Tỉnh lại, trời đã hơi sáng, cánh tay dưới cổ như nhắc nhở Oánh Tú tất cả đều không phải mộng, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Tề Hạo Minh, không khỏi thẹn thùng.
Bên ngoài truyền tới tiếng Thanh Bích đập cửa, Oánh Tú nhẹ nhàng đẩy Tề Hạo Minh: "Tướng công, nên rời giường rồi."
Nàng vừa ngồi dậy, cả người đã bị y kéo vào lòng, Tề Hạo Minh chui đầu vào lòng nàng, lẩm bẩm: "Nương tử, còn sớm."
Oánh Tú đột nhiên nhớ tới cách tối qua y lấy lòng mình, gương mặt không tự chủ mà lại đỏ lên, vén màn gọi Thanh Bích tiến vào, vỗ vỗ bờ vai y: "Buổi sáng còn phải kính trà."
Hiện tại đã thành thân, Trác Dạ không tiện vào phòng hỗ trợ y, Oánh Tú phân phó Thụy Châu giúp y thay y phục, mọi việc xong xuôi mới gọi Trác Dạ tới hỗ trợ y lên xe lăn. Nghiêm ma ma thu dọn chăn đệm, nhìn thấy tấm vải màu trắng liền cho vài khay, kêu Bão Cầm mang ra ngoài.
"Tiểu thư, tối hôm qua người và cô gia chưa viên phòng?" Nghiêm ma ma nhẹ giọng hỏi bên tai Oánh Tú.
Oánh Tú gật đầu: "Vâng, hai chân tướng công không tiện, cho nên..."
Nghiêm ma ma không khỏi khẩn trương, lập tức thay Oánh Tú mà ủy khuất, chân cẳng nghiêm trọng đến không thể động phòng, ngày tháng sau này của tiểu thư phải trôi qua thế nào đây?
Oánh Tú nhìn ra lo lắng của Nghiêm ma ma, cười vỗ tay bà: "Không sao đâu, trong lòng Tú Nhi hiểu rõ."
Tử Yên vào phòng giúp nàng chải đầu, đoàn người liền tới viện của hầu gia hầu phu nhân. Lúc này trời vừa sáng, thính đường đã không ít người, Trác Dạ đẩy Tề Hạo Minh vào thính đường rồi lui ra ngoài. Có bà tử thì thầm bên tai hầu phu nhân một câu, sắc mặt hầu phu nhân lập tức thay đổi, thoáng nhìn Oánh Tú, lại thấp giọng với hầu gia ngồi bên cạnh.
Lúc này, Thanh Bích bưng khay trà lên, Oánh Tú nhận lấy ly trà, quỳ gối trước mặt Tề Trung Dương: "Phụ thân, thỉnh ngài uống trà."
Tề Trung Dương thần sắc phức tạp nhìn nhi tử của mình, nhận lấy ly trà Oánh Tú dâng uống một ngụm, sau đó cho nàng một bao lì xì, hòa ái nói: "Sau này con và Hạo Minh là phu thê, phải nâng đỡ nhau, chung sống hòa thuận."
Oánh Tú gật đầu: "Tức phụ cẩn tuân lời dạy bảo của phụ thân."
Lại kính trà hầu phu nhân Hứa thị, từ tay trái đi xuống chính là Thế tử phu nhân Tề phủ Gia Cát Ngọc Hân, bà ✓ú đứng sau nàng tay ôm đại nữ nhi đã năm tháng. Gia Cát Ngọc Hân nhận ly trà từ nàng, nhấp một ngụm, sau đó từ trên bàn cầm qua một hộp gấm.
"Đa tạ đại tẩu." Oánh Tú đưa hộp gấm cho Thanh Bích đứng sau, lại kính trà Liên thị.
Tất cả nữ quyến ở đây, Oánh Tú đều tặng các nàng thêu kiện của mình.
Người sống trong Nam Dương Hầu phủ rất nhiều, bởi vì lão hầu gia phân vẫn chưa phân gia, ngoại trừ tam phong ở bên ngoài, hai phòng còn lại đều ở trong hầu phủ. Đại phòng bên này ngoại trừ Tề Hạo Thịnh do chính thê thứ nhất sinh ra, Tề Hạo Minh cho chính thê thứ hai sinh ra, chính thê thứ ba hầu phu nhân hiện tại sinh được Ngũ thiếu gia Tề Hạo Chi và Nhị tiểu thư Tề Lộ Hoa, ngoài ra còn vài thi*p thất và thứ tử thứ nữ.
Mấy chục người, tính cả nha hoàn bà tử, toàn bộ Nam Dương Hầu phủ trên dưới mấy trăm người đều do hầu phu nhân Hứa thị quản gia. Mỗi tháng các phòng đều tới chỗ bà lĩnh bạc, sau đó tự mình điều phối viện của bản thân, mỗi ngày buổi chiều nha hoàn sẽ qua bếp nhận đồ ăn, thuận tiện chọn món cho hôm sau, ăn xong rồi liền thu dọn về bếp.
Oánh Tú nghe hầu phu nhân đặc biệt phái ma ma tới giải thích, lại nhìn mấy chìa khóa trên bàn, phân phó Thanh Bích dâng trà: "Hạ ma ma nghỉ ngơi chút đi, uống ly trà rồi nói cũng không muộn."
Hạ ma ma là người Hứa thị mang từ nhà mẹ đẻ đến, là thủ hạ đắc lực nhất của bà ấy. Thấy Oánh Tú khách khí với mình như vậy, Hạ ma ma cũng không từ chối, cầm ly trà kia uống cạn, mới tiếp tục: "Đa tạ trà của Nhị nãi nãi, chìa khóa này là của Đinh Phong Viện sau khi tu sửa. Phu nhân sẽ lại phái thêm nha hoàn và bà tử tới cho Nhị nãi nãi, để Nhị nãi nãi mau chóng quen thuộc quy củ của hầu phủ."
Oánh Tú cười cười, không bận tâm cách dùng từ của bà ta: "Vậy làm phiền Hạ ma ma. Bão Cầm, tiễn Hạ ma ma ra ngoài."
Bão Cầm tiễn Hạ ma ma ra khỏi cửa, Oánh Tú liền thu lại ý cười, thái độ của Hạ ma ma hôm nay so với thời điểm năm đó nàng gả cho Tề Hạo Thịnh khách khí hơn nhiều, hẳn vì quan hệ lợi hại của Nhị thiếu gia trong phủ không quá lớn, hầu phu nhân cũng không để ý, tự nguyện cho hầu gia mặt mũi này.
Buổi chiều, nha hoàn bà tử Hạ ma ma nhắc tới đến đây, trong đó có một ma ma lớn tuổi, Oánh Tú an bài riêng cho bà ta, những bà tử nha hoàn còn lại đều giao cho Kiều ma ma.
Tới giờ cơm chiều, Oánh Tú mới phân phó sự vụ lớn nhỏ trong Đinh Phong Viện xuống, người bên cạnh nàng tính cả Thụy Châu tổng cộng có năm nha hoàn, trong đó Thanh Bích lớn tuổi nhất, vì thế để nàng quản lý người bên tổng sự vụ. Kiều ma ma đã già, sự vụ trong Đinh Phong Viện liền giao cho Nghiêm ma ma và Trương ma ma hầu phu nhân phái đến phụ trách.
Thời điểm Tề Hạo Minh trở về, sắc trời đã có chút tối sầm, hai người dùng cơm, Tề Hạo Minh giao cho Oánh Tú một chuỗi chìa khóa mới: "Hạ ma ma ban ngày mẫu thân phái tới có phải đưa cho nàng một chuỗi chìa khóa không? Ta đã thay đổi vài cái khóa, đây là mới."
"Vậy đây là..." Trong xâu chìa khóa còn có hai chìa khóa nhỏ.
"Đây là chìa khóa phòng thu chi của Đinh Phong Viện, cái này là cha buổi chiều đưa cho ta. Còn đây là chìa khóa nhà kho cất của hồi môn của nương ta, bên trong còn cả ít đồ lão tổ tông cho ta năm đó, nàng có thể dẫn người qua thu xếp một chút." Thời điểm mẫu thân của Tề Hạo Minh Chung thị qua đời, tất cả của hồi môn đều khóa lại cho Tề Hạo Minh, năm đó lão hầu gia và lão phu nhân giữ y bên cạnh giáo dưỡng cũng rất thương y, lúc mất để lại cho y không ít đồ, mấy năm nay Nam Dương Hầu tự mình bảo quản mấy thứ này, cho đến khi y thành thân sẽ trả lại chìa khóa.
Oánh Tú ngẩng đầu nhìn y, có chút kinh ngạc.
Tề Hạo Minh vừa dứt lời liền lộ thần sắc ủy khuất: "Hiện tại mọi thứ của ta đều giao cho nương tử nàng, cho nên nàng phải có trách nhiệm với tướng công ta."
Oánh Tú bật cười một tiếng, quả thật đúng như Liên thị nói khi đó, chỉ cần của hồi môn, vợ chồng son bọn họ cũng đủ sống.
Tề Hạo Minh nhìn nàng cười đến động lòng, tâm trạng theo đó mà cũng trở nên thư thái. Toàn bộ hầu phủ này, Đinh Phong Viện là nơi đơn giản nhất, một không thông phòng hai không thi*p thất, cả viện chỉ có hai chủ tử bọn họ, vốn dĩ bên cạnh y không có quá nhiều hạ nhân hầu hạ, hiện tại trong Đinh Phong Viện đa phần đều là người theo Oánh Tú gả tới.
Một lát sau, Trác Dạ mang thuốc tới, Oánh Tú nhìn y uống xong liền kiến nghị: "Chi bằng thi*p phái một nha hoàn ổn trọng theo Trác Dạ sắc thuốc? Một mình hắn phụ trách nhiều việc như vậy có phải quá bận rộn rồi không?"
"Không cần lo lắng, một mình Trác Dạ là đủ. Đúng rồi, Cẩn Trạch huynh và Thất hoàng tử đã đi Lô Châu, cách chỗ Tứ ca nói không còn xa, nếu thuận lợi, ít nhiều cũng phải mất ba năm." Tề Hạo Minh kéo nàng qua, Bão Cầm và Thụy Châu lui xuống đóng cửa lại.
Oánh Tú đẩy y tới mép giường, đang muốn gọi người vào hầu hạ, y đã bắt lấy tay nàng, một tay chống mép giường, run run đứng lên.
Oánh Tú vội đỡ lấy cánh tay Tề Hạo Minh, y lúc này mới không té ngã, chờ y tựa vào giường, trên trán đã một tầng mồ hôi lạnh. Tề Hạo Minh cười khổ, cầm tay nàng lau mồ hôi: "Ta quả nhiên là quá nóng vội."
"Đừng gấp, hiện tại có thể như vậy đã là không tồi." Oánh Tú mỉm cười, giúp y lau mồ hôi, "Biểu ca bọn họ ở Lô Châu, nếu thiếu dược liệu gì có thể tìm giúp chàng."
"Chỉ ủy khuất cho nàng, bên ngoài đều nói nàng gả cho một kẻ vô năng, đời này coi như bị hủy."
Vừa nghe Tề Hạo Minh nói lời này, Oánh Tú lại nhớ tới phản ứng hôm qua của y, nào là vô năng chứ? Cúi đầu che đi ngượng ngùng trong đáy mắt, Oánh Tú giúp y lót thêm cái gối sau lưng: "Không ủy khuất, bọn họ nói gì kệ bọn họ, tự thi*p biết là được."
Vừa dứt lời, thân thể liền bị y kéo vào lòng иgự¢, Tề Hạo Minh dùng sức ôm chặt nàng, Oánh Tú nhẹ nhàng vỗ lưng y. Đời trước nam tử này vì nàng mà đau khổ cả đời, hiện tại chỉ cần y tốt, người khác nói thế nào, nàng cũng không để ý.
"Kể về Nam Dương Hầu phủ cho thi*p nghe đi." Dựa vào lòng y thật lâu sau, Oánh Tú mới lên tiếng.
Tề Hạo Minh nặng nề đặt xuống một nụ hôn, sau đó mới nói: "Hôm nay nàng cũng nhìn thấy, Nhị thúc cũng ở trong phủ, bọn người Tam thúc một năm sẽ về một lần, Tứ thúc chưa thành thân, suốt ngày vân du tứ hải, làm một đại phu nhàn tản, những năm nay, nếu không phải Tứ thúc tìm về chỗ dược liệu quý báu kia, mạng của ta chỉ sợ không kéo dài đến hiện tại."
Oánh Tú cầm tay y đặt vào trong lòng, ôn nhu hỏi: "Sau đó?"
"Tình hình của Đại ca có lẽ nàng cũng biết, nếu không có đích trưởng tử, vị trí thế tử này chỉ sợ không ổn thỏa." Trong mắt Tề Hạo Minh hiện lên một mạt sắc bén, trong lòng Oánh Tú lại kinh ngạc vài phần, kiếp trước nàng cũng sinh được đích trưởng tử, nhưng Tề Hạo Thịnh lại đón hai hài tử kia của Liễu Nhứ Nhi vào phủ, mãi tới khi nàng qua đời, vị trí kia của hắn vẫn không hề thay đổi.
"Với thân phận của Đại tẩu, chắc là sẽ không thay đổi."
"Đúng vậy, nàng biết không, hiện tại triều chính bất ổn, Khánh vương gia hi vọng Nam Dương Hầu phủ chúng ta cùng ông ấy đứng về phía Cửu hoàng tử."
Chuyện này Oánh Tú có lẽ rõ ràng hơn Tề Hạo Minh, kiếp trước vì thế tử phu nhân là nàng, thời điểm triều chính xoay chuyển Nam Dương Hầu phủ mới không chịu liên lụy quá lớn.
"Trong hầu phủ này, Nhị thẩm có tôn tử của mình, ngay cả Tam đệ do Hồ di nương sinh cũng có nhi tử, nếu Đại ca vẫn luôn không có đích trưởng tử, phụ thân sẽ gây áp lực." Tề Hạo Minh đạm nhiên nói. Tất cả, trước mắt dường như không có bất kỳ liên quan gì tới y, hiện tại trong hầu phủ này, bất luận là ai, y cũng chính là người không có năng lực cạnh tranh nhất.
Như vậy nếu chân y khỏe lại? Oánh Tú không khỏi cả kinh, bỗng nhiên hiểu ra dụng ý của nam tử này. Nếu hiện tại y nói cho Nam Dương Hầu biết, chân y có thể chữa khỏi, ngắn thì ba năm, lâu thì năm năm, như vậy Đinh Phong Viện này sẽ đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Oánh Tú rất rõ trận chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế kia ai sẽ thua, đến lúc đó Tề Hạo Minh khó mà an ổn sống sót.
Như vậy năm đó y bị hại...