Hẻm Du Lâm.
Lục Nghi Trinh vừa xuống xe ngựa, còn chưa đứng vững thì đã có một bóng người bước đến trước mặt nàng.
Nàng cẩn thận nhìn lên, người đến thế mà lại là Diêu ma ma bên cạnh Tùy lão thái thái.
“Lục cô nương, mới tan học phải không?”.
Lục Nghi Trinh nửa kinh ngạc nửa kính trọng khom người: “Đúng vậy. Không biết ma ma tìm ta có chuyện gì gấp?”.
“Cũng không phải chuyện gì gấp”. Diêu ma ma cười nói: “Chỉ là lão thái thái nhà ta muốn gặp cô nương. Hiện giờ cô nương không bận việc gì khác chứ?”.
“Không có. Ta đi cùng với bà qua đó”.
Sau khi dặn dò vài câu với nữ sử trong nhà, Lục Nghi Trinh đi theo Diêu ma ma đi vào phủ Tĩnh Quốc công cùng trong con hẻm Du Lâm.
Tâm trạng của nàng có chút bồn chồn.
Trước đây nàng chưa từng gặp riêng Tùy lão thái thái. Lần này bà cụ gọi nàng đến, rất có khả năng là vì hôm qua nàng đã chẳng chừa mặt mũi cho phu thê Tĩnh Quốc công.
Vừa nghĩ đến vị lão thái thái kia rất nặng phép tắc, sắc mặt Lục Nghi Trinh lập tức rầu rĩ buồn khổ.
Làm anh hùng gì chứ?
Giờ thì hay rồi, chọc đúng vào chủ nhân nhà người ta, giờ thì vị to nhất nhà đứng ra hỏi tội nàng rồi.
Nhưng nếu nói nàng có hối hận không thì nàng lại không hối hận.
Lục Nghi Trinh nghĩ thầm, tiểu Thế tử tốt như vậy, sao nàng có thể trơ mắt để kẻ khác hắt nước bẩn lên người hắn đây?
Có điều, hôm qua quả thật nàng hơi kích động. Nếu lúc đó nàng có thể nghĩ được một cách tốt hơn thì cũng không đến nỗi đắc tội với người ta.
Hôm nay bị mắng hay bị phạt, nàng nhận hết.
Dường như nhận ra nàng bất an, Diêu ma ma vừa dẫn vào cửa, vừa nói nhẹ nhàng:
“Lục cô nương đừng căng thẳng, lão thái thái nhà ta là người thấu tình đạt lý. Đừng thấy ngày thường lão thái thái luôn nghiêm mặt nhưng thực ra người thưởng phạt rất phân minh, tâm sáng như gương. Hạ nhân như bọn ta đều rất kính nể người”.
Lục Nghi Trinh thận trọng gật đầu: “Ta hiểu”.
Diêu ma ma cười hiền hậu: “Không, ta thấy cô nương vẫn chưa hiểu lắm đâu”.
Bà ấy nhìn trái phải một lượt, thấy xung quanh bốn bề vắng lặng mới quay đầu nhỏ giọng nói: “Không có ai ở đây, ta cũng không ngại tiết lộ cho cô nương: Hôm qua đó, vì chuyện chủ quân và chủ mẫu trong phủ thất lễ trước mặt nội quan mà lão thái thái đã cực kỳ tức giận. Nhưng nghe được lời nói kia của cô nương, lão thái thái đã được an ủi rất nhiều”.
“An… an ủi?”.
Lẽ nào lại vậy?
Lục Nghi Trinh có vẻ hơi ngạc nhiên, đang muốn mở miệng hỏi thêm một chút thì Diêu ma ma lại dừng bước, lách người sang một bên.
“Cô nương, đến rồi”.
Ngẩng đầu nhìn lên, căn viện thanh nhã cổ xưa đã hiện rõ trước mắt.
“Lão thái thái đang ở bên trong chờ cô nương, mời vào”.
…
Bên chiếc bàn gỗ bên trong phòng chỉ có một mình Tùy lão thái thái ngồi đó. Căn phòng lớn như vậy mà ngay cả một nữ sử châm trà cũng không có.
Lục Nghi Trinh bước qua bậc cửa, không khỏi nhìn quanh bốn phía; nhưng nàng nhanh chóng thu ánh mắt lại, nghiêm chỉnh thỉnh an người trước mặt.
“Đến đây, ngồi đi, không cần câu nệ”.
Lục Nghi Trinh từ từ ngồi xuống. Nàng ngước mắt nhìn người đối diện, chỉ thấy Tùy lão thái thái đang mỉm cười nhìn nàng. Sắc mặt hiền hòa của bà lão chợt khiến nàng nhớ tới ngoại tổ mẫu ở Dương Châu xa xôi.
“Đây là canh hạt sen nhà bếp mới đưa đến, giải nhiệt, con nếm thử xem”.
Tùy lão thái thái đưa chén sử trong tay cho nàng.
Lục Nghi Trinh vội vàng nhận lấy, nhỏ tiếng cảm ơn.
Mở nắp ra, mùi hương trong veo tản ra bốn phía. Nàng cầm thìa lên múc ăn một miếng. Nhưng lúc này nàng không có tâm trạng thưởng thức tư vị của món ăn này bởi vì lão thái thái cũng mở lời ngay lập tức.
“Ta biết, ta tùy tiện mời con đến đây, nhất định con rất khó hiểu. Nhưng ta cũng không chờ nổi thêm ngày nào nữa, cho nên xin con bỏ qua cho”.
Lục Nghi Trinh vội xua tay: “Người nói gì vậy, lão thái thái muốn gặp Nghi Trinh, Nghi Trinh vui còn không kịp”.
Lão thái thái cười, dĩ nhiên cũng không vạch trần nàng.
“Hôm nay ta mời con đến đây, chuyện thứ nhất chính là muốn thay hai đứa con không ra gì kia của ta xin lỗi con. Bọn họ có thể không rõ, ta bà già này thì rất tỏ tường; nếu lúc đó không có con ngăn mọi việc thì e là bọn chúng còn quá đáng hơn nữa”.
Lục Nghi Trinh không ngờ lão thái thái vừa mở miệng đã đề cập đến chuyện này. Nàng chợt cảm giác được sủng mà lo: “Lão thái thái đừng nói vậy. Con còn cảm thấy mình quá hấp tấp lỗ mãng, nếu lúc đó có thể nghĩ ra cách vẹn toàn sẽ tốt hơn nhiều”.
“Con là một đứa bé hiểu chuyện”. Tùy lão thái thái mừng rỡ nói: “Con cũng đừng trách ta muốn xin lỗi mà lại không tự đến nhà, chỉ là ta nghĩ có lẽ con cũng không muốn người trong nhà biết chuyện này. Mặt khác, đây cũng là lòng riêng của ta, không muốn làm lớn chuyện”.
“Con sẽ không trách người, lão thái thái suy nghĩ chu đáo hơn con nhiều”.
“Ngoan, ngoan lắm”.
Lão thái thái nhẹ nhàng vỗ lên tay nàng: “Chỉ tiếc ta không có con gái, hai đứa cháu cũng là nam. Ta thật ao ước được như mẫu thân con, có thể có một cô nương tri kỷ bầu bạn bên cạnh”.
Lục Nghi Trinh cười xấu hổ, nhớ lại lời nói lúc đầu của lão thái thái: “Chuyện người muốn nói… ngoài việc này, phải chăng còn có việc khác nữa?”.
Tùy lão thái thái nghe vậy thì bật cười: “Con vừa nói câu này là ta đã thấy giống rồi”.
“Giống? Giống gì ạ?”.
“Giống Ý ca”. Lão thái thái nói: “Đứa trẻ này vốn lanh lợi nhạy bén từ nhỏ, không cần biết người ta giấu bao nhiêu tâm tư trong lòng, chỉ cần đặt trước mặt nó thì mọi thứ đều là trò vặt vãnh múa rìu qua mắt thợ. Đối phương có diễn trò tiếp được hay không đều phụ thuộc xem nó có vạch trần hay không”.
Nói đến đây, Lục Nghi Trinh gật đầu vô cùng tán thành, nàng đã lĩnh hội sâu sắc điều này: “Hiện giờ huynh ấy cũng vậy. Con chỉ cần đối diện với huynh ấy là chẳng giấu được bí mật gì”.
Tùy lão thái thái vuốt ve bàn tay nàng: “Ý ca trêu chọc con đồng nghĩa với việc nó sẽ không giấu giếm con chuyện gì, đây rõ ràng là thích con chứ gì nữa”.
Lục Nghi Trinh cứ như bị ᴆụng vào nước sôi, vô thức rụt tay lại, vành tai phút chốc đỏ bừng.
“Lão… lão thái thái!”.
Nàng lắp ba lắp bắp: “Ý ca ca, Ý ca ca… huynh ấy, huynh ấy coi con là muội muội…”.
Lão thái thái bình thản “Ừm” một tiếng, ánh mắt mang theo ý cười nhìn nàng: “Ý ta nói đến kiểu thích thích với muội muội đó”.
“…”
Khoảng không trước mặt chớp mắt đã mờ mịt, đến khi Lục Nghi Trinh bình tĩnh lại thì nàng chỉ hận mặt đất không thể nứt ra một kẽ hở cho nàng chui xuống.
Nàng bối rối làm gì? Chẳng phải là chưa đánh đã khai sao? Còn gì nữa đây!
Người tinh tường như Tùy lão thái thái, có khi nào đã nhận ra điều gì rồi không?
Người sẽ không cảm thấy…
Lục Nghi Trinh đứng ngồi không yên, thấp thỏm siết chặt tay áo. Cuối cùng, nàng vẫn không nhịn được mà lén nhướng mắt nhìn lão thái thái ở đối diện.
Chỉ thấy bà lão vẫn ung dung điềm đạm châm trà.
Còn may, còn may.
… Chắc vậy nhỉ?
“Tình huống rối ren trong nhà ta, thiết nghĩ mấy năm nay con đã biết rõ”.
Lão thái thái đặt chén trà xuống, tiếp tục nói chậm rãi: “Nói đến những chuyện này, tính ra cũng có sai lầm của ta. Ý ca lớn lên trong hoàn cảnh như thế này cũng khổ cho nó. Bây giờ có thể có được một người đơn thuần không lo được mất như con ở bên cạnh nó, vớt lại chút hơi thở thiếu niên của nó, ta thấy rất vui vẻ”.
“Tâm phòng bị của Ý ca rất nặng, con lại nhỏ tuổi hơn nó; chắc chắn có nhiều chuyện nó không thể chính miệng nói cho con biết. Ta cũng hiểu, tính cách giấu kín mọi chuyện trong lòng này của nó chắc chắn có liên quan đến những việc nó đã trải qua bao năm nay. Nhưng ta lại không có tư cách bắt nó thay đổi; chỉ có thể trơ mắt chứng kiến từng người bạn đến rồi đi bên cạnh nó, nhưng lại không có lấy một người để nó chịu thổ lộ tâm tình”.
“Bây giờ nhìn thấy con, nỗi lòng này của ta mới nhẹ được mấy phần”.
Nói đến đây, đáy mắt của Tùy lão thái thái thoáng nét bi ai.
“Ý ca thiên tư thông minh; thuở thiếu thời, dáng vẻ của nó luôn hào sảng nhiệt huyết. Luận văn võ hay dáng dấp, nó đều được người trong kinh thành nước Triệu tán tụng. Con nhất định sẽ tò mò vì sao bây giờ nó lại thành một kẻ “công tử bột” trong miệng lưỡi của mọi người trên phố đúng không?
Lão thái thái chỉ bằng một câu đã nói trúng suy nghĩ của Lục Nghi Trinh.
Từ lần gặp tiểu Thế tử trong Minh Cảnh lâu, nàng đã chôn chặt nghi vấn này. Nhưng mấy năm nay, dù có quan sát thế nào, suy ngẫm bao nhiêu, nàng vẫn không thể có được đáp án thuyết phục.
Thấy tiểu cô nương thận trọng gật đầy, Tùy lão thái thái lại từ tốn nói tiếp: “Thật ra ta cũng nghe được chút lời đồn trong kinh thành. Phần lớn là nói Ý ca gặp biến cố mất mẹ nên mới thay đổi tính tình trong một đêm. Thậm chí còn có người so sánh nó với những người cũng mất mẹ trong sử sách, tuy họ cũng bất hạnh nhưng lại càng hăng hái vươn lên để an ủi vong linh người mẹ đã mất, nhưng bọn họ làm sao biết…”.
“Cái đêm Ý ca mười một tuổi, nó tận mắt nhìn thấy mẹ rơi từ trên lầu xuống!”.
“Khi ấy nó còn nhỏ như vậy, vẫn có cái tuổi nên được bao bọc trong vòng tay của mẹ, thế… thế mà…”.
Lão thái thái ướt đỏ cả khóe mắt, hơi thở khó nhọc.
Thấy thế, Lục Nghi Trinh tạm bỏ qua sự bất ngờ lẫn khó chịu, vội vàng đứng lên đỡ lấy lão thái thái. Nàng nghĩ đến động tác mẹ nhuận khí cho mình khi ở nhà, bản thân cũng đưa tay lên xoa lưng cho lão thái thái: “Người đừng nói nữa, nghỉ ngơi chút đã”.
Một lúc sau, lão thái thái mới hồi lại sức.
“Mọi người đều biết nó mắc phải căn bệnh kỳ lạ… thật ra điều đó cũng không đúng, chẳng qua là ta đã tung tin đồn ra ngoài. Ý ca nhi không mắc bệnh kỳ lạ gì cả, mà nó bị bóng đè, sinh tâm bệnh”.
Vẻ mặt lão thái thái rất khổ sở: “Kể từ đêm đó, Ý ca càng thêm sợ hãi, không thể nhìn được màu đỏ. Để tránh cho bệnh tình của nó ngày một trầm trọng, sau biến cố đó, người trong phủ tất cả đều đổi sang y phục màu sắc trang nhã; nữ sử quét dọn cũng phải nhẹ nhàng hết sức có thể, tránh gây ra âm thanh gì lớn. Nó liên tục phát sốt, mơ thấy ác mộng, ta còn cho rằng nó sẽ không chống đỡ nổi nữa”.
“Còn may Ý ca không chịu khuất phục. Sau khi trở về từ Duyễn Châu, nó ép mình phải nghe những âm thanh ồn ào, ép mình phải nhìn màu đỏ; ngày đêm dày vò tra tấn như vậy, cuối cùng bệnh tình mới có chút khởi sắc rồi khôi phục hoàn toàn như những người bình thường khác”.
“… Ý ca chính là đứa trẻ có thể ra tay tàn độc với chính bản thân mình”.
Một người như vậy sao có thể trở thành “công tử bột” trong miệng lưỡi người khác chứ?
Tâm tư Lục Nghi Trinh chợt cảm thấy chua xót khó chịu, tựa như có hàng ngàn hàng vạn dây gai nhỏ vô hình quấn lấy nàng.
Nàng đột nhiên nhớ đến mình từng vô tâm thốt ra một câu nói ba năm trước: “Người không khuyết điểm, không thể kết giao”.
Khi ấy Tùy Ý đã trả lời thế nào?
Hắn nói: lời này rất đúng.
Vậy nếu như có ai đó sớm đã hiểu rõ đạo lý này mà cố ý có ‘khuyết điểm’ để che giấu bản thân thì sao?
Tùy Yến thị của phủ Tĩnh Quốc công có một đứa con trai, Tùy gia Nhị Lang. Cho dù người mẹ kế này không thể bắt bẻ được gì, nhưng ai đảm bảo được bà ta không có ý niệm khác trong đầu.
Vì để bà ta bất cẩn cũng được, để tự bảo vệ bản thân cũng được… Lộ ra “khuyết điểm” là lựa chọn tốt nhất.
Đây là biện pháp mà Tùy Ý năm mười một tuổi đã nghĩ ra được.
Lục tiểu cô nương được nuông chiều và lớn lên trong gia đình hòa thuận từ nhỏ, giờ đây bỗng nhiên thông suốt chuyện này. Đáy lòng phảng phất như bị ong đốt.
Vừa ngứa vừa đau.
Tùy lão thái thái kéo nàng đến trước mặt, giọng điệu ấm áp hiền hòa.
“Đáng lẽ ta không nên nói cho người ngoài những chuyện trong nhà, nhưng ta có lòng riêng. Nhiều năm trôi qua như vậy, ta hy vọng có người quan tâm Ý ca nhiều hơn; nếu nó có thể chia sẻ với người đó thì tốt nhất”.
“Lão thái thái, con…”.
Mấy chữ “Sẽ cố gắng” còn chưa thốt khỏi miệng thì Diêu ma ma ngoài hành lang đột nhiên bước vào.
“Lão thái thái, Thế tử nghe nói người mới Lục tiểu cô nương đến phủ nên cũng muốn đến góp vui, hiện giờ đang đợi ngoài tiểu viện ạ”.
Tiểu Thế tử đến rồi?
Lục Nghi Trinh ngóng ra ngoài theo bản năng. Nhưng khi quay đầu lại thấy cánh cửa phòng vẫn khép hờ, nàng mới nhớ ra mình đứng đây cũng không thể nhìn rõ bên ngoài tiểu viện thế nào.
Tùy lão thái thái cười nói: “Ồ Ý ca gấp gáp thật đấy, rất sợ con chịu tủi thân ở chỗ bà già này”.
Lục Nghi Trinh cụp mi mắt thẹn thùng, có điều lúc này nàng đang nghe dạy bảo, đâu dám lên tiếng lung tung.
“Được rồi, ta biết tâm tư của con cũng không ở đây, đi đi”.
Được lão thái thái đồng ý, Lục Nghi Trinh hồ hởi thi lễ, sau đó không muốn đợi thêm chút nào nữa mà quay đầu bỏ chạy.
Vừa mới ra khỏi tiểu viện, không kịp phanh lại, nàng đâm sầm vào một bóng người đối diện.
Chóp mũi va phải tảng thịt cứng rắn đột nhiên thấy đau nhức, thân thể nàng cũng lảo đảo theo cú va chạm đó. Ngay khi chuẩn bị đổ nhào ra sau thì may mắn có một cánh tay kéo nàng lại.
“Sao hôm nay Trinh Nhi muội muội hấp tấp như vậy?”.
Tiểu cô nương đứng vững, che mũi ngẩng đầu lên, người giữ nàng còn ai khác ngoài Tùy tiểu Thế tử đây?
Dưới sắc trời sáng tỏ, người thiếu niên môi đỏ răng trăng đang mỉm cười ấm áp nhìn nàng, chính là dáng vẻ mà nàng thích nhất.
Đợi mãi vẫn không thấy nàng phản ứng, thiếu niên tựa như đang ngẫm nghĩ gì đó mà nhìn tiểu cô nương đang bụm mặt, ngữ khí dịu đi mấy phần:
“Bị đau ở đâu sao?”.
Tiểu Thế tử tốt như vậy…
Lục tiểu cô nương nhất thời không nghĩ ngợi gì, một tay nàng níu tay áp hắn; trước sắc mặt có vẻ kinh ngạc của thiếu niên, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc hứa hẹn:
“Ý ca ca, muội sẽ đối tốt với huynh”.
…
“Lão thái thái”.
Diêu ma ma đi vào phòng, quan sát sắc mặt của vị chủ nhân trong phòng: “Nói xong rồi ạ?”.
Tùy lão thái thái khẽ vuốt cằm, ý cười lăn tăn trong đáy mắt: “Lục tiểu cô nương gặp Ý ca rồi sao?”.
Diêu ma ma: “Vâng, không biết hai người đó nói gì. Người không thấy biểu cảm của Thế tử đâu, đờ đẫn ra đó, suýt nữa nô tì còn tưởng mình nhìn nhầm”.
“Lục tiểu cô nương này tâm tư thuần khiết, không giấu được chuyện gì… đây cũng là thứ mà Ý ca thiếu thốn nhất”. Tùy lão thái thái trông nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nói: “Hai người bọn họ, ta thấy… là tốt”.
“Nhưng theo nô tỳ thấy thì hình như Thế tử vẫn chưa biết chút nào đâu”.
Diêu ma ma dừng lại: “Còn Lục tiểu cô nương tuổi vẫn còn nhỏ, qua mấy năm nữa, chưa biết chừng suy nghĩ sẽ thay đổi”.
“Quả thật rất khó nói. Nhưng Ý ca, ta tận mắt chứng kiến nó trưởng thành, dĩ nhiên hiểu rõ tính tình của nó”.
Lão thái thái bưng chén trà nhấp một ngụm.
“Dù sao thì tuổi tác của nó hiện giờ cũng không lớn, không cảnh giác gì với Lục cô nương, huống chi nó cũng chưa từng nghĩ đến phương diện kia… Đợi nó lớn thêm mấy tuổi, biết mùi rồi, lúc đó ngươi lại nhìn xem”.