Hẻm Du Lâm, phủ Tĩnh Quốc công, phòng khách.
Tùy lão thái thái, Tĩnh Quốc công và Tùy Yến thị đều ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại bưng chén trà nóng nhấp một ngụm.
Đột nhiên, người hầu ngoài cửa vội vàng hấp tấp chạy vào.
“Chủ quân, chủ mẫu, có đại hỉ! Thế tử đỗ đầu bảng khoa cử rồi!”.
Mấy người trong phòng nghe thấy đều giật mình.
Tùy lão thái thái kích động run rẩy đứng lên, kìm nén vui mừng nổ như pháo hoa trong lòng, vịn vào Diêu ma ma đi lên trước vài bước: “Thật không? Ngươi nói thật chứ?”.
Người hầu thở hồng hộc nói: “Bẩm lão thái thái, chuyện này vô cùng chính xác. Tiểu nhân chính mắt nhìn thấy tên trên bảng vàng. Chắc là giờ này đã truyền khắp kinh thành rồi!”.
“Tốt, tốt lắm”.
Tùy lão thái thái hít sâu vài hơi, khó kìm được ý cười nơi khóe mắt, nếp nhăn ở đuôi mắt xô đẩy như bông cúc nở rộ.
“Mau lên, dặn dò trong phủ mở tiệc thật lớn, còn phải phát cháo cho bá tính. Đúng rồi, nhà kho còn pháo không? Phải đốt cả pháo não, nhanh đi làm…”.
Dặn dò một loạt công việc, lão thái thái cuối cùng cũng rảnh rang ôm иgự¢ thở gấp, sắc mặt vẫn ௱ôЛƓ lung như nằm mơ.
Tĩnh Quốc công đặt chén trà xuống, nhíu mày: “Mẫu thân, không cần gióng trống khua chiêng…”.
“Ngươi câm miệng”. Tùy lão thái thái quay đầu quát lớn: “Từ khi sinh ngươi, đời này nào đã có vinh quang lớn như vậy. Năm xưa ngươi thi nhiều lần không đỗ, còn phải liên lụy phụ thân ngươi trơ mặt mo vào cung xin tước vị cho ngươi. Hiện giờ con của ngươi thi được đầu bảng, trong phủ không tưng bừng ăn mừng thì phải đợi đến khi nào?”.
Sắt mặt Tĩnh Quốc công lập tức tái mét, lúng túng cúi đầu, nghẹn họng.
Tùy Yến thị tựa như lúc này mới tỉnh hồn, đặt chén sứ xuống bàn, thấy mọi người trong phòng đều đang nhìn mình, bà ta cố nặn ra một nụ cười:
“Đây đúng là đại hỉ mà. Con đã sớm chuẩn bị quà mừng cho Ý ca nhi rồi, bây giờ sẽ về phòng lấy”.
Dứt lời, bà ta đứng dậy, hành lễ với Tùy lão thái thái rồi nâng váy bước ra cửa.
Đỗ ma ma đi sau lưng bà ta, bước qua hiên nhà, băng qua con đường nhỏ giữa những hòn non bộ, bước chân của người phía trước càng gấp gáp vội vàng hơn.
“Phu nhân, chậm lại đã”. Đỗ ma ma bước nhanh đến bên Tùy Yến thị thì thầm: “Cẩn thận bị người ta nhìn ra sơ hở”.
Lúc này Tùy Yến thị mới thở dài não nề, tâm trí tỉnh táo, bước chân dầm chậm lại, gắng gượng lắm mới nở được một nụ cười.
Cho đến khi trở về phòng, cho người hầu lui xuống, sắc mặt đen sầm khó coi lại xuất hiện một lần nữa. Bà ta vớ lấy chiếc bình hoa bằng sứ men xanh, ném “Xoảng” một cái xuống đất.
“Xoảng!”.
Bình sứ rơi xuống đất vỡ tan tành.
Vẫn chưa nguôi giận, lúc Tùy Yến thị định ném nốt chiếc ấm sứ thì lại bị Đỗ ma ma ngăn lại.
“Phu nhân, đủ rồi, bớt giận đi”.
Móng tay Tùy Yến thị bấu chặt vào da thịt, toàn thân run rẩy tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nói xem, hắn sao có thể đỗ đầu bảng được chứ?”.
Đỗ ma ma trầm ngâm, lấy chiếc ấm sứ trong tay Tùy Yến thị đặt trở lại bàn.
“Những năm trước tại Quốc Tử Giám, người trốn học là hắn, uống rượu cũng là hắn, học hành chưa bao giờ được xếp thứ nhất, chỉ mới đi Phụng Sơn… Phải rồi, Phụng Sơn”.
Bà ta ngẫm thấy được điều gì, cười lạnh mấy tiếng.
“Năm đó, đáng lẽ ta nên đề phòng từ lúc hắn được đến Phụng Sơn học”.
“Nô tỳ lại cảm thấy, chuyện này không quá liên quan đến Phụng Sơn”. Đỗ ma ma suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Có thể Thế tử… vẫn luôn diễn kịch với chúng ta”.
Tùy Yến thị sững sờ, vô thức phản bác: “Không, không thể nào đâu”.
“Khi Vương Tế Tuyết ૮ɦếƭ, hắn mới được bao nhiêu tuổi đâu? Cùng lắm cũng bằng tuổi A Mậu bây giờ, có thể biết gì được chứ?”.
“Mặc dù nô tỳ cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, nhưng phu nhân, người suy nghĩ những cửa hàng kia mà xem…”.
“Năm đó, sau khi Vương thị ૮ɦếƭ, của hồi môn đều rơi vào tay Thế tử, người ngoài không hề được ᴆụng vào. Về sau phu nhân mới tiếp nhận những cửa hàng đó, cũng đâu làm ra biến động lớn gì với những cửa hàng đó, nhưng vì sao chưa đến mấy năm mà cái nào cũng thâm hụt, thậm chí chúng ta còn phải bỏ tiền túi bù vào? Một hai cái thì còn có thể coi là trùng hợp, nhưng mà đây là thâm hụt quá nửa mất rồi”.
Tùy Yến thị lặng yên một lúc lâu mới nhíu mày, hoảng hốt nắm cánh tay Đỗ ma ma.
“Ngươi nói xem, chẳng lẽ hắn đã biết chuyện của mẫu thân hắn và chuyện ở Tử Châu sao?”.
“Chuyện này rất khó nói. Nhưng nếu hắn chưa nhắm vào phu nhân thì chắc là trong tay vẫn chưa có chứng cứ xác thực”.
Tùy Yến thị thở phào: “Ngươi nói rất có lý… nhưng ta vẫn không buông bỏ khúc mắc này trong lòng được”.
“Thế này vậy, ngươi sai người về Tử Châu một chuyến, để đại ca ta kiểm tra lại thật kỹ xem gốc rễ chuyện năm xưa đã nhổ sạch sẽ chưa… Còn nữa, tiếp tục sai người nhanh chóng tìm nguyên nhân thâm hụt ở các cửa hàng, nếu như không thể vực nó lại như cũ thì nhanh mau bán thống ra ngoài lấy tiền, không thể cứ bù mãi vào nữa!”.
“Vâng”.
…
Nhờ có một kế dẫn họa về Đông của Tùy Ý mà Lục Nghi Trinh mới thoát khỏi đám đông bao vây ở hồ Kim Minh.
Sau khi về phủ, nàng chỉ nghe thấy tiếng pháo đùng đoàng trong con hẻm nhỏ, tiếng chiêng trống lừng vang vô cùng náo nhiệt.
Chạng vạng tối, Lục Nghi Trinh theo cha mẹ đến phủ Tĩnh Quốc công sát vách chúc mừng.
Trong bữa tiệc, Tùy Ý đến tìm nàng, nói nhỏ: “Ăn xong ta còn muốn đến mấy bữa tiệc to nhỏ khác nữa, trong đó có một bữa ở Minh Cảnh lâu do Từ Đại lang tổ chức, đến lúc đó Trinh Nhi muội muội có muốn đi chơi với ta một lúc không?”.
Lục Nghi Trinh dĩ nhiên đồng ý.
…
Lục tiểu cô nương và Tùy Ý cùng nhau đến bữa tiệc ở Minh Cảnh lâu.
Đêm nay, cả tửu lâu đã được bao trọn.
Vừa vào cửa đã thấy rượu bày la liệt, nhóm tiểu lang quân hò hét ầm ĩ chơi oẳn tù tì, thấy người tới thì nhao nhao đến bá vai bá cổ.
“Quan Trạng Nguyên, đêm nay không say không về nhé!”.
Trong lúc nói chuyện, Tùy tiểu Thế tử bị bọn họ lôi kéo đi uống rượu.
Lục tiểu cô nương đứng im tại chỗ, trước khi đi hắn còn mỉm cười với nàng, đáy mắt dường như muốn nói: “Ta sẽ giữ chừng mực”.
“Lục muội muội”.
Bỗng nhiên có người gọi nàng.
Lục Nghi Trinh quay đầu nhìn lại, phát hiện là Từ gia Tam cô nương.
“Uyển Âm tỷ tỷ, tỷ cũng đến hả”.
“Ừ, ta và tẩu tẩu cùng đến, tỷ ấy mang thai, cần chăm sóc cẩn thận một chút”. Từ Uyển Âm nắm tay nàng: “Chúng ta đến bên kia ăn chút bánh ngọt đi”.
Hai người đến chỗ dành cho khách nữ.
Lục Nghi Trinh chào hỏi từng người trong đó, lại phải ứng phó với vài câu lấy lòng mới tìm được một chỗ trống ngồi xuống uống ngụm nước.
Từ Uyển Trúc cũng đến tiệc rượu.
Đoàn Dục Nhi không đến, nghe nói là người nhà không cho đi.
Đưa mắt nhìn lên, Từ Trịnh thị đã lộ rõ bụng, đang ngồi cùng mấy phu nhân nói chuyện nhà, liên tục che miệng cười.
“Lục muội muội, muội nghĩ gì thế?”.
Từ Uyển Âm thấy nàng ngẩn ngơ, lo lắng hỏi.
“Muội đang nghĩ, thời gian qua thật nhanh. Năm gặp Trinh gia tỷ tỷ, chúng ta còn đang tập cưỡi ngựa ở sân mã cầu”.
“Quả đúng là vậy, ngay cả Lục muội muội cũng định thân rồi, Tùy Thế tử còn lợi hại như vậy nữa”.
Lục tiểu cô nương đỏ mặt thẹn thùng, vội vàng lấy miếng bánh hoa quế cắn một miếng, ánh mắt lững lờ nhìn về phía sảnh còn lại của tửu lâu.
Không khí phía bên kia cực kỳ ồn ào.
Nhìn kỹ mới biết thì ra họ đang thi ném tên vào bình.
Trông thấy hai bóng lưng đang so tài giữa sân, tiểu cô nương chợt sững sờ, sau đó cong khóe mắt lặng lẽ cười.
Trận so tài này, Từ gia Đại lang dùng tên đuôi màu đỏ, còn Tùy Thế tử dùng tên có đuôi màu xanh.
Vóc dáng hai người đều cao lớn đĩnh bạt, vậy mà chớp mắt lại thoáng thấy bóng dáng hai thiếu niên sáu năm về trước.
Nhưng sự khác biệt lần này chính là, khi Tùy Ý quay người lại, hắn sẽ không quên nàng nữa.
Tiệc rượu qua một nửa, Đoàn Bá An mới xuất hiện.
Khách nam ồn áo kéo hắn vào trong.
Lục tiểu cô nương thấy thế bèn xích lại bên cạnh Từ Uyển Âm: “Uyển Âm tỷ tỷ, tỷ có mang theo đôi túi thêu hoa sen không?”.
Từ Tam cô nương sững người, nắm chặt chiếc khăn tay: “Cái đó, mang thì có mang…”.
“Không phải tỷ nói với muội rằng mấy ngày nay không tìm được cơ hội gặp mặt Đoàn gia Đại ca ca sao? Bây giờ có rồi kìa?”.
Từ Uyển Âm nhíu mày nhìn nàng: “Nhưng ta, ta sợ”.
“Đừng sợ”. Lục Nghi Trinh nắm tay Từ Uyển Âm trấn an: “Tục ngữ thường nói ‘làm cũng thế mà không làm cũng vậy’. Đợi tiệc rượu kết thúc, tỷ cứ gọi huynh ấy đến một chỗ yên tĩnh, nhân cơ hội không có ai mà tặng túi thơm cho huynh ấy”.
“… Ừ”.
“Lục muội muội, tay của ta lạnh, muội xoa thêm chút đi”.
…
Tiệc rượu kết thúc.
Ước chừng một nửa số khách nam trong bữa tiệc đều say khướt.
Lục Nghi Trinh vất vả mãi mới tìm được Tùy Ý, chỉ thấy hắn say khướt gục trên bàn, gần như bất tỉnh nhân sự.
Tiểu cô nương giật nảy mình, vội vàng đỡ hắn dậy.
“Ý ca ca, huynh còn tỉnh không?”.
Tiểu Thế tử nghe tiếng, mi mắt rung động, đôi mắt hoa đào khẽ mở, quầng hơi nước ௱ôЛƓ lung che mờ khung cảnh phía trước, ngay cả gương mặt trắng nõn cũng tựa như hồng hào mềm mại hơn so với mọi ngày.
Hắn cứ nhìn nàng chăm chú như vậy một lúc lâu.
“Trinh Nhi muội muội”.
Hắn thì thầm, tự ôm lấy nàng, vùi đầu vào hõm cổ tiểu cô nương, nhẹ nhàng nỉ non.
“Trinh Nhi muội muội”.
May mà hắn còn nhận ra nàng.
Lục Nghi Trinh mềm lòng, vòng tay ra sau vỗ về lưng hắn: “Ý ca ca, chúng ta đi lên lầu rồi lại ngủ tiếp, được không?”.
Người rúc bên hõm cổ nàng không hề trả lời.
Lục Nghi Trinh tự cho hắn đã đồng ý, vò thế nàng đỡ hắn muốn đứng dậy, nhưng lại bị trọng lương cơ thể đè xuống, cả người ngã về phía sau.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, con ma men trên người nàng dường như phản ứng kịp theo bản năng, đưa tay bảo vệ sau gáy nàng.
Hai người ôm nhau ngã nhào xuống đất.
Cũng không đau lắm.
Lục tiểu cô nương cuối cùng đã hiểu, một mình nàng không thể đưa tiểu Thế tử lên lầu được, thế là nàng dùng sức đẩy bả vai của người nằm trên thân mình.
“Ý ca ca, huynh thả muội ra trước đã, muội ra ngoài gọi người hầu đến”.
Tùy Ý khẽ ngóc đầu lên, đôi mắt hoa đào nhìn nàng không hề chớp mắt.
“… Trinh Nhi muội muội”.
Hình như hắn chỉ biết nói bốn chữ này.
Trong lòng Lục Nghi Trinh đã thấy buồn cười, còn xen lẫn dư vị ngọt ngào khó tả. Nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, dỗ dành: “Ý ca ca nghe lời muội, mau dậy đi, chỗ này dù vắng vẻ nhưng bị người khác nhìn thấy cũng không hay đâu”.
Nàng vừa nói vừa dỗ dành, vất vả lắm mới khiến hắn đứng dậy.
Lục tiểu cô nương cẩn thận cho hắn dựa vào góc tường, chuẩn bị ra ngoài gọi người thì bỗng nhiên lại bị một lực phía sau kéo lại.
“Trinh Nhi muội muội”.
Chóp mũi nàng quẩn quanh toàn mùi rượu, bên tai còn loáng thoáng tiếng người ồn ào vẫn chưa rời đi.
Nhưng đầu óc tiểu cô nương lại choáng váng nóng bỏng, nhất thời chẳng còn biết mình nên làm gì nữa.