Sau khi trải qua buổi chiều chấn động lòng người kia, toàn thân Tiêu Quý không thoải mái lắm.
Cô thề với ánh đèn, cô thật sự không ngờ mình lại như vậy… Cho dù thế, còn suýt nữa bị Hầu Tử bắt gặp, cô thật sự không thể tưởng tượng được nếu Hầu Tử đến sớm vài giây, cô…làm sao nhìn người khác chứ.
Vì sao nhân loại phải ăn mừng sinh nhật…
Tiêu Quý ủ rũ khuấy cá viên chiên trong bát, lúc này ngay cả món lẩu cô thích ăn nhất cũng không thể cứu vãn thần kinh mẫn cảm của mình, cảm thấy có người đang nhìn cô, hơn nữa chỉ cần có ai nói chuyện với cô thì toàn thân cô sẽ căng thẳng, giống như câu tiếp theo của người kia sẽ thốt lên rằng “Sao quần Mễ Tu ướt thế”.
Cô…thật sự không phải cố ý đâu, thật không phải mà…
Tiêu Quý u oán liếc nhìn Mễ Tu nhà cô ngồi bên cạnh đang nói chuyện với Du Phong, cô nhịn không được mà oán thầm, nói thế nào anh cũng là kẻ đầu sỏ, có thể ngượng ngùng hoặc là áy náy một chút được không, cho dù hơi mất tự nhiên cũng được mà. Tiêu Quý nhớ lại sắc mặt tự nhiên bình tĩnh của anh khi nói với Hầu Tử không cẩn thận đổ nước làm ướt quần, cô đã muốn hỏi anh một câu, vậy anh uống bao nhiêu?
Quả nhiên đàn ông vào đêm trăng tròn sẽ hoá thành cầm thú, không phải đêm trăng tròn…sẽ càng cầm thú hơn!
“Sao em ăn ít vậy?” Mễ Tu ý thức được Tiêu Quý đang nhìn mình, anh quay đầu, cười dịu dàng với cô.
“Ăn không vô.” Tiêu Quý yếu ớt nói. Đây chính là sự thật, thử hỏi buổi chiều trải qua một màn hoảng hồn như vậy, ai còn có thể ăn uống no say ngốn nghiến.
“Không phải em thích món lẩu nhất à, sao lại ăn không vô?” Mễ Tu khẽ cười, hai tròng mắt ánh lên ý cười. Anh đương nhiên biết trong lòng Tiêu Quý đang suy nghĩ gì, nói thật, anh cũng không ngờ cô lại high như vậy, anh cũng là lần đầu làm chuyện như thế, không ngờ hiệu quả tốt như vậy.
Nghe thấy tiếng cười như có như không của anh, Tiêu Quý trừng anh, chu cái miệng nhỏ nhắn, ở dưới bàn đạp chân anh một cái.
Đạp mạnh một cái, ai cho anh cười, có cái gì buồn cười, đều tại anh, đều tại anh!
“Á, ai đạp chân tôi?” Đường Tam Thận ngồi đối diện Tiêu Quý đột nhiên hô to một tiếng.
“…” Tiêu Quý lặng lẽ thu chân về.
Mễ Tu lắc đầu bật cười, anh vươn tay xoa tóc Tiêu Quý, đầy vẻ nuông chiều. Anh gắp một miếng thịt bò vào trong bát Tiêu Quý, đến gần bên tai cô nhẹ giọng nói: “Được rồi, đừng giận nữa.”
Tiêu Quý nhìn anh, nũng nịu hừ một tiếng, đôi mắt to trong sáng óng ánh, giống như đang nói, bây giờ mới biết xin lỗi, muộn rồi.
“Lần sau anh chậm một chút.” Mễ Tu nói thêm, giọng điệu dịu dàng, ánh mắt thâm trầm.
“…” Tiêu Quý cắm một chiếc đũa trên miếng thịt bò, tiếp tục trừng anh.
“Tôi nói này, vợ chồng son hai người nói gì mà nhỏ xíu thế, để cho chúng tôi cùng nghe đi!” Đường Tam Thận vừa nhai vừa nói, hai má phồng lên.
“Sư phụ, thân là người xuất gia không thể lưu luyến hồng trần thế tục đâu!” Hầu Tử ăn uống no đủ, sức lực dồi dào.
Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý ở dưới bàn, âm thanh mềm mỏng nói: “Được rồi, hôm nay sinh nhật em, vui vẻ một chút, hửm.” Nói xong, anh Ϧóþ nhẹ lòng bàn tay cô, ý cười trên khoé môi càng dịu dàng hơn.
Tiêu Quý khẽ cắn môi, kỳ thật cô cũng không giận dỗi, chỉ là rất ngượng ngùng, dù sao loại chuyện này xém chút bị người khác bắt gặp, lại là bạn cùng phòng của mình, bất cứ ai gặp phải chuyện thế này cũng sẽ đứng ngồi không yên. Tiêu Quý bĩu môi về phía Mễ Tu, làm nũng nói: “Em muốn uống đồ uống của anh.”
“Được, uống cái gì cũng được cả.” Mễ Tu cười yêu chiều, lấy đồ uống trước mặt mình đưa tới bên miệng cô.
Tiêu Quý liền uống một ngụm lớn trong tay Mễ Tu, ánh mắt chớp chớp nhìn anh.
“Mẹ nó! Cô đổ nước lên quần tôi rồi!” Đường Tam Thận đột nhiên hướng về phía Hầu Tử hô to một tiếng.
Tiêu Quý còn chưa kịp nuốt xuống đồ uống thì đã phun toàn bộ trên mặt Tam Thận…
“…” Đường Tam Thận vô tội lại không biết làm sao mà quay đầu qua, đờ người nhìn Tiêu Quý, trên mặt chảy xuống chất lỏng màu vàng.
“…Tôi xin lỗi.” Tiêu Quý che miệng, ấp úng nói.
Đổ nước lên quần, thật sự là tà ác mà!
Bởi vì Đường Tam Thận, thiếu chút nữa đã hất bàn lẩu liên hoan kết thúc ngày 11 tháng 11, cũng không biết là ai đề nghị, bọn họ ngồi quanh sofa đùa chán rồi lại bắt đầu chơi trò trêu chọc, truth or dare.
Vì tôn trọng cô gái mừng sinh nhật hôm nay, mọi người nhất trí quyết định để Tiêu Quý tuỳ ý chọn người hỏi một vấn đề, nếu người kia không muốn trả lời thì có thể tuỳ tiện chỉ định người đó làm một việc.
Tiêu Quý chớp mắt, nhìn lướt qua một vòng mọi người đang ngồi, tầm mắt dừng lại ở trên người Mễ Tu ngồi cạnh cô.
Chẳng lẽ cô phải vì đại nghĩa không quản người thân? Trong nháy mắt mọi người hăng hái sôi nổi, chớp mắt chờ xem kịch vui.
Tiêu Quý cười ngọt ngào, thong thả nhìn về phía Đường Tam Thận trốn cô xa nhất, nói: “Tôi muốn véo mặt anh.” Đây chính là ý tưởng cô đã nghĩ ra khi gặp mặt Đường Tam Thận lần đầu tiên.
Đường Tam Thận xù lông, rề rà đứng lên, chỉ vào mũi Tiêu Quý, quát: “Em…trước mặt chồng em sao lại có thể trêu chọc đàn ông khác!” Nói xong, anh ta trừng mắt về phía người anh em tốt của mình.
“Tôi không ngại, chỉ cần cô ấy vui là được rồi.” Mễ Tu không ngẩng đầu nói.
“…” Trong phút chốc, Đường Tam Thận nản lòng, quả nhiên con gái giang hồ không có tình cảm chân thật.
Đường Tam Thận ủ rũ đi qua, coi thường cái ૮ɦếƭ mà đưa mặt đến gần, chờ đợi mình bị trêu chọc.
Tiêu Quý chớp mắt rồi lại chớp mắt, cô vươn tay, nắm lấy véo một vòng. Tốt lắm, làn da thật đẹp như trong tưởng tượng.
Đường Tam Thận bụm mặt, rưng rưng nước mắt trở về chỗ, các người đều là kẻ xấu!
Sau đó trò chơi chính thức bắt đầu.
“Mễ Tu, xin hỏi lần đầu tiên anh hôn Tiêu Quý là lúc nào?”
“Hầu Tử, hãy gọi điện thoại cho một bạn học nữ thời trung học của cậu, nói với cô ấy, kỳ thật tớ thầm mến cậu đã lâu rồi.”
“Tiểu Kê, thể lực của Mễ Tu nhà cậu được không?”
“Đường Tam Thận, lại đây cho tôi véo một chút…”
Lần này, Tiểu Mã Ca rút ra lá bài cao nhất, mà lá bài thấp nhất lại là Du Phong từ nãy đến giờ vẫn rất may mắn.
Tiểu Mã Ca nhíu mày nhìn anh ta, nhếch môi cười quỷ quái, hỏi: “Có phải anh thích Mị Mị nhà chúng tôi không?”
Lời nói vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Du Phong.
Du Phong dường như cũng không ngờ Tiểu Mã Ca sẽ hỏi như vậy, anh ta hơi ngớ ra, sau đó khẽ cười, rồi nhìn về phía bạn học Mị Mị sắp nằm rạp trên mặt đất.
Đáp án không cần nói cũng biết!
Tiểu Mã Ca cười đắc ý, cô biết ánh mắt hai chiều của cô không phải chỉ để trưng thôi.
Tiêu Quý và Hầu Tử liếc nhau, rồi cùng nhìn về phía Mị Mị, nhà chúng ta có con gái mới trưởng thành a!
“Đau lòng biết bao…” Tiêu Quý dựa vào trong lòng Mễ Tu, vừa cười vừa lắc đầu.
“Em chính là tất cả của anh…” Tiểu Mã Ca nâng cằm Mị Mị, hát lên.
“Xi shua shua, xi shua shua, xi shua shua, xi shua shua….” Hầu Tử đứng dậy, giậm chân trên bàn, tiến vào trạng thái điên cuồng.
“…” Mọi người….
Bông tuyết nhỏ nhoi uyển chuyển rơi xuống, kết thành lớp băng hơi mỏng trên mặt đất, đi đường đều phải cẩn thận. Trận tuyết đầu mùa tại thành phố B dường như đến muộn một chút so với trước kia, gần đến tết mới rơi nhiều hơn, tô điểm trên từng ngọn cây, phong cảnh thanh nhàn thuần chất. Chẳng qua thời tiết vẫn rét lạnh như cũ, cho dù mặc áo len rất dày vẫn cảm giác như là đi chân trần trên mặt băng, hận không thể mỗi ngày đều bọc trong ổ chăn ấm áp.
Bốn đoá hoa phòng 308 ỉu xìu uể oải từ trong ký túc xá đi ra, âm thầm than thở thời tiết lạnh quá, đi đường quá mệt mỏi, cuộc sống cực khổ, thi cử tả tơi. Thi cử liên tiếp mấy ngày đã khiến bốn đoá hoa đều mỏi mệt không chịu nổi từ cơ thể đến tâm tư, may mà thời kỳ đau khổ rốt cuộc sắp kết thúc, ngày mai thi lần cuối cùng là có thể nghỉ ngơi, có thể về nhà, thảnh thơi mừng năm mới thu tiền lì xì!
“Ôi chao, vừa muốn ăn tết, vừa muốn thu tiền lì xì, vừa phải lớn thêm một tuổi!” Hầu Tử vươn tay đón lấy bông tuyết, bắt chước dáng vẻ hối tiếc bi ai của Lâm Đại Ngọc.
“Không sao, chỉ số thông minh của cậu vẫn giậm chân tại chỗ, duy trì lại số tuổi.” Tiểu Mã Ca phất mái tóc vừa mới uốn, nhướng mày chế nhạo nói.
“Cậu lại ăn Hi*p người ta, cậu khi dễ người ta không có đàn ông!” Hầu Tử tiếp tục bắt chước Lâm muội muội, tiến lên một bước ôm cánh tay Mị Mị, rồi tựa trên vai cô, ra vẻ sắp khóc: “Mị, đàn ông nhà cậu có em trai không?”
“…” Mị Mị yên lặng đỏ mặt, hiện nay anh ấy còn chưa phải là đàn ông của người ta mà!
Tiêu Quý khẽ cười, khăn quàng cổ bằng len màu đỏ che khuất hai má lúm đồng tiền của cô, cô chợt cụp mắt, độ cong giương lên đã hạ xuống, đơi mắt to trong suốt thoáng hiện lên vẻ lãnh đạm. Trước khi đến đại học B, chú đặc biệt tới tìm cô, cho cô một bao lì xì rất lớn, nói rằng ngày thường làm việc bận rộn, không thể săn sóc cô, đã làm phiền cô chăm sóc bà nội, trong lòng ông vẫn rất áy náy. Tiêu Quý từ chối, nói không thể lấy, tình hình gia đình của chú cô đều biết cả, cũng không giàu có gì, sức khoẻ của thím cũng không tốt lắm, hai người em họ đều học trung học, cô có thể hiểu gánh nặng cỡ nào, cô làm sao có thể nhận tiền của chú chứ. Thế nhưng, lần này thái độ của chú rất cứng rắn, nói sao cũng muốn Tiêu Quý nhận lấy, ông còn nói, thành phố B kinh tế phát triển, vật giá đắt đỏ, cháu muốn mua gì thì hãy mua đi, nhất thiết đừng để mình uỷ khuất, bên bà nội cháu đừng lo, chú sẽ đón bà đến nhà chú, sau này cháu hãy chăm sóc tốt cho chính mình, đừng lo cho chúng ta, nhớ bà nội thì đi qua thăm bà.
Ý tứ của chú, cô hiểu được, bà nội vốn chuyển đến ở cùng cô, lần này bọn họ cố ý gặp cô, thừa dịp cô lên đại học B, vừa lúc tìm được một lý do quang minh chính đại mà đón bà nội trở về. Bà nội ở nhà ông, chẳng những có thể giúp đỡ việc nhà, còn có thể chăm sóc người thím bị ốm, hơn nữa, số tiền hưu mỗi tháng của bà nội cũng không tính là ít, hoàn toàn đủ dùng cho chi phí trong nhà một tháng. Trước kia cô luôn ngăn cản, vì thế đã lâu chú chưa đến thăm bà nội, cô không muốn bà nội chịu khổ, cũng không muốn chính mình đối mặt với căn nhà trống không. Nhưng lần này cô hoàn toàn không có lý do gì để ngăn cản, hơn nữa cô cũng sợ bà ở một mình sẽ xảy ra chuyện, đến chỗ chú cũng có thêm người chăm sóc.
“Ngày mai các cậu đều đi rồi, tớ lại thành người cô đơn.” Hầu Tử than thở. Ngoài cô ra những cô bạn khác đều không phải là dân bản xứ, ngày mai thi xong bọn họ đều phải rời khỏi.
Đúng vậy, sau khi về nhà Tiêu Quý cũng thành người cô đơn, nhìn thấy Hầu Tử, cô đột nhiên bắt đầu sinh ra cảm giác bi ai “Cùng là người lưu lạc chân trời, nhất định gặp gỡ tại một ký túc xá”.
“Tiểu Kê, tớ biết cậu yêu tớ, nhưng mà khuôn mặt của bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu nhìn tớ như vậy, tớ sẽ rất bối rối đấy.” Hầu Tử bĩu môi, lắc đầu bất đắc dĩ nói.
“…” Tiêu Quý kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thấy Mễ Tu và Du Phong ngay trước mặt đang đi tới.
Lúc Hầu Tử đang than thở thì Mễ Tu và Du Phong đã đứng trước mặt nhóm người của Tiêu Quý.
“Haiz, chúng ta không có đàn ông vẫn nên đi trước đi.” Tiểu Mã Ca ôm vai Hầu Tử, rồi vẫy tay với Tiêu Quý và Mị Mị.
Hầu Tử rúc vào Ⱡồ₦g иgự¢ bằng phẳng của Tiểu Mã Ca, ngửa mặt lên trời thở dài: “Lập tức rớt xuống một người đàn ông cho tôi đi! Không thì hai người cũng được mà!”
“Rớt xuống hai người để cậu làm gì hả!” Tiểu Mã Ca nói.
“Tớ có thể thưởng thức nha! Anh ngồi xuống, anh ngồi lên trên, bắt đầu, hành động!” Hầu Tử đáng khinh tưởng tượng.
“…” Tiêu Quý và Mị Mị giả vờ không nghe thấy, nhưng không có cách nào bỏ qua vẻ mặt mất tự nhiên của Mễ Tu và Du Phong.
Quả nhiên đàn ông chân chính không thể nào hiểu được tình yêu lớn lao của hủ nữ!
Đợi Hầu Tử và Tiểu Mã Ca hoàn toàn biến mất, Mễ Tu ho nhẹ một tiếng, nhìn Tiêu Quý nói: “Em thu dọn đồ đạc xong chưa?”
“Ừm, đêm qua đã xong hết rồi, anh thì sao, bây giờ cần em qua đó thu dọn giúp anh không?” Tiêu Quý hiền lành hỏi.
“Không cần, anh không mang nhiều thứ lắm.” Mễ Tu ôn hoà nói.
Tiêu Quý suy nghĩ, cũng phải, nam sinh đều giống nhau, đến tay không đi cũng tay không, vung tay lên, nhẹ nhàng như mây.
Tiêu Quý nhìn sang Du Phong nãy giờ chưa nói gì, cô cười trêu chọc: “Ủa? Đây không phải Du Phong sao? Anh cũng ở đây à? Gì thế, tìm tôi hả?” Từ hôm sinh nhật, Tiểu Mã Ca vạch trần một câu, Du Phong và Mị Mị liền bước vào trạng thái nửa kết giao, nói là nửa kết giao là vì hai người vẫn chưa chính thức chọc thủng lớp cửa sổ giấy kia, nhưng hễ khi Du Phong không có việc gì thì sẽ hẹn Mị Mị cùng ăn cơm, còn chờ cô tan học, mua một chút đồ ăn vặt mà nữ sinh thích ăn cho cô, nghiễm nhiên chính là thái độ theo đuổi.
Du Phong đương nhiên nghe được sự trêu chọc của Tiêu Quý, anh ta ung dung cười với cô, rồi nhìn về phía Mị Mị vẫn cụp mắt nói: “Gần đây anh bận thi cử, không thể xem em ăn uống tốt không, anh thấy gần trường vừa mở một quán ăn mới, không bằng bây giờ chúng ta đi thử?” Tuy rằng giọng điệu mang theo ý hỏi han, nhưng Du Phong đã bước lên một bước.
“Được.” Mị Mị ngoan ngoãn đáp lời, cô ngước mắt nhìn Du Phong gần ngay trước mắt, hai má ửng đỏ, mặt mày thẹn thùng.
Du Phong cười nhẹ, xoay người nói với Mễ Tu: “Muốn đi cùng không?”
“Không được, quấy rầy không tốt đâu.” Mễ Tu nhìn bạn tốt, nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, quấy rầy không tốt đâu!” Tiêu Quý mau chóng nói theo, nháy mắt với Mị Mị.
“Được rồi, chúng tôi cũng không quấy rầy nữa.” Du Phong vui vẻ đáp lại, rồi cùng Mị Mị rời đi.
Nhìn thấy hai bóng dáng sánh vai nhau đi, Tiêu Quý nói với Mễ Tu ở bên cạnh: “A Tu, thực ra bọn họ rất xứng đôi nhỉ.” Một người xinh xắn đáng yêu ngoan ngoãn, một người cao lớn tính cách chững chạc, thật sự là một đôi mà.
“Ừ, rất xứng đôi.” Mễ Tu đáp, còn nói: “Giống như chúng ta.”
Tiêu Quý ngước mắt cười ngọt ngào, đôi mắt to uốn cong thành ánh trăng lưỡi liềm, nói: “Ừm, chỉ gần giống chúng ta!”
Mễ Tu gõ mũi cô một cái rồi nắm tay cô bỏ vào trong túi áo gió, hai người chậm rãi đi về phía trước. Bông tuyết tiếp tục rơi lả tả, dừng trên mái tóc màu đen, từng chấm từng chấm, từng chút một, dần dần một đầu trắng xoá.
“Tiểu Quý, đến nhà anh ăn tết nhé.” Mễ Tu đột nhiên thốt lên câu này, sương trắng làm mờ ánh mắt Tiêu Quý.
“Lúc bà nội dọn qua nhà chú có gọi điện cho anh, bà nói rất lo lắng cho em, bà cũng biết em không muốn đến nhà chú ăn tết. Thực ra, bà nội tuổi đã cao, nhất định phải có người bên cạnh, em đến trường, chú đón bà về cũng tốt, nhưng bà vẫn không yên lòng về em.” Mễ Tu ôm thắt lưng Tiêu Quý, kéo cô gần mình hơn, rồi tì lên trán cô, nói: “Tiểu Quý, anh cũng không yên tâm, chỉ khi có em ở trước mắt anh thì anh mới yên tâm.” Anh làm sao bỏ mặc cô một mình đối diện với căn nhà lạnh lẽo, một mình trải qua ngày tết âm lịch vốn nên đoàn viên chứ.
“Cùng anh về nhà nhé.” Mễ Tu nói, âm thanh khẽ khàng đến mức chỉ có Tiêu Quý mới nghe thấy, chỉ rơi vào trong lòng cô, nhưng lời nói rất kiên định, chân thật đáng tin.
Tiêu Quý nhìn cặp mắt đen láy dịu dàng lại nghiêm túc kia chăm chú, một chỗ nào đó trong lòng cô không thể kiềm chế mà mềm xuống, thứ đã từng mất đi nhưng vẫn luôn khao khát, giờ phút này đã lấp đầy trong trái tim cô.
“Được.” Tiêu Quý khẽ đáp lời, cô dựa vào vai Mễ Tu, dụi dụi đôi mắt đã hơi ướƭ áƭ.
Mùa đông này hoá ra cũng không lạnh lắm!