Vào tháng tám, Oánh Tú cũng đã có thai hơn bảy tháng, Nghiêm ma ma đối với việc ăn uống canh phòng của Đinh Phong Viên vô cùng nghiêm ngặt, dựa theo phân phó của Tứ thúc, đồ bổ bếp lớn đưa tới, Oánh Tú chỉ ăn một ít, còn lại thưởng cho nha hoàn bên dưới. Gần đây trong phủ có tin đồn phân gia, lực chú ý của mọi người đều chuyển hướng tài sản lão hầu gia để lại trước đó, đặc biệt là Nhị phòng kia, Liên thị thường xuyên cho người hỏi thăm lão hầu gia và lão hầu phu nhân năm xưa đã để lại cái gì.
Hôm nay vừa dùng bữa trưa xong, Bão Cầm vội vàng vào phòng, bẩm báo: "Tiểu thư, Hương Lăng ở bên ngoài cầu kiến."
Oánh Tú phất tay, kêu Thanh Bích dẫn người vào. Hương Lăng đến, so với ngày tiễn đi thân mình gầy ốm không ít, có thể thấy được ngày tháng ở Cẩm Trúc Viện không tốt cho lắm, huống chi còn có Cát di nương kia.
"Hiện giờ cũng nên gọi ngươi một tiếng di nương rồi." Oánh Tú kêu Bão Cầm lấy ghế nhỏ cho nàng ấy ngồi, nhìn một thân y phục màu vàng nhạt kia, phỏng chừng là học theo bộ dáng của Liễu Nhứ Nhi.
"Hương Lăng không dám nhận, tiểu thư, hôm nay Hương Lăng tới là có việc muốn cầu xin tiểu thư." Trên mặt Hương Lăng mang theo u sầu, khẩn thiết nhìn Oánh Tú.
"Nơi này là Đinh Phong Viện, hiện giờ ngươi đã là người của Cẩm Trúc Viện, hẳn nên đi cầu xin thế tử phu nhân của các ngươi mới đúng." Oánh Tú ngồi thẳng người, nói.
Hương Lăng thấy Oánh Tú một chút cũng không muốn nghe, càng lộ vẻ khó xử: "Cát di nương có thai, không thể hầu hạ thế tử, nô tỳ muốn cầu xin tiểu thư đi nói với thế tử phu nhân, liệu cho thể để thế tử qua phòng nô tỳ nhiều một chút được không."
"Vậy Hương di nương nên trực tiếp đi cầu thế tử phu nhân, chuyện của Cẩm Trúc Viện, ta sao có thể nhúng tay vào?" Đối với người kiếp trước từng dẫm lên mình bò tới giường của Tề Hạo Thịnh, Oánh Tú từng nghĩ để nàng ta ở lại Thẩm phủ, cũng nghĩ tìm một người tùy ý gả đi, cuối cùng vẫn quyết định đưa nàng ta theo tới Nam Dương Hầu phủ. Nếu đã thích hầu hạ Tề Hạo Thịnh, như vậy đời này lại đưa nàng ta tới Cẩm Trúc Viện, có điều Cẩm Trúc Viện không giống nhà mình, Gia Cát Ngọc Hân cũng không phải người dễ lừa gạt, cuộc sống bên đó đương nhiên cực khổ hơn đi theo hầu hạ nàng.
Sống cuộc sống của di nương không quá tốt, ngay cả nha hoàn cũng không bằng, Oánh Tú chỉ là không ngờ nàng ta còn mặt mũi tới nơi này của mình cầu đạo.
"Ngươi không cần nói nữa, ta sẽ không tới Cẩm Trúc Viện mở lời với thế tử phu nhân việc này, hiện giờ ngươi đã không còn là nha hoàn của ta, vẫn là ít tới đây cho thỏa đáng."
Thấy Oánh Tú không còn kiên nhẫn, Thanh Bích liền kéo Hương Lăng ra ngoài, Hương Lăng vẫn không cam tâm. Mãi tới khi hai người tới cửa viện, Thanh Bích mới buông tay nàng ta ra: "Hương Lăng, tiểu thư sao có thể nhúng tay vào Cẩm Trúc Viện của thế tử gia, ngươi đúng là hồ đồ rồi."
"Ta là người tiểu thư đưa qua, chỉ là nhờ tiểu thư tới mở lời với thế tử phu nhân thôi mà." Hương Lăng ôm cổ tay bị Thanh Bích nắm chặt tới đau, bộ dáng không còn khom lưng cúi đầu như ở trước mặt Oánh Tú, "Hơn nữa, nếu ta được sủng ái, ở trước mặt thế tử gia nói lời hay, nói không chừng tương lai phân gia, các ngươi còn có chút chỗ tốt."
Thanh Bích buồn cười nhìn nàng ta, cho dù nàng không ở Cẩm Trúc Viện làm việc cũng biết, mấy nha hoàn hồi môn của thế tử phu nhân thân phận còn cao hơn Hương Lăng, nàng ta có tài cán gì mà dám nói lời này! Thanh Bích hiện giờ là đại nha hoàn của Đinh Phong Viện, luận thân phận, Hương Lăng còn phải gọi nàng một tiếng tỷ tỷ.
"Vậy thỉnh di nương đi nói với thế tử phu nhân việc này, Hương di nương, người đi thong thả."
"Ngươi!" Hương Lăng tức giận dậm chân, xoay người rời đi.
Thanh Bích quay đầu đi vào, ở một góc khác liền có một kẻ đi ra, thấy Hương Lăng đi xa rồi mới rời khỏi.
Gia Cát Ngọc Đồng trải qua một trận trứ hỏa như vậy, cuối cùng cũng hoài thai, sợ có kẻ hại hài tử trong bụng, nàng ta yêu cầu Gia Cát Ngọc Hân điều thêm mấy nha hoàn tới. Gia Cát Ngọc Hân rất phối hợp, ngay cả ma ma dưỡng sinh Khánh vương gia tặng cũng đưa tới chỗ nàng ta, khiến Gia Cát Ngọc Đồng vô cùng đắc ý.
"Tiểu thư, ma ma tới nói vị trí phòng của Cát di nương không tốt cho lắm, sáng sớm Cát di nương thường không thoải mái." Yên Chi hầu hạ Gia Cát Ngọc Hân rời giường dùng bữa sáng, cẩn thận nói.
"Vị trí không tốt? Vậy ngươi đi nói với ma ma kia, có phải muốn ta nhường nơi này cho ả không? Thân mình không thoải mái, vậy mời cho ả đại phu đi."
Cái thai này của Gia Cát Ngọc Đồng tới khá sớm, vốn dĩ nàng định cho nàng ta tĩnh dưỡng hai tháng, sau đó có thai mới có thể hạ sinh hài tử mạnh khỏe, lại không biết Cát di nương dùng cách di, trên mặt vừa khỏi liền câu dẫn Tề Hạo Thịnh tới phòng nàng ta, rất nhanh có thai.
Qua một lúc, bà ✓ú ôm hai nữ nhi song sinh tới, Gia Cát Ngọc Hân chơi đùa với chúng một hồi, ngẩng đầu hỏi Yên Chi: "Đại tiểu thư đâu?"
"Sáng sớm Đại tiểu thư đã được thế tử gia ôm tới hoa viên đi dạo, hiện tại vẫn chưa về."
Đáy mắt Gia Cát Ngọc Hân hiện lên kinh ngạc, hắn thật có hứng, cư nhiên cùng nữ nhi tản bộ trong hoa viên.
Mà Oánh Tú vừa vặn từ chỗ thỉnh an trở về, ở hoa viên gặp gỡ Tề Hạo Thịnh và Tề Lạc Ninh, hài tử hơn một tuổi được hắn nắm tay tập tễnh đi trên đường đá, trong miệng không ngừng gọi cha. Oánh Tú dừng bước, đứng từ xa mà nhìn, Tề Hạo Thịnh vốn là người lạnh lùng, hiện tại trên mặt thế mà lại có chút ôn nhu khó thấy.
Tề Hạo Thịnh nắm tay nữ nhi đi một vòng, tiểu nha đầu liền thấy mệt mỏi, một tay bám vào chân hắn không chịu đi, thấy Oánh Tú đứng cách đó không xa, lập tức gọi: "Thẩm thẩm."
Tề Hạo Thịnh ôm Lạc Ninh lên, quay đầu thấy Oánh Tú đứng bên núi giả, khách sáo gật đầu: "Đệ muội cũng tới hoa viên đi dạo?"
"Vừa từ chỗ mẫu thân trở về, thuận tiện ra đây đi dạo, Đại ca và Lạc Ninh cứ tiếp tục chơi đi, muội đi trước."
Bão Cầm dìu Oánh Tú đi tới trước ngang qua bọn họ, Lạc Ninh ở trong lòng Tề Hạo Thịnh bắt đầu không an tĩnh, duỗi tay về hướng nàng. Mắt thấy không được thả xuống, hài tử cố tình làm rớt đồ chơi, Tề Hạo Thịnh đành phải thả nó xuống, nhặt đồ lên.
Tiểu gia hỏa kia gấp không chờ nổi mà chạy tới gần Oánh Tú, tay nhỏ bám lấy chân nàng, nhìn cái bụng tròn trịa, tay nhỏ đưa đưa, gọi: "Đẹ đệ."
Vú nuôi theo sau sắc mặt thay đổi. Oánh Tú cúi đầu, cười nhìn Lạc Ninh: "Là muội muội."
Lạc Ninh lắc đầu, chấp nhất chỉ vào bụng nàng, gọi: "Đệ đệ." Dứt lời, hài tử lại quay đầu nhìn Tề Hạo Thịnh chứng thực, "Đệ đệ, đệ đệ."
Trái tim Oánh Tú thắt chặt, rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Tề Hạo Thịnh thoáng thay đổi.
Bà ✓ú vội chạy tới ôm Lạc Ninh lên, Oánh Tú cúi người với Tề Hạo Thịnh: "Đại ca, muội về trước, huynh cứ tiếp tục chơi với Lạc Ninh đi."
Thanh âm mềm mại của Lạc Ninh như báo trước, Oánh Tú cúi đầu nhìn cái bụng phồng lên của mình, hồi tưởng thần sắc vừa rồi của Tề Hạo Thịnh, trong lòng lại cả kinh.
Tề Hạo Thịnh nhận lấy Lạc Ninh trong tay bà ✓ú, cười không nhìn ra cảm xúc. Lạc Ninh thấy bọn họ đều không tán đồng cách nói của, bĩu môi ghé vào bả vai hắn, vừa vặn trông thấy vẻ mặt quỷ dị của bà ✓ú kia, liền vùi đầu vào lòng Tề Hạo Thịnh, không dám ngẩng đầu xem.
Về tới Đinh Phong Viện, Oánh Tú vẫn còn sợ hãi. Nghiêm ma ma mang một chén sữa dê tới: "Bây giờ tháng lớn phải cẩn thận, nếu bị té ngã thì làm sao đây?"
"Bà ✓ú, vừa rồi ta tản bộ trong vườn, Lạc Ninh vẫn luôn chỉ vào bụng ta gọi đệ đệ."
"Vậy không phải tốt sao, nên là đệ đệ, con đó, cứ suốt ngày nói là nữ nhi." Nghiêm ma ma cười, "Lời tiểu hài tử mà, có thể tin sao!"
"Tiểu nha đầu không hiểu chuyện, có lẽ hiện tại Cát di nương kia hoài thai, người khác luôn miệng nói đệ đệ, cho nên nó trông thấy ta mới nói như vậy."
"Cát di nương kia chỉ là tiểu thi*p, sao có thể so sánh với tiểu thư?" Nghiêm ma ma thấy nàng đã uống hết sữa, cầm khăn giúp nàng lau miệng.
"Cát di nương là thứ muội của Đại tẩu, đương nhiên sẽ nhận được quan tâm nhiều hơn bình thường."
Vốn chỉ là một câu trêu đùa của Lạc Ninh, hôm sau Oánh Tú đi thỉnh an, ngay cả hầu phu nhân cũng bắt đầu trêu ghẹo, nói nàng sẽ hạ sinh tôn tử đầu tiên cho Nam Dương Hầu phủ.
Rời khỏi viện của hầu phu nhân, trên đường, nha hoàn bà tử đi ngang, nụ cười đều vô cùng quái dị.
Thời điểm tới hoa viên, Oánh Tú ᴆụng phải Hương Lăng, giống như cố tình đợi nàng, Hương Lăng sợ sệt nhìn Oánh Tú, vẫn cầu xin nàng qua mở lời với thế tử phu nhân, để thế tử gia qua phòng nàng ta nhiều một chút, như vậy nàng ta mới có thể hoài hài tử của Tề Hạo Thịnh.
"Hương Lăng, tiểu thư đã nói không thể mở lời với thế tử phu nhân việc này, ngươi sao cứ phải khiến tiểu thư khó xử chứ?" Bão Cầm thật sự khinh thường khát vọng này của Hương Lăng, các nàng đều bán mình vào phủ làm nô tỳ, Hương Lăng thế mà muốn leo lên làm di nương.
"Tiểu thư, Hương Lăng chỉ cầu người một chuyện nhỏ, cầu tiểu thư nể tình Hương Lăng hầu hạ người nhiều năm, giúp Hương Lăng đi." Hương Lăng trừng mắt nhìn Bão Cầm, tiếp tục cầu xin Oánh Tú.
"Từ lúc ngươi nói nguyện ý tới Cẩm Trúc Viện, tình nghĩa chủ tớ chúng ta đã hết, còn về những năm đó ngươi có trung thành tận tâm hầu hạ ta không, ta nghĩ trong lòng ngươi rõ ràng hơn ta, chuyện của Cẩm Trúc Viện, ngươi đi tìm thế tử phu nhân đi, ta không giúp được." Oánh Tú cùng Bão Cầm rời đi, không thèm nhìn nàng ta một cái.
Qua hồi lâu, Hương Lăng mới ngẩng đầu, sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng cười khẽ, quay đầu liền thấy Cát di nương một tay đỡ eo cười khanh khách nhìn mình: "Ta có thể giúp ngươi."
"Vì sao lại muốn giúp ta?" Hương Lăng phòng bị nhìn ả, ở Cẩm Trúc Viện, trong một tháng, Cát di nương cơ hồ đã chiếm hơn nửa tháng của thế tử gia, ngay cả thế tử phu nhân cũng không bằng.
"Chỉ cần ngươi giúp ta làm một việc nhỏ, ta sẽ đi nói với tỷ tỷ, để thế tử thường xuyên qua phòng của ngươi, ngươi thấy thế nào?" Gia Cát Ngọc Đồng vuốt ve bụng nhỏ căn bản chưa phồng lên, trên mặt không giấu được sự tính kế.
"Ngươi muốn ta thay ngươi làm gì?"
"Không không không, không phải thay ta, mà là thay thế tử gia của chúng ta là chút việc." Gia Cát Ngọc Đồng thấy Hương Lăng, ý cười càng rõ ràng, "Chỉ cần cái thai này của tiểu thư nhà các ngươi không phải nam hài, như vậy ngươi ta đều có cơ hội, không phải sao?"