"Đúng vậy, cậu đi nước ngoài du lịch, không bao lâu sau hắn lại bắt đầu thi tiến sĩ, thi vòng một rất thuận lợi, thành tích cũng rất xuất sắc. Nghe đến lúc thi vòng hai chẳng qua cũng chỉ là tiết mục chuyển tiếp mà thôi, giáo sư Lê bản thân là người nổi tiếng uyên bác dẫn dắt. Kết quả làngày thi vòng hai gặp chuyện không may, công ty Thụy Thành kiện Trình Việt Vũ ra toà, nói hắn vì đậu tiến sĩ mà không từ bất cứ thủ đoạn gì, số liệu luận văn qua loa bịa đặt. Bên trong trích dẫn phần số liệu chính là soạn lại số liệu gốc của công ty bọn họ, tạo cho công ty tác dụng phụ không tốt." Tô Thanh Thiển mở miệng không nhanh không chậm nói chuyện đã xảy ra.
Thân hình Bạch Thấm cứng đờ, mặt hơi biến sắc: "Kiện ra toà, số liệu giả mạo."
" Ừ, nghe trong tư liệu công ty Thụy Thành đưa ra có bộ phận là do An thị cung cấp." Nghĩ lát Tô Thanh Thiển mới lên tiếng.
Vừa dứt lời, cô thấy rõ sắc mặt Bạch Thấm trở nên kém hơn.
Theo bản năng nắm chặt cái ly trong tay, Bạch Thấm ngớ ngẩn, hỏi: "Bây giờ thế nào?"
"Trường học đình chỉ thành tích đánh giá thi tiến sĩ của hắn, định chờ toà án đưa ra phán quyết rồi xử lý sau. Gần đây Trình Việt Vũ bận chuyện kiện tụng, hắn vẫn một mực nói số liệu trích dẫn trong luận văn đều là An thị trao quyền, hắn tuyệt đới không sửa đổi chút nào, chứ gì đến số liệu bịa đặt sai thực."
Cầm điện thoại di động gọi số Trình Việt Vũ, điện thoại vừa kết nối nghe được hơi hít sâu.
"Bạch Thấm? Em đã trở lại?" Trình Việt Vũ nhìn cuộc gọi đến có chút kinh ngạc, tiếp nhận điện thoại.
"Vâng, em vừa về hôm qua. Mang cho anh quà, anh có muốn tới lấy hay không?" Giọng Bạch Thấm vẫn như thường.
"Còn có quà nữa à? Tiểu sinh thật là thụ sủng nhược kinh!" Thanh của nghe qua cũng vẫn giống như trước đây, hề có chút nào dị thường.
*Tiểu sinh: học trò tự xưng, thường thấy trong Bạch Thoại thời kỳ đầu.
**Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
"Dĩ nhiên, bây giờ anh rảnh không? Em vừa vặn đnag ở ngoài, anh tới lấy hay để em đưa qua?"
"Đương nhiên thể để cho Bạch tiểu thư xinh đẹp tự mình đến đưa được, vẫn là tiểu sinh tự mình lấy, nói cho anh biết địa chỉ." Trình Việt Vũ trả lời rất nhanh.
Nói cho hắn địa chỉ xong, Bạch hấm cúp điện thoại.
"Sao cậu trực tiếp hỏi hắn luôn?" Lâm Thước Nhạc kỳ quái hỏi cô.
"Trong điện thoại ấy hắn sẽ không nói cho tớ, mặt đối mặt mới hỏi được rõ ràng."
"Không phải là bởi vì có liên quan đến An thị nên cậu mới muốn biết rõ." Tô Thanh Thiển suy nghĩ một chút hỏi.
Bạch Thấm cau mày gật đầu một cái, cô muốn biết rõ nguyên do chuyện này, có phải... giống như cô phỏng đoán hay không.
Trình Việt Vũ đến địa điểm ước định lúc hai người Lâm Thước Nhạc và Tô Thanh Thiển đã đi rồi, chỉ Bạch Thấm ngồi một mình chờ hắn.
"Chờ lâu không?" Hắn vội vàng tiến lên ngồi xuống.
" Có,vừa rồi ngồi cùng mấy người Tiểu Nhạc, hai cậu ấy vừa mới đi thôi." Thấy Trình Việt Vũ đến, Bạch Thấm buông thìa khuấy cà phê trong tay xuống.
Trình Việt Vũ nghe vậy tươi cười cứng ngắc: "Đi chơi ở đâu vậy, mới một táng không gặp mà em đã trở nên đẹp hơn!"
"Không có chuyện phiền lòng tự nhiên sống càng dễ chịu, nhìn dáng vẻ này của anh, một tháng qua không phải chuyển biến xấu đấy chứ?" Cô có ý ám chỉ.
"Phải không? Sao anh không cảm thấy, mấy cô gái theo đuổi anh không có khuynh hướng giảm bớt!: Trình Việt Vũ tựa hồ nghe hiểu, sờ sờ mặt mình một cái cười nói.
Thấy vậy, Bạch Thấm cũng thêm nữa: "Chuyện kiện tụng xử lý như thế nào? Có cơ hội thắng kiện không?"
Nụ cười Trình Việt Vũ lập tức biến mất, nhìn cô một cái rồi quay đàu lại không nói thêm nữa.
Thấy hắn như vậy, Bạch Thấm cũng không nói thêm nữa, chẳng qua là nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn.
"Xáy ra một chút bất ngờ, em không cần lo lắng, sẽ giải quyết nhanh thôi." Cuối cùng vẫn là Trình Việt Vũ nói, tầm mắt cũng dừng lại trên người cô.
"Trình Việt Vũ!" Bạch Thấm nghiêm mặt, nói thật cho em, không cần những lời này lấy lệ em!
"Được rồi!" Cuối cùng vẫn không địch lại được Bạch Thấm, một lần nữa bại bởi ánh mắt đối phương: "Công ty Thụy Thành không biết xuất phát từ mục đích gì bỗng nhiên làm khó dễ với anh, nói anh sửa đổi lại số liệu trong luận văn, làm cho thanh danh công ty bọn họ bị hao tổn, kiện lên toàn án cầu bồi thường! Mấy cái đó đều là bằng chứng hô biên loạn tạo (vô căn cứ), tòa án xử qua một lần, công ty Thụy Thành căn bản là muốn dây dưa tới cùng, mà bọn họ lấy ra cái gọi là chứng cứ ra chẳng có tính chứng minh mạch." Trình Việt Vũ không kể từ đầu chí cuối chuyện này, chi là nói một ít chi tiết chủ yếu. Nếu Bạch Thấm biết chuyện này, tình huống đại khái khẳng định cô ấy cũng biết, mình cần gì phải tốn lời lãng phí thời gian làm gì!
"Vì sao Thuỵ Thành phải làm như vậy?" Đôi tay Bạch Thấm để ở bàn tự chủ mà đè chặt mặt bàn.
"Nếu anh biết rõ nguyên nhân thì chẳng xảy ra những việc như vậy rồi! Nhưng anh có thể khẳng định là, bọn họ làm như vậy nhất định là muốn nắm chặt học vị tiến sĩ của anh. Mỗi lần mở phiên toà thủ tục đều vô cùng phức tạp, thời gian thẩm tra xử lí vụ án cũng lâu vô cùng, cho dù đến cuối cùng Thuỵ Thành không lấy ra đầy đủ chứng cớ chứng minh luận văn của anh làm tổn hại dnah dự công ty bọn họ, anh thắng kiện, cuối cùng cũng vẫn vì vấn đề thời gian mà bỏ lỡ kỳ thi lần này, không lấy được học vấn tiến sĩ!" Trình Việt Vũ phẫn hận đấm bàn.
Thấy sắc mặt Bạch Thấm không tốt, cho là cô đang vì chuyện của mình lo lắng, tâm tình vốn đã sớm hỏng bét giờ phút này cũng có chút hoà hoãn: " Có lẽ trong lúc vô tình anh đắc tội người nào đó, mới gặp chuyện như vậy. Em cũng cần quá lo lắng, mời thám tử chuyên ngiệp đi thăm dò chuyện này." Mỉm cười trấn an với cô, rất nhanh có thể tra ra được,Trình Việt Vũ hắn cũng không phải là người bình thường mặc cho người khác gây khó dễ với mình!
Cố ý An thị cũng vì cung cấp cho công ty Thuỵ Thành một ít chứng cứ trợ giúp sự thật, dù sao vị hôn phu của cô là tổng giám đốc An thị An Tử Thiên. Hắn không muốn bởi vì chuyện này mà làm cho giữa hai người sinh ra khoảng cách, mặc dù vừa nghĩ đến vị hôn phu của cô trong lòng hắn lại buồn phiền, không chút thoải mái.
Bạch Thấm cũng không nói đến văn kiện, bởi vì nói cũng chỉ làm hai người thêm xấu hổ mà có tác dụng thực tế gì, mặc dù cô cũng là vì duyên cớ này mới tìm tới hắn, biết rõ nguyên do trong đó, trong lòng cô tự nhiên cũng có những quyết đoán khác hắn.
Hai người gặp mặt cũng không kéo dài bao lâu, Bạch Thấm đi ngay đến cao ốc công ty An thị.
Vào phòng làm việc của An Tử Thiên, anh đang phê duyệt tài liệu, trên bàn đều là những văn kiện và tài liệu - - công việc tích luỹ trong một tháng quả thật không ít nha!
Thấy cô đến, nhìn đồng hồ, An Tử Thiên dịu dàng nói: "Thời gian còn sớm, chờ anh một lát rồi đi nấu cơm ngay. Em tự mình tìm chút việc làm đi."
"Anh nghĩ em thành cái gì vậy, đến nơi này là vì muốn ăn thôi à?" Bạch Thấm ôm sau lưng anh bất mãn nói, coi em thành kẻ ham ăn sao?
"Em đến trường học xin nghỉ à?" An Tử Thiên lập tức nói sang chuyện khác, mặc dù biết cô không phải như thế, nhưng anh vẫn lo lắng cô đói bụng mới như vậy.
"Xin nghỉ, rồi báo cáo với người hướng dẫn. Còn gặp Tiểu Nhạc và Thanh Thiển để đưa quà tặng nữa. À, đúng rồi, em còn gặp được học trưởng Trình Việt Vũ, cũng đưa quà cho anh ấy luôn. Vừa xong mọi chuyện em tới đây ngay này, sợ anh ở một mình quá tịnh mịch!" Báo cáo đầu đuôi ngọn ngành hành trình của mình cho An đại nhân, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh. Khi cô nói gặp Trình Việt Vũ chớt loé lên chút không vui nhưng rất nhanh biến mất, cô tỉ mỉ phát hiện được, mặt mũi cũng không tránh được mù mịt một ít.
Để cây 乃út trong tay xuống, nắm lấy cổ tay, kém cô vào Ⱡồ₦g иgự¢: "Bạn em có khỏe?" Anh phá lệ bắt đầu quan tâm đến bạn bè bên cạnh cô.
"Cũng không tệ lắm, không có em các cậu ấy cũng có thể sống tốt, còn nắm bắt cơ hội truê ghẹo em một phen nữa! Mấy người đó, thật đúng là không có lương tâm!"
"Lâm Thước Nhạc?" An Tử Thiên lập tức liền bắt được đầu sỏ.
"Đúng vậy, nha đầu kia thật là không tim không phổi!" Nói đến người này Bạch Thấm liền tức giận, nhận lễ vật vẫn chưa đủ, còn bắt chẹt em một bữa tiệc lớn!"
"Anh không thể không có em!" Không sao, cô ấy không tim không phổi nhưng anh còn có, đối với em anh vẫn luôn là móc tim móc phổi (ý là luôn thật lòng, xuất phát từ nội tâm).
"Hì hì, biết rồi, toàn thế giới cũng chỉ có anh đối xử với em tốt nhất!" Vui vẻ ôm An Tử Thiên, hôn lên gò má anh. Ngẫu nhiên nghĩ đến điều gì tự đắc, khẩn trương hỏi: "Cho nên anh sẽ không gạt em làm chuyện mà em không thích chứ??"
... An Tử Thiên nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, hồi lâu, lúc tim Bạch Thấm đập càng lúc càng nhanh mới mở miệng trả lời: "Không biết. Anh chỉ muốn em bên anh thật vui vẻ!"
Lúc này mới yên lòng, cọ Ⱡồ₦g иgự¢ anh một cái. Sau đó nhảy xuống khỏi иgự¢ anh: "Được rồi, anh mau làm việc đi, để em tự chơi một mình."
Vừa nói vừa đi ra khỏi văn phòng tìm thú vui.
An Trì vùi đầu ở trước bàn làm việc của mình, bề bộn nhiều việc, bỗng nhiên: "An Trì."
Ngẩng đầu lên, chẳng biết Bạch Thấm xuất hiện ở trước mặt mình từ lúc nào, vẻ mặt ôn hòa nhìn mình chào hỏi. Vội vàng nói: "Bạch Thấm, du lịch có vui không?"
“Rất tốt, hy vọng có thể ở đó ngây ngô lâu hơn chút!" Vừa nói đã thấy hắn thay đổi thành khuôn mặt mướp đắng: "Nhưng mà vừa nghĩ tới trợ lý An ở nhà làm việc vất vả là lại muốn mau mau trở về. Du lịch gì đó, thặt ra thì rất tốt, anh có thời gian cũng nên đi ra ngoài một chuyến, thả lỏng một chút."
"Ha ha, thật là hâm mộ hai người. Chờ tôi có thời gian nhất định sẽ đi."
"Khoảng thời gian này thật sự khổ cực cho anh, giải quyết nhiều công việc như vậy, cám ơn anh!" Bạch Thấm nghiêm mặt nói lời cảm ơn.
An Trì vội vàng khoát tay: "Đâu có đâu có, tôi là trợ lý của An tổng đó, những thứ này chính là việc tôi phải làm, còn cần cô đến cảm ơn sao!"
"Nhất định phải cảm ơn anh, nếu không có thể tài liệu trên bàn Tử Thiên sẽ chất đống nhiều hơn! Nếu anh ấy quá mệt mỏi, tôi đau lòng! À, đúng rồi, hôm nay ấy nhiều chuyện cần làm lắm, tôi muốn mua thức ăn ở bên ngoài ăn, tiết kiệm thời gian công sức. Anh tương đối hiểu rõ khu vực xung quanh công ty, có thể ra ngoài giúp chúng tôi đặt chỗ dùng cơm?"
"Ách, tôi sao? Ra ngoài đặt chỗ? An tổng không phải là không ăn đồ bên ngoài sao?" An Trì ngạc nhiên.
"Nhưng mà ngày hôm nay anh ấy bận rộn như vậy sao để anh ấy nấu cơm được, tài nấu nướng của tôi chẳng ra sao cả, tôi cũng nỡ lòng để anh ấy ăn đồ quá tệ. Anh lại hiểu biết vùng lân cận công ty, cũng biết khẩu vị Tử Thiên, hay là anh ra ngoài đặt chỗ đi." Bạch Thấm giải thích.
" Ừ, được, tôi lập tức đi ngay!"
"Hay là bây giờ đi đi, qua một hồi nữa là thời gian dùng cơm rồi, không đặt nhanh nhất định Tử Thiên ăn không kịp." Bạch Thấm do dự một chút nói.
"Được rồi, vậy tôi đi ngay bây giờ." Suy nghĩ cũng thấy đúng, An Trì lập tức đứng dậy thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị đi mua thức ăn.
"Ừ, đi nhanh trở về!" Vừa nói Bạch Thấm cười híp mắt xoay người đi ra.
"Được."
Thấy An Trì vào thang máy, số tầng của thang máy giảm xuống, Bạch Thấm lập tức trở về văn phòng của An Trì, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm ở bên trong, lục soát thứ gì đó.