khi biết rõ chuyện của Hứa Nhượng thì Nhiễm Trúc Nguyệt không lo lắng gì nữa, cùng bạn bè đi quán bar uống rượu, nhảy Disco, đi dự lễ hội âm nhạc, càng không kiêng nể gì.
Nhưng chân mệnh thiên tử của cô vẫn không xuất hiện.
Cho đến một ngày, vẫn giống như mọi khi cô cùng các chị em đến một quán bar khá yên tĩnh, ánh đèn bên trong có chút tối, ngày hôm đó bởi vì chơi trò chơi, cô không vui, uống đến thần trí mơ hồ.
Nhưng Nhiễm Trúc Nguyệt là kiểu say như thế nào cũng không thể hiện lên mặt, thậm chí ngay cả uống say nói chuyện cũng không run rẩy, cho nên bình thường không nhìn ra là cô đã uống quá nhiều rượu.
Uống được một nửa, bỗng nhiên người đàn ông ở bàn phía sau bắt đầu trò chuyện với bạn cô, Nhiễm Trúc Nguyệt vẫn vùi đầu chơi di động, không quên nhắn tin trong nhóm.
[ Người đàn ông tra nam này khá khó lường. ]
[ Có thể chơi đùa, đừng quá coi trọng. ]
Người đàn ông đến uống vài ly với bọn họ, trong lúc đó còn hỏi Nhiễm Trúc Nguyệt uống không, cô mỉm cười cự tuyệt: “Không.”
Người đó cũng không có tiếp tục mạnh mẽ theo đuổi, Nhiễm Trúc Nguyệt lắng nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Anh đẹp trai, sao anh lại đến uống rượu một mình vậy? Không dẫn bạn theo sao? Thất tình?”
“Này, em cảm thấy anh thoạt nhìn giống thất tình sao?”
“Sẽ không, thoạt nhìn anh hẳn là sẽ chỉ làm người khác thất tình.”
Người đàn ông thấp giọng cười, ngừng một lát, hình như đã nhìn thấy gì đó, anh ta chậm rãi nói: “Bạn của anh vừa đi ra ngoài gọi điện thoại, sắp quay lại rồi.”
“Quay lại thì làm quen nhé.”
“Hahahaha, cậu ta không giống với anh, không thích làm quen bừa bãi với người lạ.”
Nhiễm Trúc Nguyệt nhỏ giọng nói thầm một câu: “Haiz, bạn của người đàn ông trăng hoa thì có thể là thứ gì tốt chứ?”
Những lời này cô vừa nói xong, bỗng nhiên thấy hối hận.
Nhiễm Trúc Nguyệt lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đến gần, người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi sạch sẽ, cổ tay hơi xắn lên.
Vẫn là bàn tay cô thích, những đường nét cô thích.
Ừm…..
Cô vừa định duỗi tay ra ngăn người đó lại, bỗng nhiên nhìn thấy anh đi về bàn phía sau kia, ngồi ở bên cạnh tra nam đó.
Nhiễm Trúc Nguyệt đưa lưng về phía anh, nghe anh bắt đầu nói chuyện, cô không nghe được nhiều, trong đầu tràn đầy suy nghĩ cuối cùng cũng gặp được anh.
Cô biết mình không phải người đứng đắn gì, suy nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy anh cũng rất không đứng đắn.
Anh trai ngon như vậy, làm sao mới đưa được lên giường đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc