Thời gian cứ trôi đi như nước chảy, trong lúc vô tình cứ thế mà trôi qua, ngày qua ngày thoải mái mà phong phú. Đây là cuộc sống mà kiếp trước Bạch Thấm không thể có, bận rộn một cách hạnh phúc làm cho người ta thỏa mãn.
Từ ngày đó Bạch Thấm gặp Trình Việt Vũ, hai người đều ăn ý không liên lạc với nhau nữa, giống như chưa từng quen biết.
Bạch Thấm cố gắng ưu thế được sống lại đầy vinh quang, rốt cục sau khi kết thúc năm thứ ba đại học, bắt đầu bước vào năm thứ tư, lúc xây dựng luận án tốt nghiệp cũng thành công trở thành nghiên cứu sinh, tiếp tục học tập dưới sự hướng dẫn của giáo sư Lê, bắt đầu lên kế hoạch hoàn thành chương trình nghiên cứu sinh trong vòng một năm.
Bạch Thấm chậm rãi thay thế được vị trí công tác của An Trì, trở thành trợ lý đặc biệt của An Tử Thiên, giúp anh tích cực phối hợp trị liệu với Lâm Mặc.
Bệnh tình của An Tử Thiên càng ngày càng tốt lên, lúc trò chuyện đã gần như không còn gặp chướng ngại, có thể giao lưu trao đổi bình thường với những người ở bên cạnh, cũng có thể nhớ kỹ một gương mặt dù không quá quen thuộc nhưng là người có ấn tượng sâu sắc. Anh bắt đầu có thể bị động tiếp xúc với những người khác nhưng vẫn không chủ động quan tâm người khác, ngoại trừ những người thân thiết bên cạnh bắt buộc phải tiếp xúc, An Tử Thiên chưa bao giờ chủ động tiến hành tiếp xúc trao đổi với người quen khác, chứ đừng nói đến là người xa lạ, anh từ chối có bất kỳ tiếp xúc gì với người lạ, bao gồm cả người khác chủ động nói chuyện anh cũng làm như không thấy, không rảnh để ý tới.
Trị liệu đang có tiến triển tốt đến đây thì lại không có thêm bất cứ tiến triển đột phá nào, khiến cho Bạch Thấm và Lâm Mặc vô cùng đau đầu.
Bạch Thấm cho Lâm Mặc biết An Tử Thiên từng nhắc đến việc mẹ anh chưa ૮ɦếƭ, mà là vứt bỏ anh. Lâm Mặc vô cùng kinh ngạc, vì vậy anh ta liền trở lại thành phố W, hỏi thăm ông cụ nhà họ An tình hình thực tế.
Lúc này ông cụ mới anh ta biết, năm đó mẹ của An Tử Thiên lợi dụng An Tử Thiên để giả ૮ɦếƭ, nhằm rời khỏi nhà họ An, bỏ trốn cùng tình nhân của mình, không phải thật sự ૮ɦếƭ.
Lâm Mặc hết sức kinh ngạc, lúc này anh ta mới phát hiện thì ra phương hướng trị liệu cho An Tử Thiên trong nhiều năm qua đều là sai lầm, khúc mắc của anh vốn không chỉ đơn giản là chính mắt chứng kiến cha mẹ mình qua đời, mà quan trọng hơn là biết được mẹ ruột của mình lại lợi dụng mình để giả ૮ɦếƭ, sau đó bỏ trốn mặc kệ không quan tâm đến anh!
Ông cụ nhà họ An cũng rất bất ngờ, ông cũng mới biết được thì ra năm đó An Tử Thiên đã sớm biết sự thật nhưng lại nhất quyết giấu ở trong lòng không chịu nói ra.
Thật ra Bạch Thấm cũng từng cẩn thận hỏi An Tử Thiên chuyện này, nhưng hoặc là anh ngậm miệng không chịu nói, hoặc là liền nói sang chuyện khác, mà cô lại không dám ép hỏi, mãi cho đến bây giờ mới biết được từ đầu đến cuối sự việc.
Tìm ra được nguyên nhân của vấn đề, Lâm Mặc bắt đầu thay phương án điều trị, tiến hành khơi thông tâm lý theo một phương hướng khác, hy vọng sẽ sớm có hiệu quả, có thể nhìn thấy chuyển biến tốt đẹp một lần nữa.
Một mặt khác, Bạch Thấm bắt đầu tiếp nhận chức vụ trợ lý tổng giám đốc, lợi dụng những kinh nghiệm có được ở kiếp trước mà đưa ra vài đề nghị cải cách hình thức quản lý khá lạc hậu trong An Thị, vì sự phát triển đổi mới mang đầy triển vọng của công ty, xúc tiến An Thị phát triển lên thêm một bậc.
Tuy nhiên sự nghiệp phát triển đến mức vĩ đại không phải là điều dễ thực hiện, nhưng so với việc An Thị cứ phát triển theo mức ổn định như ngày hôm nay, thì đây cũng là một bước tiến không nhỏ, khiến cô ở công ty thuận buồm xuôi gió, càng lúc càng thu được lòng nhân viên.
Ông cụ nhà họ An và An Tử Nguyệt cũng dần dần bắt đầu chính thức thừa nhận Bạch Thấm trở thành một thành viên của nhà họ An ở trong trong lòng, chứ không còn là người mà An Tử Thiên không thể rời bỏ.
Vì thế, trong sinh nhật của mình, ông cụ nhà họ An đã chính thức giới thiệu Bạch Thấm với mọi người bên ngoài, lời nói mặc dù chưa khẳng định rõ ràng nhưng ẩn ý trong lời của ông chính là: đây là cháu dâu của nhà họ An, về sau là vợ của người thừa kế nhà họ An, đây là sự thật không thể thay đổi, chỉ còn chờ ngày tổ chức hôn lễ là có thể biến tầng ẩn ý kia trở thành danh chính ngôn thuận mà thôi. Chỉ cần là người có chút đầu óc, vừa nghe xong liền biết Bạch Thấm đã được thừa nhận thân phận ở nhà họ An.
Thuận tiện, ông cụ cũng tuyên bố tin tức đính hôn của An Tử Nguyệt và Lâm Mặc với mọi người. Hai tin tức này vừa được tung ra đã gây nên một trận sóng to gió lớn, khiến mọi người bên ngoài bàn luận ầm ĩ một phen. Tất cả mọi người đều nghĩ nhất định An Tử Nguyệt làm đám hỏi với một cậu ấm nào đó có gia cảnh xứng vai xứng vế với nhà họ An, kết quả lại là bị ông cụ nhà họ An "hứa gả" cho một vị bác sĩ tâm lý có chút ít tiếng tăm. Mà thân là người thừa kế chính thống của nhà họ An lại cũng chỉ lấy vào cửa một người con gái nhà họ Bạch thấp kém hơn nhà họ An đến mấy bậc, nếu như thật sự so sánh gia thế của hai nhà thì đúng là không phải chênh lệch một cách bình thường.
Nhưng cũng nhờ vậy mà cũng sinh ra không ít ảnh hưởng đối với nhà họ Bạch vốn không có chút tiếng tăm, tin tức này vừa được tung ra, cửa lớn nhà họ Bạch thiếu chút nữa bị phá hỏng, khách tới thăm nối liền không dứt.
Có lẽ là vì đứng trước cảnh tượng vinh quang này, cha của Bạch Thắm là Bạch Vân Thiên cảm thấy công ty nhà họ Bạch có hy vọng có thể phát triển thêm một bậc, thậm chí bảo vợ mình chủ động liên lạc với Bạch Thấm. Ông ta âm thầm gảy bàn tính, lúc còn bé Bạch Thấm vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ đã trưởng thành, cho dù đã lấy chồng, nhưng thân là con gái của nhà họ Bạch thì không thể quên công sinh thành và nuôi nấng, vì sự phát triển phồn thịnh của nhà họ Bạch mà đóng góp một phần cống hiến.
Đối mặt với việc người nhà họ Bạch đột nhiên thường xuyên liên lạc, Bạch Thấm vốn đã không ôm hy vọng gì đối với nhà họ Bạch lại vì chuyện này mà càng thêm hoàn toàn tuyệt vọng, thái độ của cô đối với họ cho tới bây giờ vẫn chỉ là hờ hững, không đáng để ý tới.
Bạch Vân Thiên không phải người ngu, rõ ràng ông ta cũng cảm nhận được sự lạnh lùng của Bạch Thấm, vợ ông ở một bên khuyên nên từ bỏ, từ khi năm bảy tuổi cô đã bị đưa đến nhà họ An, từ nhỏ đã được nhà họ An nuôi lớn cho đến tận bây giờ thì làm sao có thể nhớ đến nhà họ Bạch được cơ chứ? Nhưng ông ta vẫn muốn tiếp tục tranh thủ một phen, nói không chừng lại có thể đánh thức khát vọng tình thân sâu trong lòng của Bạch Thấm, để cô trở về Bạch gia.
Cho nên đến khi Bạch Thấm gặp được mẹ mình và một đứa bé trai được gọi là em trai của cô ở thành phố W, cô chỉ giương mắt nhìn họ, không ngừng cười lạnh.
Loại hành động này nên nói là da mặt họ thật dày, hay là nói da mặt của họ vẫn luôn dày đây?
“Tiểu Thấm, em trai nói nhớ con, mẹ liền thừa dịp thằng bé đang được nghỉ học liền đưa nó đến thăm con, để cho nó khỏi phải suốt ngày ở nhà nhắc đến chị làm phiền mẹ!“ Nếu như cố tình không để ý đến vẻ xấu hổ hơi lộ ra của mẹ Bạch, sự nhiệt tình thân thiết như vậy quả thật là khiến cho người ta phải cảm động đấy!
“Ba con còn bận chút chuyện ở công ty, ngày mai nhất định ông ấy sẽ đến! Đến lúc đó, cả nhà chúng ta phải cùng nhau ăn bữa cơm thật vui vẻ mới được!“ Nói tới đây, mẹ Bạch thấy Bạch Thẩm nhìn chằm chằm vào con trai nhỏ bên cạnh mình, liền cho là cô cũng có ý muốn thân cận.
Mẹ Bạch thầm vui mừng trong bụng, liền đẩy con trai nhỏ ra phía trước: “Đây là em trai con, hẳn là con vẫn còn nhớ rõ chứ? Nào, Phàm Phàm, mau gọi chị đi con!” Bạch Thấm chưa từng được thấy bà Bạch tươi cười đến mức rực rỡ như vậy.
Dọc đường đi Bạch Phàm vẫn luôn được cha mẹ Bạch ân cần dạy bảo nên mặc dù không tình nguyện, nhưng lúc này cũng vẫn ngoan ngoãn gọi Bạch Thấm một tiếng chị.
Thấy vậy, khóe miệng Bạch Thấm khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, thằng nhóc trước mặt này gọi cô là chị, nhưng có lẽ nó cũng chưa bao giờ từng coi cô là chị nó. Cô còn nhớ rõ, có một lần cô trở về nhà họ Bạch, đứa nhóc đúng ra là em trai mình, vậy mà lại kiêu ngạo hất cằm, ánh mắt khinh bỉ nhìn cô: “Cuối năm nào cũng đều chán nản sa sút chạy đến nhà tôi, chị đã sớm bị đưa đến nhà họ An, nhà họ Bạch chỉ có một đứa con duy nhất là tôi mà thôi! Hừ!” Lời nói của một đứa trẻ con không có nhiều ẩn ý nhưng lại trực tiếp đâm vào chỗ đau đớn nhất trong lòng của Bạch Thấm.
“Vậy mà chúng ta đã không gặp hai năm, từ đó đến giờ Bạch Phàm vẫn luôn nhớ đến chị sao?” Là phải hay không phải? Nếu phải, hai năm không thấy, hiện tại mới nhớ đến cô, như vậy thì không khỏi quá mức giả đối đi? Nếu không phải, em trai nhớ chị gái đã hai năm, vậy mà cha mẹ cô giờ này mới chịu đưa thằng bé đến thăm cô một lần? Dù trả lời như thế nào cũng không hợp lý, câu hỏi này của Bạch Thấm không hề đơn giản.
Nụ cười trên mặt bà Bạch cứng lại, không biết phải trả lời như thế nào, hơn nữa ngày mới xấu hổ nói: “Chủ yếu là do chúng ta lo lắng con bận quá, hơn nữa chuyện công ty cũng khiến ba con bận bịu đến mức không ngơi tay, cũng thường xuyên không chịu về nhà.”
Phải không? Lo lắng cô bận rộn? Chuyện công ty cũng bận rộn? Ha ha, thật đúng là rất bận đấy, bận bịu suốt hai năm trời, mãi cho đến khi nhà họ An chính thức thừa nhận tôi, mấy người lại không tiếp tục bận rộn!
“Thì ra bà Bạch cũng bề bộn nhiều việc cơ đấy!” Bạch Thấm tất nhiên biết người phụ nữ sinh ra mình này là một người luôn toàn tâm toàn ý làm bà chủ gia đình, nhiệm vụ của bà là giúp chồng dạy con, sau đó chính là giữ mối quan hệ tốt cùng một nhóm phu nhân nhà giàu khác.
Bà Bạch không biết phải nói tiếp như thế nào, đành phải cười gượng, cánh tay giữ chặt lấy đứa con trai nhỏ đang giãy giụa không chịu ngoãn ngoãn là Bạch Phàm.
Bạch Thấm cố ý để không khí tiếp tục tẻ ngắt trong vài phút, rồi mới mở miệng nói: “Ngày mai ông Bạch sẽ đến sao?”
Thấy Bạch Thấm chủ động hỏi thăm, đôi mắt của bà Bạch sáng lên, vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ông ấy mua vé nửa đêm bay. Ngày mai con có thể gặp ông ấy!”
“Ôi, thật đúng nóng vội đấy! Nhưng mà, ngày mai tôi cũng sẽ chuẩn bị cho các vị một niềm vui bất ngờ!” Bạch Thấm cười dịu dàng, An Trì đứng bên cạnh nhìn thấy mà sợ hãi run rẩy từng cơn, nụ cười này của cô trông rất kỳ quái, bỗng nhiên anh ta có chút đồng tình người nhà họ Bạch.
Bạch Thấm không để bà Bạch có thời gian trả lời, liền xoay người rời đi, chỉ chừa cho người phía sau một bóng lưng.
Bà Bạch theo bản năng đưa tay há miệng định gọi cô đứng lại, cuối cùng lại vẫn thất bại rụt tay lại không nói lời nào. Thật ra bà cũng muốn đứa con gái xa lạ nhưng lại rất quen thuộc này có thể gọi bà một tiếng mẹ, nhưng bà biết mình có lỗi với con gái, nay lại bởi vì lý do này mà gọi cô trở về, có lẽ cô đã sớm hết hy vọng đối với nhà họ Bạch rồi.
Có lẽ bà là người mẹ không đủ tư cách nhất trên thế giới này!
Ngày hôm sau, khi Bạch Vân Thiên vừa tới thành phố W liền nhận được một “niềm vui bất ngờ” to lớn. Tất cả các tòa soạn báo đều thi nhau đăng tin tức Bạch Thấm tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn với nhà họ Bạch tối hôm qua. Tin tức này trở thành tiêu đề trang bìa cho giới truyền thông kinh tế, gây xôn xao dư luận khắp nơi.
Bạch Vân Thiên còn chưa kịp tới tìm Bạch Thấm thì đã bị mấy cuộc điện thoại từ công ty thúc giục phải trở về, hành động lần này của Bạch Vân Thiên được coi là "làm cùng vợ lại gãy binh".
*làm cùng vợ lại gãy binh: "làm" là hành động xxoo cấm trẻ em dưới 18 tuổi, còn "gãy binh" là gãy "hung khí gây án", và nó gãy theo đúng nghĩa của từ "gãy", tức là "pặc" phát rồi thôi đấy... tha thứ cho editor vốn từ hạn hẹp, không có cách nào tìm thành ngữ để thay thế....
Mất hết mấy ngày, thật vất vả Bạch Vân Thiên mới có thể ổn định công ty một chút, ông ta không để ý đến sự ngăn cản của vợ, gọi điện thoại chất vấn Bạch Thấm, lại bị cô lạnh lùng trả lời: “Ông Bạch lấy tư cách gì mà nói chuyện với tôi như vậy? Đúng vậy, là các người sinh ra tôi, có công ơn nuôi dưỡng tôi bảy năm, nhưng từ khi các người đưa tôi đến nhà họ An đổi lấy lợi ích thì đã tiêu hao gấp trăm ngàn lần ơn nghĩa đó rồi!”
“Vô liêm sỉ, làm gì có chuyện có thể tính toán như vậy chứ!” Bạch Vân Thiên tức giận hét lên.
“Ồ? Ông Bạch có thể đổi con gái nhỏ ruột thịt với người khác để lấy được lợi ích cho công ty mình, thì sao lại không cho phép tôi được dùng cách tương tự để tính toán chứ?” Bạch Thấm cười lạnh.
“Mày...!” Bạch Vân Thiên chán nản, nhưng lại không tìm được lý do để phản bác.
Đúng vậy, cách xử lý như vậy là do ông bắt đầu trước, ông không có tư cách chửi mắng người khác!
“Nhưng mẹ con vất vả khổ sở mang thai mười tháng mới có thể sinh ra con, huống chi con sống ở nhà họ An không hề bị người ta đối xử tệ bạc, thậm chí còn sống tốt hơn nhiều so với khi còn ở nhà mình!” Khó khăn lắm Bạch Vân Thiêm mới nghĩ ra được lý do để bao biện, ông đây cũng là vì muốn cho con gái mình một cuộc sống tốt hơn mà thôi!
“Ha ha...” Bạch Thấm cười lạnh, sau đó bỗng nhiên giọng nói lại biến thành nức nở: “Cũng bởi vì trong người tôi chảy máu của các người, nên công ty nhà họ Bạch mới có thể bình an vô sự cho đến tận bây giờ! Từ nay về sau tôi và các người sẽ không còn liên quan đến nhau, công ơn sinh thành và nuôi dưỡng tôi đã tính toán rõ ràng với mấy người rồi.” Nếu ông vẫn còn tiếp tục muốn dây dưa không chịu buông ta, công ty nhà họ Bạch lại chẳng là cái thá gì trong mắt An Thị!
Nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của Bạch Thấm, Bạch Vân Thiên sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh, phải biết rằng công ty nhà họ Bạch là tâm huyết cả đời của ông ta, còn quan trọng hơn mạng của ông ta rất nhiều! Từ đó về sau Bạch Vân Thiên cũng vội vàng chặt đứt suy nghĩ tham lam, không dám trêu chọc Bạch Thấm nữa.
An Tử Thiên ôm bảo bối còn đang ngơ ngác vào trong lòng, yên lặng an ủi cô.
Bạch Thấm dần lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng cọ cọ vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấp áp của anh: “Em không sao, anh không cần lo lắng. Nếu đã nói rõ ràng, từ nay về sau em sẽ không còn liên quan gì đến nhà họ Bạch nữa!”
An Tử Thiên im lặng nhìn cô, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Cứ coi như em không hề có cha mẹ.” Giọng nói nam tính hơi khàn khàn quanh quẩn ở trong phòng, Bạch Thấm nghe được mà không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác tê rần, không phải vì chính cô, mà giống như là đang nói đến cha mẹ An Tử Thiên.
Cô ôm lấy cổ hắn, áp trán mình vào trán anh, nhìn anh với ánh mắt chân thành: “Ừ, coi như không có!”
Trong phòng, hai người im lặng nhìn nhau, tấm lòng rộng mở dành cho nhau, không biết từ khi nào không khí đau xót nặng nề dần dần biến thành ấm áp thản nhiên.