"Mộ Dung Như, ngươi đừng có được nước lấn tới!." Chu Tịch Thần bị lời nói kiêu ngạo của Mộ Dung Như làm cho cáu tiết,căm giận mắng một câu trong lòng, ánh mắt ác độc lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mộ Dung Như ở bên cạnh Chu Tử Dạ.
"Được nước lấn tới?." Mộ Dung Như khẽ mỉm cười, nhưng nói ra lời cũng là không hề dịu dàng:"Ngài đang nói bản thân mình sao? Rõ ràng là ngài cầm trường kiếm lao về phía ta mà đâm tới." Nói đến đây, nàng cố ý dừng lại, nhếch miệng một cái, trêu tức nói "Hay ngài bị mất trí nhớ?!."
Chu Tử Dạ híp mắt, nhìn Mộ Dung Như bên cạnh âm thầm đánh giá một lượt.
Nữ nhân này, nhìn qua trong mắt mọi người là một tiểu nữ tử điêu ngoa tùy hứng. Nhưng đối với Chu Tử Dạ, nàng lại là tiểu nữ tử không sợ trời không sợ đất ...nên bằng mọi giá hắn phải chinh phục được trái tim của nàng, ưu ái đem nàng để trong lòng ngày đêm cùng nhau hàn huyên..
"Dung Như, cháu lại đây." Lịch lão thái thái bất ngờ cất lời gọi nàng, thấy nàng tới liền nâng tay kéo Mộ Dung Như ngồi bên người bà, vỗ vỗ mu bàn tay Mộ Dung Như, giọng điệu mang theo một chút thổn thức :" Dung Như, coi như nể mặt bà già này bỏ qua cho đại hoàng tử .Dù gì hắn ta cũng là hoàng tử của một nước, chúng ta không nên đắc tội."
"Vâng, Dung Như nghe theo lời người." Mộ Dung Như nhíu mũi, chớp chớp mắt nhìn bà gật đầu đáp,trên khóe môi toát lên cười kinh diễm động lòng người. Bộ dạng Mộ Dung Như đáng yêu như vậy, Lão thái thái nhịn không được vươn ngón tay chỉ chỉ lên mũi nàng, bật cười nói:"Cháu gái ngoan, không uổng công bà già này rất thương ngươi!."
Những lời này của nàng khiến Lịch lão thái thái rất vừa lòng. Lúc trước bà còn lo lắng cháu gái mình bị hắn ta mê hoặc sẽ nằng nặc đòi phải gả cho hắn ta nhưng xem ra nàng hiện tại mỗi lần nhắc đến Chu Tịch Thần thì trên mặt chán ghét lạnh nhạt, hiện tại bây giờ nàng cũng là thê tử nhị hoàng tử. Bà từ nghe đến danh tiếng Chu Tử Dạ- một vị hoàng tử văn võ song toàn,nhận được sự sủng ái hết mực của bệ hạ. Xem ra cháu gái này của bà rất có mắt nhìn người…., lòng Lịch lão thái thái thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mộ Quân Tuấn ở bên cạnh vẫn cẩn thận đánh giá Mộ Dung Như. Đây là nữ nhi nổi tiếng hư hỏng không biết phép tắc lễ nghi của ông sao? Dường như ông chưa từng quan tâm về đứa con gái này kể từ khi mẫu thân nàng mất, trong tiềm thức, ông luôn nghĩ mình chỉ có một nữ nhi duy nhất là Mộ Tinh Tinh. Ông làm vậy có phải quá bất công với Mộ Dung Như không?
Khẽ thở dài một hơi, lúc này ông mới cất giọng "Được rồi, chắc hẳn mẫu thân và mọi người đã mệt vẫn là nên sớm trở về nghỉ ngơi đi.” Mộ Quân Tuấn đi về phía trước cười nói.
Mộ Dung Như cúi người chào, lên tiếng trả lời rồi cùng Chu Tử Dạ nâng cước bộ rời đi ...