Hứa Minh Đạt thực sự không lưu tình chút nào, ông ta khóa tất cả những gì ông ta cho Hứa Nhượng, lúc Hứa Nhượng nhận được thông tin cũng không hề cau mày.
Một tuần sau, Bạch Ly gặp Hứa Minh Đạt ở Trung Tâm Toàn Cầu.
Một tuần này, Hứa Nhượng và Tống Cảnh Thước bận rộn chuyện quán bar, thường xuyên đi sớm về muộn, Bạch Ly cũng không nhàn rỗi ở nhà, cô muốn bắt đầu làm lại phòng vẽ tranh.
Ngày đó cô đi đến phòng vẽ tranh, thuận tiện muốn dán lại thông báo ở trên phòng vẽ tranh, hôm nay là cuối tuần, đúng lúc Tư Khả Tâm cũng có thời gian rảnh qua đây, hai người cùng nhau dán thông báo lên.
Nói cho các vị phụ huynh, trong vòng tuần này, các cô sẽ đưa ra một lời giải thích hợp lý về những chuyện trước kia.
Bọn cô vừa mới làm xong, lúc xoay người đi vào thang máy để chuẩn bị lên tầng, đúng lúc này cửa thang máy bên cạnh mở ra.
Người đàn ông trung niên phong thái phi phàm đi ra, cánh cửa mở ra, Bạch Ly liếc nhìn qua phía bên kia một cái, Lý Ngôn đang rũ mắt đứng ở bên cạnh người đàn ông.
Tim Bạch Ly đập nhanh hơn nửa nhịp, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của người đó, Hứa Minh Đạt nhìn cô, khẽ cau mày một chút, nhưng cũng không dừng lại, mà tiếp tục bước đi về phía trước.
Xem ra là không nhận ra được.
Bạch Ly cảm thấy nếu như Hứa Minh Đạt có thể nhận ra được cô, ông ta sẽ không dễ dàng đi qua cô như vậy.
Lúc Lý Ngôn đi tới, anh ta thật cẩn thận ra hiệu cho Bạch Ly một cái, để cô chạy nhanh vào thang máy, đừng ở lại nơi này.
Ngay sau đó đi qua, Bạch Ly nghe thấy người đàn ông trung niên phía sau chậm rãi mở miệng.
“Hứa Nhượng vẫn chưa tới?”
“Vâng Hứa Tổng.” Lý Ngôn nói: “Tiểu Hứa Tổng nói anh ấy sẽ không sang đây nữa, trừ khi......”
“Trừ khi cái gì?”
“Trừ khi Trung Tâm Toàn Cầu là tài sản của mình anh ấy.”
Người đàn ông khinh thường một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, tiếng bước chân dần xa dần, Bạch Ly đi vào thanh máy, bấm nút đi lên tầng.
Cho đến bây giờ, dường như Hứa Minh Đạt vẫn cảm thấy Hứa Nhượng rời khỏi ông ta thì anh sẽ không là gì cả, vẫn cảm thấy Hứa Nhượng chính là đại thiếu gia chơi bời lêu lổng, rời khỏi sự giúp ở của gia đình thì anh không làm được gì.
Cuối cùng Bạch Ly cũng hiểu được vì sao Hứa Nhượng dứt khoát rời đi như vậy, ra ở riêng với cha mà không lưu luyến hay do dự.
Từ đầu đến cuối, Hứa Minh Đạt thực sự cũng không hiểu Hứa Nhượng, hai mươi mấy năm qua cũng không có biết rõ đứa con ruột của mình rốt cuộc là người như thế nào.
Loại tình cảm nhạt nhẽo, không quan trọng như vậy, không có cũng chẳng sao.
–
Lần đầu tiên Tư Khả Tâm đến phòng vẽ tranh trên tầng này, Bạch Ly vừa mới mở cửa ra thì Tư Khả Tâm đã bắt đầu kêu lên.
“Oa! Chị Ly! Nơi này thật lớn nha, so với phòng dưới lầu kia của chúng ta thì lớn hơn rất nhiều!”
Tư Khả Tâm quan sát khắp nơi, đi dạo một vòng, sau đó cô ấy quay đầu lại nói với cô: “Trước kia làm em sợ muốn ૮ɦếƭ, em còn tưởng rằng người phụ nữ kia cố tình gây sự kia khiến phòng vẽ tranh của chị không thể tiếp tục hoạt động được nữa.”
“Hoá ra chị Ly tài giỏi như vậy.” Tư Khả Tâm chớp mắt: “Tất cả mọi người đều cảm thấy chị thất bại nhưng chị lại vùng lên được.”
Bạch Ly cười, nhìn một bức tranh treo phía trước.
Là Hứa Nhượng chọn, cũng không biết lấy ở đâu, lần đầu tiên cô nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, bởi vì đó là tác phẩm áo vest kia của cô ở trên mạng.
Lần trước cô hỏi Hứa Nhượng tại sao lại chọn bức tranh này, Hứa Nhượng nói, anh nhìn bức tranh này cảm thấy rất thân thiết, mặc dù không biết rốt cuộc là ai đã vẽ, nhưng anh nhìn thì nghĩ cô sẽ thích.
Bạch Ly cũng cho rằng có phải Hứa Nhượng đã lắp bộ máy theo dõi ở trong đầu của mình hay không.
Ngay cả điều này mà anh cũng có thể cảm nhận được.
“Thực sự trước kia chị cũng bị bức tới đường cùng rồi.” Bạch Ly nghiêm túc nói với Tư Khả Tâm: “Người kia đến phòng vẽ tranh làm ầm ĩ một trận, công sức của chúng ta mấy tháng đều bị hủy hoại.”
“Bản thân chị lúc ấy cũng rất tuyệt vọng, không biết phải làm như thế nào.”
Tư Khả Tâm sửng sốt một chút, lại nhìn quanh phòng vẽ tranh này một vòng, do dự mở miệng hỏi: “Vậy......?”
“Phòng vẽ tranh này là món quà của người khác tặng cho chị.” Bạch Ly rũ mắt cười khẽ: “Không phải bản thân chị làm ra.”
“Vậy thì người đàn ông này chắc hẳn là rất thích chị.”
“Là bạn trai của chị.”
Bạch Ly cười, đôi mắt của cô cũng cong lên theo.
Bây giờ đã có thể rất tự nhiên mà nói với người khác rằng, Hứa Nhượng là bạn trai của mình, cô đang suy nghĩ, bản thân mình bắt đầu chấp nhận Hứa Nhượng từ khi nào vậy.
Có lẽ là từ khi anh dẫn cô đi xem pháo hoa, có lẽ là do anh nhớ rõ nguyện vọng nhỏ bé của cô, có lẽ là vì anh đã thực hiện nguyện vọng nhỏ của cô giúp cô.
Mỗi một chuyện, mỗi một chi tiết nhỏ điều khiến cô yên tâm.
Bạch Ly nhìn Tư Khả Tâm, cô nói: “Bây giờ chị định bắt đầu lại một lần nữa, em đã chuẩn bị tốt chưa?”
Ánh mắt của Tư Khả Tâm khẽ động, cô ấy nhanh chóng đứng thẳng người, còn nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên!”
“Lần này sẽ rất vất vả.”
“Không sao! Em có thể chịu đựng được!” Tư Khả Tâm cười nói: “Nhìn thấy chị có thể tràn ngập sức sống lại! Bắt đầu lại một lần nữa em cũng đủ vui vẻ rồi!”
Bạch Ly đi qua, đứng ở trước mặt cô ấy, duỗi tay nói: “Vậy....hợp tác vui vẻ.”
Tư Khả Tâm nắm lấy tay cô, rất dùng sức.
Bạch Ly nhìn nét mặt vui vẻ, chân thành của cô ấy dành cho cô, tâm trạng mềm mại vài phần.
Mặc dù ở trên thế giới này có một số việc rất khó khăn đối với cô, nhưng cũng tràn ngập sự dịu dàng, có rất nhiều người đối xử tốt với cô.
Đột nhiên Bạch Ly bắt đầu tin tưởng cuộc sống của cô sẽ một lần nữa được viết lại, viết thành một câu chuyện rất hay.
——————–
Tám giờ tối.
Trong văn phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng của máy tính lóe lên.
Bạch Ly ngồi ở trước máy tính, mở Weibo ra, đã lâu cô không vào tài khoản này, có rất nhiều tin tức gửi đến nhưng căn bản cô không xem qua.
Hầu hết đều là những người hâm mộ để lại lời nhắn.
[ Bà xã gần đây có khỏe không?? ]
[ A a a, bà xã cô xuất hiện báo bình an đi, không cập nhập cũng không sao. ]
[ QAQ, Không có ai có thể liên lạc được sao? Rất lo lắng đấy.....]
Bạch Ly trợn tròn hai mắt, lòng như được rót mật.
Trước đây cô không có đăng nhập vào tài khoản này là vì tình trạng của mình không tốt và cũng không có tác phẩm có thể cập nhật, xin lỗi đã không đăng lên.
Lại sợ hãi cảm xúc của bản thân ảnh hưởng đến mọi người.
Bạch Ly hít sâu một hơi, tải tập truyện tranh hoạt hình dài tập đã được vẽ cách đây hai ngày lên.
“Đã đăng thành công.”
Cô nhắm mắt lại, không nhìn bình luận ngay.
Bạch Ly vừa mới đăng Weibo thì Tư Khả Tâm đã gửi tin nhắn đến.
[ Tư Khả Tâm ]: Báo cáo chị Ly! Đã đăng thông tin tuyển sinh lên diễn rồi.
[ Tư Khả Tâm ]:......... Bây giờ em còn chưa khôi phục lại tinh thần, oa, em là fan hâm mộ của chị.
Cô có một lượng lớn fan hâm mộ, trước đây không dùng qua tài khoản này để làm bất cứ điều gì cho bản thân, trước khi đưa ra quyết định này, Bạch Ly cũng đã do dự rất lâu, rốt cuộc có muốn làm như vậy hay không.
Cô còn hỏi ý kiến của Hứa Nhượng.
Hứa Nhượng nói: “Đây là kết quả nỗ lực của chính em, không có mất mặt gì.”
“Cho dù là em ở trên mạng hay là em trong cuộc sống thực tại, cũng đều giống nhau, có là giá trị thuộc về chính em.”
–
Lúc Hứa Nhượng nhìn thấy Weibo của Bạch Ly, thì anh đang ở trong phòng họp trò chuyện với Tống Cảnh Thước về công việc.
Mặc dù bây giờ Hứa Nhượng đã tách khỏi nhà họ Hứa, nhưng Nam Thành cũng không phải chỉ có nhà họ Hứa, Hứa Nhượng rời khỏi nhà, trực tiếp tìm Lâm thiếu gia nhà hàng xóm sát để mua một tầng văn phòng của nhà họ Lâm.
Sau khi Lâm Hạo biết về tình huống của Hứa Nhượng nên đã thuận miệng nói hai câu với gia đình.
Hai bác nhà họ Lâm kia cũng hiểu rõ về Hứa Nhượng, vòng tròn này cũng lớn như vậy, hai nhà cũng coi như đã từng qua lại rất nhiều lần, bọn họ cũng biết tính tình của Hứa Minh Đạt.
Hứa Nhượng không muốn quá nhiều, cũng chỉ muốn hai tầng, hai bác nhà họ Lâm trực tiếp nói với Lâm Hạo, chỉ cần trả một chút tiền là được.
Bốn bỏ lên năm giống như là cho không.
“Bây giờ việc trang trí bên này đã xong, sau này chỉ cần đoàn đội quảng cáo, đăng ký địa chỉ của công ty ở đây.” Tống Cảnh Thước nói: “Sau đó chúng ta bắt đầu kinh doanh và cũng sẽ bắt đầu tuyển dụng nhân viên cho các bộ phận khác, sau đó về cổ phần của công ty...... “
Hứa Nhượng gật đầu, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh nhìn thoáng qua, đến từ thông báo đặc biệt của Weibo, Hứa Nhượng lại liếc nhìn đồng hồ, tám giờ tối.
Đã đăng được một lúc.
Tống Cảnh Thước nhìn thấy Hứa Nhương nhìn chằm chằm vào màn hình di động vài giây, rất nhanh anh ta hiểu được nhất định là đã có chuyện gì.
Tống Cảnh Thước buông 乃út trên tay xuống, nhướng mày hỏi anh: “Làm sao vậy?”
Hứa Nhượng hơi rũ mắt xuống: “Bạn gái đăng Weibo.”
Tống Cảnh Thước:........
Anh ta còn tưởng rằng là chuyện gì.
“Vậy thì chúng ta tiếp tục đi?” Tống Cảnh Thước nói: “Giải quyết xong mọi việc sớm một chút, cậu cũng nhanh trở về với bạn gái của cậu.”
“Đợi một chút.” Hứa Nhượng giơ tay: “Tôi xem trước đã.”
“... Được, cậu xem trước đi.”
Hứa Nhượng không phải là loại người không phân rõ được việc quan trọng hay không, trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận rộn chuyện công việc, ngay cả điện thoại của Bạch Ly, Hứa Nhượng cũng thường xuyên không nhận.
Từ trước đến nay Bạch Ly cũng không ầm ĩ, không cãi nhau, giai đoạn bây giờ hai người đều rất bận, Bạch Ly bận rộn việc phòng vẽ tranh, còn Hứa Nhượng bận rộn việc công ty.
Ngay từ khi Hứa Nhượng thực sự tách khỏi Hứa Minh Đạt thì Tống Cảnh Thước còn lo lắng về tình hình của Hứa Nhượng, kết quả người này trở tay mang tiền gửi ngân hàng của mình lấy ra, rất quyết đoán mua tầng văn phòng, lại nhân tiện đầu tư vào những thứ khác.
Tài chính trong tay của Hứa Nhượng có thể tự mình mở một công ty nhỏ là hoàn toàn dư dả.
Rời khỏi nhà họ Hứa, anh vẫn giống như trước, không có khó khăn gì, duy nhất có thể khá khó khăn chính là khá bận rộn hơn.
Hứa Nhượng nhấn mở Weibo, nhìn thấy Bạch Ly đăng tập tranh hoạt hình dài tập kia, nhịp tim của anh đột nhiên tăng nhanh.
Khi đó Bạch Ly vẽ tập tranh hoạt hình này là lúc cô ở bên cạnh anh, nhưng sau đó anh lại bị Bạch Ly đuổi ra ngoài, cô không cho anh xem cô vẽ những gì.
“Sau này khi em đăng Weibo, em với anh cùng nhau xem nhé.”
Hứa Nhượng cũng đã đợi rất lâu mới đợi đến ngày hôm nay, đợi cho đến khi cô đăng bức tranh hoạt hình này đi.
Lời văn kết hợp rất đơn giản, chỉ có một câu.
“Có một chút chuyện cũ, tôi muốn nói cho mọi người.”
Hình ảnh đã được tải xong.
Mở đầu chính là gia đình hòa thuận và hạnh phúc, những bức ảnh cưới theo phong cách cổ điển, người đàn ông ôm lấy người phụ nữ bên cạnh, đứa bé quấn tã lót đang cười.
Hứa Nhượng kéo xuống.
Cô gái nhỏ lớn lên, có lẽ tầm năm sáu tuổi, trốn ở trong tủ quần áo, khắp người đều là vết bầm tím và vết thương, người phụ nữ gắt gao ngăn lại ở cửa, bảo vệ cho con gái của mình.
..........
Tập tranh hoạt hình này rất u ám, vẫn kể đến khi cô gái nhỏ này trưởng thành, cô có ước mơ của riêng mình, có theo đuổi của chính mình.
Hứa Nhượng biết cô đang vẽ cái gì, cô đang vẽ những việc bản thân đã trải qua, câu chuyện cũ mà bản thân đã trải qua hiện ra ở trước mắt của mọi người.
Đến nửa đoạn sau của tập tranh, phong cách và tông màu của bức tranh đột nhiên thay đổi, có nhiều nhân vật được xuất hiện.
Người kia đứng ở trong bóng tối, đối mặt với cô, trên tay đang cầm gì đó giống như là ngôi sao, anh đưa ngôi sao đó cho cô.
“Bắt đầu lại một lần nữa nhé.”
Tâm trạng của Hứa Nhượng khẽ biến hoá, anh biết người kia là anh.
Đến phần cuối câu chuyện, Bạch Ly để lại một đoạn văn gửi cho fan hâm mộ, ẩn ở cuối tập tranh hoạt hình này.
[ Đây là chuyện cũ của tôi, cuộc đời của tôi, cuộc sống trước kia của tôi rất u ám, nhưng tôi vẫn không có bỏ cuộc, tôi đang nỗ lực, không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện một người phá vỡ sự cố gắng của tôi. ]
[ Ở đây, trước tiên tôi chủ động xin lỗi, thực sự tôi đã từng là một người có tính cách rất không tốt, năm đó đã xảy ra ân oán với người phụ nữ kia, nhưng tôi nên giải thích cho bản thân, từ trước đến nay tôi không có ra tay đánh cô ta. ]
[ Chỉ là phản xạ có điều kiện để bảo vệ bản thân. ]
Bạch Ly đã mang hết chân tướng và nghiêm túc, thẳng thắn, chân thành nói đầu đuôi câu chuyện ra.
[ Đợi đến khi mùa xuân đến, phòng vẽ tranh của chúng tôi sẽ lại kinh doanh, tôi hy vọng bất kỳ ai có ước mơ sẽ không từ bỏ việc theo đuổi chúng.]
...
Hứa Nhượng đọc xong, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Sau khi tắt điện thoại di động, anh im lặng rất lâu, Tống Cảnh Thước nhìn anh, cũng không hỏi cái gì.
Nửa phút sau, đột nhiên Hứa Nhượng đứng dậy, màn đêm ngoài cửa sổ u tối, ngọn đèn của nhà cao tầng vẫn rực rỡ, nhưng ở trong văn phòng làm việc lạnh lẽo này vẫn còn thiếu một chút tình người.
“Ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi.” Hứa Nhượng nói.
“Tôi phải trở về ôm cô ấy.”