Màn đêm dần dần tạnh hẳn mưa , trong nội cung Khôn Ninh
Lúc này, Mộ Dung Như cố hết sức mở mắt.
Ánh nến mờ nhạt chiếu lên gương mặt tái nhợt của nàng
"Lưu Nguyệt" nàng cố ngồi dậy nhưng toàn thân không con nào chút hơi sức ,mở miệng, thì thào nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia , càng là không có chút huyết sắc nào.
Cũng may, đúng lúc một cung nữ vừa bước vào điện liền nghe âm thanh rất nhỏ từ nàng :"Nương nương, người đã tỉnh?"
Mộ Dung Như cười suy yếu, mân đôi môi khô khốc, ôn nhu hỏi:"Hài tử của ta đâu? "hai mắt mở to, nhìn Tiểu Xuân ,"Hài tử của ta đâu?" nàng lại hỏi hết lần này đến lần khác , Tiểu Xuân không dành lòng nói sự thật
Tiểu Xuân bứt rứt cúi đầu, nàng cắn chặt môi không biết phải nói sao cho chủ tử bớt đau thương : "Tiểu hoàng tử vừa sinh ra đã yếu ớt, liền không lâu sau đó đoạn mệnh qua đời"
Lời trần thuật bi ai thống thiết, thật khiến người ta thấy thương xót. Tiểu Xuân lại nhào tới, quỳ mạnh xuống đất nói:"Nương nương Tiểu Xuân vô dụng ,mong người trách phạt"
Mộ Dung Như như ૮ɦếƭ lặng tại chỗ ,nàng cắn đôi môi đã trắng bệch, từng giọt nước mắt to tròn, trượt qua khóe mắt.
Nàng mờ mịt nhìn đỉnh màn, nàng không biết, phải làm thế nào mới được.
Sao lại có thể thành thế này.
Ông trời, đối xử với nàng thật quá tàn nhẫn!
Tịch Thần hắn không cần nàng, bây giờ ngay cả niềm hy vọng sống của nàng cũng rời bỏ nàng đi
Thật đau quá, đau đớn khôn cùng....
Sau một hồi lâu Mộ Dung Như khóc đến thương tâm, nàng cuối cùng cũng bình tâm,nâng ánh mắt vô nhìn xung quanh "Lưu Nguyệt đâu? Tại sao ta không thấy muội ấy?"
Nhưng không ai đáp lại câu hỏi của nàng, chỉ lẳng lặng nắm lấy vạt áo khẽ lau nước mắt
"Tiểu Xuân, Lưu Nguyệt muội ấy ở đâu?" nàng im lặng đợi câu trả lời nhưng không ai đáp chỉ còn cách hỏi Tiểu Xuân
Tiểu Xuân một lần nữa bị đẩy vào tình huống khó xử
"Lưu Nguyệt, tỷ ấy...!"
"Muội ấy làm sao?"
*Toang*
Cửa điện Khôn Ninh đột ngột mở ra cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai nàng .Hi vọng trong mắt Mộ Dung Như sáng lên, Lưu Nguyệt muội ấy đã trở về
"Tỷ tỷ thân yêu, bổn cung nghe nói hoàng tử vừa sinh ra đã đoản mệnh, nên đến nhìn ngươi một chút." Giọng nói ngọt như tiếng hót chim vàng oanh đột nhiên vang lên phía sau, Mộ Dung Như chấn động, ngẩng đầu liền nhìn thấy Mộ Tinh Tinh dẫn đầu đoàn cung nữ một đường đi đến đây
Tại sao không phải Lưu Nguyệt?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Tỷ tỷ?" Mộ Dung Như cười lạnh một tiếng "Ai là tỷ tỷ của ngươi?"
Mộ Tinh Tinh hé miệng cười khẽ, kim trâm trên đầu nhẹ nhàng lay động:"Haha..không muốn nhận người muội muội như ta cũng được nhưng tỷ tỷ à ngươi thật sự không muốn biết tin tức của con nô tì Lưu Nguyệt kia?"
Mắt Mộ Dung Như hằn lên những tia máu :"Ngươi đã gì Lưu Nguyệt? Muội ấy chỉ là một nô tì nhỏ bé! "
Ý cười bên miệng Mộ Tinh Tinh càng sâu, sau đó dùng ánh mắt cao cao tại thượng quan sát Mộ Dung Như rồi hạ giọng ra lệnh "Người đâu khiêng Lưu Nguyệt vào đây"
Lưu Nguyệt được khiêng vào trên thân thể mảnh mai nhuộm đỏ huyết sắc, khuôn mặt trắng bạch không tia máu khó khăn hô hấp
"Lưu Nguyệt" Mộ Dung Như hét lớn một tiếng, không quan tâm, chạy tới ôm lấy thân thể Lưu Nguyệt
"Nương nương, Lưu Nguyệt có thể chào tạm biệt người rồi" Lưu Nguyệt khó khăn nói,nâng tay chạm đến mặt Mộ Dung Như, bàn tay nàng bị Mộ Dung Như gắt gao nắm giữ
"Muội không được nói bậy, đợi ta gọi ngự y " Mộ Dung Như khóc không thành tiếng, nàng chưa từng nghĩ đến, trên đời vẫn có người nguyện ý vì mình đi tìm ૮ɦếƭ.
Là nàng nợ Lưu Nguyệt...
"Không kịp rồi... "Lưu Nguyệt cười cười nhìn nàng :"Nếu có kiếp sau muội vẫn nguyện trở thành tỷ muội với người "dứt lời bàn tay vô lực rơi xuống.
"Không... Lưu Nguyệt...ngươi không được bỏ cuộc" Mộ Dung Như vừa ôm thân thể Lưu Nguyệt vừa lớn tiếng kêu gào
"Ba" "Ba" "Ba" Mộ Tinh Tinh vỗ tay "Thật sự là chủ tớ tình thâm"
"Ngươi.. " Mộ Dung Như nhìn nàng ta, hai mắt đã muốn trừng lớn, trong mắt tràn ngập hận ý, hận không thể đem Mộ Tinh Tinh ăn tươi nuốt sống.
"Ta chỉ gián tiếp Gi*t nàng ta,chính ngươi mới là hung thủ hại ૮ɦếƭ Lưu Nguyệt " nói tới đây, Mộ Tinh Tinh đột nhiên bước đến, ở bên tai nàng mà nhẹ giọng nói "Nói cho ngươi biết sự thật này, Hài nhi mới sinh không lâu đoản mệnh của ngươi cũng là do ta sai người động tay động chân..."
Sự thật tàn khốc làm Mộ Dung Như chấn động toàn thân, đau đớn trải khắp lục phủ ngũ tạng nàng. Nàng buông Lưu Nguyệt ra liền xông tới Ϧóþ cổ Mộ Tinh Tinh , nàng ta không kháng cự mặc sức để nàng Ϧóþ, đôi ánh mắt giảo hoạt lóe sáng
" Mộ Dung Như, ngươi đang làm gì? "