Mộ Tinh Tinh oán hận trừng mắt nhìn về Mộ Dung Như, sắc mặt nàng ta từ sung sướng chuyển dần sang khó chịu, tay trong áo nắm chặt lại thành nắm đấm
Một khắc trước Mộ Dung Như còn bảo nàng ta gả thay, một khắc sau liền lấy đó lăng nhục. Vị tỷ tỷ tâm địa rắn rết này nàng ta thà không có thì hơn
"Mộ Dung Như, ngươi…." Chu Tịch Thần thẹn quá hóa giận rút trường kiếm mang theo bên người không do dự mà hướng đến lòng иgự¢ nàng đâm xuống
Chu Tử Dạ trong nháy mắt lao tới khẩn trương mang Mộ Dung Như ôm vào lòng bảo hộ, chân phải nâng lên vung một quyền thật mạnh lên người Chu Tịch Thần khiến hắn bay ra xa ᴆụng vào tường..
"Chu Tịch Thần, huynh muốn Gi*t thê tử của Tử Dạ thì trước hết huynh phải bước qua xác của người đệ đệ này"
"Phốc" một cái, một ngụm máu đỏ tươi phun ra, cả người Chu Tịch Thần trực tiếp ngã xuống đất. Hắn ta lảo đảo ngồi dậy trợn mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Như và Chu Tử Dạ
"Hay cho Tử Dạ ngươi, vì người nữ nhân kia ra tay sát hại huynh đệ ruột thịt, ngươi không sợ phụ hoàng biết được trách phạt?!"
"Ồ? Vậy thì chưa chắc!" Giọng nói của Chu Tử Dạ tàn tuyệt rét lạnh "Tội huynh ra tay ám sát đệ muội hay tội bảo vệ thê tử của ta, ai nặng hơn?"
"Ngươi.."
Tuy rằng Chu Tịch Thần cũng là hoàng tử, nhưng sinh ra ti tiện, phụ hoàng lại chán ghét hắn. Người đệ đệ này lại khác, sinh ra đã được phụ hoàng hết mực sủng ái,trong tay nắm hết binh quyền. Hắn làm sao sánh bằng, hắn âm thầm nghĩ
"Quân tử trả thù mười năm chưa muộn"
Đợi khi lão già hoàng đế ૮ɦếƭ đi, thân là đại hoàng tử như hắn chắn chắn sẽ ngồi lên vị cửu ngũ chí tôn kia lúc đó muốn trừng phạt đôi nam nữ trước mắt này như nào mà chẳng được..
Trán Chu Tịch Thần rịn một tầng mồ hôi bạc, hắn dùng thanh âm kích động nói
"Hoàng đệ là do ta nhất thời hồ đồ, đệ có thể bỏ qua cho người làm ca ca này?" Hắn thống khổ nhíu mày, mong Chu Tử Dạ có thể nể tình máu mủ ruột rà mà bỏ qua cho hắn...