Bạch Ly nhìn Hứa Nhượng, bỗng hỏi anh: “Cậu còn nhớ lúc chúng ta ở bên nhau không?”
Hứa Nhượng không trả lời.
Thực ra không nhớ rõ lắm. đối với những chuyện yêu đương, anh không nhớ gì cả, chỉ nhớ một chút quãng thời gian yêu đương với Bạch Ly.
“Tớ biết, khi đó cậu thực sự không thích tớ một chút nào.” Bạch Ly rũ mắt, còn nghiêm túc nói: “Vì vậy bây giờ thậm chí cậu còn không nhớ gì sao?”
Là bởi vì không để ý một chút nào, cho nên cô cũng giống như những người khác.
“Vì sao chúng ta lại chia tay?” Hứa Nhượng hỏi cô: “Nếu lúc đó đã quyết định ở một chỗ rồi, vậy tại sao lại chia tay?”
Tại sao lại chia tay.
Bởi vì không hợp, bởi vì không cảm nhận được tình cảm, bởi vì tình cảm của mình không được đáp lại.
——————–
Năm năm trước.
Bắt đầu một đoạn tình cảm kì lạ, không cảm nhận được chút tình cảm nào trong đoạn tình cảm đó.
Bạch Ly cũng biết bắt đầu đoạn tình cảm này là hoang đường, nhưng cô vẫn mong đợi vào Hứa Nhượng.
Tháng một ở Nam Thành, gió rất lạnh, người đi đường đều cầm một cốc trà sữa nóng.
Bạch Ly ở công viên chờ Hứa Nhượng, nhìn đồng hồ thì phát hiện anh đã muộn nửa tiếng.
Hôm nay cô muốn đi xem triển lãm tranh ở công viên cũ, để thu thập một ít tư liệu sống, đã đề cập chuyện này với Hứa Nhượng từ trước đó.
Thời tiết hôm nay không tồi, ánh mắt trời vô cùng chói mắt, ánh mắt trời rất độc, không có chỗ râm nào để tránh cả, chỉ có mấy cây nhỏ ở ven đường.
Cô tới sớm, đã đứng trong gió lạnh nửa tiếng, Bạch Ly bị phơi nắng có hơi choáng váng.
Điện thoại hiển thị tin nhắn Hứa Nhượng gửi đến mười phút trước.
[A Nhượng]: Tớ sẽ đến ngay, vài phút nữa.
Vài phút nữa mà sao lâu như vậy.
Bạch Ly sợ Hứa Nhượng không tìm được chỗ, lại đi ra chỗ mình hẹn anh, không dám đi đâu, một mực ở đó chờ anh.
Cuối cùng bóng dáng Hứa Nhượng cũng xuất hiện trước mắt cô, lúc đó cả người Bạch Ly đã choáng váng, hoa mắt.
“Rất xin lỗi, tới muộn một chút.” Hứa Nhượng đứng trước mặt cô, đưa nước khoáng trong tay cho cô: “Bây giờ vào thôi.”
Giọng điệu tự nhiên như trước, không có ý có lỗi gì cả.
Bạch Ly cầm chai nước, đầu ngón tay bỗng run rẩy, cô rũ mắt hỏi anh: “A Nhượng, cậu còn nhớ chúng tay đang yêu nhau không?”
“…”
“Trước kia cậu yêu đương với con gái, lần nào hẹn hò cũng đến muộn vậy sao?”
Hứa Nhượng nhíu mày: “Tớ không hẹn hò với các cô ấy.”
Bạch Ly bỗng cười ra tiếng: “Cho nên tớ là đặc biệt sao?”
“Bởi vì đồng ý hẹn hò với tớ.” Bạch Ly sờ chai nước: “Cho nên tớ không giống với người khác.”
“Vốn dĩ cậu không giống với người khác.” Hứa Nhượng bỗng nói tiếp: “Hôm nay bị sao vậy?”
Bạch Ly giơ tay lên cho anh nhìn đồng hồ: “Thời gian chúng ta hẹn là nửa tiếng trước.”
Cô vì đợi anh mà đứng trong gió lạnh nửa tiếng, chờ anh đến kết quả lại vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên, không biết Hứa Nhượng đã đến muộn bao nhiêu lần rồi.
Đương nhiên Bạch Ly biết mình và Hứa Nhượng yêu đương là chuyện hoang đường.
Nhưng đã ở bên nhau mấy tháng, vẫn không có tiến triển gì, vẫn không khác gì quan hệ bạn bè như trước, yêu đương bí mật, cũng không ai biết.
Bạch Ly cảm thấy bản thân đã đến cực hạn.
Không được chấp nhận, không nhận được sự phối hợp, thậm chí lúc yêu đương cũng không được nghe Hứa Nhượng nói thích cô, thế nhưng cũng chính xác, cô không nên hy vọng xa vời Hứa Nhượng sẽ thích cô.
Ngày đó, cô có ý muốn buông tay.
“A Nhượng, tớ là bạn gái cậu.” Bạch Ly nhìn anh, giọng nói có mang theo lửa giận: “Những lúc như thế này, không phải cậu nên tỏ ra hối lỗi sao?”
Lần đầu tiên Hứa Nhượng bị người ta nói như vậy, còn chưa phản ứng lại.
Thực ra anh luôn là người không đúng giờ, đây là một khuyết điểm rất lớn, bởi vì bình thường anh có rất nhiều chuyện, hơn nữa mọi người cũng đều hiểu, mỗi lần anh đến muộn cơ bản cũng không có ai oán trách Hứa Nhượng cả.
Dù sao nhiều lúc cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
“Tức giận sao?” Hứa Nhượng hỏi cô.
“Rất tức giận.” Bạch Ly thừa nhận: “Chúng ta đang yêu đương, sao cậu…”
Sao lại không thể quan tâm tớ nhiều hơn một chút, không thể đối xử với tớ như một người bạn gái.
“Tớ nói rồi.” Hứa Nhượng bỗng mở miệng: “Tớ nói rồi, đừng chờ mong gì khi yêu đương với tớ.”
Lúc đó chúng ta yêu đương là vậy.
Ngay từ đầu đã như vậy.
Mắt Bạch Ly run rẩy, cái gì cũng chưa nói, trái tim bị dập tắt, dập tắt cả sự kỳ vọng.
Hai người không nói gì rồi đi xem triển lãm, lúc về Bạch Ly nói với anh.
“Rất xin lỗi, hôm nay tớ không nên tức giận với cậu.”
Hứa Nhượng không phản ứng lại, cũng chưa kịp trả lời thì Bạch Ly đã lên xe.
Bạch Ly rất nhớ rõ ngày đó, cô nhớ rõ mình ngồi trên xe bus, hốc mắt liền đỏ lên, nhớ đến thời gian yêu đương của mình với Hứa Nhượng.
Là cô không nghiêm túc bắt đầu, không nghiêm túc thổ lộ, cho nên Hứa Nhượng không quan tâm là điều bình thường.
Hứa Nhượng không thừa nhận, người khác nhắc tới, Hứa Nhượng vẫn nói bọn họ không hợp, Hứa Nhượng vẫn không để ý, quan tâm một chút nào.
Lúc bọn họ hẹn hò, Hứa Nhượng sẽ đến muộn, Hứa Nhượng sẽ không vì cô là bạn gái mà đối xử đặc biệt.
Bạch Ly suy nghĩ rất lâu, phát hiện hành động của mình giống như đang trói buộc anh.
Cô nên gánh vác tất cả những lỗi lầm, tất cả nhưng thất vọng đều là do cô tích lũy lại mà thành, cho nên cô thực sự áy náy với Hứa Nhượng.
Cô sai rồi.
Bọn họ không hợp nhau.
——————–
Bạch Ly giúp Hứa Nhượng nhớ lại, cuối cùng hỏi anh: “Là vì không thích đúng không?”
Hứa Nhượng im lặng hồi lâu, bỗng mở miệng thừa nhận: “Ừ.”
Không phải hiểu lầm.
Quả thực khi đó anh không thích cô.
Về sau anh nhận ra được thì dường như đã bỏ lỡ cơ hội.
Hứa Nhượng còn nhớ rõ lúc mình nhận ra mình thích Bạch Ly, khi đó anh bỗng nhớ đến mấy tháng trước khi họ vẫn còn đang yêu nhau.
Thất bại.
Vậy lúc này cũng sẽ thất bại sao?
“Khi đó tớ không biết cậu thích tớ.” Yết hầu người đàn ông chuyển động lên xuống, cố gắng áp chế cơn sóng lòng đang cuồn cuộn, giọng khàn khàn.
“Ừ, cho nên là tớ sai.” Bạch Ly nói: “Là tớ không nên tớ tùy tiện nói muốn ở bên cậu, phải yêu đương với cậu.”
“Là tớ không nên không nói cho cậu biết, năm đó tớ thật lòng thích cậu.”
Năm đó thật lòng thích cậu.
Thế nhưng cũng chỉ là năm đó.
“Bây giờ chẳng lẽ tớ bù lại không kịp sao?” Hứa Nhượng nhìn cô: “Bởi vì tớ thích cậu sau, cho nên bây giờ tớ không có cơ hội sao?”
Bỏ lỡ như vậy khiến người ta mất mát, rõ ràng bọn họ có thể có kết cục tốt, rõ ràng hai người chỉ cần thẳng thắn hơn một chút là có thể giải quyết vấn đề.
Thế nhưng họ cứ băn khoăn, đắn đo.
Bọn họ đều thiếu cảm giác tín tưởng vào tình yêu và cảm giác an toàn, luôn sợ hãi mình tiến thêm một bước thì mọi chuyện sẽ thay đổi tất cả, cái gì cũng không nắm chắc được.
Cho nên không có dũng khí để thử nghiệm.
Hứa Nhượng có thể hiểu được hành động và suy nghĩ của Bạch Ly, bởi vì anh cũng là người như vậy, nhưng…
So với sự sợ hãi đó, bây giờ anh càng muốn ôm cô thật chặt, để cảm nhận độ ấm và hơi thở của đối phương.
Bởi vì thích cô, cho nên sẽ cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi đó.
Anh bước đến.
“Không.” Bạch Ly bỗng đứng lên, tay chống mặt bàn: “Không phải cậu không có cơ hội.”
“Là tớ không có cơ hội.”
Bạch Ly biết, từ đầu đến cuối thứ cô không muốn mở ra chính là tâm hồn của chính mình, thực ra không thể trách Hứa Nhượng, thực ra căn bản anh không làm gì có lỗi với cô.
Bạch Ly cầm lấy cổ áo của mình, bỗng nhiên hô hấp lại dồn dập.
“Rất xin lỗi.”
“A Nhượng, cậu thực sự không sai.”
Sai chính là tớ phong bế nội tâm, không chỉ làm tổn thương bản thân mà còn làm tổn thương đến người khác.”
Cô không thể tiếp tục như vậy.
Đối với cô mà nói, cố gắng sống đã rất vất vả, bây giờ tĩnh trạng này còn muốn yêu đương, cô thực sự rất khó làm được.
Bạch Ly thở hổn hển, cô nhìn Hứa Nhượng.
“Cho nên, cậu có thể buông tha cho tớ.”
Cứ buông tha cô đi, dù sao đến cả cô cũng không tin được bản thân mình.
Cô không muốn Hứa Nhượng phải tổn thương nữa, yêu đương chắc hẳn sẽ rất ngọt ngào, nhưng trạng thái của cô bây giờ, yêu đương chính là sẽ tra tấn đối phương.
Hứa Nhượng vẫn không nói gì, con ngươi yên tĩnh giống như một ao nước trong, anh nhìn Bạch Ly rất lâu, chờ cô hít thở ổn, chờ cô điều chỉnh tốt tâm trạng.
Hai phút sau, cuối cùng Bạch Ly cũng hồi phục hô hấp, Hứa Nhượng bỗng cầm lấy cổ tay cô.
Anh ôm Bạch Ly vào иgự¢ mình.
Cô bị Hứa Nhượng ôm như vậy, ngồi thẳng trên người anh, ghế ở phía sau không cẩn thận bị cô lật đổ, chật vật đổ xuống, ầm một tiếng.
Bạch Ly đè trên người anh, một tay bị Hứa Nhượng cầm, anh càng ôm chặt cô kéo về phía mình, kề sát vào иgự¢ anh.
Tay Hứa Nhượng giữ lấy gáy của cô, Hứa Nhượng hung hăng, тһô Ьạᴏ hôn vào môi cô, cảnh tượng này giống như đã xảy ra.
Nhưng lúc này không đơn giản như sẽ chỉ chạm môi.
Người đàn ông cạy miệng cô ra, quấn quýt lưỡi của cô, hôn rất sâu.
Lúc buông ra, Bạch Ly cảm thấy môi mình nóng lên, khoang miệng dường như vẫn còn lưu lại hơi thở của đối phương.
“Hứa Nhượng…” Cô hít sâu, chậm rãi mở miệng, rũ mắt nhìn anh.
Cơ thể Hứa Nhượng kéo căng, cẩn thận cảm nhận sẽ cảm nhận được thực ra anh đang rất khẩn trương.
Tay anh đè bả vai của cô, khiến cô càng dựa sát vào anh.
…
“Nếu không thử, sao bây giờ cậu biết chúng ta không thích hợp? Năm năm trước tớ đồng ý với cậu rồi, bây giờ đổi lại cậu đồng ý với tớ được không?”
Vài giây sau, Bạch Ly ngồi trên người anh cảm nhận được điều không đúng.
Hứa Nhượng kề sát vào, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô, hô hấp nóng bỏng, giọng nói khàn khàn và có chút Dụς ∀ọηg.
“Cậu muốn tớ buông tha cho cậu thế nào?”
“Tình cảm và thân thể phản ứng giống nhau, tớ đều không thể khống chế.”
Anh dừng một chút, tiếng hít thở càng thêm nghiêm trọng.
“A Ly.”
“Tớ đã nhịn ba lần vì cậu.”