Tùy Ý ôm tiểu cô nương bên trong cửa sổ ra ngoài.
Nắng xuân trên đỉnh đầu tưới thêm tầng ấm áp cho mặt đất và cây cối dưới chân.
Đặc biệt là cái ôm của đối phương cũng thật ấm áp. Vì vui sướng mà đầu óc Lục Nghi Trinh càng thêm mơ màng nhưng lại bị nhiệt độ lúc này gọi tỉnh.
Nàng cố gắng đứng vững, ánh mắt cũng dừng lại trên đầu mũi chân ló khỏi làn váy.
Hôm nay, nàng mặc bộ y phục bình thường mà Bảo Khấu khoác tạm ban nãy, không phải chiếc váy màu hạnh xinh đẹp mà nàng thích nhất.
Nhưng bây giờ chạy về phòng chỉ vì đổi y phục có kỳ lạ lắm không nhỉ?
Tiểu cô nương suy nghĩ miên man khiến Tùy Ý cũng im lặng theo nàng.
Chẳng mấy chốc, hắn thấy nàng như nhớ ra chuyện gì, vội vàng đưa tay bụm mặt.
“Ý ca ca…”.
Nàng ấp a ấp úng.
“Hôm qua, muội say rồi có làm ra chuyện gì kỳ quặc không?”.
“Không có, Trinh Nhi muội muội say cũng rất ngoan ngoãn”.
“Thật sao? Huynh sẽ không vì muốn dỗ muội vui mà cố ý nói vậy chứ?”.
“Thì ra trong lòng Trinh Nhi muội muội, ta lại là người như vậy”.
“Không phải không phải”. Tiểu cô nương lập tức không thèm để ý đến bàn tay đang che mặt nữa mà níu chặt ống tay áo hắn, giải thích: “Muội chỉ hơi bối rối, trong lòng muội tuyệt đối không nghĩ về huynh như vậy đâu”.
“Ta nói đùa với muội thôi”.
Tùy Ý buồn cười, đầu ngón tay duỗi đến xoa khóe mắt nàng.
“Nếu Trinh Nhi muội muội để ý cái đó thì chi bằng chúng ta đi luộc trứng gà thoa mắt nhé. Nhưng trong mắt ta, Trinh Nhi muội muội thế nào cũng rất xinh đẹp”.
Xưa nay hắn vẫn luôn tỉ mỉ như vậy.
Nhất là sau khi cởi mở nỗi lòng, toàn bộ ánh mắt của hắn đều đặt trên người đối phương, chu đáo đến mức khiến người ta không biết nên làm thế nào.
Lục Nghi Trinh lúng túng như gà mắc tóc: “Vậy… vậy vẫn nên đi luộc trứng thôi”.
Nàng không muốn sau này ký ức về ngày hôm nay của tiểu Thế tử sẽ chỉ là con con mắt sưng vù của nàng, nhất định phải xinh đẹp mới được.
“Ừm, trên đường đến nhà bếp khó tránh khỏi sẽ gặp người khác. Trinh Nhi muội muội nhớ kỹ phải nấp sau ta nhé”.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn gật đầu, thậm chí không cần hắn giục mà nàng đã nắm tay áo rồi nép sau lưng hắn.
Tùy Ý ngắm nhìn chiếc bóng của hai người dưới chân… đã hợp thành một.
…
Bên ngoài gian bếp, Nghênh Hương đang một tay đỡ trán, một tay cầm rìu bổ củi.
Lục Nghi Trinh thò đầu khỏi sau lưng Tùy Ý, thấy sắc mặt tiểu trù nương trắng bệch, gần như không chịu nổi nữa, thế là nàng bước lên trước đè tay nàng ta lại, lấy chiếc rìu trên tay xuống.
“Cô làm sao thế? Không khỏe chỗ nào sao?”.
Nghênh Hương nhìn nàng, đáp: “Haizzz, hôm qua say như thế, hôm sau mà khỏe như trâu mới là bất thường đấy”. Vừa nói, nàng ta vừa lấy lại chiếc rìu.
“Không sao, ta chỉ thấy hơi đau đầu thôi, chậm tí nữa là khỏe. Còn cô đó…”.
“Lần đầu say rượu, cơ thể có chỗ nào khó chịu không?”.
“Hình như vẫn ổn”.
“Thế thì cô có thiên phú uống rượu đấy nhé, thiên phú hơn ta nhiều”.
“Có thể là do… uống canh giải rượu”. Lục Nghi Trinh bỗng nhớ đến những lời Bảo Khấu nói sáng nay, ánh mắt chợt trở nên mơ màng: “Cô, tối qua cô không uống canh giải rượu mà đã ngủ hả? Bây giờ uống thì có tác dụng không?”.
Nghênh Hương kinh ngạc nói: “Đêm qua đã say thành một đống thù lù ra đó rồi, ngay cả thần tiên cũng không có sức đi uống canh giải rượu đâu? Mẹ ta không đánh đuổi ta ra khỏi cửa là đã phước đức lắm rồi, sao cô…”.
Lời nói đến đây bỗng chốc im bặt.
Tiểu trù nương nhìn thấy Tùy thế tử lẳng lặng đứng sau Lục Nghi Trinh.
Đối phương chú ý đến ánh mắt của nàng ta, ôn hòa giữ lễ gật đầu một cái, thuận tiện nói ra mục đích đến đây:
“Nghênh Hương cô nương, có thể cho ta mượn bếp đun chút nước không? Mắt của muội muội ta hơi sưng, cần dùng khăn nóng ấp một chút”.
“Ơ…”.
Nghênh Hương cảm thấy mình lập tức tỉnh táo như vừa tu một bát canh giải rượu, nặn ra một nụ cười.
“Hai vị, cứ tự nhiên”.
“Sực nhớ ra mẹ ta gọi ta về cất quần áo, ta đi trước đây”.
Nói xong, Nghênh Hương ném rìu xuống, ba chân bốn cẳng cắm đầu chạy thục mạng.
Lục Nghi Trinh hơi xấu hổ, cúi đầu xếp ngay ngắn đống củi ngổn ngang trên mặt đất, sau đó dựng chiếc rìu đứng thẳng dậy. Làm xong mấy việc này, nàng đứng dậy đi vào phòng bếp.
Bếp lò vẫn còn ấm.
Vừa qua giờ ăn sáng, lại chưa đến giờ chuẩn bị cơm trưa nên phòng bếp rất vắng vẻ, không có người khác.
Tùy Ý đến chum nước ngoài sân xách một thùng nước tới.
Tiểu cô nương lúc này đã ngồi xổm trước bếp lò, nghiên cứu đá và dao đánh lửa.
Nàng cầm hai đồ vật trong tay, bắt chước động tác đánh lửa của Nghênh Hương trong trí nhớ mà dùng hết sức mài hai thứ với nhau, nhưng lại chẳng tóe ra tia lửa nào cả.
“Ý ca ca, muội không biết nhóm lửa”.
Tùy Ý nghe tiếng bèn ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy hai đồ vật trong tay nàng. Thấy lòng bàn tay nàng đã bị hòn đá thô cứng cọ đến mức ửng đỏ, hắn tự nhiên nắm bàn tay nàng vuốt ve.
Dù sao tiểu cô nương cũng da mặt mỏng, không dám để hắn sờ quá lâu, một lúc sau đã rụt tay lại giấu sau lưng.
“Chúng ta, chúng ta vẫn nên tìm hiểu xem nên nhóm lửa thế nào đi”.
“Châm lửa cần có ngòi bắt lửa, Trinh Nhi muội muội nhìn kỹ nhé”.
Tùy Ý vừa nói vừa lấy ngòi bắt lửa trong thùng, đặt nó giữa đá lửa và ngón tay mình; như vậy thì chỉ cần lấy dao đánh lửa quẹt bốn năm lần thì ngòi sẽ bắt đầu bén lửa.
Thổi phù phù ngòi bắt lửa vài lần, tiếp đó nhét vào trong bếp, châm củi, bếp lò sẽ dần dần nóng lên.
Lục Nghi Trinh nhìn dáng vẻ đánh lửa thuần thục của hắn, không giấu nổi bất ngờ: “Ý ca ca, mấy năm nay huynh thường xuyên nhóm lửa ở Phụng Sơn sao?”.
“Ừ, thỉnh thoảng muốn hâm rượu vào mùa đông thì ta mới tự mình làm”.
“Còn có chuyện gì huynh biết nhưng muội lại không biết không?”.
Tùy Ý cất đồ nhóm lửa về chỗ cũ, cười nói: “Sau này Trinh Nhi muội muội nhìn nhiều hơn là sẽ biết thôi”.
Ý tứ trong lời nói của hắn rất khiến người khác không nghĩ miên man, tựa như tương lai nàng nhất định sẽ “nhìn nhiều hơn” vậy.
Lục Nghi Trinh dời mắt, nói: “Muội có thể giúp gì không?”.
“Vậy Trinh Nhi muội muội tìm xem trứng gà cất ở đâu đi”.
“Vâng”.
Tiểu cô nương đứng lên, bắt đầu tìm quanh bốn góc nhà bếp.
Tùy Ý nhấc thùng đổ nước vào nồi.
Chẳng mấy chốc, nước đã sôi, trứng gà cũng đã thấy.
Hai người lấy một chiếc ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh bếp lò, vừa trông lửa vừa nói chuyện phiếm.
Tùy Ý hỏi: “Trinh Nhi muội muội có nhớ đêm Trung thu hai năm trước không?”.
“Muội nhớ, sao thế?”.
Người đặt câu hỏi im lặng một lúc rồi lại cong môi gợi lên một câu chuyện khác: “Hình như ngày đó chúng ta đã giao ước một điều bên bờ sông Biện Thủy”.
“… Giao ước?”.
Lục Nghi Trinh tỉ mỉ lục lại ký ức, nhớ ra rồi. Tiểu Thế tử đang nói đến giao ước “Không cho phép uống rượu trước mặt người ngoài hoặc là ăn uống bất cứ thứ gì dính đến rượu”.
Nhớ lại chuyện hôm qua, lúc đó tâm trạng nàng rất nặng nề vì nghĩ lần đầu tiên ái mộ ai đó đã phải chấm dứt trong thất bại thảm hại, tinh thần vô cùng chán nản; căn bản không nhớ nổi việc này, vì thế Nghênh Hương vừa mới dụ dỗ là nàng đã uống say khướt.
Lần này thật sự bị cộng sổ tính nợ cả lượt rồi.
“Là… là muội sai rồi”. Phạm sai lầm phải chịu phạt, tiểu cô nương rón rén thăm dò từng li từng tí: “Ý ca ca muốn phạt muội thế nào?”.
Tùy Ý chống khuỷu tay lên đầu gối, bàn tay chống cằm, ung dung nhìn nàng.
“Ừm, để ta nghĩ nào…”
Sắc mặt tiểu cô nương hệt như thỏ con mới chui khỏi hang, nhìn đâu cũng thấy sợ.
Tùy Ý dù đã mềm lòng, muốn bật cười nhưng sắc mặt vẫn không thể hiện gì. Cặp mắt hoa đào hấp háy, một lúc sau mới mở lời:
“Mấy hôm nay vừa hay đến phiên ta trực Tàng Thư Các, Trinh Nhi muội muội đến giúp ta chép sách nhé”.
Yêu cầu này cũng không khó.
Lục Nghi Trinh nhẹ nhàng thở hắt ra, nhoẻn miệng cười: “Huynh yên tâm, Ý ca ca, cho dù huynh không phạt thì muội cũng đến giúp huynh”.
Rung động lạ lẫm trào dâng dưới Ⱡồ₦g иgự¢.
Tùy Ý từ từ thu tay lại, đứng dậy khỏi chiếc ghế nhỏ.
Nước sôi trong nồi bốc hơi nóng nghi ngút.
Một quả trứng gà lẻ loi bên trong lăn qua lăn lại, những bong bóng nhỏ li ti phủ kín bên ngoài lớp vỏ trứng màu nâu.
Không hiểu sao hắn lại có cảm giác… dường như tiểu cô nương chính là một ao nước sôi, còn hắn chính là thứ bị đun trong đó.
“Có lẽ chín rồi”.
…
Hôm sau, Lục Nghi Trinh đồng ý đến Tàng Thư Lâu của Thư viện Phụng Sơn.
Đó là một lầu các có ba tầng.
Lầu một là những cuốn sách có thể tìm thấy ở những tiệm trên phố như Tứ Thư Ngũ Kinh; lầu hai cất giữ những cuốn thư tịch về địa lý ít phổ biến hơn, danh sách và bài thi của tất cả học sinh bao năm qua của thư viện; lầu ba đều là những cuốn sách cổ quý giá, nguyên bản, nhà bình thường cầu cũng không được.
Tùy Ý trực tại lầu một.
Sách trong Tàng Thư Các đều sẽ hư hại qua mỗi năm, cho dù được cất giữ cẩn thận thế nào đi nữa thì giấy đóng sách rồi cũng phải bị thời gian tàn phá.
Những cuốn sách thường gặp như Tứ Thư Ngũ Kinh thì không sao, hỏng rồi thì có thể mua mới; nhưng những cuốn không quá phổ biến mà bị hư hỏng sẽ thật đáng tiếc. Cũng vì nguyên nhân đó mà cứ cách một thời gian thì thư viện sẽ sắp xếp học sinh hoặc phu tử để chép lại những cuốn sách sắp “cạn tuổi thọ” sang một bản mới.
Cuốn sách mà Tùy Ý phải chép hôm nay là 《Dị Hà Đồ Chí》.
Lục Nghi Trinh cẩn thận lật xem qua một lần, chỉ thấy bên trong có khoảng bảy tám phần đều là tranh vẽ.
“Cái này phải chép thế nào?”. Tiểu cô nương không tin vào mắt mình, thốt lên hỏi: “Chẳng lẽ phải vẽ lại y nguyên trong sách sao?”.
“Đương nhiên”.
Nàng cụp mắt xuống nhìn, bàn thấp trước mặt Tùy Ý bày đầy những chiếc 乃út lông không giống nhau, còn có cả mấy chiếc 乃út than; ngoài ra cũng không thiếu các loại thước đo, dụng cụ đo đạc.
“Các huynh còn học cả những thứ này ở Thư viện Phụng Sơn à?”.
“Đó gọi là ‘Càng nhiều kỹ năng càng dễ sống’”. Tùy Ý cười, bàn tay vẫn không ngừng mài mực: “Trinh Nhi muội muội chép chữ là được, tranh cứ để ta vẽ”.
“Được”.
Tiểu cô nương nói là làm, nàng trải phẳng trang giấy, cố định khoảng cách, cầm một chiếc 乃út nhỏ, chấm mực, bắt đầu tập trung chép chữ.
Ánh nắng màu vàng nhạt ngoài bệ cửa lầu gác ló vào tận chân tường, rồi lại mon men từ chân tường lên giá sách, cuối cùng lại lách qua giá sách đậu trên đỉnh đầu nàng.
Tùy Ý ỷ vào vóc dáng của mình cao hơn tiểu cô nương, nhìn thấy vệt sáng vàng ấm áp trên mái tóc nàng, hắn vươn ngón tay vén một lọn tóc của nàng, ánh sáng lại theo hành động đó thay đổi thành đường cong uyển chuyển.
Tiểu cô nương đang chuyên chú, bỗng nhiên bị hành động như vậy quấy rối bèn nhíu mày.
Nàng giơ tay bắt lấy cổ tay của thiếu niên, nhét trả tay hắn về đầu gối.
Tùy Ý khẽ cười mấy tiếng, cũng biết điều ngồi ngay ngắn trên thảm, nhưng thân người vẫn cố nghiêng sang bên cạnh nhìn nội dung mà tiểu cô nương đang chép.
Chữ của nàng rất đoan trang xinh đẹp, nhưng không biết có phải vì nàng đọc nhiều thư của hắn hay không mà chữ viết của nàng lại thấp thoáng bóng dáng nét chữ của hắn.
“Trinh Nhi muội muội”.
“… Dạ?”.
“Ta rất vui vẻ”.