Hơi nước trong phòng tắm mờ mịt, nhiệt độ tăng lên.
Bạch Ly tắt nước, bước ra khỏi bồn tắm, giơ tay cầm khăn tắm quấn quanh người, tấm gương đã bị hơi nước làm mờ, cô đưa tay lau đi lớp hơi nước trên mặt kính, mới nhìn thấy chính mình.
Người phụ đứng ở trước bồn rửa mặt, quấn khăn tắm cũng không thể che được dáng người xinh đep, đường cong lả lướt, cô bật quạt gió, trong phòng tắm rất nóng, mặt đỏ ửng, từ hai má lan tới bên tai.
Ngay cả môi cũng đỏ hơn.
Bạch Ly nhìn những thứ trên bồn rửa mặt, bàn chải đánh răng hoàn toàn mới, còn có các sản phẩm chăm sóc da dành cho phụ nữ, vốn dĩ cô cho rằng trong nhà Hứa Nhượng có đôi dép lê của phụ nữ đó cũng đã đủ kỳ lạ rồi, nhưng không nghĩ tới anh cái gì cũng có.
Giống như là vẫn luôn đang đợi cô vào ở.
Nhưng có một thứ ở chỗ Hứa Nhượng không có chính là quần áo của cô, Bạch Ly không có biện pháp gì, nhưng hôm nay cũng không thể không tắm rửa.
Hứa Nhượng đưa cho cô một chiếc áo phông của anh để làm áo ngủ.
Khi Bạch Ly mặc vào thì ngửi thấy được mùi trên quần áo, đó chính là mùi trên người Hứa Nhượng.
Cô đã thay quần áo, áo phông của Hứa Nhượng rất to, Bạch Ly mặc dài sắp đến đầu gối, còn có gió lùa vào giữa hai chân.
Bạch Ly mở một khe hở của cửa phòng tắm, cô nhìn thấy Hứa Nhượng đang ở ban công gọi điện thoại, cũng không biết anh đang nghiêm túc nói gì với ai.
Vừa rồi gọi đồ ở siêu thị.
Có thể mua đồ lót để thay.
Bạch Ly đứng ở bên trong không đi ra ngoài, nghĩ đến bản thân không mặc đồ lót mà phải đi ra ngoài cảm thấy có chút xấu hổ.
Mặc dù đã chuẩn bị làm, có thể làm cùng anh.
Nhưng cũng không phải bắt đầu như vậy.
Cô nhìn thấy Hứa Nhượng đi qua đi lại, tay cầm hộp thuốc, tay kẹp một điếu thuốc nhưng không có hành động gì nữa.
Dạo này hình như cô không thấy Hứa Nhượng hút thuốc.
Bản thân cô cũng cai rồi.
Bạch Ly dựa vào tường phòng tắm, chờ đồ giao đến, quạt gió trên đỉnh đầu vẫn đang thổi, mái tóc ướt sũng của cô sẽ được sấy khô rất nhanh.
——————–
Ánh đèn đêm ngoài cửa sổ lập lòe, người đàn ông trường thân ngọc lập*, đôi chân thon dài thẳng tắp.
(*) Trường thân ngọc lập: ý nói người đàn ông thân hình thon dài đứng thẳng, cứng rắn như ngọc.
“Lần trước tôi đã nói với cậu về việc đầu tư quán bar, cậu sắp xếp bên đấy thế nào rồi?” Hứa Nhượng nói.
“Lúc trước nói muốn mở một quán lớn ở Nam Thành, mấy tháng nay thực sự đã lật hết mọi quán bar ở Nam Thành.” Tống Cảnh Thước nói: “Tôi cảm thấy trong khoảng thời gian sắp tới, tôi không nghĩ đến việc uống rượu nữa.”
“Dĩ nhiên là cậu có thể muốn đầu tư, đúng lúc vốn bên này của tôi cũng không nhiều, thật sự cần khoản tiền để làm với quy mô lớn, nhưng...” Tống Cảnh Thước có chút nghi ngờ: “Sản nghiệp của nhà các cậu còn chưa đủ nhiều sao? Cậu còn chạy tới đầu tư quán bar nhỏ này của tôi?”
Trên thực tế cũng không tính là nhỏ, nhưng so với sản nghiệp của Hứa Thị mà nói thì quả thật chỉ là lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Lần đầu tiên nghe Hứa Nhượng nói đến, Tống Cảnh Thước cũng rất tò mò, còn tưởng rằng Hứa Nhượng chỉ là nhất thời vui chơi nhưng bây giờ xem ra anh rất nghiêm túc.
“Nếu cậu cảm thấy không có vấn đề, sau này có thời gian thì đến công ty để thảo luận hợp đồng, tới lúc đó tôi sẽ hẹn thời gian trước với cậu.”
Tuy là bạn bè, nhưng dù sao đây cũng là chuyện làm ăn, cũng phải nghiêm túc bàn bạc.
“Sao đến nỗi...”
Hứa Nhượng nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm phía sau, anh đè thấp giọng: “Bởi vì tôi muốn tách khỏi cha tôi.”
“Đồ của Hứa thị là của Hứa thị, đồ của tôi là của tôi.”
Vì gia đình mà bán mạng lâu như vậy, đương nhiên Hứa Nhượng cũng tiết kiệm được cho mình không ít tiền, hơn nữa trên tay anh cũng có cổ phần của tập đoàn.
Muốn đi ra ngoài đầu tư một chút gì đó cũng không khó, chỉ là Hứa Nhượng nghĩ tới nghĩ lui cân nhắc về điều đó rất lâu, cảm thấy bây giờ ít nguy hiểm nhất, nhưng hiệu quả và lợi ích nhanh nhất vẫn nên trực tiếp đầu tư vào quán bar của Tống Cảnh Thước.
Trong thời gian dài như vậy, anh cũng đã đi cùng Tống Cảnh Thước rất nhiều lần, xem ra cũng thấy không tồi.
Anh kết thúc cuộc gọi với Tống Cảnh Thước, quay đầu lại không nhìn thấy Bạch Ly, chỉ thấy cô mở một khe hở, anh hoảng hốt khi nhìn thấy mắt cá chân và bắp đùi trắng nõn của cô, vóc dáng mảnh mai của người phụ nữ hiện trên cửa kính.
Tiếng nước trong phòng tắm đã tắt đi, chỉ còn lại tiếng quạt gió đang kêu, Hứa Nhượng khẽ nhíu mày, anh nhớ rõ Bạch Ly đã tắt nước từ lâu.
“A Ly?” Anh hơi đến gần một chút: “Sao không đi ra?”
“Đồ đặt mua còn chưa tới.” Bạch Ly nói: “Dù sao em cũng không thể cứ thế này mà ra ngoài.”
Hứa Nhượng:...
Địa chỉ vừa rồi là anh nói cho Bạch Ly, đương nhiên anh biết Bạch Ly mua những cái gì.
“Quần áo của anh hẳn là có thể che được.”
“Có thể che được nhưng cũng bị hở.”
“Trong phòng tắm sẽ rất buồn chán, nếu em cảm thấy xấu hổ thì anh đi ra ngoài đợi.”
“Hả?” Bạch Ly nhẹ giọng nói: “Không cần, em ở bên trong sấy khô tóc, với lại cũng rất ấm.”
Hứa Nhượng đứng ở cửa không rời đi nhưng cũng không kiên trì, cuối cùng đành phải nói: “Được rồi.”
“Nếu như em cảm thấy không thoải mái thì nói cho anh biết.”
“Ừm.”
Năm phút sau, người giao hàng của siêu thị đã giao đồ tới, Hứa Nhượng đi ra nhận, túi đựng đồ màu đen, hoàn toàn không có ai có thể nhìn thấy bên trong là cái gì.
Hứa Nhượng đi đến gần đưa cho cô, lúc đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau, tựa như có một dòng điện chạy qua.
Rõ ràng cũng không có gì, cái gì cũng đều chưa làm, thậm chí bầu không khí hiện tại cũng không mập mờ chút nào.
Nhưng khi da thịt chạm nhau lại sinh ra phản ứng vi diệu.
Bạch Ly híp mắt nhận lấy túi đồ từ tay Hứa Nhượng, nói: “Cảm ơn.”
Cô cầm vào trong, đóng cửa, mở túi đồ lấy bộ đồ lót mới mua ra thay, chỉ vài phút ngắn ngủi mà thôi.
Bạch Ly hoàn toàn không thể tưởng được giờ phút này, người đàn ông dựa lưng vào vách tường đang thở dồn dập.
Hứa Nhượng cũng không cố ý.
Chỉ là lúc nãy Bạch Ly vừa mở cửa ra, cái áo phông của anh mà cô đang mặc quá rộng, Bạch Ly lại thấp hơn anh, còn cúi người cầm đồ.
Tất cả mọi thứ đều nhìn thấy hết, không sót cái gì.
Hứa Nhượng không thể nào vứt bỏ những suy nghĩ trong đầu mình, cuối cùng phải tránh ra, đi tới bên cạnh cửa sổ, để gió lạnh thổi khiến bản thân tỉnh táo lại.
Nhưng không ngờ, gió thổi này lại càng ngày càng khiến người ta chìm đắm hơn.
Vừa rồi liếc mắt nhìn như vậy, bây giờ toàn bộ trong tâm trí của Hứa Nhượng đều là chuyện đó, không thể đuổi đi được, đủ các loại hình ảnh.
Anh cũng không phải là người kỳ quặc, không dính khói lửa phàm tục gì.
Lúc tuổi dậy thì ngây thơ mờ mịt cũng đã xem qua không ít ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ cùng với người khác, bây giờ suy nghĩ nhảy dựng lên, toàn bộ suy nghĩ đều là hình ảnh kỳ quái.
Nếu ở phòng tắm, anh có thể sẽ bế cô lên, đặt ở trên bồn rửa mặt, hai tay đè trên bệ.
Nếu ở phía sau cánh cửa, vậy nhất định là gắt gao đè ở trên tường.
Nếu ở cửa kính, anh thậm chí còn nhìn thấy được bộ đang và biểu cảm của mình phản chiếu trên kính.
Những hình ảnh trong đầu không xua đi được, Hứa Nhượng nheo mắt, có chút khó chịu nhìn xuống phía dưới.
...
Đôi khi cũng rất không có tiền đồ.
Cuối cùng Bạch Ly cũng thay quần áo xong, đi ra từ trong phòng tắm, tóc vẫn chưa chải nhưng đã được sấy khô, tóc rất khô, thậm chí cô còn buộc lên rồi.
Mái tóc dài của cô nuôi rất lâu, bây giờ đã dài qua thắt lưng, mái tóc dài màu cây đay nhạt rất hợp với màu da, lại thêm vài phần phong tình.
Bạch Ly vừa chỉnh lại mái tóc sang một bên kia, cô rất tự nhiên ngồi ở bên giường, đưa tay sờ thử độ ấm trên giường.
Cô quay đầu nhìn Hứa Nhượng vẫn luôn đứng ở cửa sổ nói: “A Nhượng, vừa nãy em bật thảm điện, bây giờ có thể ngủ luôn.”
“Ừm, em nghỉ ngơi trước đi.” Trên tay Hứa Nhượng dường như đang nghịch cái gì đó, Bạch Ly nhìn không rõ lắm.
“Vâng ạ.” Bạch Ly chui lên trên giường, cẩn thận sắp xếp lại chăn bông với gối.
Thật ra cô rất ít khi ngủ cùng người khác như vậy, trước kia chỉ ngủ chung với chị họ.
Nhưng sau này chuyện như vậy xảy ra...
Cô cũng không còn mặt mũi nào để gặp lại Tưởng Hiểu.
Mặc dù khi đó Bạch Ly cũng rất cố gắng lấy lại công bằng cho cô ấy nhưng lúc đó cô còn không bảo vệ được bản thân mình thì làm sao bảo vệ được chị họ.
Sau này khi cha mẹ ly hôn, Giang Miêu dẫn Bạch Ly rời đi, khi đó Tưởng Hiểu đã đi nơi khác học.
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu không lan truyền, không muốn nhắc tới chuyện mất mặt và hoang đường lúc đó.
Chỉ có hai cô gái nhỏ vẫn luôn để ở trong lòng mà thôi.
Sau khi Bạch Ly nằm xuống vẫn không ngủ được, ngày thường khi cô ngủ một mình cũng thoải mái, nhưng bây giờ nghĩ đến lát nữa bên cạnh còn có một người nằm cùng, bây giờ không thể ngủ được.
Không phải không muốn, mà là đang đợi sau khi đối phương cũng nằm xuống, đã nói muốn ngủ cùng nhau, vậy nhất định phải cùng nhau nằm chung, nếu không đợi lát nữa đột nhiên chui vào ngược lại sẽ khiến cho cô không được tự nhiên.
Bạch Ly trở mình, nhìn bóng lưng to rộng của Hứa Nhượng, giọng nói của cô rất dịu dàng, cô hỏi: “A Nhượng, anh không nghỉ ngơi sao?”
“Anh đợi một chút.”
Bạch Ly nhìn anh, Hứa Nhượng hình như cũng chỉ đứng ở chỗ đó mà thôi, không có đ gọi điện thoại với người khác hay cũng không xử lý chuyện công việc gì, di động của anh đặt ở trên bàn bên cạnh, vốn dĩ không có cầm lên.
“Anh qua đây ngủ đi, một mình em không ngủ được.”
Câu nói dường như một lời mời mọc.
Lúc này Bạch Ly vẫn chưa có ý thức được, bởi vì vừa rồi lúc bọn họ nói ngủ cùng nhau, thật ra bọn họ đều được, nếu hôm nay xảy ra chuyện gì thì đều có thể chấp nhận được.
Nhưng sẽ không ép buộc làm, dù sao không ai nói bọn họ hôm nay ngủ cùng nhau thì nhất định phải làm chuyện đó.
Thuận theo tự nhiên là được rồi, không cần nhiều nghi thức chuẩn bị như vậy.
Cho nên giờ phút này Bạch Ly cũng chưa ý thức được gì cả, còn đang nói với Hứa Nhượng: “A Nhượng, anh đến đây đi, em nằm một mình không quen.”
“Nếu không có việc gì nữa thì anh cũng nghỉ ngơi đi.”
Bạch Ly nhắm mắt, lúc mở ra thì thấy Hứa Nhượng đã đi đến đây, anh đứng ở mép giường, đầu gối đè trên giường.
Người đàn ông duỗi tay, kéo tay cô ra khỏi chăn bông
Ánh đèn trong phòng sáng trưng, có chút chói mắt, Bạch Ly nhìn vào con người đen kịt của anh, trong ánh mắt của Hứa Nhượng dường như có một ngọn lửa.
Anh duỗi tay ra nắm lấy tay cô, kéo tay cô đi tới thăm dò.
Giọng nói khàn khàn của Hứa Nhượng, rõ ràng nhẫn nại đã đến cực hạn, mỗi một câu nói đều bắt đầu mang theo mùi vị khác, anh cứ nắm tay cô như vậy, để cô cảm nhận được.
“A Ly.”
“Em sờ xem.”
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên.
Bạch Ly bị anh ôm lên rồi lại đè trở lại, mái tóc dài xõa trên gối, lưng của cô đè lên mái tóc của mình.
Trong không khí toàn mùi của Hứa Nhượng, đến cả trên người cô cũng có mùi của anh.
Đêm nay, cô dùng sữa tắm và dầu gội của Hứa Nhượng, đến cả quần áo cô mặc cũng là của anh, đương nhiên sẽ có mùi giống như anh.
Hòa cùng với tiếng hít thở lo lắng, gấp gáp, Bạch Ly cảm giác được vành tai mình đang bị ai đó cắn nhẹ, bắt đầu nhẹ nhàng hôn từ sau tai cô, chậm rãi tiến hành từng bước một.
Nhiệt độ đầu ngón tay của Hứa Nhượng nóng rực, mỗi một tấc da thịt anh chạm vào dường như đều mang theo nhiệt độ không giống nhau.
Rõ ràng Bạch Ly có thể cảm nhận được thân thể của mình mềm đi, vành tai cô bắt đầu nóng lên.
Cũng chưa có bắt đầu cái gì, nhưng đi đến bước này thì giống như sẽ không thể dừng lại được, cô duỗi tay nắm lấy tay Hứa Nhượng, bả vai có chút run rẩy.
“A Nhượng.” Cô nhẹ giọng gọi.
“Sợ sao?”
Hứa Nhượng rũ mắt xuống, nhìn thấy trán cô rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn thấy.
Sau khi anh nhận thấy điều này, đưa tay chạm vào cổ cô, quả nhiên tất cả đều là mồ hôi.
Ấn đường của Bạch Ly cũng không ngừng nhíu lại, thoạt nhìn có vẻ rất thống khổ, nhưng cô vẫn nắm chặt lấy tay anh.
Nếu là người khác, có thể bây giờ cô sẽ kết thúc bằng một cái đạp, nhưng.......
Rõ ràng là Hứa Nhượng.
Chẳng lẽ cơ thể cô kháng cự anh sao?
Lần trước, lúc ở nhà cô tất cả đều rất tốt, cô cũng không xuất hiện phản ứng cự tuyệt gì, cho nên Bạch Ly cũng nghĩ đến chỉ cần là Hứa Nhượng đều có thể.
Nhưng hiện tại, hô hấp của cô dần dần không thể kiểm soát được, cổ họng giống như bị ai đó siết chặt.
Cô lại không thở nổi.
Nhưng đã làm đến bước này, rất khó có thể dừng lại được.
Cô nói với Hứa Nhượng, việc ấy cũng có thể, hai người cũng sẵn sàng chuẩn bị làm bước cuối cùng trong đêm hôm nay.
Động tác trên tay Hứa Nhượng dừng lại một chút, anh nhìn thấy phản ứng của cô, ngọn lửa trong mắt cứ như vậy mà vơi đi vài phần.
“Không thoải mái sao?”
Bạch Ly không trả lời.
Hứa Nhượng nhanh chóng xoay người bước xuống giường, lấy khăn giấy ướt trong ngăn tủ đưa cho cô, còn có gói đồ vừa mới mở ra đặt ở trên mặt tủ, gói đồ vẫn còn chưa kịp sử dụng, trên đó viết sẽ êm dịu khi dùng.
Bạch Ly mềm nhũn nhận lấy từ trên tay anh, tay không có sức lực gì để nhấc lên, ánh mắt của cô lướt xuống, có thể nhìn thấy cái đó của anh vẫn chưa mềm xuống.
...
Cho nên tình huống bây giờ là, dừng ở đây sao?
Bạch Ly biết trong lòng mình hy vọng đừng tiếp tục nữa, bởi vì phản ứng vừa rồi của cô quá lớn, trong đầu cũng bắt đầu hiện lên những hình ảnh kia.
Cô đã từng nhìn thấy những hình ảnh trước đó.
Rõ ràng cô biết đối với con người mà nói, ham muốn về tình dục là bình thường, giống như là khi đói bụng thì phải ăn cơm.
Nhưng bản thân vẫn rất khó uốn nắn ý tưởng ở sâu trong nội tâm này, sau khi cô đi đến bước này, thế nhưng vẫn cảm thấy có chút bẩn và khó có thể chấp nhận được.
Hứa Nhượng cầm lấy cái gối ở đầu giường, đặt ở sau lưng cô, để lưng cô dựa vào gối, anh duỗi tay thay cô chỉnh sửa lại mái tóc hơi rối và quần áo.
Mắt anh rất sâu, giờ này phút này cảm xúc của mình lại biến mất, Hứa Nhượng không nói, im lặng sắp xếp lại chăn cho tốt.
Giống như vừa rồi động tình, và thân mật đều là tưởng tượng, bây giờ tất cả mọi thứ đều được sắp xếp lại một lần nữa, cũng chưa cxảy ra chuyện gì.
“Anh đi tắm rửa.”
Hứa Nhượng đã sớm chuẩn bị tốt rồi, ở cùng một chỗ với cô phải nhẫn nại, ở cùng một chỗ với cô phải chịu đựng được những chuyện này.
Vốn dĩ vừa rồi anh vẫn luôn nói không nên tiếp tục nữa, nhưng Bạch Ly lại chủ động nói có thể, nhưng mà kết quả bây giờ cũng vẫn như vậy.
Nhưng Hứa Nhượng cũng không có ý trách cô, dù sao chứng lo âu này bản thân cô không thể kiểm soát cũng là điều bình thường.
Hứa Nhượng đang định xoay người đi, nhưng đột nhiên lại bị Bạch Ly nắm lấy quần áo, cô kéo anh.
“A Nhượng.” Hô hấp của Bạch Ly ổn định lại, nghiêm túc gọi anh: “Anh lại định tự mình giải quyết sao?”
Hứa Nhượng cúi đầu “Ừ” một tiếng.
Khổng tự mình giải quyết thì còn có thể làm gì nữa, chẳng lẽ có thể tiếp tục làm nữa sao?
Bạch Ly cắn môi, nhớ lại cảm xúc lúc Hứa Nhượng kéo tay cô chạm vào, nóng đến kinh người.
“Sau đó đến lúc động tình lại gọi tên của em sao?”
Cô buông tay ra rồi thay đổi tư thế, ôm lấy vòng eo của anh từ phía sau, cằm nhẹ nhàng đặt trên vai Hứa Nhượng.
“Hôm nay anh sẽ nghĩ cái gì thế? Nghĩ muốn đặt em ở chỗ nào?”
Cơ thể của Hứa Nhượng cứng đờ, cảm nhận được rõ ràng máu của bản thân bắt đầu chảy ngược, anh nín thở, nghe thấy giọng nói của người phụ nữ ở bên tai mình, quyến rũ đến mức có thể véo ra nước.
“A Nhượng.”
“Em giúp anh, được không?”
Đêm đó, cuối cùng Hứa Nhượng cũng đã biết đôi tay trắng nõn của Bạch Ly kia dùng để vẽ tranh có bao nhiêu khéo léo.
——————–
Tòa nhà Trung Tâm Toàn Cầu.
Trong văn phòng chủ tịch, Hứa Nhượng đang cúi đầu nhìn bản báo cáo mà Lý Ngôn đưa qua, người đàn ông rũ mắt xuống, nghiêm túc nhìn.
Hôm nay, sau khi Lý Ngôn mang bản báo cáo đưa cho anh cũng không nói gì, anh ta cũng không nói câu nào, bình thường Lý Ngôn là người hay nói lảm nhảm, thường xuyên có người nói Lý Ngôn ngồi vào vị trí trợ lý đặc biệt này vậy mà còn nói nhảm nhiều như vậy.
Cũng không biết làm như thế nào mà ngồi ở vị trí bên cạnh Hứa Nhượng lâu như vậy.
Từ khi bắt đầu học đại học, Hứa Nhượng đã bắt đầu xử lý chuyện công ty, mà Lý Ngôn là người được Hứa Minh Đạt sắp xếp qua đây, nói là có nhiều chuyện không hiểu thì có thể để Lý Ngôn giúp đỡ.
Anh ta còn lớn hơn Hứa Nhượng vài tuổi, kinh nghiệm công tác cũng không ít, thật sự có thể giúp đỡ rất nhiều việc, ngay từ đầu Hứa Nhượng cũng không tin tưởng người mà Hứa Minh Đạt sắp xếp như vậy, dù sao quan hệ hai cha con bọn họ thật sự rất kém.
Sau này ở chung Hứa Nhượng cũng dần dần phát hiện thật ra Lý Ngôn là một người rất đáng tin cậy, mặc dù anh ta quả thật là người mà Hứa Minh Đạt sắp xếp tới, nhưng Lý Ngôn thực ra lại bao che giúp Hứa Nhượng.
Ví dụ...
Hứa Nhượng dùng tài khoản cá nhân của mình để mua một mặt tiền lớn ở trong tòa nhà văn phòng của nhà mình, chuyện này...
Hứa Minh Đạt cũng không biết.
Hôm nay, Lý Ngôn không nói cái gì, ngược lại có chút kỳ lạ, sau khi Hứa Nhượng xem xong bản báo cáo kia thì ngước mắt lên, thản nhiên hỏi một câu: “Chắc là cậu đã xem qua trước rồi, thế nào? Cảm thấy có vấn đề gì không?”
“Không có.” Lý Ngôn trả lời: “Hiệu suất của quý này cũng rất tốt, hiệu quả và lợi ích của công ty vẫn đang tăng lên đều.”
“Vậy cậu im lặng như vậy, bộ dạng giống như muốn Gi*t người là sao?” Hứa Nhượng hơi nheo mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái trên mặt bàn.
Lý Ngôn:...
Làm sao nhanh như vậy đã bị nhìn thấu? Bộ dạng muốn nói lại thôi của anh ta rất rõ ràng hay sao?
Cuối cùng ánh mắt của Hứa Nhượng đang lạnh lùng nhìn chăm chú đó, Lý Ngôn thật sự bị ép đến không có cách nào khác, lúc này mới hắng giọng chậm rãi mở miệng: “Khụ...?”
“Tôi chỉ là muốn hỏi một chút về chuyện của cô Bạch.”
Hứa Nhượng nhướng mày hỏi: “A Ly? Làm sao vậy?”
“Tuần trước không phải anh biến mất mấy ngày hay sao?” Lý Ngôn thật cẩn thận ngước mắt nhìn Hứa Nhượng: “Cô Bạch tìm anh, tìm rất nôn nóng, đến đây hỏi tôi... “
“Ừ, sau đó?”
“Sau đó tôi đã nói chuyện của anh cho cô ấy biết.” Lý Ngôn nói xong, nhìn nét mặt của Hứa Nhượng, mặc dù không có thay đổi gì nhưng anh ta vẫn cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh.
Lý Ngôn và Hứa Nhượng nhìn nhau mười giây.
Mặc dù anh ta ở bên cạnh Hứa Nhượng nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không hiểu được suy nghĩ của Hứa Nhượng, Lý Ngôn cảm thấy giây tiếp theo, mình sẽ nghe được Hứa Nhượng nói với anh ta.
“Cậu có thể thu dọn đồ đạc rồi của mình, rồi rời đi.”
Những ngày tháng giêng rất lạnh, không kém mùa đông là mấy.
Thậm chí Lý Ngôn đã viết sẵn cho mình một kịch bản.
Anh ta nhìn Hứa Nhượng một cái, nhưng mười giây sau, anh ta nghe thấy người đàn ông khẽ cười, Hứa Nhượng nói: “Cậu nói cái gì với cô ấy? Tôi đánh nhau với cha tôi, bị nhốt lại?”
Lý Ngôn nặng nề gật đầu, trong lòng vô cùng phức tạp.
Bí mật của Hứa Nhượng lại bị anh ta nói ra, còn chưa được sự đồng ý của bản thân anh.
Hứa Nhượng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của anh ta, cười nói: “Không sao.”
“Tất cả mọi chuyện về tôi, cậu đều có thể nói cho A Ly.”
“Giữa tôi và cô ấy không có bí mật gì.”
Lần này đổi thành Lý Ngôn sửng sốt.
... Sao kịch bản hoàn toàn không giống mình nghĩ gì vậy???
Lý Ngôn vẫn luôn cho rằng đại thiếu gia giống Hứa Nhượng sẽ không có tình người, kiêu ngạo cô độc, cũng không hy vọng mang vẻ yếu ớt cùng đen tối kia của mình bày ra cho người khác xem.
Mặc dù mọi người đều có những mặt tối, nhưng Hứa Nhượng nhất định không muốn cho người khác nhìn thấy mặt tối của người mình.
Nhưng...
Anh nói, giữa tôi với cô ấy không có bí mật gì.
Lý Ngôn đột nhiên càng thêm rõ ràng, Bạch Ly, người này có ý nghĩa thế nào đối với Hứa Nhượng, mặc dù anh ta biết Hứa Nhượng thích Bạch Ly, cũng biết giữa hai người bọn họ có một thời gian qua lại mà không muốn người khác biết.
Anh ta nhìn thấy Hứa Nhượng vẫn luôn im lặng mà dùng lại phương thức của bản thân, nỗ lực vì Bạch Ly, nhìn thấy Hứa Nhượng vẫn luôn lặng lẽ làm rất nhiều chuyện vì cô ấy.
Chính là không nghe lời Hứa Minh Đạt.
Quan hệ hai cha con mặc dù không được tốt lắm, nhưng Hứa Nhượng đã từng không làm trái lời cha mình, sau này Bạch Ly xuất hiện lại phá vỡ mối quan hệ ổn định giữa hai cha con Hứa Nhượng và Hứa Minh Đạt.
Hứa Nhượng vẫn đang lật tài liệu trên tay, đột nhiên Lý Ngôn nghiêm túc hỏi anh: “Sự tồn tại của cô Bạch đối với anh mà nói, rốt cuộc là có ý nghĩa như thế nào?”
Tay Hứa Nhượng khựng lại.
Trong văn phòng rơi vào im lặng, ngay cả âm thanh anh lật trang giấy cũng cứng lại, Hứa Nhượng khép tập tài liệu lại, ngẩng đầu lên.
“Đó là ý nghĩ của sự tồn tại.”
Tất cả mọi thứ trên thế giới này đối với anh mà nói cũng không quan trọng, anh cũng không luyến tiếc thứ gì trên đời.
Người mẹ từng yêu thương nhất đã qua đời, cha liên tục đưa những người phụ nữ khác nhau về nhà, thậm chí những người thân thích và trưởng bối trong nhà cũng nói, trong nhà này quả thật cần một bà chủ.
Không có tình yêu vĩnh cửu, thậm chí còn mỏng manh, dễ vỡ hơn cả thủy tinh, sau khi mẹ qua đời, vốn dĩ anh cho rằng Hứa Minh Đạt sẽ đau lòng vài năm, lại không ngờ rằng, ông ta thay đổi phụ nữ nhanh như vậy
Hứa Minh Đạt vẫn luôn cho anh rất nhiều tiền, cho anh những gì tốt nhất, để Hứa Nhượng hưởng thụ cái gọi là vinh hoa phú quý, để anh là thiếu gia nhà giàu mà mọi người đều hâm mộ.
Nhưng lại không có mang đến tình yêu nào cho Hứa Nhượng, cũng không có mang lại cho anh bất cứ giá trị cùng ý nghĩa nào trong cuộc sống.
Điều này từ khi học trung học anh đã nhận ra rõ ràng, mọi người ở người bên cạnh vì cuộc sống của bản thân mà cố gắng.
Có những người bán hàng nhỏ lẻ, vì kiếm tiền mà lén lút bán mì gói ở trường học, cũng có những học sinh vì cuộc sống sau này mà cố gắng thi đạt hạng nhất để vào một trường đại học tốt nhất.
Mà anh.
Hứa Nhượng biết cho dù mình không cố gắng kiếm tiền, gần như anh không bao giờ tiêu hết những gì mà Hứa Minh Đạt cho, Hứa Nhượng cũng biết bản thân cho dù không cố gắng học tập, sau này tốt nghiệp vẫn sẽ có lối thoát.
Người khác hâm mộ gia thế nhà của anh, cảm thấy anh sinh ra đã ở vạch đích
Được hưởng thụ hết những thứ trên thế giới, những trên thế giới này lại không có cái gì khiến anh thấy hứng thú.
Cho đến khi Bạch Ly xuất hiện.
Cô quá khác biệt.
Hứa Nhượng nhếch môi lên, anh nói với Lý Ngôn: “A Ly là người quen bên cạnh tôi, thật ra cô ấy có một cuộc đời thê thảm nhất.”
“Cô ấy không giống mọi người, tôi biết cô ấy cũng rất chán ghét thế giới này.”
“Rõ ràng tôi cũng giống như cô ấy, rõ ràng bản thân chúng tôi đều là người như vậy, lại còn không ngừng khát vọng, hy vọng đối phương có thể sống rất tốt.”
Ngay cả bản thân mình còn chưa lo xong, lại hy vọng đối phương hạnh phúc.
Hứa Nhượng híp mắt lại nói: “Cho nên bây giờ tôi còn sống cũng không phải vì mình, cũng không phải để mình được cái gì, bởi vì thật ra tôi cũng không muốn cái gì.”
“Tôi chỉ muốn để cô ấy thoải mái một chút.”
Nói mấy câu bình thường mà Lý Ngôn nghe được, ánh mắt cũng chua xót, anh ta bỗng nhiên khịt khịt mũi.
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ chú ý đến tiến độ của phòng vẽ tranh.”
“Đó là tất cả bản báo cáo của ngày hôm nay, tôi đi trước nhìn xem bên kia diễn ra như thế nào.”
Lý Ngôn nói xong lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho người phụ trách phòng vẽ tranh bên kia.
“Tiểu Hứa tổng, chuyện phòng vẽ tranh bên kia......”
Ánh mắt của Hứa Nhượng chăm chú, anh nói: “Tạm thời không cần nói cho cô ấy.”
Dù sao đây là món quà mà anh muốn tặng cho A Ly.
Quà tặng.
Hứa Nhượng nghĩ tới hai chữ này, đột nhiên ánh mắt trầm xuống, anh ngẩng đầu gọi Lý Ngôn đang muốn rời đi.
“Đúng rồi, cậu giúp tôi tìm một người.”
“Tìm người?”
Hứa Nhượng dừng một chút, anh chậm rãi nói: “Cậu giúp tôi tìm hiểu một người tên là Tưởng Hiểu.”