Qua Trung thu, ngày 16 tháng 8.
Kỳ chế khoa cử lần thứ hai từ khi Đại Triệu lập quốc chính thức bắt đầu.
Hôm đó, Lục Nghi Trinh dậy sớm sửa soạn, sau đó cùng mọi người trong phủ Quốc công đưa Tùy Ý đi thi.
Trời đã chuyển lạnh, sau khi lên xe ngựa, tiểu cô nương đặc biệt quan sát xem hành trang của tiểu Thế tử có mang theo áo khoác dày dặn và đệm giường hay không; thấy cả hai đều đầy đủ, lúc này nàng mới giãn đôi mày tỏ vẻ yên tâm.
Tùy Ý thả mình ngồi tựa một bên vách xe ngựa, nhìn thấy hành động của nàng, buồn cười nói: “Rõ ràng là ta đi thi, nhưng sao ta cứ có cảm giác Trinh Nhi muội muội còn căng thẳng hơn cả ta nhỉ?”.
Lục tiểu cô nương phồng má nguýt hắn một cái, chẳng thèm đoái hoài đến lời trêu chọc của hắn.
“Vào trường thi rồi sẽ không có người hầu chăm sóc cho huynh, Ý ca ca tuyệt đối không được bị cảm lạnh, biết chưa? Muội nhớ mấy năm trước có một thư sinh học rất giỏi, nhưng chỉ bị cảm lạnh hai ngày thi mà đầu óc quay mòng mòng, cuối cùng lại thi trượt”.
“Còn nữa, hôm qua muội đã đi hỏi cha muội rồi. Ông ấy nói, trong trường thi có rất nhiều muỗi, huynh lúc nào cũng phải mang theo túi thuốc đuổi muỗi này bên người nhé…”.
Thật kỳ lạ.
Tùy Ý ngắm nhìn dáng vẻ luôn miệng nói không ngừng của nàng, không khỏi nghĩ thầm, rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương mới mười sáu tuổi, nhưng vì sao hắn lại có thể loáng thoáng nghe thấy được tương lai hai mươi năm, bốn mươi năm, sáu mươi năm của hai người qua giọng nói mềm mại của nàng chứ?
Lục tiểu cô nương thấy hắn ngẩn người bèn không vui kéo tay áo hắn: “Ý ca ca, huynh có nghiêm túc nghe muội nói không thế?”.
“… Ta nhớ mà”.
Tùy tiểu thế tử nắm chặt tay nàng.
“Nhưng mà, những thứ đó đều không phải là điều quan trọng nhất”.
Hắn chưa hề nói điều quan trọng nhất là gì, chỉ mân mê đốt ngón tay của nàng, mặt mày mỉm cười sáng lạn, bàn tay thỉnh thoảng lại cọ vào tay nàng.
Mi mắt Lục Nghi Trinh khẽ rung rinh, chớp mắt đã lĩnh hội được thâm ý của hắn. Chẳng mấy chốc, nàng từ từ đứng dậy, ôm lấy cổ hắn, chầm chậm tiến đến hôn lên khóe môi đang khẽ cong chờ đợi.
Bất đắc dĩ nói: “Thế này đã được chưa?”.
…
Không khí trước cổng trường thi vô cùng náo nhiệt.
Trong đám người rộn ràng tưng bừng, có thí sinh ôm hành lý chuẩn bị vào trường thi, có người nhà vội vàng đưa thí sinh đi thi, còn cả những người đi đường ngang qua dừng chân xem náo nhiệt.
Cấm quân dắt đao bên lưng bảo vệ trật tự xếp một hàng dài trước cổng trường thi, khí thế vô cùng hiên ngang.
Xe ngựa của phủ Tĩnh Quốc công chậm rãi đến điểm thi, âm thanh huyên náo dần thấp xuống, vô số ánh mắt tò mò dò xét cùng lúc tập trung tại một chỗ.
Ngoại trừ Lục tiểu cô nương, người đưa Tùy Ý đi thi hôm nay còn có Tùy lão thái thái, Tùy Yến thị và Tùy gia Nhị lang – Tùy Mậu.
Mấy người nói vài câu dặn dò, chúc phúc với tiểu Thế tử. Không lâu sâu, kẻng đồng lớn trước cửa trường thi đột nhiên bị cây chùy gõ vang một tiếng…
“Keng!”.
Đã đến giờ vào trường thi.
Đường phố phía trước đột ngột trở nên yên lặng, học sinh lần lượt đưa theo hành lý, từ biệt người nhà rồi cất bước trên thềm đá bước vào cửa lớn của trường thi.
“Tổ mẫu, mẫu thân, con cũng phải vào rồi”.
Tùy lão thái thái vẫn chưa nỡ hạ tay xuống: “Ừ ừ, con đi đi, nhớ kỹ những lời ta vừa nói với con”.
“Tôn nhi không dám quên”.
Tùy Ý cười đáp lại, nhận hành lý từ người hầu bên cạnh, tiếp đó quay đầu cười với Lục tiểu cô nương bên cạnh rồi mới quay người đi vào cổng trường thi.
Đợi đến khi bóng lưng thẳng thắp của hắn biến mất sau cánh cổng, Lục Nghi Trinh từ từ rời mắt, những ngón tay siết chặt mảnh khăn cũng dần buông lỏng.
Ánh mặt trời ngày thu hắt chiếc bóng dưới chân nàng, ngưng tụ thành bóng đen sâu thẳm.
…
Ba ngày hai đêm không thể gặp Tùy Ý, Lục Nghi Trinh luôn cảm thấy trong lòng rất trống trải.
May mà Từ Uyển Âm rảnh rỗi sẽ đến phủ tìm nàng thêu thùa nên miễn cưỡng mới Gi*t được chút thời gian.
Gần đến thời gian nhập cung, Đoàn Dục Nhi càng bị người nhà giám sát chặt hơn, không thể tìm được cơ hội lẻn ra ngoài chơi. Biết được Lục Nghi Trinh và Từ Uyển Âm đánh lẻ, Đoàn Dục Nhi còn ghen tị xuất khẩu thành thơ, sai người đưa đến tận nơi.
…
Đề thi mỗi ngày của kỳ chế khoa cử đều được dán công khai ngoài cổng trường thi.
Chưa cần đến nửa ngày, những đề thi này sẽ lan truyền khắp kinh thành, thậm chí còn truyền đến các châu lân cận.
Mấy ngày nay, đề tài mà khách khứa trong các quán trà hay tửu lâu thảo luận nhiều nhất chính là đề thi chế cử.
Lục tiểu cô nương dù ở nhà rảnh rỗi cũng có thể nghe phong thanh câu được câu chăng.
Ngày đầu tiên, đề thi là sách luận, chính là luận thói hư tật xấu của thế thời.
Đề bài này cũng không khác quá nhiều với những đề đã thi những năm trước cho nên khi đề thi được công bố cũng không gây ra quá nhiều bàn tán trong dân gian.
Ngày thứ hai, đề thi đã không còn chỉ viết trên giấy nữa.
Đề thi chính là… phá án.
Bảng thông cáo: “Các thí sinh tập trung trong đình, Đại Lý Tự Khanh là khảo quan chính cầm sổ ghi chép các vụ án trong tay. Bên trong đều là những vụ án chưa thế phá giải trong suốt mười năm qua ở kinh thành nước Triệu. Khảo quan sẽ đưa ra các tình tiết của vụ án cho thí sinh, nếu có nghi vấn hoặc điều gì cần giải đáp, thí sinh chỉ cần gõ chuông hỏi. Mọi lời nói và hành động mà quan ghi chép ghi lại chính là bài thi của thí sinh”.
Phương pháp thi này… quả thực là xưa nay chưa từng có.
Cho nên ngay khi đề thi được công bố đã lập tức làm dấy lên tranh luận cực kỳ sôi nổi.
Có người nói: “Phương pháp thi này xưa này chưa từng có, bắt người đọc sách phải hiểu biết công việc của quan tư pháp là làm khó cho họ!”.
Lại có người nói: “Làm quan hay phá án đều phải như nhau, muốn can đảm cẩn trọng, phải đi sâu vào dân chúng, nếu có thể phá được án thì nhất định làm quan cũng rất sáng suốt!”.
Còn có người nói: “Cuộc thi này muốn chọn nhân tài kiệt xuất, đề không khó, không lắt léo mới là lạ!”.
Ai nấy bàn tán rôm rả rợp trời, khó mà phân biệt ai đúng ai sai.
Ngày thứ ba, đề thi là “Ngọc vỡ”.
Có nghĩa là “Quan võ giấu mảnh ngọc trong иgự¢, thí sinh phải dùng bất kể biện pháp nào để phá nát mảnh ngọc đó thì mới phá được đề… vì vậy mới là Ngọc vỡ”.
Đề thi vừa được công bố, từ đầu đường đến cuối ngõ, từ quán trà đến quán cơm đều dấy lên những trận bàn tán sôi nổi chưa từng có.
Chạng vạng tối, Lục Nghi Trinh ngồi xe ngựa đến trường thi đón người, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy giọng nói kéo dài đầy vẻ trêu ghẹo:
“Các vị huynh đài, tiểu đệ có một chuyện vẫn không rõ, chế khảo lần này rốt cuộc là thi văn hay thi võ?”.
“Chế cử lần này không phải thi văn cũng chẳng phải thi võ… mà là văn võ song toàn!”.
Sau đó tất cả đều cười vang.
Tiếng cười càng lớn thì Lục Nghi Trinh lại càng lo lắng.
Cuộc thi khác xa thường lệ như vậy, nàng không muốn tiểu Thế tử bị thương chút nào.
Mặc dù hắn đã từng đẩy lùi một toán người muốn ςướק xe ngựa Lục gia vào hai, ba năm trước nhưng tiểu cô nương không hề được chứng kiến toàn cảnh nên lúc này vẫn thấp thỏm không yên.
Tùy Yến thị đi cùng nàng, thấy sắc mặt nàng hơi trắng bệch bèn cầm tay an ủi: “Lần này không đỗ cũng không sao. Nào có mấy ai thi một lần mà đã đề tên bảng vàng, huống chi cuộc thi lại khó khăn như vậy? Dù gì Đại lang cũng tiến bộ so với trước đây, tự xin đi học ở Phụng sơn, cho nó thêm chút thời gian, vẫn còn cơ hội vào kỳ thi mùa xuân sang năm… Nếu không được nữa thì trong nhà cũng có thể xin tước vị cho nó”.
Nhưng Lục Nghi Trinh nào có lo lắng điều này?
Nàng cảm thấy nhiệt độ trên mu bàn tay mình lạnh lẽo đáng sợ, vô thức vội vàng rút tay lại.
Trái tim tràn ngập băn khoăn rối bời.
Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ người mẹ kế này của Tùy tiểu Thế tử chẳng hề lo lắng hắn có bị thương hay không sao?
Nàng lại nhớ đến mùa hè ba năm trước, sau khi bình an vô sự trở về nhà từ gác chuông, cha mẹ lẫn nữ sử nhiều lần nhắc nhở nàng “Không được tiết lộ là Tùy Ý cứu nàng”. Sau này, nàng còn hỏi hắn: “Vì sao không muốn chuyện này truyền ra ngoài”.
Khi ấy hắn nói: “Dĩ nhiên là vì không muốn đánh rắn động cỏ”.
Giờ đây, cảm giác lạnh lẽo gai người trên mu bàn tay vẫn chưa tan như có tảng băng miết qua, để lại bàn tay còn vương nước lạnh ngắt.
Lục tiểu cô nương chợt cắn răng rùng mình.
…
Cổng trường thi đóng chặt.
Con đường trước cổng trường đã chật ních người chen chúc chờ đợi. Đám người lúc thì nhìn nhõ thăm dò xung quanh, lúc thì thì thầm to nhỏ.
Đến giữa giờ Thân, cửa lớn nặng nề kêu “Kẹt” một tiếng, hai cánh cửa từ từ hé mở.
Hai thủ vệ lăm lăm giáo dài bước ra khỏi cổng.
Chẳng mấy chốc đã có học sinh vác hành lý xuất hiện.
Người đứng trước cửa vẫy gọi đứt quãng, âm thanh trầm bổng tràn đầy hy vọng.
Cho đến khi một nam tử cường tráng đô con mặt mũi bầm dập, đầu cuốn băng vải, chật vật khó khăn xuất hiện thì tất cả người chờ ngoài cổng đều lặng yên quan sát.
Một lão phu nhân tóc hoa râm trong đám người “Chao ôi” một tiếng, vội vàng đến đón, gỡ đồ nặng trên người hắn, gạt lệ thương xót: “Chẳng phải chỉ đi thi thôi sao, thế nào lại bị ђàภђ ђạ thành bộ dạng này?”.
“Tổ mẫu, người đừng ngạc nhiên, về rồi nói, về rồi nói…”.
Tổ tôn hai người đỡ lấy nhau, run rẩy đi khuất khỏi đám đông.
Đợi hai người rời đi, không khí trước cổng trường thi lại nhao nhao lên như nước đổ chảo dầu.
“Mấy năm đưa Tam ca nhà ta đi thi khoa cử, cùng lắm là về chỉ gầy đi một chút mà thôi. Sao kỳ chế cử lần này lại có thể hại người ra nông nỗi ấy chứ?”.
“Bà không đọc thông cáo trước cổng trường thi hả? Ngày thứ ba thi võ!”.
“Thế, thế cũng không nên hùng hục xông lên chứ. Chẳng lẽ mấy viên quan võ cũng chẳng nói chẳng rằng, không hỏi đầu đuôi, cứ thế xông lên đả thương người ta hả?”.
“Nói là vậy, nhưng công danh trước mắt, mấy ai không muốn liều một phen đây?”.
“Ta đành trông mong Tam ca nhà ta bình an vô sự ra ngoài thôi”.
…
Lục Nghi Trinh ghé bên cửa sổ, âm thanh rõ mồn một truyền đến không sót một chữ, trái tim phảng phất như bị những sợi dây gai siết chặt, thấp thỏm bất an.
Cảm giác bất an đó đã lên đến đỉnh điểm khi nàng nhìn thấy mấy người yếu, ệp cạn kiệt sức lực được khảo quan dìu ra ngoài.
Đúng lúc này, một tia hy vọng đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.
Là Tiêu Hoàn Thận.
Tiểu cô nương nhất thời không kìm được lo lắng, vội vàng vén rèm nhảy xuống xe, chạy đến gọi hắn ta:
“Tiêu công tử!”.
Tiêu Hoàn Thận quay người, mặt mày viết rõ hai chữ “kinh ngạc” khi vừa nhìn thấy nàng.
“Ca ca của ta…”.
Nàng còn chưa dứt lời nhưng đã liếc mắt thấy vẻ mặt kỳ là của hắn ta.
Lục tiểu cô nương bứt rứt không yên: “Thế nào? Chẳng lẽ huynh ấy bị thương rồi? Bị thương nặng không?”.
Tiêu Hoàn Thận muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chắp tay với nàng, nói: “Tùy Thế tử vừa rồi đi sau ta, Lục cô nương gặp hắn là rõ mọi chuyện thôi”.
Nói xong, Tiêu Hoàn Thận lại vừa chắp tay vừa lỉnh đi mất.
Tiểu cô nương cũng hết cách, nàng chỉ có thể nắm chặt ống tay áo, mũi giày không ngừng mài xuống đất, trông ngóng vào bên trong cổng trường thi.
Chỉ một lúc sau, cuối cùng bóng dáng anh tuấn ưu tú của Tùy tiểu thế tử cũng xuất hiện sau cửa chính.
“Ý ca ca!”.
Nàng kiềm chế không được rơi lệ, nâng váy cất bước vội chạy về phía hắn. Nàng cẩn thận ngắm nghía hắn từ đầu đến chân một lần, phát hiện hắn không hề hấn gì mới hài lòng thở phào một tiếng, nuốt lệ vào đáy mắt.
Tùy Ý hơi ngạc nhiên nhìn hành động của nàng, cảm xúc mềm mại trào dâng trong đáy lòng. Hắn muốn duỗi ngón tay lau khóe mắt cho nàng nhưng lại bị nàng nghiêng đầu tránh đi.
“Huynh tạm thời đừng chạm vào muội”. Tiểu cô nương đè nén giọng nghẹn ngào, đỏ mắt hỏi hắn: “Huynh có bị thương không?”.
“Trinh Nhi muội muội đau lòng cho ta vậy sao?”.
Hắn tiến lại gần một bước, không để ý nàng tránh mình mà nâng khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng lau vệt nước long lanh trên khóe mắt.
“Ta rất khỏe, đừng lo”.
Ánh mắt hắn nhìn nàng thậm chí còn có thêm mấy phần ý cười sâu xa.
“Nhưng võ quan kia thì không tốt lắm đâu”.