Ba ngày sau, thời điểm Tề Nhị phu nhân lần nữa tới Thẩm phủ, Thẩm lão gia tự mình tiếp đón bà ta, đồng ý mối hôn sự này, Oánh Tú ở Vân Thư Viện nghe Bão Cầm hội báo, tay nắm chặt y phục, gương mặt còn chút sưng đỏ.
Hôn sự đã định, mọi chuyện không cần Oánh Tú nhọc lòng, Nhị phu nhân Tề gia làm việc rất nhanh, hai bên nói chuyện đổi canh thi*p cho nhau xong liền định tới hôn kỳ, Oánh Tú cập kê vào tháng năm sang năm, hôn kỳ liền định vào tám ngày sau, ngày hai mươi mốt tháng năm.
Cùng lúc xuân về hoa nở, mọi sự chú ý trong kinh thành đều dồn về hôn sự của Nam Dương Hầu phủ và Khánh Vương phủ, mười bốn tháng hai chính là ngày Tề Hạo Thịnh nghênh thú Gia Cát Ngọc Hân, mà sáng hôm nay, Liễu Nhứ Nhi còn chưa đứng dậy, bụng đã bắt đầu đau, tiểu biệt uyển lập tức trở nên hỗn loạn, mà Tề Hạo Thịnh lại đang ở trên đường nghênh thú thê tử mới của mình.
Bởi vì Liễu Nhứ Nhi sinh sớm, bà đỡ đều chưa tới biệt uyển, đỡ nàng ngồi dậy, Thúy Nhi liền gọi nha hoàn tới chiếu cố nàng, chính mình vội vội vàng vàng ra ngoài chạy đi tìm người Nam Dương Hầu phủ.
Nhưng toàn bộ Nam Dương Hầu phủ đang chìm trong không khí vui mừng, gã sai vặt canh cửa căn bản không cho Thúy Nhi vào, mặc kệ nàng vẫn luôn kêu Liễu tiểu thư muốn sinh.
Kiệu đón dâu đang ở trên đường, Thúy Nhi cẩn thận từ Nam Dương Hầu phủ tìm về hướng Khánh Vương phủ, hi vọng có thể ngăn được Tề Hạo Thịnh.
Không đợi Thúy Nhi tới gần, thị vệ đã ngăn cản nàng, bất luận nàng la to thế nào, nam nhân mặc hỉ phục cưỡi ngựa phía trước chưa từng quay đầu.
Thúy Nhi la to khóc lớn, người xung quanh lại không để ý tới nữ tử như kẻ điên giống nàng.
"Làm sao bây giờ? Thế tử, tiểu thư sắp sinh, tiểu thư sắp sinh rồi..." Thúy Nhi tê liệt ngã xuống, nhìn kiệu hoa đón dâu ngày càng xa, xung quanh chỉ còn tiếng nhạc vang trời, Thúy Nhi lau nước mắt, bò dậy, chạy về hướng Họa Phường.
Tề Hạo Thịnh ẩn ẩn nghe có người nhắc tới ba chữ Liễu Nhứ Nhi, thời điểm quay đầu, thân ảnh của Thúy Nhi đã bị bao phủ trong đám đông. Rất nhanh liền tới Khánh Vương phủ, đón Gia Cát Ngọc Hân lên kiệu hoa, đội ngũ đón dâu đi một vòng dài mới về tới Nam Dương Hầu phủ.
Tề Trung Dương mặc bộ hoa phục cười ha hả ở cửa tiếp khách. Ban đêm, Tề Hạo Thịnh say mèm về tân phòng, hầu hạ bên trong chính là hai nha hoàn bên cạnh Gia Cát Ngọc Hân, nàng phân phó họ đi lấy chút nước ấm, tự mình đứng dậy muốn đỡ Tề Hạo Thịnh.
Tề Hạo Thịnh đẩy Gia Cát Ngọc Hân ra, đáy mắt lộ rõ sự tàn nhẫn: "Ngươi đã là thế tử phi của Nam Dương Hầu phủ chúng ta."
Gia Cát Ngọc Hân không giận, ngược lại còn cười, cầm khăn xoa xoa bàn tay vừa bị hắn đẩy về, cười như không: "Như thế sao đã đủ? Tề thế tử chẳng lẽ không muốn có đích tử sao?"
Tề Hạo Thịnh xoay người nhìn nàng, trong chốc lát bầu không khí liền trở nên lạnh lẽo. Thấy nha hoàn trở về, Gia Cát Ngọc Hân xua tay ý bảo các nàng buông chậu nước xuống: "Nữ tử trên có thất xuất là tội, vô hậu cũng là tội lớn, tướng công ngài là Nam Dương Hầu phủ thế tử gia, việc truyền tông chớ nên chậm trễ."
Tề Hạo Thịnh híp mắt nhìn khăn lông nữ tử trước mặt đưa qua, mũ phượng khăn quàng dưới vai vô cùng kiều diễm, thần thái giữa cung mày mang vẻ hồn nhiên nhưng quý khí, buộc hắn phải thẳng thắn đối diện.
"Sắc trời đã tối, còn thỉnh tướng công sớm nghỉ ngơi." Gia Cát Ngọc Hân mỉm cười nhìn hắn, nha hoàn canh cửa bỗng nhiên chạy vào nói với nàng mấy câu. Sắc mặt Gia Cát Ngọc Hân thoáng thay đổi, thấp giọng phân phó, sau đó mới đi tới trước mặt Tề Hạo Thịnh, giúp hắn cởi y phục.
Lần này Tề Hạo Thịnh không cự tuyệt, cúi đầu quan sát nữ tử, Gia Cát Ngọc Hân nửa điểm cũng không do dự giúp hắn cởi bỏ hỉ phục, giống như chuyện này đã tập luyện qua vô số lần, cực kỳ thuận tay, sau đó cầm y phục treo lên giá.
Ngoài màn che là ánh nến màu đỏ, trong phút hoảng hốt Tề Hạo Thịnh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng quen thuộc, nghiêng người hướng vào trong. Gia Cát Ngọc Hân đưa lưng về phía hắn, vạt áo rộng mở để lộ bờ vai trắng nõn mịn màng.
Đưa tay qua, Gia Cát Ngọc Hân liền bị hắn đè dưới thân, thu lại vẻ kinh hoảng, nàng rất nhanh thích ứng mà phối hợp, duỗi tay ôm lấy cổ Tề Hạo Thịnh.
Trong biệt viện, dì Cầm đứng ngoài phòng, tiếng gào của Liễu Nhứ Nhi ở bên trong đã dần nhỏ xuống. Thời điểm Thúy Nhi tới Họa Phường tìm bà còn là buổi sáng, hiện tại đã là đêm tối, hài tử vẫn chưa chào đời, Liễu Nhứ Nhi nắm chặt giường đệm, cả người ướƭ áƭ, ngoài cửa thế nhưng còn có người tới báo, nói hôm nay thế tử đại hôn, đặc biệt đưa tiệc rượu tới.
Trái tim Liễu Nhứ Nhi như thắt chặt, co rút mà đau đớn, hai chân đã mất đi cảm giác. Hôm nay chàng đại hôn, hiện tại hẳn đang động phòng hoa chúc.
Nước mắt hòa cùng mồ hôi theo khóe mắt chảy xuống, tiếng gào yếu ớt dần, thậm chí nàng từng có ý định từ bỏ hài tử này. Thúy Nhi sốt ruột ra ngoài, quỳ gối trước mặt dì Cẩm khóc lóc cầu xin: "Dì Cẩm, người vào khuyên tiểu thư đi dì Cẩm."
Trong phòng toàn mùi máu tươi, nửa năm không gặp, hài tử này đã tiều tụy thành như vậy. Dì Cầm đến bên cạnh Liễu Nhứ Nhi, nàng như cảm nhận được mà nghiêng đầu, mỉm cười: "Dì Cầm, Nhứ Nhi để người chê cười rồi."
Thu lại đồng tình, nhìn cái bụng phồng lên của nàng, dì Cầm lạnh giọng: "Hiện tại không muốn sinh nữa? Ngày đầu tiên quen biết thế tử con đã biết hắn không có khả năng cưới con làm vợ, nếu con đã có chuẩn bị tâm lý, hôm nay hắn đại hôn, con sao lại không muốn sống nữa hả? Ngay cả hài tử mình hoài thai chín tháng cũng không cần? Hiện tại từ bỏ cùng lắm thì một thi hai mạng, không sao, cùng lắm Liễu Nhứ Nhi con tiện mệnh kéo theo một hài tử chôn cùng, dù sao tương lai hắn sẽ có đích trưởng tử của riêng mình, con đã có lá gan dưới mí mắt của ta hoài hài tử mà rời Họa Phương, hiện tại con không nên một lòng muốn ૮ɦếƭ!"
Từng câu từng chữ của dì Cầm đi sâu vào lòng nàng, lệ rơi càng mãnh liệt, Liễu Nhứ Nhi cắn môi, một bên lại truyền tới tiếng thúc giục của bà đỡ. Liễu Nhứ Nhi nàng dù mệnh tiện cũng không muốn hài tử này chôn cùng, dù sao đó cũng là hài tử đầu tiên của Tề Hạo Thịnh.
Thấy trên mặt nàng thoáng xuất hiện một tia động dung, dì Cầm thở phào nhẹ nhõm.
Tới gần giờ Tý, Liễu Nhứ Nhi rốt cuộc cũng sinh hạ hai hài tử gầy yếu, hôn mê bất tỉnh.
Dì Cầm nhìn hai hài tử khóc như mèo kêu nằm trong tả, lo lắng trong lòng càng sâu, nếu là nữ hài thì thôi, nhưng đây đều là hai nam hài tử, vào hầu phủ phải sinh tồn sao đây?
Oánh Tú ngồi trên giường, nhìn cẩm bố phân loại đặt trên mâm, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Nghiêm ma ma.
"Tiểu thư ngốc của ta, đây là cẩm bố Tề Nhị thiếu gia đưa tới, nói tiểu thư thích khối nào thì cứ dùng nó làm hỉ phục, màu sắc và hoa văn phù hợp đều đưa lại đây." Nghiêm ma ma lấy ra mấy quyển màu sắc và hoa văn hỉ phục đưa tới, "Tiểu thư, người nhìn xem."
Sau khi hôn kỳ được định, Nam Dương Hầu phủ liền đưa sính lễ và hôn thư tới, so với sính lễ của Tề Hạo Thịnh, sính lễ của Tề Nhị thiếu gia ít hơn rất nhiều, có điều nhiêu đây cũng đủ khiến Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân khi*p sợ. Thu sính lễ nhiều, của hồi môn của Oánh Tú cũng không thể mỏng, may là của hồi môn mẫu thân Oánh Tú để lại căn bản chưa từng động vào, chỉ là Thẩm phu nhân có vẻ vô cùng đau xót.
"Bà ✓ú thấy cái nào tốt?"
Trong hoảng hốt Oánh Tú thầm chí còn tưởng Tề Hạo Minh là nhà giàu mới nổi. Ngoài những sính lễ bình thường ra, y còn đặc biệt đưa tới hai rương lễ, bên ngoài chỉ là hai cái rương màu đen bình thường, nhưng mở ra mới biết tất cả đều là trang sức châu báu. Bên trong còn một phong thơ, y nói đây là đồ thúc phụ ngày thường du ngoạn khắp nơi mang về, hắn vốn không cần dùng tới, chi bằng mang qua đây cho nàng xử lý.
Nghiêm ma ma nhìn nhìn, nhanh chóng chọn được màu sắc phù hợp với làn da của Oánh Tú.
Oánh Tú gật đầu: "Vậy cái này đi." Lựa chọn gả cho Tề Hạo Minh có lẽ là quyết định vui sướng nhất sau khi nàng trọng sinh, gả cho ai cũng không đoán trước được tương lai có hạnh phúc hay không, nếu lần này còn chần chờ, nàng sẽ bị vận mệnh lần nữa an bài.
Không cần tự mình thêu hỉ phục, Tề Hạo Minh phái người tới đưa Oánh Tú đi chọn đồ ở Cẩm Tú Các. Nàng đã là vị hôn thê của y, y thích đưa cái gì liền đưa cái đó, thích sủng thế nào thì sủng như thế, người trong thiên hạ không có ai đủ tư cách đi quản.
Trong Nam Dương Hầu phủ, Tề Hạo Thịnh cả người tản ra một cổ lệ khí nhìn Gia Cát Ngọc Hân ngồi trên giường cầm đôi đũa, trầm giọng: "Vì sao không nói ta biết Nhứ Nhi đã sinh?"
"Thời điểm Liễu cô nương sinh hài tử chúng ta đang đại hôn, thế tử ngài là muốn bỏ thê tử ngay tân hôn đến với nàng, hay định không cùng thi*p về nhà, trực tiếp tới đó?" Gia Cát Ngọc Hân gắp cho hắn ít thịt cá vào chén, động tác ưu nhã mà dùng bữa sáng, "Thi*p đã an bài xe ngựa, lúc này Liễu cô nương chắc vẫn chưa tỉnh lại, chi bằng thế tử ngài dùng cơm trước, lát nữa chúng ta sẽ qua đó."
Tề Hạo Minh bước nhanh tới trước mặt Gia Cát Ngọc Hân, nắm lấy tay nàng ép nàng đối diện với mình, muỗng trong tay cứ thế mà rơi xuống đất, vỡ vụn từng mảnh. Nha hoàn bên cạnh vội quỳ xuống thu dọn, nhưng Gia Cát Ngọc Hân lại thong dong cười: "Yên Chi, canh hôm nay làm không tồi, kêu phòng bếp mang thêm một phần tới đây."
"Gia Cát Ngọc Hân, đối nghịch với ta đừng hòng có kết cục tốt, đừng quên ngươi là thê tử của Tề Hạo Thịnh ta, ai nên nghe ai nói." Tề Hạo Thịnh cúi đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, không hề khoan nhượng.
Gia Cát Ngọc Hân tươi cười xinh đẹp: "Thế tử là tướng công của thi*p, là người đời này Ngọc Hân sẽ dựa vào, Ngọc Hân đương nhiên sẽ không quên, còn thỉnh thế tử ghi nhớ ai mới là thê tử của mình."
Tề Hạo Thịnh cười lạnh: "Hay cho một thê tử miệng lưỡi sắc bén, ta thật muốn nhìn xem, các ngươi có thể bày ra bộ dáng gì!"
Gia Cát Ngọc Hân nhìn hắn phất tay áo rời đi, sắc mặt không hề thay đổi, phân phó nha hoàn đứng cạnh chờ: "Đi xuống bếp lấy chút đồ ăn, chúng ta xuất phát tới biệt uyển."
Sau khi Tề Hạo Thịnh lên xe ngựa, Gia Cát Ngọc Hân theo sau cũng lên, kêu nha hoàn mang hộp đồ ăn tiến vào, hai người không nói gì mà lên đường. Xe ngựa dừng trước biệt uyển, Tề Hạo Thịnh vội xuống xe chạy vào, không thèm quay đầu nhìn Gia Cát Ngọc Hân một cái.
Yên Chi dìu nàng xuống xe, oán giận: "Tiểu thư, thế tử gia thật quá đáng."
"Mặc chàng, chúng ta đi theo là được." Gia Cát Ngọc Hân chậm rãi đi vào biệt uyển.
Phía sau, Yên Chi vẫn vì tiểu thư nhà mình mà kêu oan, từ nhỏ tới lớn tiểu thư nào từng chịu ủy khuất như vậy, thế tử đã thế, Vương gia vẫn muốn tiểu thư gả qua đây.
Trong biệt uyển đã lộ ra ít hơi thở của mùa xuân, bồn hoa đặt dọc đường mòn đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, tới nơi Liễu Nhứ Nhi ở, vừa vào phòng, Gia Cát Ngọc Nhi đúng lúc thấy Tề Hạo Thịnh bi thương ôm Liễu Nhứ Nhi, nói: Ta tới chậm.
Liễu Nhứ Nhi cảm nhận được ánh mắt phía ngoài cửa, ngẩng đầu liền thấy Gia Cát Ngọc Hân tươi cười nhìn mình. Thấy nàng, Gia Cát Ngọc Hân nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Liễu Nhứ Nhi ẩn ẩn đoán được người tới là ai, đưa tay vội đẩy Tề Hạo Thịnh: "Thì ra là thế tử phi, thân mình Nhứ Nhi không tiện, thất lễ."
Lời tác giả:
Đây là quyển thứ hai, Tú Nhi lại vào hầu phủ, dùng thân phận khác chứng kiến hầu môn hưng suy lần này.
Gia Cát muội tử uy vũ nhưng là cô nương tốt, Lương Tử không thể khiến cô nương tốt này chịu ủy khuất được.
Liễu muội tử sinh hài tử, kiếp trước sinh xong liền qua đời, kiếp này vẫn thuận theo thiên mệnh vậy.