Trước Khi Các Vì Sao Đến - Chương 41

Tác giả: Tô Bì Phao Phù

Bóng đêm dần đậm thêm, mặt trăng treo trên trời cao bị lớp lớp mây đen che lấp, tựa như một cô gái nhỏ e thẹn trốn đi.
Hứa Nhượng đưa tay giữ bàn tay không yên phận của Bạch Ly lại.
Cô biết rõ không thể làm lại vẫn muốn gợi lửa lên, đồng thời không hề có dáng vẻ định thu tay lại chút nào, thậm chí đôi bàn tay mềm mại kia còn xoa nhẹ nhàng trên lớp quần áo.
Hứa Nhượng cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên rõ rệt, tuy rằng anh không bế Bạch Ly lên, đè xuống giường nhưng anh vẫn giữ lấy eo của cô, hơi dùng lực liền áp cô lên trên cửa.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, khàn khàn, tay nắn Ϧóþ eo của cô: “Hử? Vậy nên không thể làm sao?”
“Đương nhiên không thể.” Bạch Ly đưa tay tháo cà vạt của anh, cởi cả hai cúc áo sơ mi, đầu ngón tay khẽ lượn quanh trên xương quai xanh của anh.
Hứa Nhượng rũ mắt nhìn cô, khóe miệng hàm chứa ý cười, dường như không tin lời giải thích của Bạch Ly.
Rốt cuộc cho dù không làm được bước kia, tất nhiên Bạch Ly cũng vẫn còn những phương thức khác có thể giải quyết, chọc người đến nước này cũng không thể cho qua như vậy.
Bạch Ly liếm liếm môi, kéo cà vạt đến, quấn quanh đầu ngón tay, chất liệu cao cấp, cảm giác sờ vào rất thích, cô dùng sức kéo hai cái, xác định sẽ không dễ dàng bị đứt.
Dù sao cũng là đồ của Hứa Nhượng, chất lượng chắc chắn có thể yên tâm.
Khóe môi của Bạch Ly hơi nâng lên, cô còn bị người kia đè trên cửa, đột nhiên Bạch Ly đưa tay cầm tay anh, môi kề lại gần tai của Hứa Nhượng, hơi thở nóng bỏng phả ra: “Đến đây đi.”
Trong tai Hứa Nhượng, câu nói này tựa như lời mời, anh đi theo Bạch Ly, được cô dẫn vào trong phòng, Bạch Ly không dùng lực, đẩy nhẹ một cái liền đè ngược lại anh.
Người phụ nữ đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống anh, môi đỏ mọng cong lên, trong mắt hiện lên một tia trêu tức.
Sau đó Bạch Ly khom lưng, một gối đặt ở bên cạnh, mái tóc dài rũ xuống, cổ áo của bộ đồ ngủ mỏng mà cô đang mặc cũng rũ xuống, tất cả mọi thứ đều bị Hứa Nhượng nhìn thấy, không sót gì.
Trông thấy cảnh này, còn có động tác vừa rồi kia, Hứa Nhượng lại sắp bùng nổ, ở chung với Bạch Ly, dường như lúc nào anh cũng xuất hiện phản ứng.
Trên ngón tay thon dài của cô còn đang quấn cà vạt của Hứa Nhượng, Bạch Ly hơi híp mắt, nói: “Anh đừng di chuyển đấy.”
“Ừm.”
Bạch Ly biết thật ra Hứa Nhượng rất nghe lời, cô nói không cho anh lộn xộn, anh cũng sẽ không lộn xộn.
Cô đưa tay giữ tay của Hứa Nhượng lại, kéo cà vạt trên ngón tay ra, trói cổ tay của anh lại.
Bạch Ly thắt một nút buộc trên tay anh, gắng sức buộc cổ tay của anh lại với nhau, Hứa Nhượng hoàn toàn không thể nhúc nhích, cô hài lòng nhìn nút buộc của mình. Trói xong, cô đưa tay cởi cúc áo của anh ra, đầu ngón tay mang theo độ ấm xoa lên.
Chỉ cần là nơi đầu ngón tay lướt qua đều sẽ nóng bừng lên, thế nhưng vừa rồi Bạch Ly đã trói rất chặt, rốt cuộc Hứa Nhượng cũng biết vì sao ban nãy Bạch Ly lại làm dáng vẻ kiểm tra chất lượng, nghiêm túc kéo kéo mấy lần.
Thì ra là vì trói anh lại.
Hứa Nhượng cười trầm thấp một tiếng, chờ xem tiếp theo Bạch Ly định làm cái gì.
Sau đó, anh nhìn thấy Bạch Ly khom người cúi sát xuống, dựa vào иgự¢ của anh, ngón tay luồn vào lớp áo.
“A Ly, không ngờ em còn có loại sở thích này.” Hứa Nhượng huýt sáo một tiếng, đuôi lông mày nhếch lên.
“Thật ra cũng không phải thích.” Bạch Ly nói, vẫn dựa sát vào anh, giọng nói rất nhỏ: “Chỉ là vui đùa một chút.”
Cô bước lên giường, rõ ràng là dáng vẻ đùa dai, nhưng lại rất có sức hút.
Đầu của Hứa Nhượng gần như nổ tung.
“Muốn sao?” Bạch Ly biết rõ còn hỏi: “Thì em cũng không cho.”
“Như vậy không ngoan đâu?” Giọng nói của người đàn ông khàn đặc, trong mắt của anh cũng có vài phần nguy hiểm.
Trên thân thể có người chạm như vậy, ai mà chịu nổi.
Cũng không phải Hứa Nhượng chưa từng nếm thử mùi vị của cô, trước đây đã có phản ứng đối với cô, sau khi hai người đã làm, anh lại càng phản ứng kịch liệt.
Bạch Ly đưa tay nâng cằm của anh, nhẹ nhàng vuốt ve một vòng, tựa như đang nghiêm túc vẽ lại.
“A Nhượng, trước đây anh nói anh thích con gái ngoan một chút.”
“Ngày đó hai chúng ta không có khả năng, chẳng phải là bởi vì em không ngoan chút nào sao?”
Cô vĩnh viễn không phải cô gái ngoan.
Bạch Ly đột nhiên híp mắt lại, cả giọng nói cũng nhỏ lại, trong phòng chỉ có một ngọn đèn sáng, chiếu vào trên mặt của cô, cô hơi cúi đầu, giống như là bị bóng tối che lấp.
Nói đến chủ đề này, hô hấp của Hứa Nhượng bỗng nhiên căng thẳng vài phần, trông thấy vẻ mặt ảm đạm của Bạch Ly, tâm trạng của anh chợt khẩn trương theo.
Lúc đầu Hứa Nhượng không trả lời, vốn là muốn giơ tay ôm lấy cô, lại nhớ ra tay của mình đang bị cô trói, anh đột nhiên động đậy chân, đôi chân dài kẹp cô lại.
“Trước kia nói đùa thôi.” Hứa Nhượng giải thích: “Lời nói ngày ấy không đáng tin.”
Khi đó căn bản không biết yêu là gì.
Anh cũng không muốn biết tình yêu có dáng vẻ gì, nói thích ngoan một chút chỉ là bởi vì những người đó không tranh cãi ồn ào.
Hứa Nhượng sợ phiền phức…
Bạch Ly ung dung hạ tầm mắt xuống, nói: “A Nhượng, nếu như em vẫn luôn nói với anh là em thích nam sinh dáng vẻ thư sinh dịu dàng, anh sẽ thấy thế nào?”
Dáng vẻ thư sinh dịu dàng.
Sáu chữ này hoàn toàn không dính dáng tí nào đến Hứa Nhượng.
Trước đây anh là loại cậu con trai hư, có người hâm mộ cũng có người ghét, không thường xuyên đi học, thành tích cũng không có gì đặc biệt, chỉ là có tiền, sống buông thả.
Ánh mắt của Hứa Nhượng chợt ngưng lại, thẳng thắn nói: “Sẽ rất khó chịu.”
“Vì sao?” Bạch Ly vẫn nhìn xuống: “Giả dụ như năm đó chúng ta chỉ là bạn bè, tại sao anh lại rất khó chịu?”
“Bởi vì anh…”
Bởi vì anh để ý, để ý từng người xuất hiện bên cạnh em đều hoàn toàn khác anh, để ý cả đời này anh cũng không thể giống với bọn họ.
Ở bên cạnh em, đứng ở vị trí đặc biệt chỉ thuộc về người nào đó bên cạnh em.
Hứa Nhượng vẫn chưa trả lời, trong đầu anh bỗng nhiên hiện lại, mấy năm trước chính anh không ngừng nói với người xung quanh, nói với Bạch Ly một câu kia “Tôi thích con gái ngoan một chút.”
Bỗng nhiên nhớ tới đoạn ký ức kia, Hứa Nhượng nặng nề mở miệng: “Em đừng cho những lời ngày ấy là thật.”
Bạch Ly nhẹ giọng cười cười, nói: “Bây giờ em không coi là thật nữa rồi.”
Bạch Ly không phải là người tính tình cố chấp, cô cũng không ngốc, đương nhiên có thể nhận ra Hứa Nhượng đối xử với cô rất tốt.
Từng chút từng chút mà rót vào trái tim của cô.
Cô thấy được những thứ tốt này, chỉ là tình trạng của cô đoạn thời gian trước thật sự là quá nhiều phiền muộn.
Nhưng mà bây giờ tốt rồi, cô biết trên thế giới này vẫn còn thứ đáng để mình quý trọng, còn muốn vì nó mà cố gắng sống sót.
Thật ra cảm giác ở chung với Hứa Nhượng rất vi diệu, là cảm giác mà trước đây Bạch Ly chưa từng được trải nghiệm.
Một loại cảm giác muốn trao cả trái tim và cơ thể mình cho anh, một loại cảm giác muốn gắn bó với người này tới già.
Đây là cô của hiện tại.
Dù sao đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng không còn là cô gái nhỏ được ăn cả ngã về không của năm năm trước nữa rồi.
Bạch Ly đặt tay mình ở trên tay anh, mặc dù đã trói nhưng cô vẫn cầm tay của Hứa Nhượng, cô híp mắt lại, nói: “Nhưng mà trước kia em thực sự rất đau lòng đấy.”
“Khi đó em thích anh đến thế, anh lại liên tục dội nước lạnh vào em.”
Hứa Nhượng nghe giọng nói của cô có chút buồn bã.
“Lần nào anh cũng nói với người khác là chúng ta không hợp nhau chút nào, là hoàn toàn không có khả năng.” Bạch Ly nói: “Lần nào, cũng đều nói như vậy.”
“Tuy rằng trước kia em cũng từng nhẫn tâm nói rằng em không thích anh, nhưng tự anh ngẫm lại năm đó, mỗi một lần anh lặp lại câu nói này ở bên tai em, em có cảm nhận gì?”
“Còn có quãng thời gian chúng ta hẹn hò kia, em cho rằng chúng ta đã hẹn hò rồi, dù thế nào anh cũng phải có chút ý thức rằng mình là bạn trai của em, thế nhưng anh thật sự không có chút tự giác nào hết.”
Hứa Nhượng:...
Chữ nào cũng là châu ngọc, không thể phản bác.
Năm đó, quả thực anh đã nhiều lần làm chuyện sai trái, năm đó đúng là chính anh đẩy Bạch Ly ra khỏi mình.
“Bây giờ anh biết lỗi rồi chứ?” Bạch Ly hỏi anh, trong giọng nói còn mang theo ý cười.
Nếu tự cô chủ động nhắc tới đoạn quá khứ khiến cô đau lòng này, vậy chứng tỏ bản thân Bạch Ly đã buông bỏ.
Nếu như cô chưa buông thì sẽ không thẳng thắn hỏi Hứa Nhượng, tại sao năm đó làm mình đau lòng như thế.
Bạch Ly không ra khỏi nhà vài ngày, ở nhà điều chỉnh trạng thái, đã sớm nhận ra tình trạng hiện tại với Hứa Nhượng là như thế nào, chỉ là bọn họ vẫn cần nghiêm túc nói chuyện năm ấy.
Dù sao đó cũng từng là bí mật của hai người, là vật cản luôn chắn ở giữa, thật ra sau khi Bạch Ly gặp lại Hứa Nhượng thường xuyên nghĩ tới chuyện này, có điều là đại đa số thời điểm đều chỉ có một mình cô chịu tủi thân và tổn thương.
Ban đầu dự định tối nay nấu cơm xong, hai người mặt đối mặt nói chuyện một chút, cho nên cô gửi tin nhắn hỏi tối nay Hứa Nhượng định ăn cái gì, không ngờ rằng anh lại trả lời như vậy.
Vậy thì thỏa mãn anh.
Nhưng mà trước khi hai người họ nói chuyện rõ ràng, Bạch Ly cảm thấy mình không thể thỏa mãn yêu cầu “vô lý” này của Hứa Nhượng.
Cô đã tủi thân, ủy khuất rất nhiều năm đấy.
Hứa Nhượng từ từ ngước mắt lên, nhìn người phụ nữ với thái độ chất vấn, ngồi trên người mình, anh híp mắt lại.
“Ừ.”
“Sai rồi.”
Hứa Nhượng thử quẫy người một cái, thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn là thất bại, chất lượng của cà vạt quả thật không tệ.
Bạch Ly thắt rất chặt.
Hứa Nhượng nhìn cô, hỏi: “Như thế nào em mới tin?”
Khóe miệng Bạch Ly ngậm ý cười, cô nói: “Em không nói mình không tin mà.”
“Chỉ là em…”
Cô nằm xuống, mềm nhũn nằm trên иgự¢ của anh, lại động chạm lung tung khắp nơi, bầu không khí rất vất vả mới trầm xuống lại lập tức bị cô làm nóng lên.
“Em cảm thấy trước kia mình phải chịu thiệt quá nhiều, anh cần phải bồi thường cho em.”
“Hử?” Hô hấp của Hứa Nhượng cũng bắt đầu không ổn định.
Trước đây hoàn toàn không biết Bạch Ly sẽ thế này, hiện tại thật là làm cho anh nghẹn đến nội thương.
“Anh sai rồi.” Hứa Nhượng nói thêm lần nữa: “Có phải dỗ được em là ổn không?”
Bạch Ly cười cười, rõ ràng có thể cảm nhận được phản ứng của anh, trong ánh mắt hiện lên ý cười và vẻ trêu tức.
“Dỗ được em rồi thì anh định làm gì? Cởi cà vạt trên tay anh ra, sau đó dùng tay hay là dùng miệng?”
Mắt của Hứa Nhượng đỏ thêm vài phần, иgự¢ cũng bắt đầu phập phồng nhanh hơn, anh trầm giọng cười, nói: “Em đã xử lý chuyện xong rồi, chúng ta có thể dùng những phương pháp khác không?”
Hứa Nhượng nói, lại đột nhiên trông thấy Bạch Ly đứng lên, vô cùng thản nhiên cài lại áo của anh, sửa sang chăn ở mép giường.
Cô đứng ở bên giường rủ mắt cười nhạt, nói: “Em chưa từng nói muốn làm gì với anh mà?”
Hứa Nhượng thoáng sửng sốt, suýt chút nữa không phản ứng kịp Bạch Ly là có ý gì.
Anh thấy cô đứng ở bên cạnh bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo nhưng bản thân lại hoàn toàn không thể nhúc nhích.
“A Ly.” Giọng nói Hứa Nhượng bình tĩnh: “Em châm lửa mà lại không muốn dập lửa à?
Bạch Ly khẽ hừ một tiếng: “Chẳng lẽ hành động năm đó của anh không vậy sao?”
Cô tựa ở bên cạnh, khoanh hai tay.
“Hứa Nhượng, anh không biết trước đây anh đối xử với em tốt biết bao sao?” Bạch Ly cười: “Tốt với em hơn bất kỳ ai khác, cũng tốt hơn anh đối xử với bất cứ người nào, tất cả mọi người đều nói em là đặc biệt.”
“Bao gồm bản thân em cũng cho là như vậy, khi ấy em lạnh nhạt thế nào đi nữa cũng không tránh được rung động của tuổi dậy thì.”
“Vậy nên khi đó em thực sự rất thích anh, cũng nghĩ cách kéo gần mối quan hệ giữa chúng ta, nhưng mà khi đó anh hoàn toàn không cảm kích, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa.”
Hứa Nhượng nghe, liên hệ những chuyện kia và từng việc Bạch Ly vừa làm với nhau.
Tuy rằng tình huống không giống nhau nhưng hình như cách làm thì giống.
Bạch Ly nhìn anh, cô nhướng mày, bắt đầu thay quần áo ngay trước Hứa Nhượng, Hứa Nhượng không động đậy, cứ nằm ở trên giường như vậy, trước mặt giống như là đang diễn ra khung cảnh sinh động gì đó.
Công tác chuẩn bị trước khi bắt đầu.
Thế nhưng anh chỉ là một khán giả ngay cả tay cũng không thể dùng, đối với Hứa Nhượng mà nói hoàn toàn chính là ђàภђ ђạ.
Bất kể là tâm lý hay là về sinh lý.
Bạch Ly đứng ở bên kia bắt đầu cởi chậm rãi, cuối cùng khi không còn dư lại thứ gì, còn giống như đang trưng bày tác phẩm nghệ thuật vậy, đứng ở trước mặt anh, không ngượng ngùng một chút nào.
Học sinh mỹ thuật đều cảm thấy cơ thể con người đẹp đẽ, Bạch Ly cũng cảm thấy như vậy, phô bày tất cả của bản thân cho đối phương cũng không phải một chuyện rất xấu hổ.
Bạch Ly đứng đó, dừng lại ở trước mặt anh vài giây.
“Em lừa anh đấy.”
Mi tâm của Hứa Nhượng giựt một cái, tiếp tục nghe cô nói.
“Em không đến kỳ.”
Hứa Nhượng: ...
“Cảm giác nhìn thấy mà không ăn được như thế nào?”
Hứa Nhượng cũng không có tâm trạng để trả lời, chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình đang giật điên cuồng, yết hầu của anh chuyển động lên xuống.
Trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe thấy rõ ràng.
Bạch Ly cười như không cười, nói: “Thèm hả?”
“Em nghĩ sao?”
Cô đứng ở chỗ này như vậy, Hứa Nhượng cảm thấy chỉ cần mình là con người thì sẽ có phản ứng, hơn nữa phía trước còn có nhiều chăn đệm như vậy, hiện tại hoàn toàn không có cách nào tỉnh táo lại.
Bạch Ly nhẹ giọng cười cười, xoay người: “Vậy em đi tắm.”
Trước khi đi còn không quên lại gần kiểm tra xem nút buộc trên tay của Hứa Nhượng có được buộc chặt hay không, cô hết sức hài lòng mà thắt chặt thêm một lần nữa.
“Chất lượng không tồi.” Bạch Ly nói.
Hứa Nhượng:...
Anh không cần nhìn xuống cũng biết bây giờ mình sưng thành bộ dạng gì, dường như máu trong người đều đang chảy ngược.
Sống hai mươi mấy năm nhưng anh chưa gặp trường hợp này bao giờ.
Hứa Nhượng thở phì phò, trong giọng nói không đè ép được Dụς ∀ọηg, anh nói: “Thực sự không thả?”
“Đương nhiên không thả.”
Cô cúi đầu, còn thổi nhẹ một hơi, nói: “Chẳng những em không thả…”
“Em còn muốn… Ừm.”
Bạch Ly còn chưa nói hết câu, đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm, để lại một mình Hứa Nhượng ở bên ngoài khó chịu, nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm.
Còn nghe thấy cô tâm trạng tốt mà hát ngâm nga trong phòng tắm.
Sau mười mấy phút, Bạch Ly đi ra từ trong phòng tắm, quấn khăn tắm, trên tóc có vài giọt nước nhỏ xuống.
Bạch Ly đi tới, trong không khí còn mang theo mùi hương ngọt ngào.
Hứa Nhượng trông thấy cô ngồi xuống ở cạnh giường, chậm rãi cởi khăn tắm ra, Bạch Ly ngồi ở bên cạnh anh, cúi đầu liếc nhìn nơi vẫn chưa trở lại bình thường của anh…
Đột nhiên Bạch Ly cười khẽ một tiếng, đưa tay mò xuống nơi của mình.
Hứa Nhượng hoàn toàn nổ tung.
“A Ly.”
“Em chẳng những muốn khơi dậy lửa ở chỗ anh mà còn muốn làm chính mình ở ngay trước mặt anh?”
“Hả?”
Bạch Ly không trả lời, sắc mặt ửng đỏ.
Rất lâu sau đó, Hứa Nhượng gần như đã xem xong toàn bộ hành trình mới nghe thấy Bạch Ly thong thả mở miệng: “Thế nào? Anh khó chịu sao?”
Cô liếm môi.
“Nhưng mà đêm nay em sẽ không cho anh.”
...
Hứa Nhượng bị cô ђàภђ ђạ đến không còn gì để nói, gần như trằn trọc không ngủ suốt đêm.
Vậy thì chờ qua đêm nay, anh sẽ tìm cô tính toán món nợ này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc