Mấy ngày sau đó, Lục Nghi Trinh thật sự không dám gặp Tùy Ý.
Nàng buồn bực nhốt mình trong phòng, đóng chặt cửa sổ, đỏ mặt giở mấy cuốn tranh Lục phu nhân đưa ra xem một lần.
Sáng sớm thứ tư, Đoàn Dục Nhi đến tạm biệt với nàng.
“Lục bảo bối, ngày mai ta phải vào cung rồi, nhưng muội yên tâm, ta chỉ đi một vòng trước mặt Quan gia thôi, mấy ngày sau là được về, cùng chơi với muội và Uyển Âm”.
Hai người nắm tay trò chuyện một lúc, bỗng nhiên Lục Nghi Trinh sực nhớ ra chuyện gì, ấp úng hỏi: “Dục Nhi tỷ tỷ, trước khi tỷ vào cung… cũng phải học cái kia đúng không?’.
Đoàn Dục Nhi ngây ngốc hỏi: “Cái nào?”.
“Thì đó, chính là cái đó”.
Lục Nghi Trinh thực sự không nói nên lời, cúi gằm mặt, ngồi xổm xuống bên giường, lấy một rương gỗ nhỏ dưới gầm giường, sau đó lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Đoàn Dục Nhi tò mò vui vẻ tiến đến: “Rốt cuộc là thứ gì thế lại khiến muội giấu như vàng thế?”.
Lục tiểu cô nương không đáp, im lặng mở hộp ra, cầm cuốn tranh nóng rẫy như khoai mới ra lò ném vào tay Đoàn Dục Nhi.
“Chính là cái này”.
Đoàn Dục Nhi liếc nàng một cái, lật cuốn tranh, lật được vài trang, sắc mặt tiểu cô nương trở nên kỳ lạ, ậm ừ “Ờ” một tiếng.
Lục Nghi Trinh ngồi trên sàn, vùi mặt vào đầu gối.
Đoàn Dục Nhi cầm tập tranh, ngồi xuống bên cạnh, dùng bả vai huých nhẹ vào nàng: “Đừng xấu hổ, thứ này ta nhìn nhiều rồi”.
Lục tiểu cô nương lén ngẩng đầu lên, dò xét.
Đoàn Dục Nhi hắng giọng bổ sung: “Dĩ nhiên là ma ma nhà ta bắt xem”.
“Thế nào, Lục bảo bối, muội không hiểu chỗ nào hả?”. Đoàn cô nương lại huých người bên cạnh: “Muội nói với ta chút xem, dù gì kiến thức của ta cũng nhiều hơn muội, có thể giải đáp thắc mắc cho muội”.
Lục tiểu cô nương vùi mặt lên lớp y phục, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới hé giọng thì thầm: “Dục Nhi tỷ tỷ, tỷ có từng tận mắt nhìn thấy cái… cái… cái đó của nam tử chưa?”.
“Ta chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng…”.
Đoàn Dục Nhi áp lên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Ma ma đã từng cho ta xem cái đó làm bằng ngọc và gỗ”.
Vành tai Lục tiểu cô nương đỏ bừng.
“Thế, thế cũng xấu như tranh vẽ hả?”.
Lục tiểu cô nương vừa dứt lời, Đoàn Dục Nhi chớp mắt đã hiểu rõ nỗi buồn rầu và lo lắng của nàng. Đoàn cô nương vỗ vai nàng, an ủi: “Ma ma nói, cái đó của nam tử có xấu có đẹp”.
“Nhưng mà, ta cảm thấy muội không cần lo lắng. Thế tử nhà muội dáng dấp tuấn tú bảnh bao như vậy, cái đó nhất định cũng… Ờm!”.
Lục Nghi Trinh thẹn quá hóa giận, hung hăng bịt miệng Đoàn Dục Nhi.
“Được rồi, Dục Nhi tỷ tỷ, tỷ mau đi đi!”.
…
Nhờ có tư vấn của Đoàn Dục Nhi mà Lục Nghi Trinh càng không dám gặp Tùy Ý.
Còn chưa gặp người mà trong đầu nàng đều là những thứ đen tối kia, thấy người rồi sẽ thế nào đây?
Nàng thật quá xấu xa.
Vất vả nửa ngày mới khiến những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng vơi đi một chút, Lục tiểu cô nương cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi phòng.
Nhưng nàng vẫn không dám ra khỏi tiểu viện mà chỉ nằm tựa trên ghế, phơi nắng trong tiểu viện.
Chăn đệm trong viện phơi nắng mấy canh giờ là khô rang, giá mà đầu óc của nàng cũng được vậy thì tốt biết mấy.
Tiểu cô nương thầm nghĩ.
Ánh nắng mùa thu chẳng hề có chút sát thương nào, ngược lại còn nhẹ nhàng, ấm áp khiến chẳng mấy chốc mí mắt nàng đã không thể chống lại cơn buồn ngủ.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, dường như nàng nghe được vài âm thanh “đôm đốp” vang lên.
Lục Nghi Trinh vẫn còn ủ rủ, ráng dụi mắt, mở mắt quan sát xung quanh.
Đầu bờ tường bằng đã xanh, một bóng người tuấn tú đang vắt vẻo ngồi trên bức tường.
Thấy nàng nhìn sang, cặp mắt hoa đào cong lên, giọng nói dịu dàng nhanh chóng truyền đến bên tai:
“Lâu như vậy không được gặp Trinh Nhi muội muội, ta rất nhớ muội nên mới trèo tường đến”.
Trước khi nghe thấy giọng nói của hắn, nàng còn tưởng mình đang nằm mơ. Sau khi nghe được tiếng nói, Lục Nghi Trinh lập tức hoàn hồn.
“Ý… Ý ca ca”.
Nàng vội vàng ngồi bật dậy, sửa sang đầu tóc, ánh mắt thoáng qua hốt hoảng, căn bản không biết nên nhìn đi đâu.
Cũng khó trách nàng thấy lúng túng như vậy, vì sau khi nàng trưởng thành, Tùy Ý đã không còn dùng cách này đến gặp nàng.
“Huynh sao lại, đột nhiên…”.
“Đến nhà thăm muội thì muội luôn từ chối không gặp; ở nhà hay biệt trang cũng không chờ được muội chủ động đến tìm, cho nên ta buộc phải dùng đến biện pháp lỗ mãng như vậy”.
Tùy Ý nhảy xuống bờ tường, ném đi hòn đá nhỏ trong tay, chầm chậm bước về phía nàng.
Lục tiểu cô nương bị lý lẽ của hắn chọc thẹn thùng, càng tăng thêm cảm giác muốn che đậy tâm tư nhỏ bé kia. Nàng vô thức cúi đầu rầu rĩ, co rút lại trên ghế.
“Muội không cố ý đâu”.
Cả người cuộn tròn thành mèo con lười biếng trên ghế.
Bóng người cao lớn che phủ một phần sắc trời cuối thu.
Tùy Ý cúi người, cẩn thận ngắm nghía sắc mặt nàng, dịu dàng hỏi: “Là bởi vì đêm hôm ấy ta đã làm Trinh Nhi muội muội sợ sao?”.
Động tác của hắn vẫn dịu dàng, giọng điệu luôn mềm mại đầy vẻ cưng chiều, nhưng chưa bao giờ chừa lại cho nàng một đường lui.
Sau lưng chính là ghế tựa, nàng không còn chỗ để trốn tránh.
“Hôm ấy, là ta không tốt”.
“Trinh Nhi muội muội, ta cam đoan với muội, sau này sẽ…”.
“Không phải”. Tiểu cô nương đỏ mắt, ngắt lời hắn.
Nàng cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn, cảm xúc ngượng ngùng kỳ lạ cuồn cuộn như sóng ngầm tận đáy lòng; nhưng nàng không tiếp tục cúi đầu mà lặp lại một lần nữa: “Không phải vì huynh”.
Lục tiểu cô nương thầm nghĩ, điều đó có gì đáng sợ chứ?
Tùy Ý tốt như vậy, thẳng thắn mọi chuyện với hắn cũng chẳng có gì mất mặt. Hắn nhất định sẽ không chê cười nàng.
Huống chi, nàng cũng không đành lòng nhìn dáng vẻ hối hận tự trách của hắn.
Nghĩ đến đây, tiểu cô nương nhìn hắn, vỗ xuống vị trí bên cạnh mình.
Tùy Ý tiến lại gần, ghế tựa đung đưa một cái rất nhẹ.
“Ý ca ca, mấy ngày nay muội không muốn gặp ai là vì, vì mẹ muội nói cho muội vài chuyện, còn cho muội… mấy tập tranh”.
Nói đến đây, nàng không chịu được thẹn thùng, quay sang vùi mặt vào bờ vai Tùy tiểu Thế tử.
Nàng cảm thấy hình như Tùy Ý dừng lại một chút, sau đó cả vòng eo và cổ nàng đều bị hắn nắm chặt… vùi vào lòng hắn.
Giọng nói phảng phất bên tai chan chứa ý cười: “Thì ra mấy ngày nay Trinh Nhi muội muội lại giấu ta, lén trưởng thành rồi hả”.
Tiểu cô nương luống cuống vòng tay ôm cổ hắn.
“Muội không có giấu huynh mà, chỉ là… mấy thứ đó rất kỳ lạ, muội vừa nghĩ đến là không dám gặp huynh nữa”.
“Ta biết”.
Tùy Ý ôm nàng càng chặt hơn, chẳng hề kiềm chế nùng tình mật ý, dịu dàng hôn đỉnh đầu nàng.
“Trinh Nhi muội muội đừng sợ, ta giúp muội, chúng ta từ từ cùng học”.
Không có lời nào dễ nghe hơn câu nói này của hắn.
Lục tiểu cô nương chỉ cảm thấy những cảm xúc ngượng ngùng, suy nghĩ bối rối và cả e sợ chậm rãi bành trường mấy ngày nay trong lòng nàng, lúc này lại dần trở nên trong suốt, cuối cùng lại như bọt biển “lách tách” tan biến giữa những giọt nắng thu chói lọi.
Giữa không gian yên tĩnh ௱ôЛƓ lung, giọng nói ôn hòa lại vang lên một lần nữa.
“Nhưng mà…”.
Nàng trầm ngâm hỏi: “Nhưng mà cái gì?”.
“Sau này Trinh Nhi muội muội đừng xem những tập tranh đó được không?”.
Lục Nghi Trinh rời khỏi иgự¢ hắn, nhìn hắn tỏ vẻ khó hiểu: “Vì sao?”.
“Nó là mẹ cho muội mà”.
“Là ta có lòng riêng”. Giọng điệu của Tùy Ý ấm áp, từ tốn: “Chỉ cần nghĩ đến Trinh Nhi muội muội nhìn thấy những cái đó, cho dù đó là những nam nhân không có thật trên đời thì ta vẫn cảm thấy rất đố kị”.
“…”.
Thình thịch!
Lục Nghi Trinh thốt không nên lời, bên tai đều là nhịp tim dồn dập như trống trận, giống như đã mắc phải căn bệnh nào đó. Tứ chi lần đầu óc nàng như bị dìm trong suối nước nóng, mềm mại choáng váng cực kỳ.
Nàng căn bản không thể từ chối hắn.
Kẻ đầu têu của tất cả những chuyện này nghiêng người ôm nàng vào lòng, hơi thở nóng rẩy phả bên tai nàng:
“Trinh Nhi muội muội, ta đẹp hơn bọn họ nhiều”.