Bạch Ly cũng không còn tâm tư nghiêm túc làm việc nữa, cô đi tới trước quầy lễ tân cầm lấy túi xách của mình, vội vàng bước ra bên ngoài.
“Xin lỗi, chị có chút việc gấp, chị đi trước, lát nữa em giúp chị khóa cửa nha.” Bạch Ly nói với Tư Khả Tâm.
Tư Khả Tâm sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt mà gật đầu: “Vâng ạ.”
“Còn cậu.......” Bạch Ly nhìn Bùi Xuyên: “Bây giờ tôi có chút việc.”
Bùi Xuyên đột nhiên xuất hiện, vốn dĩ cũng không có nói với Bạch Ly, cô cũng không có chuẩn bị. không biết Bùi Xuyên đến đây làm gì.
“À không sao, tôi chỉ đi ngang qua thôi.” Bùi Xuyên giả bộ ung dung mà nhún vai: “Nếu cậu có việc bận thì đi trước đi, có cần tôi đưa cậu đi không?”
“Không cần, cảm ơn.” Bạch Ly rất vội: “Tôi đi trước đây, lần sau mời cậu ăn cơm.”
“Ừ.” Bùi Xuyên đáp lại.
Sau đó Bạch Ly vội vã rời đi, Bùi Xuyên vẫn nhìn theo bóng lưng của cô, đột nhiên nhíu mày, anh ta nhìn thấy hướng Bạch Ly đi xa rồi vẫn không thu hồi ánh mắt.
“Chậc.” Tư Khả Tâm khẽ chậc: “Anh thích chị Ly như vậy, tại sao không theo đuổi?”
Tư Khả Tâm đột nhiên vạch trần bí mật này, Bùi Xuyên cũng không có ngạc nhiên, dù sao bất cứ ai cũng có thể nhìn ra anh ta thích cô.
Thực ra đã qua nhiều năm như vậy rồi không khó để quên, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, anh ta lại rung động một lần nữa.
Bạch Ly rất có sức hút đối với anh ta.
Vốn dĩ anh ta cũng chỉ là muốn làm bạn với cô, giúp đỡ cũng là bởi vì trước kia Bạch Ly có ân tình với mình, nhưng lúc này đây Bùi Xuyên vẫn sa vào.
Bùi Xuyên thừa nhận rất nhanh nói: “ Tôi thích cô ấy.”
“Nhưng cũng không theo đuổi được.”
Thật ra Bùi Xuyên biết rất rõ nếu như có ai ở trên thế giới này thật sự có thể lấy được trái tim của Bạch Ly, thì người đó chắc chắn là Hứa Nhượng.
Nhưng bây giờ ngay cả Hứa Nhượng cũng không được, người khác lại càng không được.
Không có quá nhiều thứ giống như trong truyện như vậy, chỉ cần anh ta dịu dàng, nhiệt tình, là có thể nhận được trái tim của một người, là có thể trở thành người cứu rỗi của cô ấy.
Bùi Xuyên quay đầu lại liếc mắt nhìn Tư Khả Tâm rồi cười khẽ nói: “Cô có thể không biết.”
“Lúc học cấp ba tôi với Bạch Ly đã từng ở bên nhau.”
Tư Khả Tâm: “Hả??”
Đây thật sự là một tin tức nóng hổi.
“Bạch Ly là mối tình đầu của tôi, nhưng chúng tôi ở bên nhau không lâu lắm, cô ấy cũng không thích tôi.” Bùi Xuyên rất minh bạch: “Tôi không thể tiếp tục mạo hiểm nữa.”
Bởi vì biết được đối phương thích mình cho nên không thể lại để bản thân tổn thương một lần nữa, đây là quy luật bảo vệ bản thân của con người.
Bất luận một chuyện gì, ở trong mắt của người khác có thể rất dễ dàng, chỉ cần thực hiện từng bước, chút dũng cảm một chút là tốt rồi, nhưng cần bảo vệ chính mình, để cho tất cả mọi người không thể bước vào.
“Tôi đi trước.” Bùi Xuyên mỉm cười nói lời tạm biệt với Tư Khả Tâm: “Cô cũng cố lên.”
“Ồ.....Được rồi.”
Lúc này Bùi Xuyên mới rời đi, anh ta vừa mới khởi động xe ở bãi xe dưới tầng hầm thì nhìn thấy một bóng dáng có chút quen mắt đi lên.
Bùi Xuyên sửng sốt một chút, lấy điện thoại ra vội vàng gọi điện thoại cho người kia.
“Alo?” Bùi Xuyên có chút khẩn trương mà nói: “Có phải cậu đang ở Trung tâm Toàn Cầu hay không?”
“...... Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?” Giọng nam ở đầu dây bên kia không kiên nhẫn: “Làm sao, cậu lo lắng tôi tìm Bạch Ly của cậu gây phiền toái phải không?”
“Trần Chiêu.” Giọng điệu của Bùi Xuyên nghiêm túc, giọng nói đanh lại: “Đã qua nhiều năm như vậy.”
“Đúng vậy, đã qua nhiều năm như vậy rồi không phải sao?” Trần Chiêu có chút trào phúng mà nói: “Cho nên cậu không tin tôi, nhiều năm trôi qua như vậy vẫn ôm hận với Bạch Ly?”
“Ở trong lòng cậu, tôi chính là một kẻ tiểu nhân mang thù như vậy phải không?” Trần Chiêu chất vấn.
Bùi Xuyên không thể trả lời được, cảm thấy một phần suy nghĩ tối tăm trong lòng mình lại bị người khác chọc thủng nên có chút ngượng ngùng.
“Trần Chiêu, tôi không nói như vậy....” Bùi Xuyên nhanh chóng giải thích cho bản thân: “Tôi tin cậu.”
“Ừ, được.” Trần Chiêu nói: “Cậu đã tin tôi, sau này cũng đừng khẩn trương như vậy mà gọi điện thoại cho tôi.”
“Cũng không cần chất vấn tôi, vì lo lắng tôi ra tay với Bạch Ly.”
Bùi Xuyên:.......
Phía bên kia đã cúp máy, anh ta hơi nheo mắt nhìn đường giao thông bên kia, bóng dáng ban nãy đã sớm biến mất rồi, chỉ còn lại là khoảng trống.
Bùi Xuyên từ từ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu của mình có chút đau, ngay cả huyệt thái dương cũng đang giật loạn.
—
Bạch Ly không có đi ngay, cô đi lên văn phòng làm việc trên lầu, thuận tiện gọi điện thoại cho Lý Ngôn.
Điện thoại của Lý Ngôn vẫn luôn không kết nối được, Bạch Ly trực tiếp đi lên lầu, vừa mới đi từ trong thang máy ra thì nhìn thấy Lý Ngôn ở một hướng khác.
“Trợ lý Lý.” Bạch Ly chạy nhanh theo sau, vội vàng đuổi theo.
“Cô Bạch.” Bước chân của Lý Ngôn dừng lại, quay đầu lại nhìn Bạch Ly: “Sao cô lại đột nhiên đi lên chỗ này?”
“Việc phòng vẽ tranh thế nào rất bận sao? Có chỗ nào không thích ứng cần tôi giúp đỡ không?”
Bạch Ly không trả lời, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề mà bản thân muốn hỏi, ấn đường của cô đang run lên, hỏi: “Mấy ngày gần đây Hứa Nhượng ở đây phải không?”
“Tiểu Hứa tổng?” Lý Ngôn cúi đầu xuống: “Anh ấy không ở đây.”
Lý Ngôn nhìn vẻ mặt của Bạch Ly đang rối rắm lại lo lắng, hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Vừa rồi Hứa Nhượng gọi điện thoại cho tôi, tôi nghe thấy giọng nói của cậu ấy không quá thoải mái...... “
“Mấy ngày nay cũng không nhìn thấy cậu ấy, nên có chút lo lắng.”
Bạch Ly cũng không có nói ngoài ra mình còn nghe thấy một cái gì đó, chỉ nói đơn giản tình huống này cho Lý Ngôn.
“Tôi chỉ muốn hỏi xem gần đây cậu ấy có đến công ty bên này hay không.”
Lý Ngôn nghe xong, dường như có chút suy nghĩ mà gật đầu nói: “Như vậy à.”
“Mấy ngày nay anh ấy không có chủ động tới gặp cô sao?” Lý Ngôn nói: “Vậy quả thật có chút kỳ lạ, nhưng.........”
“Cô Bạch, cô cũng đừng quá lo lắng, không phải mới sang năm mới sao? Công ty bên này có nhiều việc, có thể đang làm tổng kết hàng năm, thông thường tới gần cuối năm phải, có rất nhiều việc lớn nhỏ phải giải quyết.”
“Dạo này tiểu Hứa tổng cũng không có đến công ty bên này, trước kia thật ra cũng không thường xuyên tới, tiểu Hứa tổng cần phải quản lý rất nhiều việc so với tưởng tượng của cô.”
“Cho nên không đến bên này cũng rất bình thường, thật sự có thể là vì quá bận.”
Khoảng thời gian trước Hứa Nhượng thường xuyên đến đây thật ra là vì liên quan đến Bạch Ly.
“Ừ....” Bạch Ly rũ mắt xuống đáp lại, vẻ ngoài thì chấp nhận câu nói này, nhưng thật ra ngón tay lại đang phát run.
Chuyện không phải đơn giản như vậy.
“Vậy làm phiền đến anh rồi.”
“Được rồi, không có việc gì, nếu như sau này tiểu Hứa tổng đến công ty, tôi sẽ bảo anh ấy xuống dưới tìm cô.”
“Ừ.”
Bạch Ly ở chỗ của Lý Ngôn không nhận được tin tức gì, có chút mất mát mà quay trở về, đột nhiên nhớ tới cái gì, cô quay đầu lại.
“Trợ lý Ngôn.” Bạch Ly nói: “Tôi muốn hỏi một chút, có lẽ anh biết.......”
“Quan hệ của của ấy với cha thế nào vậy?”
“Với Hứa tổng sao?” Lý Ngôn nhíu mày, tự hỏi.
Vốn dĩ Lý Ngôn vẫn còn đang do dự rốt cuộc có nên nói cho Bạch Ly hay không, nhưng nghĩ lại mối quan hệ của Hứa Nhượng với Bạch Ly, có lẽ không có gì là không thể nói.
“Quan hệ của anh ấy với Hứa Tổng thật ra chính là.......” Lý Ngôn nghĩ nghĩ muốn nói như thế nào: “Cha con ngoài mặt.”
“Hả?” Bạch Ly xoay người, đứng đối mặt với Lý Ngôn: “Cha con ngoài mặt?”
“Đúng vậy.” Lý Ngôn đè thấp chút gì đó: “Cô Bạch, chuyên này cô không thể nói ra ngoài, nếu không tôi sẽ thất nghiệp.”
“Không sao, tôi sẽ không nói ra.” Bạch Ly nói: “Tôi đứng về phía Hứa Nhượng.”
“Vâng...... chuyện này nói ra khá phức tạp.”
Lý Ngôn nháy mắt với Bạch Ly ra hiệu cho cô đi cùng anh ta: “Nếu cô Bạch đột nhiên hỏi về việc này, vậy tôi có thể nói cho cô một chuyện này.”
Bạch Ly nhìn điện thoại, trên màn hình vẫn là bản ghi chép cuộc trò chuyện với Hứa Nhượng, cô vừa rồi lại thử gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa nhưng đều không có kết quả.
Cho nên, Hứa Nhượng có bí mật gì mà cô không biết sao?
—
Lý Ngôn rót cho Bạch Ly một tách trà, nói: “Tôi biết cô Bạch rất nôn nóng muốn tìm được tiểu Hứa tổng.”
“Nhưng tôi khuyên cô Bạch tạm thời đừng........ “
Anh ta nhìn Bạch Ly, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Lúc tiểu Hứa tổng gọi điện thoại cho cô, có phải bên kia điện thoại còn có một số âm thanh khác phải không?”
Bạch Ly hơi ngẩn ra một chút, không nghĩ tới Lý Ngôn sẽ nói thẳng ra.
“Bây giờ cô đi tìm anh ấy cũng vô ích, bây giờ việc có thể làm là im lặng mà đợi anh ấy sẽ trở về.”
Vốn dĩ Lý Ngôn cũng thật sự cho rằng Hứa Nhượng có thể quá bận, không có bận tâm tới, nhưng Bạch Ly đột nhiên hỏi quan hệ của hai cha con bọn họ.
Lúc này cậu mới đột nhiên tỉnh ngộ.
“Hứa Nhượng có thể chịu đựng được nhiều hơn so với những gì cô tưởng tượng.” Lý Ngôn chậm rãi mở miệng: “Nhưng đã rất nhiều năm không xảy ra chuyện như vậy.”
“Chuyện như vậy là có ý gì?” Ngón tay của Bạch Ly siết chặt lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay của mình: “Rốt cuộc A Nhượng đã trải qua cái gì?”
“Cha con ngoài mặt à.” Khi Lý Ngôn nói lên lời này, dường như cũng không có dao động, giống như là không có kinh ngạc khi thấy chuyện kỳ lạ này.
“Mẹ của Hứa Nhượng qua đời khi anh ấy mới năm tuổi.” Lý Ngôn nói: “Chuyện này cô......”
“Tôi biết.”
“Trước kia Hứa Nhượng luôn có bộ dạng thờ ơ khi nhắc đến bà ấy, anh ấy nói: “Chuyện đã mười mấy năm trước rồi, không cần quan tâm như vậy, tôi đã quên từ lâu rồi.”
“Sau khi mẹ qua đời, quan hệ cha con của Hứa Nhượng với Hứa Minh Đạt thì thay đổi đột ngột.”
“Nguyên nhân là gì vậy?” Bạch Ly nhíu mày.
Theo lý mà nói, nếu là một gia đình bình thường, cho dù mẹ qua đời, hẳn là Hứa Nhượng ẽ thân thiết với Hứa Minh Đạt hơn, làm sao lại thay đổi đột ngột.
“Bởi vì hầu như mỗi tháng Hứa Minh Đạt đều lại mang một người phụ nữ khác về nhà, đây là một chuyện rất khó chấp nhận đối với Hứa Nhượng khi còn bé.”
“Dù sao anh ấy cho rằng chí ít cha mình cũng yêu mẹ, cho dù sau này muốn kết hôn, cũng không thể nhanh như vậy, cho nên Hứa Nhượng thường xuyên cãi nhau với Hứa Minh Đạt”
“Bời vì những người phụ nữ ở bên ngoài đó?” Bạch Ly hỏi.
Thật ra có thể hiểu được, trong mắt của đứa trẻ mới mấy tuổi, suy nghĩ của anh vẫn còn chưa hoàn toàn chín chắn, vẫn nhìn thế giới này một cách hồn nhiên.
Vẫn còn chưa kịp nguôi ngoai nỗi đau mất mẹ, lại nhìn thấy bố liên tục mang phụ nữ về nhà.
Ngón tay Bạch Ly khẽ run lên.
Trước kia Hứa Nhượng ở cùng cô cũng nhiều lúc tùy ý nói: “Cha tớ à?”
“Có thể hai cha con tớ mỗi người một đức hạnh, tốc độ thay đổi phụ nữ của ông ta còn nhanh hơn so với tớ.”
“Hôm nay tớ không quay về, cha tớ mang theo tình nhân mới của ông ta về, chúng ta đi hát karaoke nhé?”
Từ trước đến nay cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện như thế này, cho rằng đó là cuộc sống của một cậu thiếu niên phản nghịch, căn bản không có nghĩ nhiều, không suy nghĩ sâu sắc như vậy.
Bạch Ly rũ mắt xuống, kiên trì nói: “Vậy, sau đó thì sao?”
“Cho nên quan hệ của Hứa Nhượng với Hứa Minh Đạt rất kém, Hứa Minh Đạt cũng không cảm thấy mình có lỗi với con trai mình, điều này khiến Hứa Nhượng càng phản nghịch, hai người hoàn toàn nhìn đối phương không vừa mắt.”
“........ “
“Nhưng tính cách của hai cha con họ, đều không chịu thua, không có ai cho rằng mình sai, cho dù như thế nào cũng không suy nghĩ lại xem mình có sai hay không.”
“Cho nên.” Lý Ngôn dừng một chút, cứ như vậy gõ một chút xuống bàn: “Cho nên va chạm giữa bọn họ sẽ rất dữ dội tới.......”
“Bọn họ đánh nhau.” Ánh mắt Lý Ngôn cứng lại, dường như nhớ lại chuyện gì đó khiến người ta không quá thoải mái.
Trong đầu Bạch Ly hiện lên một vài hình ảnh, nhưng cô hoàn toàn không dám chắc chắn, cô hỏi Lý Ngôn: “Làm sao anh biết?”
“Chú tôi là tài xế của nhà họ Hứa.” Lý Ngôn uống trà: “Cho nên tôi biết hết mọi chuyện, hơn nữa tiểu Hứa tổng cũng biết tôi biết những chuyện này.”
“Vậy vì sao tôi không thể đi tìm A Nhượng?” Bạch Ly hỏi: “Lúc cậu ấy nói chuyện điện thoại với tôi trạng thái không tốt lắm, là bởi vì đã đánh nhau với Hứa Minh Đạt sao?”
Lý Ngôn không trả lời luôn, cậu lấy một viên kẹo trong ngăn kéo đưa cho Bạch Ly.
“Ba năm trước, tôi đã từng không cẩn thận tình cờ trông thấy hình ảnh hai cha con bọn họ ᴆụng chạm.” Lý Ngôn nói: “Còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô.”
“Lúc đấy tôi nhìn thấy hình ảnh đó.....” Cậu im lặng nửa giây.
“Tay Hứa Nhượng vẫn đang nắm những mảnh gốm sứ nhỏ, trên cánh tay tất cả đều là vết máu.”
“Bọn họ không cho phép chúng tôi gọi điện báo cảnh sát, cũng không cho phép chúng tôi nói cho người khác, thậm chí không cho phép đưa Hứa NHượng đi bệnh viện.”
Bạch Ly cảm thấy trái tim mình đang bị ai đó siết chặt lại.
“Bây giờ tôi vẫn còn ở đây, thật ra cũng xem như là phí che miệng.” Lý Ngôn nói: “Hứa Minh Đạt biết chuyện này nên tôi không thể nói cho người khác.”
“Nhưng tôi đã nói cho cô.”
“Cô không giống như vậy.”
“Cô là người đầu tiên tôi nói, cũng là người duy nhất khiến Hứa Nhượng để tâm như vậy.” Lý Ngôn nhướng mày nhìn cô: “Tôi biết cô có quyền được biết những chuyện này.”
“Bởi vì.....” Lý Ngôn nói: “Năm đó lúc tôi chứng kiến cảnh đó, tôi còn nghe thấy Hứa Minh Đạt nói.”
“Con không được đi tìm cô gái đó nữa, biết chưa?”
Lý Ngôn nhìn thẳng vào Bạch Ly, cậu nói:
“Tôi nghĩ cô gái đó là cô.”
—
Sau khi Bạch Ly quay về thì mê man ngủ một giấc.
“Ngoan ngoãn chờ tớ.”
“Bây giờ cô đi tìm anh ấy cũng vô ích, bây giờ việc có thể làm là im lặng đợi anh ấy sẽ quay về.”
Bạch Ly thật sự không có đi tìm anh, chỉ điều chỉnh âm lượng điện thoại của mình tới mức lớn nhất, đợi Hứa Nhượng gọi điện thoại cho mình.
Hứa Nhượng vẫn như cũ không có liên lạc với cô trong vài ngày.
Cuối tuần, Bạch Ly đúng hẹn đi đến bệnh viện làm kiểm tra, Thẩm Thanh Dữ vừa đến thì nhìn thấy trạng thái của Bạch Ly không tốt.
“Làm sao vậy?”
“Không sao, mấy ngày hôm nay nghỉ ngơi không được tốt.”
Bạch Ly lảng tránh chủ đề này, nhưng Thẩm Thanh Dữ không có ý định kết thúc chủ đề này dễ dàng như vậy, anh ta hỏi đến cùng: “Xảy ra chuyện gì mà không thể nói cho tôi biết sao?”
Bạch Ly bước chân dừng lại một chút nói: “Không có.”
“Tôi không có ý muốn giấu diếm anh, chỉ là bây giờ tôi cảm thấy có chút rối loạn, đợi lát nữa kiểm tra xong đi ra rồi nói.”
Thâm Thanh Dữ gật đầu, chỉ có thể nói: “Được rồi.”
Kiểm tra không tính là đơn giản, ở bên này tới tới lui lui lăn lộn mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô mới đi đến khoa tâm thần.
Vẫn là người bác sĩ trước kia.
Đã giúp Bạch Ly kiểm tra rất nhiều năm, trước kia khi Bạch Ly còn ở Diệp Thành là Thẩm Thanh Dữ đi tới, sau đó gọi video cho cô để phân tích bệnh tình.
Bác sĩ luôn là người hiểu rõ bệnh nhân nhất.
Sau khi bác sĩ Lộ nhìn thấy Bạch Ly đẩy cửa đi vào, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được trạng thái của cô rất không tốt, nhưng anh ta cũng không hỏi gì cả.
Lộ Sơn lấy trong ngăn kéo ra một gói kẹo, anh ta đặt trên bàn, để cô chọn một hương vị.
“Hôm nay ăn vị nào?” Lộ Sơn hỏi.
“Cái nào cũng được.”
“Không muốn lựa chọn sao?”
Anh ta không có hỏi, chỉ là thuận tay giúp Bạch Ly lấy một viên kẹo vị nho mà bình thường cô thích ăn nhất rồi đưa cho cô.
“Tôi nghe bác sĩ Thẩm nói, dạo này cô bận rộn chuẩn bị cho phòng vẽ tranh, cho nên rất lâu không đến, vậy gần đây tình huống bên kia thế nào rồi?”
Ngay từ đầu anh ta không có hỏi gần đây tình trạng của Bạch Ly thế nào, chỉ giống người bạn cũ gặp mặt trò chuyện với cô một chút về chuyện thường ngày.
“Hả.....?” Trạng thái của Bạch Ly vẫn chưa tốt: “Rất tốt, tất cả đều rất thuận lợi.”
“Vậy là tốt rồi.” Bác sĩ Lộ mím môi một chút, quan sát sự thay đổi nét mặt và tư thế của Bạch Ly
Vừa rồi cô đi vào cũng rất cẩn thận, ngón tay đặt ở trên đùi luôn xoắn lại, ánh mắt cũng rất không chuyên tâm, vẫn luôn nhìn ra các chỗ khác.
So với lần đầu tiên Bạch Ly đến bệnh viện khi đó bọn họ đối mặt với nhau, trạng thái bây giờ của Bạch Ly còn căng thẳng hơn.
Nhưng Lộ Sơn hiểu rất rõ loại căng thẳng này và cảm giác áp bức không phải nguyên nhân đến từ anh ta, mà là những chuyện khác trong cuộc sống
Bây giờ cũng không phải thời điểm tốt để hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Bây giờ việc cần làm là để Bạch Ly thả lỏng trước đã.
Lộ Sơn đứng dậy, đi đến ngăn tủ lấy lọ dầu thơm, anh ta thắp một loại hương thơm tương đối an thần, lại mở bật nhạc nhẹ nhàng để giải tỏa căng thẳng.
“Thuận lợi là tốt rồi.” Lúc này Lộ Sơn mới nói: “Hiện tại cô ở Nam Thành, bác sĩ Thẩm đã ở bên này, không cần lo lắng nhiều như vậy.”
“Có chuyện gì, cậu ta, người anh trai này không có khả năng mặc kệ cô.”
“Ừ.” Bạch Ly đáp lại, bóc cái kẹo nhét vào miệng mình: “Tôi biết.”
“Lần sau có cơ hội, tôi cũng muốn đi xem thử, tôi nhớ rõ trước kia cô đã nói với tôi mình có rất nhiều fans trên Weibo.”
“Tôi cũng muốn nhìn xem bức tranh của một họa sĩ nhỏ nổi tiếng như vậy là nhiều kinh vi thiên nhân(*)” Lộ Sơn cúi đầu cười.
(*) Kinh vi thiên nhân: Khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy –> kinh ngạc, thán phục khả năng, trình độ tay nghề của một người nào đó
Sự chú ý của Bạch Ly bị anh ta kéo trở về, cơ thể rõ ràng thả lỏng một chút: “Được đó, hoan nghênh.”
Hai người nói chuyện phiếm được hơn nửa tiếng thì trạng thái của Bạch Ly mới khôi phục bình thường.
Lộ Sơn thở ra một hơi, biết bây giờ Bạch Ly chắc chắn sẽ sẵn lòng nói cho anh ta biết tình hình, thật ra Bạch Ly xem như là một bệnh nhân phối hợp, mỗi lần đến làm điều trị tâm lý đều chủ động giãi bày đáy lòng với anh.
Lộ Sơn có thể cảm giác được cô cũng muốn trở nên tốt hơn.
Nhưng thỉnh thoảng cũng cần tốn một chút thời gian và công sức để Bạch Ly buông bỏ cơ chế phòng ngự để đối mặt với trái tim của mình.
“Cho nên, trong khoảng thời gian này có chuyện gì quấy nhiễu cô sao?” Lộ Sơn hỏi: “Nếu không phải chuyện của phòng vẽ tranh, vậy tôi đoán có phải liên quan đến cậu con trai đó mà trước kia cô đã nhắc tới không?”
“Tên là Hứa Nhượng phải không?”
Lộ Sơn nhắc đến tên này, Bạch Ly đột nhiên thẳng lưng, nét mặt khéo léo thay đổi lại bị Lộ Sơn thấy thấy được tất cả.
“Có phải giữa cô và cậu ấy đã xảy ra chuyện gì sao?” Lộ Sơn nhẹ giọng hỏi, kèm theo âm thanh nhẹ nhàng cùng với mùi hương an thần, không làm cô khó chịu.
“Bác sĩ Lộ.” Bạch Ly nói: “Tôi muốn biết vì sao lúc tôi phát sinh hành thân mật với Hứa Nhượng, sao tôi không cảm thấy ngạt thở vậy?”
Lộ Sơn có chút kinh ngạc.
Dù sao tình huống của Bạch Ly anh ta hiểu rất rõ, mấy năm trước khi vừa mới tiếp xúc, cô không thể chấp nhận bất kỳ sự thân mật nào vượt quá giới hạn
Thậm chí nghe Thẩm Thanh Dữ nói, thỉnh thoảng ngay cả tiếp xúc bình thường cũng không được.
Lộ Sơn nhìn Bạch Ly, rất lâu sau đó mới chậm rãi nói: “Thật ra bất luận làm một việc gì đều tự nhiên mà phát sinh như vậy.
“Có lẽ khi cô tiếp xúc với Hứa Nhượng cũng không nghĩ đến những điều đó.”
Bạch Ly gật đầu.
“Thật ra chứng bệnh sợ hãi như vậy, là một phòng tuyến mà cô đã dựng lên trong lòng, dù sao bệnh tâm lý không phải là bệnh sinh lý, bệnh sinh lý là phản ứng trực tiếp.”
“Nhưng bệnh tâm lý, chỉ cần cô có thể vượt qua quá khứ thì có thể khỏe lại rồi.”
Bạch Ly có lẽ đã hiểu một chút, nhưng cũng không hiểu toàn bộ.
Hai bàn tay của Lộ Sơn đan vào nhau, anh ta nói: “Thật ra nói một cách đơn giản, có thể là lúc cô tiếp xúc với người khác, trong tiềm thức của mình luôn cảm thấy mình là người bệnh, suy nghĩ này đã ăn sâu bén rễ rồi, vì vậy tạo cho cô một loại sợ hãi, thân thể sẽ cảm giác được ảo giác không khỏe.”
“Thật ra cô đang sợ hãi.”
“Nhưng cô nói cô tiếp xúc với Hứa Nhượng, cô không có phản ứng, thật ra rất đơn giản, chính là lúc đối mặt với cậu ấy, trong tiềm thức cô không cảm thấy mình là một người bệnh.”
“Những đau khổ đó cô có thể buông xuống khi đối mặt với cậu ấy, khi đối mặt với cậu ấy căn bệnh này giống như không phải là một chuyện nghiêm trọng.”
“Nếu như tôi đoán không sai.” Lộ Sơn ngước mắt: “Hứa Nhượng hẳn là rất hiểu cô, không nói nhất định phải hiểu đến từng chi tiết, nhưng chí ít cậu ta biết cần phải làm những việc gì để bảo vệ cô.”
“Nói cách khác, cậu ấy ở trong lòng cô chính là một hình tượng sẽ bảo vệ cô, cho nên cô mới không đề phòng cậu ấy.”
Không đề đề phòng, hoàn toàn vô tư.
Trong tiềm thức khi đối mặt với Hứa Nhượng mình là một người bình thường.......
Bạch Ly đột nhiên thở dài, yếu ớt dựa vào ghế, không biết làm sao nhưng những câu đó là thật.
“Đúng vậy.”
Bởi vì trước đây khi cô mắc chứng sợ hãi đàn ông nghiêm trọng, là Hứa Nhượng từng bước từng bước kéo cô ra ngoài, cô là người mà Hứa Nhượng đã cứu.
Bây giờ tất nhiên khi đối mặt với Hứa Nhượng, cô cũng buông lỏng cảnh giác và đề phòng.
“Cô nên trân trọng người này.” Lộ Sơn nói: “Mặc dù tôi cũng biết những chuyện xảy ra giữa hai người khi đó làm cho trong lòng cô luôn có một rào cản.”
“Bạch Ly, có đôi khi cuộc sống cần nếm thử cái mới.”
“Cô quá cố chấp với nhận thức của bản thân, cho nên mới có thể tạo ra kết quả như vậy, cho dù là nỗi sợ hãi đàn ông lúc trước cũng thế, còn bây giờ chứng lo âu, thật ra đó là bởi vì cô cứ ở mãi trong vòng luẩn quẩn này, không thoát ra.”
“Không sao, cô sẽ tốt lên.”
—
Bạch Ly đi ra thì gặp Thẩm Thanh Dữ, anh ta đã đứng chờ ở bên ngoài.
Thời gian hôm nay Bạch Ly trao đổi với Lộ Sơn dường như dài hơn bình thường, Thẩm Thanh Dữ cũng có chút lo lắng tình hình của Bạch Ly, có phải lại trở nên tồi tệ hay không.
“Anh.” Bạch Ly nhẹ giọng mở miệng: “Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng.”
Thẩm Thanh Dữ không nói gì, đưa tay xoa đầu của cô.
“Tôi không sao.” Bạch Ly nói xong: “Tôi đã nói chuyện với bác sĩ Lộ về chứng lo âu, anh ta nói thật ra tôi có thể chấp nhận Hứa Nhượng, điều này cho thấy tôi có hy vọng rất lớn sẽ khỏi bệnh.”
“Nhưng có thể cần sự giúp đỡ của A Nhượng.”
Nếu như Hứa Nhượng có thể, vậy Bạch Ly nên giữ chặt người này bên cạnh, cho dù đối với cá nhân cô mà nói hay là đối với điều trị bệnh tình mà nói.
Hứa Nhượng giống như một liều thuốc đặc trị của Bạch Ly, căn bệnh mà người khác không chữa trị được.
“Nhưng mấy ngày nay tôi không liên lạc được với A Nhượng, cậu ấy cũng không có liên lạc cho tôi, tôi có chút lo lắng.” Bạch Ly nói xong, lại lấy điện thoại ra xem, quả nhiên vẫn không có một chút tin tức gì.
“Cậu ta làm sao vậy?”
“À...Trong nhà có chút chuyện, tôi đã hỏi thăm tình hình rồi, bây giờ việc có thể làm chính là đợi tin tức của cậu ấy.”
Đã nhiều ngày trôi qua, thế nhưng vẫn không có tin tức của Hứa Nhượng.
Cô biết Hứa Nhượng có thể đang bị ђàภђ ђạ và đau đớn, nhưng cô không thể làm gì được.
Không có cách nào nghiêm túc ở chỗ này.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, tối này anh trai dẫn em đi ăn món ngon.”
“Vâng, hôm nay đinh mời tôi ăn cái gì? Muốn gọi chị dâu không?” Bạch Ly trừng mắt nhìn, đột nhiên hăng hái nhắc đến: “Tôi biết phía tây mới mở một nhà hàng Việt Nam món ăn mùi vị không tồi.......”
Cô còn chưa kịp nói hết lời thì điện thoại của Thẩm Thanh Dữ đột viên vang lên.
“Bác sĩ Thẩm? Anh còn ở bệnh viện không?”
“Tôi đang ở bệnh viện, có chuyện gì vậy?”
“Bây giờ anh đang ở đâu?” Người ở bên kia có chút sốt ruột, Bạch Ly cũng có thể nghe được âm thanh phát ra từ ống nghe.
Cô còn muốn mắng Thẩm Thanh Dữ để âm thanh điện thoại di động thật sự quá lớn, rồi lại nghe được tiếng ồn ào bên kia điện thoại.
“Vừa rồi bác sĩ đưa một bệnh nhân đến, rất khẩn cấp, bây giờ không có bác sĩ có thể làm phẫu thuật, anh có thể chạy qua đây một chút không?”
“Trên cánh tay của bệnh nhân bây giờ có mấy chỗ bị mảnh thủy tinh đâm vào.”
“Dương Hàm! Y tá Dương! Bệnh nhân tên là gì?”
Thẩm Thanh Dữ đang định trả lời mình sẽ đi qua ngay, giọng nữ bên kia, tuy rằng rất nhỏ nhưng từng chữ một đều lọt vào tai của Thẩm Thanh Dữ và Bạch Ly.
“Tên bệnh nhân sao?”
“Tôi xem đã”
“Họ Hứa! Tên Nhượng —-”
“Hứa Nhượng.”