Bạch Thấm thở hổn hển vì kích động. Cô còn chưa kịp phản ứng, Trình Việt Vũ đã xé toạc túi giấy ra. Vô số ảnh chụp, thẻ SD (thẻ nhớ) và giấy tờ hiện ra trước mắt cô. Giờ khắc này, Bạch Thấm cảm thấy khi*p đảm đến mức chỉ muốn nhắm mắt lại, coi như mình bị mù, không nhìn thấy gì hết!
Mỗi một tấm ảnh đều có bóng dáng của cô, khi cô chơi đùa với Lâm Mễ Nhạc, khi cô ở bên cạnh Tô Thanh Thiển, khi cô sóng vai cùng bạn học; Thậm chí, ngay cả lúc cô nói chuyện với người khác, đọc sách, lên lớp cũng có ảnh chụp.
Bạch Thấm không xem kỹ từng tấm một, cô lập tức bỏ hết số ảnh đó vào túi da, trong lúc bỏ vào không tránh khỏi nhìn thấy vài tấm. Cô nhìn về phía Trình Việt Vũ đang uống cà phê, lạnh lùng nói, “Đủ rồi! Tôi vốn không muốn xem!”
Trình Việt Vũ ngoảnh mặt làm ngơ, "Mấy tấm hình được rửa đó chưa có đủ đâu, còn quay phim thu hình lại đấy! Anh ta hận không thể ở bên cạnh cô, theo sát cô mỗi một phút một giây, trông giữ cô, coi cô là 乃úp bê mà nắm chặt trong tay! Bạch Thấm, cô chắc là mình có thể yêu loại người như vậy sao?”
"Tôi chắc chắn. Vả lại, anh ấy yêu tôi!”
"Ha ha, anh ta yêu cô ư? Anh ta thật sự yêu cô sao? Chính miệng nói yêu cô? Anh ta mắc chứng tự kỷ đó! Một kẻ có tâm lý không được bình thường mà cũng dám nói là yêu cô, anh ta biết yêu là gì à?” Trình Việt Vũ châm chọc, không hề nể tình chút nào.
Bất thình lình, anh ta bắt lấy tay của Bạch Thấm, nắm thật chặt trong tay mình, “Nhưng Tiểu Thấm à, tôi có thể! Tôi là người bình thường, tôi dùng lý trí tỉnh táo của mình để nói yêu cô. Tôi biết yêu là gì, tôi có thể cho cô cuộc sống của một người bình thường! Tiểu Thấm, rời khỏi anh ta để về bên tôi, được không? Rời khỏi An Tử Thiên, thử tiếp nhận tôi đi, được không?” Anh ta vô cùng hy vọng Bạch Thấm sẽ nhận lời.
Bạch Thấm cố hết sức giãy ra, nhưng vẫn không thoát được, ai mà ngờ Trình Việt Vũ lịch sự lễ phép lại có lực mạnh như vậy, tay cô càng lúc càng đau, “Trình Việt Vũ, anh điên rồi sao? Một người đàng hoàng mà lại có hành động này à? Anh buông ra! Buông tay tôi mau!”
Trong lúc hai người giằng co, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện, tận mắt chứng kiến đầy đủ hết cả. Đến khi Bạch Thấm phản ứng kịp, Trình Việt Vũ đã ăn một cú đấm rồi ngã lăn xuống, trên mặt đất là một đống hỗn độn.
"Mày làm cô ấy đau!”
"Tử Thiên!" Rốt cuộc Bạch Thấm cũng thấy rõ người tới là ai. Còn chưa kịp nói gì, cô đã bị anh kéo ra ngoài, để mặc Trình Việt Vũ chật vật ngay tại chỗ. Dường như anh ta muốn đứng dậy, chạy theo.
Bị An Tử Thiên kéo vào trong xe, cô giằng co một hồi để thoát khỏi tay anh, “Anh cũng biết là tay em đau đấy!”
Bạch Thấm lùi vào một góc trong xe, cách An Tử Thiên thật xa. Khuôn mặt cô hướng ra ngoài cửa sổ, nhắm chặt hai mắt, từ đầu tới đuôi đều không thèm nhìn anh.
Cô sợ, sợ sau khi nhìn thấy ánh mắt cố chấp của anh thì bản thân sẽ nhịn không được, xô cửa chạy ra ngoài, trốn càng xa càng tốt. Thế nhưng, cho dù cô có nhắm mắt, số ảnh kia vẫn không ngừng hiện lên trong đầu. Đó là bằng chứng về việc anh lén lút theo dõi cô.
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Bạch Thấm cố hết sức co người lại, hận không thể biến mất ngay trước mắt anh.
Mãi cho đến cùng, dù là sau khi sống lại, cô đã cố gắng thuyết phục bản thân thế nào, che giấu sự hạnh phúc này thế nào, bây giờ còn thấy sợ hãi sao? Chẳng lẽ cả đời cô phải ẩn nhẫn, mỗi một giờ một phút đều có người phía sau canh chừng, giám sát từng cử động một?
Bạch Thấm cảm thấy mình giống như bị người ta lột sạch quần áo, đẩy ra ngoài đường lớn, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều bị phơi bày, để mặc người đời dò xét, chẳng hề kiêng nể.
Mà chính cô lại không có khả năng để chống lại, thậm chí còn phải giả vờ, làm như không hay không biết!
Cô cứ ngồi trong xe mà ngây ngốc, chẳng biết mình đã bước vào cửa nhà bằng cách nào.
Anh ấy yêu tôi!
Ha ha, anh ta yêu cô ư? Anh ta thật sự yêu cô sao?
Chính miệng nói yêu cô à?
Một kẻ có tâm lý không được bình thường mà cũng dám nói là yêu cô, anh ta biết yêu là gì à?
Bạch Thấm cuộn mình vào một góc nhỏ ở trong phòng.
Lời nói châm chọc của Trình Việt Vũ không ngừng vang lên ở trong đầu, ngay cả cô cũng không thể nào dám chắc chắn nữa rồi!
An Tử thiên, anh yêu em sao? Anh có yêu em không?
Cho tới bây giờ, anh chưa từng nói yêu cô, ngay cả cô cũng chưa từng chính tai nghe anh nói yêu cô.
Anh đối với em là yêu, hay từ trước đến nay chỉ như một thói quen?
Trong phòng tối mịt, không có mở đèn. Tấm rèm cửa sổ để hở một nửa, ánh sáng mỏng manh từ bên ngoài len lỏi vào tận phòng, rọi vào ảnh chụp những tia mờ nhạt. Số ảnh chụp đó, có những tấm còn nguyên, có những tấm bị xé rách, bị ném thành một đống hỗn độn ở trên mặt đất.
Bạch Thấm chật vật, lùi vào góc phòng, đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt úp vào giữa hai đầu gối. Căn phòng lặng yên, không một tiếng động, yên tĩnh đến mức tựa như không có người tồn tại.
Cách một lớp cửa ở bên ngoài, An Tử Thiên đứng lặng, một tay đặt lên tay nắm cửa, một tay nắm chặt thành đấm. Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, hình như có máu chảy ra ngoài.
Ngôi nhà đã không còn không khí ấm áp, vui vẻ ngày xưa. Từ lúc trở về, hai người không nói với nhau một lời, thậm chí chẳng hề gặp mặt. Tuy rằng ở chung một phòng, nhưng mấy ngày qua lại chẳng gặp nhau.
Bạch Thấm cứ nhốt mình ở bên trong. Thật ra, cô biết rõ An Tử Thiên sẽ lén lút tìm người theo dõi cô, nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. Huống hồ, cô vốn không thể tưởng tượng rằng An Tử Thiên lại làm tới nước này, mỗi một phút một giây của cô đều bị anh theo sát! Rốt cuộc thì cô là cái gì chứ?
Bạch Thấm thật sự không biết phải làm thế nào trước những chuyện mà mình chưa từng gặp qua. Cô cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, tìm thái độ thích hợp nhất để đối mặt với người đàn ông luôn miệng bảo cô không được xa rời anh ta!
An Tử Thiên cũng không cố chấp như ngày trước – cửa phòng không khóa, anh vẫn không mở ra. Anh chẳng biết mình phải làm gì cả, anh chưa từng thấy Bạch Thấm như vậy. Trước kia, cô nhất định sẽ điên cuồng một trận, hung dữ mà châm chọc, khàn giọng mà gào thét, chưa từng yên lặng đến mức nhốt mình trong phòng như vậy.
Anh có thể đối mặt với một Bạch Thấm điên cuồng, dùng sức để ôm chặt cô vào lòng, nhưng lại không dám đối mặt với một Bạch Thấm yên lặng. Cho dù phòng chẳng khóa trái, anh cũng không dám đẩy cửa bước vào.
Anh phải làm sao bây giờ? Vì sao ngày đó anh không mau chạy tới, dẫn cô đi trước khi Trình Việt Vũ đưa cái túi da ra, ngăn cô bước tới chỗ hẹn?
Vì sao mấy ngày trước, anh lại nổi giận với cô, anh biết rõ ràng cô chẳng làm gì, cô không hề sai, vậy mà anh còn cho rằng cô sẽ giống như mấy lần trước, đột ngột xông vào văn phòng để ôm chặt anh rồi hòa nhau.
Do đó mà bây giờ, anh phải nhận hậu quả vì bản thân tùy ý làm bậy làm sao? Quả nhiên... anh đã hạnh phúc tới mức quên lãng cả rồi.
Phải, càng nhích lại càng gần người khác sẽ càng bị tổn thương, ngay cả Thấm Thấm cũng không ngoại lệ. Bởi vì anh, người ta bị tổn thương quá nhiều, từng kẻ một lần lượt rời đi, chỉ còn anh ở lại một mình!
Sắc mặt An Tử Thiên trở nên tái nhợt, thân người co rút lại từng đợt một. Anh ngã xuống đất, vô cùng khó coi. Hóa ra, dáng vẻ xấu xí này của mình chưa từng biến mất, mình vốn không phải là người hoàn toàn bình thường. An Tử Thiên cố hết sức để khống chế bản thân và cảm xúc, anh không muốn làm ra hành động tự hại mình. Đôi môi tái nhợt bị cắn chặt, máu đỏ chảy ra, tựa như môi đang nở hoa.
Thấm Thấm, Thấm Thấm, em đừng ra đây! Anh không muốn em nhìn thấy dáng vẻ xấu xí này! Em cứ ngoan ngoãn ở trong phòng được không? Đợi anh... Anh nhanh chóng vượt qua là được, sẽ nhanh thôi! Anh sẽ khống chế được bản thân mình, anh có thể!
"Ha ha, anh Tử Thiên, anh đẹp trai quá à, lúc đàn ông chăm chỉ làm việc, quả là quá có sức hấp dẫn đó nha!” Một giọng nói ngọt ngấy rơi vào tai anh, anh mơ hồ cảm thấy có người ghé vào bả vai mình.
Cố hết sức mở to mắt, cánh tay đột nhiên run rẩy.
Căn phòng vẫn đóng chặt như cũ, lòng anh cũng yên tâm một cách khó hiểu. Ha ha, tốt rồi, em không bước ra, sao em có thể nhìn thấy dáng vẻ này được.
Sắc mặt trắng bệch dọa người, anh nở nụ cười yếu ớt. Thấm Thấm, bây giờ thì tốt rồi, anh sẽ trở lại thành một người bình thường!
Không biết đã qua bao lâu, An Tử Thiên nằm yên trên đất, thở hổn hển mà chẳng nhúc nhích. Anh chợt giật mình, khó khăn bò dậy, cơ bắp run rẩy hết cả lên, đau đớn vô cùng.
Cửa phòng vẫn khép chặt, An Tử Thiên nhìn xuống dưới đất, sau đó thong thả đứng dậy, mở một cánh cửa khác ra.
Sau khi anh đóng cửa lại, trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Thùng thùng...” Cửa phòng vốn đang yên tĩnh, chợt có tiếng người đập tay vào.
Tử Thiên! Bạch Thấm đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng tuy chờ đợi nhưng lại không vui nổi. Cô mở to hai mắt, đi mở cửa.
"Tiểu Thấm, tôi là Tiểu Nhạc, cô ở bên trong đúng không? Cho tôi vào đi, được không?” Tiếng của Lâm Mễ Nhạc vang lên ở bên ngoài cửa, ánh mắt rực sáng của Bạch Thấm chợt tối sầm ngay tức khắc.
Cửa được mở ra, Tô Thanh Thiên bước vào, Lâm Mễ Nhạc ở phía sau hơi do dự một chút, sau cùng cũng vào.
"Mấy người đến đó à?” Nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu, giọng nói Bạch Thấm không còn sức.
"Bạch Thấm, cô xấu quá, cô nhìn cô bây giờ kìa! Cô thất vọng sao? Vì chúng tôi hay là vì An Tử Thiên?” Tô Thanh Thiển vẫn chẳng kiêng nể như trước, sẵng giọng.
"Tô Thanh Thiển!" Lâm Mễ Nhạc nóng nảy, cúi đầu, mở miệng, "Tiểu Thấm, cô đừng trách Thanh Thiển, cô ấy chỉ là quan tâm cô mà thôi. Tiểu Thấm, đứng thẳng lên, chăm sóc bản thân một chút không phải tốt hơn sao? Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không được ngược đãi bản thân!” Bạch Thấm nghe thấy lời khuyên giải dịu dàng của Lâm Mễ Nhạc.
Nhìn thấy Bạch Thấm chật vật như thế, Lâm Mễ Nhạc không những đau lòng mà còn muốn chạy tới ôm cô. Thế nhưng, thái độ của cô bây giờ lại chẳng khác nào cự tuyệt người khác lại gần!
"Hai người đi đi, không cần lo lắng cho tôi. Tôi chỉ là nghĩ vài việc không ra, qua mấy bữa nữa sẽ thông suốt là được rồi!” Bởi vì uống quá ít nước, giọng nói Bạch Thấm khàn đi, cô vẫn úp mặt vào hai đầu gối.
"Tiểu Thấm, cô không cần..." Lâm Mễ Nhạc vừa mở miệng đã bị Tô Thanh Thiển cắt ngang, "Bạch Thấm, cô rất khó chịu sao? Khó chịu cực kỳ phải không?”
Bạch Thấm không phản ứng, Tô Thanh Thiển lại mở miệng, nói, "Tôi từng nói với cô, nếu muốn sau này mình không khó chịu, vậy thì bản thân phải khó chịu cực kỳ một lần! Bây giờ cô đã như vậy, tại sao lại không đi giải quyết vấn đề?” Tô Thanh Thiển ngồi xổm trước mặt bạn, dịu dàng nói, cho dù bạn mình cự tuyệt, cô vẫn ôm lấy Bạch Thấm.
Lâm Mễ Nhạc vội vàng ôm Bạch Thấm, “Phải, Tiểu Thấm à, có vấn đề thì phải giải quyết. Tuy An Tử Thiên không giống người khác, nhưng không phải cô đã nói rồi sao, cho dù anh ta không giống người bình thường, cô cũng không buông tay mà. Chẳng lẽ bây giờ, cô lại muốn buông tay ư?” Vừa nói, Mễ Nhạc vừa rưng rưng nước mắt. t
Bạch Thấm vẫn yên lặng như trước, một hồi lâu sau mới cất tiếng buồn bã, “Tôi rất mệt...”
"Không chỉ cô mệt, An Tử Thiên cũng không dễ chịu. Anh ta luôn cố gắng... Này, cô không nghe chúng tôi nói sao? Cô thấy anh ta mệt như vậy, cô cũng đau lòng!” Tô Thanh Thiển đột ngột cao giọng.
"Đau, lòng tôi đau thay anh ấy, tôi cũng đau, tôi luôn đau! Rốt cuộc anh ấy có yêu tôi không?” Vốn dĩ không còn hơi để nói nữa, Bạch Thấm chợt nức nở.
"Tiểu Thấm..." Lần đầu tiên, Lâm Mễ Nhạc cảm thấy chán ghét việc bản thân mình thiếu sót từ ngữ để nói, không biết phải an ủi bạn mình thế nào, “Không phải cô bảo anh ta yêu cô sao? Anh ta thật lòng yêu cô!”
Tô Thanh Thiển 乃úng tay Bạch Thấm, nâng đầu cô dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng đỏ của cô, nhẹ giọng nói, “So với việc ở trong này mà suy đoán không an lòng, chi bằng trực tiếp hỏi anh ta.”
"... Anh ấy biết yêu là gì sao?” Bạch Thấm yên lặng, mỗi một chữ đều rất khó khăn để thốt ra lời, cô khóc nức nở.