Chương 30: Chuyện kết hônAn Tử Thiên bỗng nhiên buông tay, quay đầu đi, trở về phòng mình. Cơ thể thẳng tắp cứng đờ, đôi tay giấu trong ống tay áo nắm chặt đến mức tái nhợt, thậm chí còn nổi lên một vài mạch máu màu xanh. Anh không thể mở miệng, chỉ cần mở miệng nhất định chính anh cũng không thể khống chế được bản thân sẽ nói ra điều gì, anh vô cùng căm hận loại cảm giác này, lúc cảm xúc bị kích động đến cơ thể mình anh còn không thể khống chế, nói gì đến việc khống chế được chuyện mình sẽ nói ra điều gì chứ, mặc dù giờ phút này đầu óc anh lại vô cùng tỉnh táo.
Bạch Thấm bắt lấy bàn tay anh, ôm lấy anh, chậm rãi vuốt ve sống lưng anh từ trên xuống dưới, động tác nhẹ nhàng, Lâm Mặc nói khi An Tử Thiên kích động, cô có thể dùng những động tác thân mật nhẹ nhàng tác động đến cơ thể anh để trấn an, làm cho anh khôi phục sự bình tĩnh, Bạch Thấm nhớ rất rõ ràng.
“Người khác đặc biệt chuẩn bị quà tặng cho em, nếu như em nói không cần thì dường như có chút quá mức bất lịch sự. Để em gọi điện thoại cho Thước Nhạc, nhờ cô ấy lúc đến đây, thuận tiện giúp em nhận quà rồi mang đến đây được không? Thước Nhạc cũng biết vị học trưởng này.”
Đợi cho đến khi cơ thể của An Tử Thiên chậm rãi thả lỏng không hề căng cứng, Bạch Thấm mới dừng động tác vuốt lưng anh lại, cười nói: “Ha… ha… Anh Tử Thiên ghen tị!”
Quả nhiên, trên khuôn mặt vạn năm không đổi của An Tử Thiên vậy mà lại xuất hiện một chút bối rối.
“Tuy rằng em thật sự rất vui vẻ khi anh Tử Thiên quan tâm đến em như vậy. Nhưng là ăn bậy dấm chua* cũng không phải là một thói quen tốt đâu, hôm nay là sinh nhật em cơ mà, vậy mà anh lại làm em phải khó xử! Hừ…” Bạch Thấm giả bộ tức giận không để ý tới anh, đi xuống lầu.
*Ăn dấm chua: chắc các nàng đều biết nhỉ, là ghen đó~
An Tử Thiên không nói chuyện, nhưng bước chân cũng thay đổi phương hướng, đi theo Bạch Thấm xuống lầu.
Anh phải làm sao đây chứ? Vẻn vẹn chỉ là mở miệng nói ra một câu kia cũng đã là cực hạn của anh rồi, chẳng lẽ anh còn phải tự mình bảo em đi gặp người đàn ông khác, rồi nhận quà tặng của anh ta hay sao?
Em luôn luôn là trân bảo mà anh lúc nào cũng mong nhớ, làm sao anh có thể chịu được việc em bị người khác vụng trộm để ý đến. Nếu như có thể, anh thật sự muốn nhốt em ở trong phòng, mỗi ngày đều chỉ có thể nói chuyện với duy nhất một mình anh, tươi cười với duy nhất một mình anh, trong ánh mắt của em, trong lời nói của em, trong suy nghĩ của em, trong lòng của em, tất cả đều chỉ có duy nhất một mình anh mà thôi, tất cả những gì thuộc về em đều là của anh, của một mình anh! Không cho phép người khác có một chút liên quan gì đến em!
Suy nghĩ bệnh hoạn như vậy, nếu có một ngày em biết được, Thấm Thấm, liệu em còn có thể giống như bây giờ, dịu dàng ôm hôn anh?
Vừa mới 1 giờ chiều, Lâm Thước Nhạc đã đến rồi, mang theo cả quà tặng của Trình Việt Vũ, món quà được gói lại một cách khéo léo tinh xảo, đoán chừng là một món trang sức gì đó, khi Bạch Thấm chuẩn bị mở ra thì đột nhiên trong đầu lại nghĩ đến phản ứng của An Tử Thiên hôm nay, nghĩ lại vẫn là không mở ra. Kết quả bị Lâm Thước Nhạc ςướק lấy mở ra: “Oa, là một đôi hoa tai thật đẹp nha, là Tiffany*, hình như là hàng đặt theo yêu cầu.” Thân là một tiểu thư nhà giàu, mặc dù không ham thích mấy thứ như thế này, nhưng Lâm Thước Nhạc vẫn có một chút hiểu biết với những món đồ như vậy, cho nên vừa liếc mắt một cái, cô ấy liền có thể nhìn ra nhãn hiệu và giá trị của nó.
*Tiffany: một trong 10 hãng trang sức xa xỉ và nổi tiếng nhất thế giới.
Bạch Thấm có chút kinh ngạc, nếu như thật sự là hàng đặt theo yêu cầu, tuy rằng chỉ là một đôi hoa tai nhưng giá tiền nhất định cũng không thấp. Quan hệ của cô và Trình Việt Vũ có vẻ không tốt đến mức giống như vậy đi, tuy rằng món quà này nhìn như tùy ý, nhưng trên thực tế cũng là đôi hoa tai này cũng mất không ít tâm tư mà giá trị của nó cũng không thấp.
Bạch Thấm rút hộp trang sức trong tay của Lâm Thước Nhạc đặt lên bàn: “Được rồi, đây là quà của tớ, cậu tùy tiện mở ra xem xét như vậy làm gì chứ. Còn không mau đi ra ngoài, ở trong phòng tớ lâu như vậy, cậu không thấy như vậy là mất lịch sự sao?”
Lâm Thước Nhạc còn chưa thưởng thức đủ, nhưng lại không thể nói cái gì, tự tiện mở quà tặng của người khác là một hành vi rất không có gia giáo, đây là do cô và Bạch Thấm có mối quan hệ thân thiết, cô (BT) tất nhiên sẽ không nói gì. Nhưng cô ở trong phòng Bạch Thấm cũng đã được một lúc rồi, nếu còn không đi ra ngoài, chủ nhà cũng sẽ có ý kiến, chuyện này thật sự rất mất lịch sự.
Cô cũng là sau lần gặp An Tử Thiên dạo trước mới có thể hiểu rõ được một ít chuyện giữa hai người họ, nơi này cũng không thể chân chính được coi là nhà của Bạch Thấm, cô không thể khiến cho bạn tốt của mình phải khó xử.
Đến bữa tối, rốt cuộc An Tử Nguyệt cũng trở về, thậm chí ngay cả Lâm Mặc cũng đến đây. Bạch Thấm có chút kinh ngạc, anh ta lấy thân phận để đến đây? Là bạn của cô, bạn của Anh Tử Thiên, hay là bạn… trai của chị Tử Nguyệt? Nhìn đến việc lúc ở trên bàn cơm, anh ta cứ ra sức lấy lòng, mà chị Tử Nguyệt lại nhiều lần lạnh mặt không thèm để ý đến, Bạch Thấm cười trộm ở trong lòng.
Sau đó chính là ăn bánh ngọt, mọi người đều đưa quà tặng ra, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng mỗi một phần đều khiến Bạch Thấm vô cùng cảm động.
Mà điều đáng nhắc tới là, vậy mà ông cụ nhà họ An lại nhắc tới chuyện của hai người An Tử Nguyệt và Lâm Mặc.
An Tử Nguyệt tránh không kịp: “Ông nội hiểu lầm rồi, cháu và anh ấy không có gì.”
Còn Lâm Mặc lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn về phía An Tử Nguyệt đầy dịu dàng, sau đó mới trả lời ông cụ nhà họ An: “Cháu chỉ sợ ông sẽ ghét bỏ bối cảnh nhà cháu không xứng với Tử Nguyệt.”
“Nói gì vậy, môn đăng hộ đối cũng không phải điều vô cùng quan trọng, chỉ cần cháu đối xử Tử Nguyệt là thật lòng, thật tốt, ông sẽ không nói gì. Các cháu còn trẻ, chuyện các cháu thì các cháu cứ tự mình quyết định, nếu như ông mạnh mẽ đòi quyết định thay, cuối cùng lại là hại các cháu.” Ông cụ nhà họ An hoàn toàn không để ý đến lời nói của cháu gái nhà mình, chỉ cô đơn cảm thán.
Lâm Mặc biết ông cụ nhà họ An chắc là lại nghĩ tới chuyện cũ năm xưa, liền cũng không nhiều lời, nhân cơ hội chuyển đề tài: “Ông yên tâm, đời này nếu không phải Tử Nguyệt thì cháu sẽ không cưới! Cháu sẽ dành thời gian cả đời thời gian ở cùng với cô ấy, chỉ cần cô ấy cũng thương cháu, nhất định chúng cháu sẽ luôn rất hạnh phúc.” Lâm Mặc nói xong câu nói kia lại quay sang nhìn An Tử Nguyệt một cái.
An Tử Nguyệt vẫn cứ cúi đầu, nghe được những lời này của Lâm Mặc, động tác cầm dĩa trên tay hơi ngừng lại một chút, nhưng vẫn không hề phản ứng lại như cũ. Lâm Mặc thấy vậy, đáy mắt dịu dàng xẹt qua một chút ảm đạm.
Bạch Thấm thì ngồi một bên, hứng trí bừng bừng nhìn hai người họ. Đời trước cô vội vàng phản kháng muốn rời đi, đâu còn biết giữa hai người này còn có chuyện như vậy đâu, đời này tất nhiên cô sẽ không bỏ qua, muốn xem kỹ một chút, Bạch Thấm thật sự rất ngạc nhiên, Lâm Mặc làm thế nào để chinh phục An Tử Nguyệt cố chấp lạnh lùng, tháo bỏ khúc mắc trong lòng của cô ấy.
Ông cụ nhà họ An dường như cũng chú ý tới điểm này, không có ý định buông tha cho Bạch Thấm: “Bạch Thấm, cháu và Tử Thiên cứ ở bên nhau thật tốt như bây giờ đi, không cần lại phải náo loạn chuyện gì nữa, ai cũng sẽ bị ép buộc không chịu đựng được. Hai đứa mau kết hôn sớm một chút đi, ông vẫn đang mong được ôm chắt nội trai đấy!”
Bạch Thấm nghe được hai từ “kết hôn” và “chắt trai” liền đỏ mặt: “Ông nội, cháu mới học đại học năm nhất thôi mà.”
“Đại học năm nhất thì sao, ông cũng không bắt cháu kết hôn ngay bây giờ, hiện tại dù đang học đại học cũng có thể kết hôn!” Ông cụ nhà họ An, lời nói này của ông không khỏi có chút mâu thuẫn rồi...
An Tử Thiên thưởng thức dáng vẻ đáng yêu như cô gái nhỏ hiếm khi thấy được của Bạch Thấm, kết hôn? Xem ra có vẻ anh nên để vấn đề này vào danh sách những chuyện quan trọng.
“Được.”
An Tử Thiên vừa nói ra, tất cả mọi người trên bàn ăn đều dừng động tác lại.
“Cái gì, Tử Thiên, cháu nói cái gì được?” Ông cụ nhà họ An khó hiểu.
An Tử Thiên lại chỉ trả lời ông bằng một ánh mắt trầm mặc, không hề nói tiếng nào, chỉ cầm lấy khăn tay cẩn thận lau bơ dính ở khóe miệng Bạch Thấm.
Mọi người cũng không nói, dường như có vẻ cũng đã hiểu được ý của An Tử Thiên, cười như không cười nhìn một màn “hỗ trợ lẫn nhau” của cặp đôi này, nhất là Lâm Thước Nhạc, ánh mắt rõ ràng mang theo sự chế nhạo.
Bạch Thấm áp lực chịu đựng hết tất cả ánh mắt của mọi người, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, An Tử Thiên nhìn mà thiếu chút nữa không nhịn được, muốn nhào đến cắn cô một ngụm.
Chờ Bạch Thấm rốt cục cũng đuổi được người cứ nắm chặt cơ hội mà trêu đùa cô là Lâm Thước Nhạc ra đến khỏi cửa lớn nhà họ An rồi trở lại phòng, An Tử Thiên đã ngồi ở đó chờ cô, trong tay anh cầm đôi hoa tai mà Trình Việt Vũ tặng cô.
“Anh Tử Thiên.”
An Tử Thiên ôm cô ngồi lên đùi mình: “Thấm Thấm, anh có chút chờ không kịp.”
Vừa nghe lời này, khuôn mặt Bạch Thấm vừa mới bị gió đêm thổi lạnh lại đột nhiên tăng nhiệt độ lên không ít.
“Sang năm chúng ta liền kết hôn, lúc đó em 20 tuổi.” 20 tuổi trở đi là đã đủ tuổi pháp luật cho phép kết hôn, đã có thể đi đăng kí giấy chứng nhận kết hôn.
“Không cần!”
“Vì sao?”
“Vì sao em phải gả cho anh chứ?”
“Em chỉ có thể gả cho anh!” Đối với vấn đề này, An Tử Thiên vẫn bá đạo cố chấp trước sau như một.
“Em không cần, cái gì anh cũng chưa làm, đã muốn em gả cho anh. Tốt xấu gì em vẫn là đại tiểu thư nhà họ Bạch, làm sao có thể tùy tiện gả cho anh như vậy được chứ!” Bạch Thấm tiểu nữ sinh tính tình lên đây, dựa vào cái gì anh nói kết hôn em phải đồng ý với anh chứ, cái gì cũng không có, nhẫn cầu hôn đâu? Hoa tươi đâu? Một chút lãng mạn cũng không có, về sau nhớ lại sẽ cảm thấy rất khô khan, rất không có ý nghĩa.
“Vậy Thấm Thấm muốn thế nào?” An Tử Thiên xin được chỉ bảo.
“Anh tự nghĩ đi, làm tốt em mới đồng ý gả cho anh.” Bạch Thấm đứng dậy từ trong lòng anh, không để đến anh nữa, một chút nghi thức cầu hôn cũng không có, một chút tế bào lãng mạn cũng không có, chính cô phải tỉnh táo tỉnh táo!
“Em đi tắm, anh cứ từ từ mà nghĩ.”
An Tử Thiên nhìn bóng dáng Bạch Thấm có chút buồn rầu, phải làm như thế nào? Rốt cuộc phải làm như thế nào Thấm Thấm mới chịu đồng ý gả cho anh? Nhất định phải nghĩ ra trước khi cô tắm rửa xong mới được.
Khóe mắt anh liếc qua chiếc laptop để trên bàn...
Đúng vậy, lên mạng tra! Tại sao anh lại quên mình còn có thể lên mạng tra? (Maybe: a di đà phật, An thí chủ, đóa hoa thuần khiết của chúng ta a…)
Khởi động máy, truy cập network, gõ ra vấn đề cần tìm kiếm – Phải làm như thế nào cô ấy mới chịu đồng ý gả cho tôi đâu?
Trăm độ*, Sogou, Google, Bing, Immediately... Tất cả đều tìm kiếm một lần, hiệu suất của An Tử Thiên cực cao, rất nhanh đã xem hết kết quả tìm kiếm.
*Chỗ này là một loạt cái công cụ tìm kiếm mà anh Tử Thiên dùng để “tra cứu”, nhưng do chỗ “Trăm độ” không hiểu sao trong bản raw lại bị mất chữ, chỉ có convert nên ta không dịch được nó là cái gì.
Sau khi Bạch Thấm tắm rửa đi ra ngoài, An Tử Thiên vẫn ngồi tại chỗ chờ cô như cũ. Cô gái nhỏ xinh đẹp mới tắm xong, từng khóe mắt đuôi lông mày đều được nước làm cho trở nên mềm mại, An Tử Thiên cổ họng căng thẳng, lọn tóc của cô vẫn còn đang chảy nước.
“Gội đầu?” Anh đứng dậy đi lấy khăn lông khô.
“Lại đây.”
Bạch Thấm nghe lời đi qua, An Tử Thiên lấy khăn lông khô bắt đầu giúp cô lau tóc.
“Em lấy máy sấy thổi một lúc là được rồi.”
“Máy sấy không tốt.” Dùng máy sấy nhiều sẽ khiến tóc bị khô hơn nữa còn bị chuyển vàng, anh vẫn thích mái tóc đen mềm mại của cô hơn.
Bạch Thấm không lên tiếng, anh muốn lau thì cứ lau đi. Kỳ thật cô cũng không thích dùng máy sấy, cho nên mới để tóc ướt như vậy đi ra ngoài.
Ừm... này lực tay vừa phải, vừa có tác dụng như máy sấy còn bổ sung massage đầu, thật là thoải mái!
“Thấm Thấm…”
“Ừm?” Cô có chút mơ màng.
“Anh đối xử với em có tốt không?”
“Tốt.”
“Lâm Thước Nhạc đối xử với em có tốt không?”
“Tốt.” Bạch Thấm cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao đột nhiên anh lại hỏi vấn đề này chứ... ấn ấn trên cổ, ừm, anh Tử Thiên thật là có thiên phú massage, thật thoải mái mà!
“Ông nội đối xử với em có tốt không?”
“Tốt.”
“Chú An đối xử với em có tốt không?” Chú An chính là quản gia An Hồng.
“Tốt.”
“Lấy anh nhé?” Tha thứ cho việc An tiên sinh bị thiếu thốn về mặt ngôn ngữ, tạm thời chỉ có thể nói thẳng ra vấn đề trước đã.
“Được*.”
*Nguyên văn tất cả các câu trả lời trên của chị đều là “hảo”, nhưng đây là từ có nhiều nghĩa, vừa có nghĩa là “Tốt” (ý khen ngợi), cũng có nghĩa là “được” (thể hiện sự đồng ý). Ta thật sự cảm thấy An Tử Thiên thật sự là rất phúc hắc…
“...”
Cái gì? Lúc này đầu óc Bạch Thấm mới tỉnh táo lại, quay đầu lại thì thấy An Tử Thiên đang vô cùng vui vẻ nhìn cô.
“Không được, không được, không được, anh An Tử Thiên như vậy là xấu lắm, xấu lắm!” Bạch Thấm có chút đau đầu, anh Tử Thiên ngây thơ lương thiện trước kia đi đâu mất rồi? Vì sao lại biến thành một người biết lợi dụng thời cơ như bây giờ, chẳng lẽ đây chính là tính tình mà anh vẫn luôn kiềm chế, chỉ bộc phát khi anh bị mắc hội chứng tự bế? (Maybe: sai rồi sai rồi, thiên tài kinh doanh, không biết lợi dụng thời cơ mới là lạ đó…)
“Em nói ‘được’.”
“Lúc đó em đang rất buồn ngủ, đầu óc không tỉnh táo!” Lợi dụng quán tính tư duy của người khác, anh Tử Thiên, rốt cuộc anh học được thói xấu này ở đâu vậy?
“Em đã đồng ý rồi.” Vẻ mặt của An Tử Thiên vẫn tràn ngập ý cười như cũ.
“Mặc kệ, dù sao em cũng không đồng ý, câu nói vừa rồi không tính! Anh gạt em!” Cũng không quan tâm đến việc tóc chưa lau khô, Bạch Thấm buồn bực nhào lên giường, cầm chăn che kín chính mình.
“Em nói ‘được’, em đồng ý rồi.” Trong giọng nói của anh vậy mà lại mang theo uất ức.
An Tử Thiên, sao anh lại có như vậy chứ, dù anh đã lừa gạt, em cũng sẽ trở thành một người xấu xa!
“Em đã nói rồi sao? Em đã đồng ý rồi à? Em không nhớ rõ, không nhớ rõ... Em không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy...” Bạch Thấm kéo chăn che kín đỉnh đầu mình, kiên quyết không ra, kiên quyết không chịu thừa nhận.