Hết Giận. Giáng đào các.
”Meo….”
”Thôi…. đừng phá”. Ninh Oản vỗ về con mèo nghịch ngợm, cô nhóc này cứ dùng móng vuốt gãi gãi tay nàng, rất ngứa. Nếu là bình thường, nàng sẽ cùng nó chơi đùa, nhưng giờ, một chút tâm tư nàng cũng không có.
Ninh Oản ngước mắt nhìn ra ngoài, miên man suy nghĩ, lại một ngày trôi qua.
”Hừ, không đến thì thôi, ai thèm chứ”. Ninh Oản buồn bực gõ gõ vào đầu mèo lông xù nhỏ, con mèo meo meo vài tiếng rồi đôi mắt ngập nước đáng thương nhìn nàng.
Ninh Oản vừa thấy lại càng thêm giận, bĩu môi nói: “Giả bộ đáng thương cũng vô dụng thôi”.
”Meo…” Mèo nhỏ lấy chân gãi gãi, tức giận cào vào lòng bàn tay nàng, Ninh Oản không kịp đề phòng, bàn tay bị thương lại đau đến hít hà.
Ninh Oản mím môi, nuôi lâu như vậy mà A Cửu vẫn cào nàng.
A Khuyết ghét nàng chưa nói, con mèo này cũng bắt nạt nàng. Ninh Oản tức giận, càng lúc càng khó chịu, nhìn lòng bàn tay sưng đỏ chưa tan, lại nhớ tới đời trước khi Bùi Khuyết mất, nàng đi tìm con mèo nhỏ này, nó cũng tức giận cào nàng.
- lần này cào nhẹ hơn một chút nhưng nàng vẫn đau.
Ninh Oản không để ý đến con mèo nữa, một mình tựa vào giường, rầu rĩ, nhịn không được mà muốn khóc, rồi lại khinh thường mình: “Người không có ở đây, khóc có ích gì chứ”. Xưa nay nàng hay khóc, là vì nàng biết, khi nàng khóc A Khuyết sẽ dỗ nàng.
Đêm qua Ninh Oản không ngủ được, giờ nằm úp sấp mãi, mơ màng thi*p đi. Nàng mơ mình biến thành A Cửu, thân thể trắng muốt tiến vào lòng A Khuyết, cọ cọ vào người y.
”A Khuyết….” Miệng mấp máp gọi tên y.
Bùi Khuyết cúi đầu, nghe được nàng gọi thì ngẩn cả người.
Nghe Yên Chi nói Oản Oản nghỉ ngơi, y mới không định đánh thức nàng. Vừa bước vào đã thấy nàng dựa lên giường ngủ, nằm rất yên, như một con mèo nhỏ, cũng giống như A Cửu vậy.
Đôi mắt Bùi Khuyết thoáng dịu dàng, hai ngày không gặp, giờ mới thấy đỡ nhớ hơn.
Nghe nàng gọi tên mình, ngọt ngào dịu nhẹ, như làm nũng, thân thiết như thế khiến y mềm lòng.
Y đưa tay xoa mặt nầng, khuôn mặt trắng noãn hồng hào, cực kì đáng yêu. Bỗng nàng chép miệng, đôi mắt từ từ mở ra – đánh thức nàng rồi.
Đôi mắt nhập nhèm mơ màng nhìn xung quanh, ngập nước, y nhìn thấy trong mắt nàng không giấu nét vui mừng, nghi hoặc…. uất ức. Nhìn nàng ngây ngốc như thế, Bùi Khuyết không nhịn nổi nữa, đưa tay kéo nàng vào lòng, cô bé nhỏ nhắn tựa vào lòng y, khiến y luyến tiếc không muốn buông tay, không chờ nàng nói Bùi Khuyết đã vội dỗ dành: “Là huynh không đúng, Oản Oản đừng giận nữa, được không?”
Ninh Oản vừa tỉnh ngủ, còn đang hoảng hốt, mãi đến khi ngửi được mùi thuốc trên người Bùi Khuyết, cảm nhận độ ấm trên thân thể y, nàng mới hồi phục tinh thần, bật khóc.
Nàng không nói gì, im lặng tựa vào lòng y, khóc không thành tiếng.
Trước иgự¢ ướt một mảng, Bùi Khuyết mới biết tiểu cô nương trong lòng rơi nước mắt, y nhất thời luống cuống. Vội cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn đầy nước, đôi mi cong dài ẩm ướt, bộ dáng ấy khiến y còn khó chịu hơn lần đánh nàng trước đó.
Bùi Khuyết không biết nên làm gì bây giờ, đưa tay lau cho nàng, da nàng non quá, y không dám dùng sức, cứ lau xong lại chảy ra: “Đừng khóc, được không? “Nàng cứ khóc, làm y không có cách nào hơn.
Nhưng y càng dỗ, nàng lại càng khóc dữ.
Bùi Khuyết vội ôm lấy nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên mắt, nhìn nàng tội nghiệp như vậy, y thầm nghĩ: người không biết còn tưởng mình bắt nạt nàng nữa.
Y yêu chiều xoa đầu nàng, nhìn vào mắt nàng rồi nói: “Chuyện lần trước…. hay muội đánh ta lại, được không?”
Ninh Oản vốn đang khóc rất thương tâm, nhưng thấy vẻ mặt y thì lại bật cười, bĩu môi gắt: “Ai thèm đánh huynh”.
Rốt cục cũng nói rồi, Bùi Khuyết xoa trán nàng: “Đừng khóc nữa”.
Ninh Oản hít mũi, hốc mắt hồng hồng, tuy trong lòng nàng vui vẻ nhưng cứ không nhìn y, giận: “Huynh đi đi”.
Bùi Khuyết choáng váng, nếu giờ y vẫn nghe lời nàng đi, y mới bị điên đó. Y nhìn nàng, nhớ tới lời Hòa Nguyệt nói hôm qua, lại nhớ tới diễm bản vừa xem, Bùi Khuyết hơi cúi người, sát vào nàng rồi nhỏ giọng: “Thực sự muốn huynh đi?”.
Bùi Khuyết gần như vậy, nàng có thể nhìn đôi mắt đen như mực của y phản chiếu mình trong đó, nghe y nói lại vội quay đầu, giọng đầy ý ghét bỏ: “Đi đi, không muốn gặp huynh nữa”.
Sao lại ghét, rõ là làm nũng. Bùi Khuyết khẽ cười, đưa tay ôm lấy khuôn mặt nàng, rồi chạm vào cánh môi mềm mại.
- nàng thích được mình hôn mà.
”Ư…..” Ninh Oản không ngờ Bùi Khuyết sẽ hôn mình, bất ngờ kinh ngạc, đôi mắt mở thật to, nhưng bàn tay kia vẫn giữ lấy mặt nàng, tay còn lại ôm lấy người, còn nhắm mắt lại chăm chú hôn
Rõ ràng là hôn nàng, sao mà bộ dạng nghiêm trang, quân tử phong phạm thế chứ.
Nàng bị ôm chặt, hai tay đặt trước иgự¢ y. Mới đầu nàng giận, muốn đẩy y ra, nhưng khi đầu lưỡi bị ʍúŧ mát, tay cũng nhũn cả đi, cả người mềm oặt. Nàng chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào người y, mặc y hôn.
Sao lại….tự nhiên thông suốt thế?
Thấy nàng ngoan ngoãn như thế, Bùi Khuyết cũng yên tâm, bộ dạng tội nghiệp ấy khiến y không nhịn được mà càng muốn tiếp tục. Phía sau y là giường, chỉ thoáng dựa người một chút, y đã ép nàng xuống dưới – như vậy hôn nàng càng dễ.
Mấy ngày nay mỗi lần nàng viết chữ tốt đều bảo mình phải hôn, luôn miệng đòi thưởng, nhưng thực ra là chính y thưởng cho mình… Giờ nàng ngay phía dưới, y có thể ôm nàng, hôn nàng thỏa sức.
Thấy nàng không chịu nổi, Bùi Khuyết liền dừng lại, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng. Tiểu cô nương của y, mái tóc đen như lụa rối tung, xõa sau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, đôi mắt mờ nước, cực kì xinh đẹp. Làm y nhớ tới giấc mộng đêm qua, trong mơ nàng cũng ngoan ngoãn nằm dưới người y như thế, liên tục gọi “A Khuyết” ngọt ngào.
Ninh Oản thở phì phò, thấy y nhìn chằm chằm mình, dù da mặt nàng dày nhưng giờ này cũng thẹn: “A Khuyết, huynh….. ôi…..”
Còn tiếp?
Bùi Khuyết hôn rất mạnh, làm nàng không chịu nổi.
Mới đầu lúc hai người bên nhau, A Khuyết của nàng lúc nào cũng ngơ ngác, không biết hôn ra sao, giờ lại có thể……. y ngậm lấy môi nàng, ra sức ʍúŧ, sau đó đầu lưỡi lách vào khoang miệng, quấy quít, khiến nàng thấy cả người mềm nhũn đi, như vũng nước. Thân nhiệt nóng lên, nàng biết, nàng thích y hôn nàng như thế, không hề có vẻ thẹn thùng như xưa.
Ninh Oản không kìm được vòng tay ôm lấy thắt lưng, ngẩng đầu đón ý, đang lúc nàng bị hôn đến nghiêng trời lở đất, tự nhiên cảm giác một bàn tay to chạm vào người mình, xoa nhẹ, không biết là kinh ngạc hay mơ hồ, Ninh Oản ưm một tiếng, yêu kiều.
Bùi Khuyết mới ngừng động tác, thở hổn hển cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt trong suốt xinh đẹp giờ trầm ᴆục đến kinh người.
Ninh Oản thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ bừng, nàng cúi đầu, quả nhiên thấy tay y đặt trên người mình. Ninh Oản cười cười, không nhịn được trêu chọc: “Sao giờ lại muốn sờ?” Lúc đầu cho y còn không dám.
Bùi Khuyết ngây người một lúc mới hiểu ý nàng, vội rụt tay lại kích động nói: “Oản Oản, ta…”.
”Đi xuống!” Ninh Oản cố ý hét lên. Nghĩ thầm: đừng tưởng hôn vài cái nàng sẽ không giận.
Thấy nàng giận Bùi Khuyết cũng không biết làm sao, khó khăn đứng dậy sau đó gọi nàng: “Oản Oản”.
Ninh Oản nhìn y như vậy, vừa vui vừa tức, cũng ngồi dậy theo, nhìn y nói: “Nằm xuống”.
Bùi Khuyết không phản kháng, chỉ cần nàng vui thì tùy nàng. Nhưng mà y vừa nằm xuống nàng đã tiến lên, Bùi Khuyết nhất thời hoảng hốt, vội ôm lấy nàng: “Oản Oản?”
Ninh Oản không thèm trả lời, cúi người xuống cổ y: “Ai bảo huynh đánh muội”.
”Ai bảo huynh dữ với muội”. Lại cắn một cái.
”… Ai bảo huynh không đến thăm muội”. Nàng lại cắn tiếp.
Bùi Khuyết vỗ về đầu nàng, bàn tay ôm chặt người phía trên, sợ nàng ngã, lại đau. Đôi mắt y dịu dàng, nghĩ: giờ nàng đồng ý cắn y là tốt rồi. Cắn xong cũng hết giận.
Thấy nàng không động nữa, Bùi Khuyết hôn lên sườn mặt nàng, như dỗ dành: “Sau này huynh không…. phạt muội nữa, lần này… đừng giận, được không?”
NInh Oản không nói gì, cọ cọ vào người y, cơ thể dán vào nhau, vừa rồi lại mới thân thiết, Bùi Khuyết chợt cứng người, cả hô hấp cũng dồn dập lên.
Ninh Oản khẽ nói thầm vài câu, bên tai tiếng thở dốc càng nặng nề, nàng nghi ngờ ngẩng đầu lên. Đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng của Bùi Khuyết, vừa định nói thì cảm nhận thấy có vật trên bụng mình, bất chợt, mặt nàng cũng bừng lên.
Nàng xem không ít diễm bản, đương nhiên biết nam nhân bình thường có hiện tượng gì, giờ Bùi Khuyết như vậy, nàng cũng không dám động, trong lòng lại càng đắc ý: đáng đời.
Nàng ngước mắt tỏ vẻ khó hiểu nhìn y, nhỏ giọng: “Tiên sinh, người làm sao vậy?”
”Oản Oản, huynh….” Nếu là trước kia y đương nhiên không biết nên giải thích thế nào, chỉ thấy xấu hổ, nhưng giờ y biết Oản Oản… cũng xem diễm bản này nọ, mấy thứ này đương nhiên hiểu được.
”Ngoan một chút, đừng nói”. Bùi Khuyết tựa đầu qua một bên, không nhìn nàng, cố gắng trở nên bình tĩnh. Nếu nghe tiếng nói mềm mại ngọt ngào của nàng, y càng khó khống chế hơn.
Ninh Oản còn muốn trêu chọc y, hơn nữa…. nàng biết A Khuyết sẽ không tổn thương nàng, ít nhất là trước khi thành thân, y sẽ không chạm vào nàng.
Nhiều ngày bị dày vò, Ninh Oản cả bụng đầy giận dữ. Nàng bất chấp rụt rè, từ từ chạm vào thắt lưng của y, sau đó giương mắt nhìn vẻ quẫn bách của ai kia.
Vẻ mặt này, đúng là thú vị.
A Khuyết của nàng, lúc thẹn thùng đáng yêu lắm.
”Hôm nay tiên sinh đến, hôn đệ tử, không phải là….” Nàng cố ý dừng lại rồi nói tiếp: “đặc biệt dạy….thuật phòng the chứ?” Âm cuối rất nhỏ, bàn tay nhỏ bé vừa chạm vào vật kia, nàng nghe thấy tiếng Bùi Khuyết hừ nhẹ một tiếng, thở khó khăn.
Trong lòng nàng lẩm bẩm: đúng là hết giận.