Hầu Tử lần theo tiếng khóc nức nở rất nhỏ mà tìm được Tiêu Quý, xuyên qua cửa phòng khép hờ, Hầu Tử không khỏi cay mũi. Tiêu Quý ngồi trên sàn nhà, hai tay ôm chân, khuôn mặt chôn sâu giữa hai chân, cơ thể run rẩy, như có như không, cô cố hết sức đè nén tiếng khóc, dường như là bùng nổ cảm xúc đã đọng lại rất lâu, lại như là đã chịu mọi loại uất ức, bộ dáng đáng thương đau khổ khiến người ta đau lòng. Hầu Tử chớp đôi mắt hơi ướƭ áƭ mấy cái, nhịn xuống nước mắt muốn chảy ra, nhìn thấy Tiểu Kê như vậy, cô không khỏi nghĩ tới chính mình đã từng như thế…
Hầu Tử nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào, cô cũng ngồi trên sàn nhà như Tiêu Quý, kề sát bên cô. Tuy rằng cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy tình hình dưới lầu khi nãy, người dì áy náy nhìn Tiểu Kê kia, nhất định có quan hệ sâu xa với cô, khi Tiêu Quý thấy bà, toàn thân không bình thường, cô gái luôn luôn dịu dàng đáng yêu, trong khoảnh khắc lại lạnh lùng và đoạn tuyệt, là bị tổn thương rất nhiều, trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thể khiến cô gái trong trẻo trở nên hờ hững như thế.
Hầu Tử không vội vàng an ủi Tiêu Quý, chỉ là lặng lẽ ở bên cô, không nói lời nào, cũng không có bất cứ hành động gì, chỉ là ngơ ngác nhìn một điểm nào đó, Hầu Tử chưa bao giờ im lặng như vậy.
Qua hồi lâu, dường như đã khóc đủ rồi, hoặc là nhận ra sự tồn tại của Hầu Tử, Tiêu Quý ngẩng đầu, hai mắt sưng đỏ, cái miệng khẽ nhếch, sợi tóc loà xoà trước trán đã bị mồ hôi thấm ướt.
“Người lúc nãy…là mẹ tớ…” Tiêu Quý khóc thút thít, bờ vai run lên.
Hầu Tử nhìn cô, viền mắt cũng đỏ lên, trong đôi mắt thật to đã chứa đầy nước mắt.
“Kỳ thật, trước kia quan hệ giữa tớ và bà ấy tốt lắm, giống như là mẹ con bình thường vậy, không có chuyện gì khó nói, còn rất ỷ lại vào bà ấy. Nhưng mà…sau khi việc làm ăn của bố tớ thất bại, dọn đến căn nhà cũ kỹ, gia đình tớ đã thay đổi, mỗi ngày tớ đi học về đến nhà, không còn nhìn thấy bố mẹ ấm cúng, mỗi ngày bọn họ đều cãi nhau, bố tớ cứ uống rượu mãi… Một lần nọ, sau khi bọn họ cãi nhau, mẹ đã bỏ đi… Bố đưa tớ đến bệnh viện, trên đường xảy ra tai nạn tai cộ, tớ gọi điện thoại cho mẹ, tớ muốn bà ấy trở về, tớ muốn bà ấy nói với tớ bố sẽ không sao, nhưng bà ấy không hề nhận điện thoại của tớ… Bố ૮ɦếƭ rồi, một mình tớ nhìn thấy mảnh vải trắng đậy trên người bố… Một tuần sau khi bố qua đời thì bà ấy trở về, cùng bà ta về còn có một người đàn ông xa lạ… Tớ không tha thứ cho bà ấy, tớ muốn bà ấy phải đi, đi thật xa, bà ấy lại còn nói muốn đưa tớ ra nước ngoài, bố tớ vừa mất, hài cốt chưa lạnh, bà ấy lại muốn đưa tớ đi, còn cùng với người đàn ông khác… Tớ dốc sức đuổi bà ấy đi, tớ nói tớ không có mẹ, nếu bà ấy không cãi nhau với bố thì bố cũng không ૮ɦếƭ…”
Tiêu Quý không ngừng lau nước mắt, âm thanh đã khàn khàn: “Bà ấy cứ thế mà bỏ đi, ở cùng người đàn ông kia, còn có đứa con của ông ta… Lúc trước bà ấy là vì cô gái kia mới không đến bệnh viện gặp bố tớ lần cuối cùng, vì một người xa lạ, vì một đứa con của người khác, bà ấy đã không cần đứa con của chính mình… Bà ấy đi rồi, bà ấy không cần tớ… Tớ không có mẹ… Tớ không có nhà… Tớ trở thành đứa nhỏ không ai muốn… Tớ không có mẹ…”
Hầu Tử rốt cuộc nhịn không được mà ôm lấy Tiêu Quý, khóc lóc nói với cô: “Tớ cũng vậy, mẹ tớ cũng không cần tớ, năm tớ sáu tuổi, bà ấy ly dị với bố, bà ấy nói bà ấy không cần gì cả, cũng không cần tớ! Tớ chưa từng gặp lại bà ấy, ngay cả hình dáng của bà ấy thế nào tớ cũng không còn nhớ!”
Tiêu Quý giật mình thấy khuôn mặt đầy lệ của Hầu Tử, cô hô lên không rõ ràng: “Hầu Tử…”
Hầu Tử dẹt miệng, dùng sức lau mặt, cong khoé miệng nở nụ cười, khóc thút thít nói: “Kỳ thật không nhớ được bà ấy cũng tốt, tớ đã quên cảm giác có mẹ là gì lâu rồi, tớ không thèm hâm mộ cả ngày bị mẹ càm ràm đâu. Hơn nữa, năm đó bà ấy chê bai bố tớ không có quyền thế, chỉ là một viên chức nho nhỏ, nên bà ấy mới ly hôn, một người phụ nữ ham giàu lại nịnh bợ, tớ không cần người mẹ như vậy, tớ thế này rất tốt, tự do tự tại, không ai quản, cậu không biết đâu mấy năm trước tớ nghe được bài hát người mẹ kia, cảm thấy rất may mình không có mẹ…”
“Hầu Tử…” Tiêu Quý khàn giọng, sợ hãi nhìn cô.
Hầu Tử tiếp tục mếu máo, bờ vai run lên, đột nhiên cô oa một tiếng khóc lớn, đột nhiên ôm lấy Tiêu Quý. Làm sao có thể không muốn có mẹ chứ, cho dù bà ấy ham giàu, cho dù bà ấy chê bần yêu phú quý, chỉ cần bà ấy cần cô, chỉ cần bà ấy chịu về nhìn cô, như vậy là tốt rồi, nhưng mà, không có, một lần cũng không có, sao có thể nhẫn tâm như vậy, nếu không cần cô thì tại sao lại sinh ra cô, vì sao muốn cô trở thành đứa con không có mẹ…
Lúc Mễ Tu đẩy cửa vào thì thấy cảnh tượng thế này, hai cô gái ôm đầu khóc lóc, bờ vai run rẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa…
Sau khi khóc lóc kể lể với Mai Phương, hiểu rõ thái độ của Tiêu Quý hôm nay, Lưu Cẩm Trúc ở lại đây cũng không có tác dụng gì, dần dần bình tĩnh lại, Lưu Cẩm Trúc khẩn thiết nhờ vã Mai Phương, hy vọng Mai Phương chăm sóc tốt cho Tiêu Quý, bà sẽ nghĩ cách để nhận được sự lượng thứ của Tiêu Quý, sau này bù đắp cho cô. Mai Phương gật đầu hứa, nói với bà đừng vội, hiện tại Tiêu Quý không thể chấp nhận, nhưng dù sao bà cũng là mẹ cô, máu mủ tình thâm, Tiêu Quý là đứa bé mềm lòng, dần dần sẽ tha thứ cho bà.
Sau khi Mễ Tu và Mạnh Nhụy trở về, Lưu Cẩm Trúc dẫn Mạnh Nhụy rời khỏi nhà Mễ Tu, trước khi đi, Mạnh Nhụy rất ngoan ngoãn tạm biệt Mai Phương, muốn họ đến thành phố B làm khách trong nhà. Lưu Cẩm Trúc nhìn thấy thái độ khác thường của Mạnh Nhụy, trong lòng nghi hoặc khó hiểu, từ nhỏ cô ta đã được bố nuông chiều, hơn nữa sức khoẻ không tốt, mấy năm trước lại mắc phải bệnh ung thư máu, nếu không có tủy xương cấy ghép kịp thời, e rằng bây giờ đã không còn trên đời, cũng bắt đầu từ đấy, bố cô ta lại càng nuông chiều cô ta hơn, không nỡ để cô ta chịu đựng một chút uất ức, cô ta nói gì thì là cái đó, chỉ lo cô ta có gì bất thường, mà Mạnh Nhụy bởi vì vậy lại càng kiêu căng tuỳ tiện, thậm chí ngang ngược quá đáng.
Lần này bà trở về, không biết vì sao Mạnh Nhụy đòi theo đến đây, bà chỉ nói một câu đường xá xa xôi sợ sức khoẻ của cô ta không chịu nổi, vậy mà cô ta chạy đi tố cáo với bố mình, nói bà ngược đãi cô ta, bất đắc dĩ, Lưu Cẩm Trúc đành phải dẫn cô ta về cùng. Đến nhà Mễ Tu, Mạnh Nhụy cố ý giả vờ ngoan ngoãn, còn có những lời nói với Tiêu Quý, tất cả đều khiến Lưu Cẩm Trúc bất ngờ, bà nghiêng mặt nhìn Mạnh Nhụy cúi đầu không nói, bà hé miệng nhưng chẳng hỏi được gì. Trước khi đi, Mạnh Học Đông dặn dò nhiều lần, đừng để Mạnh Nhụy mệt nhọc, mọi chuyện nên nhân nhượng cô ta một chút, cô ta còn nhỏ, khó tránh khỏi có chỗ làm không đúng, đừng so đo với cô ta. Lưu Cẩm Trúc cúi đầu cười khổ, bà làm sao so đo với Mạnh Nhụy, sau khi ở chung với Mạnh Học Đông, bà trở thành bảo mẫu của Mạnh Nhụy, mặc cô ta la hét, không dám có nửa câu oán hận, chỉ cần cô ta không vui, Mạnh Học Đông có thể mày chau mặt ủ mấy ngày, đau lòng đến mức như muốn lấy mạng ông ta. Bà bỏ rơi con gái ruột của mình không quan tâm, toàn tâm toàn ý chăm sóc con gái của người khác, lại không nhận được một chút tôn trọng, thật là đáng đời, tự làm tự chịu.
Mạnh Nhụy không hề để ý tới Lưu Cẩm Trúc trầm mặc bên cạnh, một lòng nghĩ đến cảnh tượng ở trong vườn hoa cùng Mễ Tu hôm nay. Hai tháng trước, cô ta đến đại học B tìm bạn học, trong lúc vô tình đã nhìn thấy Mễ Tu, khoảnh khắc ấy, trái tim của cô ta như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, không hề báo trước, cô ta đã bị một người con trai hấp dẫn ngay lần gặp đầu tiên, từ đó mong nhớ ngày đêm. Cô ta biết, đó chính là vừa thấy đã yêu. Cô ta nghĩ cách dò hỏi về anh với bạn học, biết anh là sinh viên khoa máy tính của đại học B, biết anh học giỏi đa tài xuất chúng, biết anh cư xử khiêm tốn ôn hoà nhã nhặn, đồng thời cũng biết anh có một cô bạn gái đã quen nhiều năm, nhưng Mạnh Nhụy không ngờ, cô gái kia lại là con gái của Lưu Cẩm Trúc. Cô ta đã trông thấy Lưu Cẩm Trúc vuốt ve tấm ảnh của cô gái kia trong đêm rất nhiều lần, vừa xem vừa khóc, đối với cô ta chẳng xa lạ gì. Vì thế khi Lưu Cẩm Trúc muốn về quê, cô ta phải đi theo, bởi vì cô ta biết Lưu Cẩm Trúc nhất định sẽ đi thăm con gái của bà, mà cô ta đã sớm nghe ngóng được, năm nay Tiêu Quý sẽ đến nhà Mễ Tu ăn tết.
Cô ta đã từng nói với bố, sau khi khai giảng liền chuyển trường đến đại học B, nếu cô ta đã xác định tâm tư của mình, vậy thì cô ta sẽ đạt được, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô ta muốn thì sẽ chiếm bằng được. Đây là lần đầu tiên cô ta thích một người con trai, hơn nữa cô ta cảm thấy rằng Mễ Tu không ghét cô ta, rất nhanh sẽ khai giảng, cô ta và Mễ Tu sẽ mau chóng gặp lại.
Có thể là do thoải mái khóc lớn một trận, Tiêu Quý không còn khó chịu bởi vì chuyện Lưu Cẩm Trúc đột ngột đến thăm, bên cạnh có Mễ Tu nhà cô, còn có dì Mai và Hầu Tử mỗi ngày đều đùa giỡn với cô, không ngừng khiêu khích sợi dây thần kinh thích cười của cô, cô mới không còn đau lòng hối tiếc bi ai nữa. Trông thấy Hầu Tử và dì Mai mới quen đã thân, cùng chung chí hướng, hận không thể phá vỡ trở ngại của tuổi tác mà kết nghĩa chị em, Tiêu Quý đặc biệt may mắn, thật tốt ngày mai bọn họ sẽ quay về thành phố B, nếu không, cô thật sự lo lắng địa vị con dâu nuôi từ bé của mình sẽ vô tình bị chôn sâu, ánh mắt của mẹ chồng tương lai của cô nhìn Hầu Tử thật khiến cô đau buồn a…
Kỳ thật cách khai giảng còn vài ngày, hôm sau bọn họ không cần trở về, nhưng mà, hôm trước Du Phong gọi điện thoại đến, nói rằng Doãn Cách Tử sắp xuất ngoại, người nhà sắp đặt cô ta đi Mỹ học, bởi vì cô ta sinh tại Mỹ, sau đó vì công việc của ba mẹ mới cùng anh trai về nước, lần này quay về Mỹ, không biết khi nào mới trở lại Trung Quốc. Mễ Tu và Du Phong là bạn học của cô ta hai năm nay, quan hệ ngày thường không tệ, hơn nữa bọn họ làm việc tại công ty của anh trai Doãn Cách Tử, đã được người ta chiếu cố rất nhiều, theo tình theo lý đều nên đi tiễn. Hơn nữa, Hầu Tử ở đây cũng đã lâu, Tiêu Quý lo lắng quan hệ giữa cô và bố mình sẽ ngày càng căng thẳng, thừa dịp này, cô cũng có thể đóng gói Hầu Tử đưa đi. Đương nhiên, Tiêu Quý sẽ không thừa nhận, cô nhất định phải theo Mễ Tu về trước, một phần nguyên nhân là vì muốn tiễn Doãn Cách Tử, tuy rằng cô ta không phải là mối đe doạ của Tiêu Quý, nhưng mà vẫn nên đi thì tốt hơn.
Hầu Tử bĩu môi thu dọn hành lý, bỏ từng bộ quần áo vào, sau đó lấy ra rồi lại bỏ vào, ánh mắt ai oán ngó Tiêu Quý, kéo dài lời nói buồn nôn: “Tiểu Kê Kê, người ta còn chưa chạy bao lâu…” Cô thật vất vả mới né tránh ông già nhà cô, hiện tại trở về không phải là tự động giơ cờ đầu hàng sao, cô đã nói bỏ nhà đi, làm sao có thể trở về khi bố còn chưa báo cảnh sát chứ, thật là không có cốt khí! Vả lại, cô trải qua nhiều năm như vậy rốt cuộc gặp được đồng đạo của mình, cô thật sự luyến tiếc dì Hoa Mai xinh đẹp tốt bụng lại hoạt bát đáng yêu của cô!
Tiêu Quý không thèm nhìn đến cô, xếp xong quần áo của mình, cô kéo khoá lên, rồi đặt va ly trên mặt đất, sau đó cô rất dịu dàng hiền lành ném móng vuốt của Hầu Tử sang một bên, bắt đầu thu dọn quần áo của Hầu Tử, toàn thân toả ra khí chất im lặng là vàng “Cậu đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi”.
Hầu Tử đáng thương giơ lên móng vuốt khỉ, ra vẻ nịnh hót lấy lòng, dùng đầu cọ cọ ngón tay Tiêu Quý: “Người ta 20 tuổi mới bỏ nhà đi một lần, cậu nhẫn tâm để tớ bỏ dở nửa chừng sao?”
“Nhẫn tâm.” Tiêu Quý đẩy cái đầu kia ra khỏi bàn tay, chớp đôi mắt to, vẻ mặt tuyệt tình nói.
“…” Hầu Tử lặng lẽ thụt lùi, che mặt khóc ríu rít: “Tiểu Kê Kê nhà tớ quả nhiên không thương tớ, rất đau buồn…”
“Tớ chỉ yêu Mễ Tu nhà tớ.” Tiêu Quý đậy va ly lại, hai tay ôm mặt, thẹn thùng nói: “Sơn vô lăng thiên địa hợp, tài cảm dữ quân tuyệt*.” Cho nên, Mễ Tu nhà cô đi đâu thì cô sẽ theo đến đó.
đến khi núi không còn nhọn, trời đất nhập làm một mới dám đoạn tuyệt với chàng.
“…” Hầu Tử lặng lẽ giơ ngón giữa trong lòng. Cô bĩu môi nhìn Tiêu Quý xếp xong từng bộ quần áo, sau đó vô tình đặt va ly sang một bên, đôi mắt to xoay vòng vòng.
“Tiểu Kê à, tớ nói này, Doãn Cách Tử vẫn có ý đồ xấu với bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu, còn nhớ một màn bổ nhào chấn động lòng người ở căn tin không, chậc chậc chậc.” Hầu Tử ôm cánh tay Tiêu Quý, vô cùng đau đớn nói: “Hiện giờ cô ta sắp đi, để cho cô ta đi sạch sẽ, đi tiễn làm gì, làm gì hả?”
Tiêu Quý cụp mắt nhìn vẻ mặt đau lòng của Hầu Tử, cô đẩy khuôn mặt Hầu Tử ra nói: “Cô ta…”
“Doãn Cách Tử là ai!!!”
Tiêu Quý và Hầu Tử đồng thời nhìn qua, Mai Phương đang chống nạnh đứng ở cửa, trừng to mắt, ra vẻ hung ác.
Hầu Tử giống như thấy được cứu tinh, sải một bước dài tiến lên, ôm lấy Mai Phương, la lên: “Dì Hoa Mai, dì mau cứu vớt Tiểu Kê Kê đi, cậu ấy lại muốn đi tiễn tình địch của cậu ấy!”
“Tình địch!” Mai Phương hất Hầu Tử đang dính trên người ra, đi hai ba bước đến trước mặt Tiêu Quý, hai tay nắm bờ vai cô, dùng sắc lung lay: “Rốt cuộc con cũng có tình địch rồi!”
Tiêu Quý bị hai chữ “rốt cuộc” tổn thương…
Hầu Tử cứng đờ nhìn dì Hoa Mai của mình, tóm lại “rốt cuộc” là ý gì…
Mai Phương lung lay mấy cái, sau đó kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt chứa tia sáng nhìn Tiêu Quý, hưng phấn nói: “Tiểu Quý à, từ nhỏ dì đã dạy con, đàn ông là phải dạy dỗ, cái gọi là phương pháp quản chồng, là một môn nghệ thuật vô cùng uyên bác, đáng dùng thời gian cả đời để gọt giũa.”
“…”
“Được rồi, ngay mai con phải đi, chúng ta nói ngắn gọn nhé, trước hết dì dạy con một số điểm tinh hoa.” Mai Phương vỗ vai Tiêu Quý, tràn đầy đắc chí. Bà luôn có một giấc mơ, chính là có thể dạy con gái mình sau này quản lý người đàn ông của mình thế nào, nhưng bà chỉ có một đứa con trai, chẳng qua, bà còn có con dâu mà, bà có thể dạy con dâu mình làm sao trừng trị con trai mình, thật sự là quá tuyệt vời!
“…”
“Khụ khụ.” Mai Phương vội ho một tiếng, sau đó vẫy tay với Hầu Tử đang ngẩn ngơ: “Tiểu Hầu Tử, tuy rằng cháu còn chưa có đàn ông, nhưng qua đây học trước đi, phòng ngừa tai hoạ.”
Hầu Tử gật đầu thật mạnh, chạy qua đây, ngồi xổm trên mặt đất, không biết từ đâu lấy ra một cuốn sổ.
“…”
“Tục ngữ nói rất đúng, đàn ông thường thích nổi giận, phần lớn là do quen thói, muốn tiêu diệt đánh một trận là được, phụ nữ thường thích nổi giận, phần lớn là do nuông chiều, muốn tiêu diệt cứ chiều tiếp là được. Cho nên, đàn ông không thể quen thói, càng quen thói càng khốn nạn.”
“…” Tiêu Quý nghĩ rằng, những lời này đối với Mễ Tu nhà cô coi như lãng phí rồi!
“Cái gọi là quản chồng, chính là điều khiển chồng mình, vậy điều khiển như thế nào? Làm sao khiến anh ta cam tâm tình nguyện để con điều khiển chứ?”
“Làm sao, làm sao ạ!” Hầu Tử phe phẩy cái đuôi hỏi.
“…” Tiêu Quý lặng lẽ nhìn về phía va ly của mình, không biết quần áo của cô đặt trong đó lâu dài có thể nào có nếp nhăn không.
“Quản chồng chiêu thứ nhất, nước mắt, bình thường đàn ông đều không chịu được chiêu này, hơn nữa nếu là cao thủ thì chỉ cần hai ba giọt lệ, đây mới là điểm ૮ɦếƭ người. Vừa xuất chiêu này, đàn ông sẽ đầu hàng vô điều kiện, ngàn sai vạn lỗi anh ta đều thừa nhận, cách phá trận ngừng khóc nhanh nhất. Quản chồng chiêu thứ hai, làm nũng, bình thường con gái sẽ dùng chiêu này, tuy rằng biện pháp đối phó cũng không ít, nhưng bình thường đàn ông đều chịu thua. Hơn nữa giọng nói càng ngọt càng đủ lực sát thương, kêu một tiếng “ông xã” “anh à”, chỉ số thông minh của đàn ông sẽ sụt giảm nhanh chóng. Quản chồng chiêu thứ ba, nịnh nọt, chiêu này chỉ đánh bại những người không đề phòng, sau khi dùng vài lần thì nhất định đủ sức chống cự, đương nhiên gặp phải cao thủ sẽ rất khó may mắn thoát khỏi. Quản chồng chiêu thứ tư, nấu ăn, chính là cái gọi là nắm được dạ dày của đàn ông là có thể nắm giữ trái tim anh ta, đây là những lời cổ xưa, hơn nữa…”
Mễ Tu đứng ngoài cửa lặng lẽ đóng cánh cửa khép hờ, gân xanh trên trán giật bần bật. Thật may, ngày mai bọn họ phải đi rồi.