Trong siêu thị, Thiệu Tử Vũ mua rất nhiều đồ ăn cho Lam Kỳ, đều là đồ ăn vặt cô thích ăn, còn mua thêm một chút gạo cùng thức ăn, sau khi trả tiền Tiểu Lý mang đồ lên xe, cậu ta biết tay thủ trưởng hiện tại không đủ lực.
"Thiệu ngốc, ngày mai em nấu cơm cho anh ăn.” Trên xe Lam Kỳ hưng phấn mở miệng, Thiệu ngốc bị thương cô có cơ hội biểu hiện hiền đức của mình.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô.
"Bé con, em biết làm những món nào?"
"Chuyện này. . ." Lam Kỳ bị hỏi nhớ lại những thứ Thiệu ngốc mua lúc nảy một món cô cũng không biết làm, đều là do mẹ già bình thường không cho cô xuống bếp.
"Anh cũng không muốn mỗi ngày đều ăn cơm chiên trứng.” Thiệu Tử Vũ khẽ cười, vì phòng ngừa cô sẽ làm cơm chiên trứng vừa rồi anh căn bản là không mua trứng.
". . . ." Lam Kỳ rất buồn bực, bị cười nhạo.
"Yên tâm đi phu nhân, tay nghề của thủ trưởng rất tốt, về sau khẳng định mỗi ngày đều làm cho người ăn.”
Tiểu Lý lái xe đằng trước đột nhiên quay đầu cười thật thà phúc hậu.
Thiệu Tử Vũ nhìn cậu ta tán thưởng một cái, nhóc con lanh lẹ.
"A...” Lam Kỳ cảm thấy để cho một người bị thương nấu cơm cho mình ăn có phần xấu hổ, nhưng mà không còn cách nào cô thật sự không thể xuống bếp, nếu cô ở bên cạnh giúp anh, như vậy Thiệu ngốc cũng sẽ cảm thấy cô cực kỳ hiền đức, nghĩ tới đây cô đột nhiên lại vui vẻ.
Tiểu Lý đưa bọn họ về biệt thự liền lái xe trở về, Lam Kỳ mang theo thức ăn vào nhà, đối với việc đêm nay phải ngủ ở đâu lại bắt đầu khó khăn, phòng Thiệu ngốc cũng chỉ có một cái giường, chẳng lẽ muốn cô ngủ ở ghế sô pha dưới lầu? Lam Kỳ nghĩ liền sợ.
"Thiệu ngốc, em đi khách sạn ở.” Lam Kỳ nghĩ ra biện pháp lấy lùi làm tiến, cô không thể nói ‘Thiệu ngốc, đêm nay em muốn ngủ chung với anh’, cái này quá trực tiếp, không đủ dè dặt.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô một cái rồi đóng cửa phòng.
"Quá muộn, Tiểu Lý đã trở về.” Ý tứ của anh là không thể lái xe đưa cô đi.
"Vậy em ngủ ở chỗ nào?” Lam Kỳ nghe anh nói vậy trong lòng vui vẻ một hồi, nhưng trên mặt vẫn là giả vờ giả vịt.
"Lầu dưới có ghế sô pha.” Thiệu Tử Vũ nghĩ một chút liền mở miệng.
"Không được, em không có thói quen ngủ ở phòng khách.” Nét mặt Lam Kỳ lập tức suy sụp, như thế nào vẫn muốn cô ngủ ở sô pha, không được, cô không thể thoả hiệp.
"Vậy thì chỉ còn cách ngủ chung với anh."
Thiệu Tử Vũ cực kỳ bất đắc dĩ nói. (Anh Thiệu gian quá, khoái ૮ɦếƭ đi được còn giả vờ)
Lam Kỳ muốn cười to, đây mới là ý cô muốn.
"Vậy em lên giường ngủ."
Lam Kỳ quả quyết ngồi vào trên giường bắt đầu ăn đồ ăn vặt, cô biết như vậy không vệ sinh nhưng mà nhà anh cái gì cũng không có, anh hẳn là không để ý, ăn xong cô sẽ giúp anh dọn dẹp sạch sẽ.
Thiệu Tử Vũ cũng nằm trên giường nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Lam Kỳ cầm một viên kẹo vị dâu đưa tới.
"Anh có muốn ăn hay không?"
Thiệu Tử Vũ lắc đầu, Lam Kỳ để viên kẹo gần miệng, đôi mắt lại di chuyển loạn, nếu Thiệu ngốc đã không thích Lý Viện như vậy phải đem anh chiếm làm của riêng, nhưng mà làm cách nào chiếm được cô vẫn đang suy nghĩ.
"Thiệu ngốc, đồ dùng nội thất ngày đó mua đâu rồi?” Lam Kỳ mở miệng, nếu đồ dùng nội thất cô thích đều đã mua, vậy trước chiếm nhà của anh.
"Anh bảo cửa hàng nội thất mang trở về trước rồi.” Thiệu Tử Vũ trả lời.
"À, vậy Thiệu ngốc, ngày mai anh kêu bọn họ mang tới, em giúp anh sắp xếp nhà mới.” Chỉ cần nhà anh có đồ đạc cô thích, về sau cô có thể kiếm cớ mỗi ngày tới đây.
Thiệu Tử Vũ mở mắt nhìn bộ dáng lấy lòng của cô.
"Không bận rộn nữa rồi sao?” Trong mắt anh mang theo ý cười nồng đậm, lúc trước bảo cô tới cô còn nói bản thân rất bộn bề nhiều việc.
"Bận, nhưng bận rộn thế nào em cũng sẽ rút ra thời gian đến.” Lam Kỳ cười, trước kia cô là vì trốn tránh anh, hiện tại hiểu lần hóa giải, cô còn bận rộn cái gì, cô không chỉ không bận mà về sau còn đặc biệt rãnh rỗi.
"Mấy ngày nữa đi."
"Tại sao phải đợi mấy ngày nữa?” Lam Kỳ gấp gáp, có phải Thiệu ngốc thay đổi chủ ý rồi hay không?
“Em không muốn gặp chị gái nữa à?” Thiệu Tử Vũ hỏi.
"A"
Lam Kỳ gật đầu, làm sao cô có thể quên vụ này.
Trong phòng Thiệu ngốc ngay cả một cái TV cũng không có, Lam Kỳ thật sự là nhàm chán, lại nhìn người đang nhắm mắt bên cạnh cực kỳ vui vẻ, có thể là vừa rồi uống hơi nhiều, Lam Kỳ ăn một chút liền dọn dẹp đống đồ ăn vặt để qua một bên, nhẹ nhành lấy ra áo ngủ trong túi du lịch chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, Thiệu Tử Vũ liền mở mắt, anh cười khổ, ban ngày đã ngủ đủ liền tối hôm nay sẽ rất khó chịu đựng, chỉ mong bé con đêm nay có thể yên tĩnh.
Anh nghĩ đến thất thần, điện thoại trên tủ đầu giường rung lên, anh cầm lấy di động.
"Như thế nào? Có ngăn được cô gái nhỏ kia hay không?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng trêu chọc của Tịch Minh.
"Cậu nói xem?” Thiệu Tử Vũ hỏi lại, làm sao anh có thể để bé con cùng người đàn ông khác đi ra ngoài, hơn nữa còn là người đàn ông có ý đồ với cô.
"Hừ, tôi khuyên cậu nên sớm một chút đem cô gái nhỏ kia ăn vào bụng mà cậu không nghe, không phải mỗi lần tôi đều rãnh rỗi như thế có thể gặp được, cẩn thận ngày nào đó bảo bối của cậu bị người đàn ông khác lừa mất, cậu liền chờ mà hối hận.”
Đầu bên kia Tịch Minh nói móc.
Thiệu Tử Vũ cười.
"Cái này không cậu quan tâm, chuyện của cậu làm được như thế nào rồi?”
"Ừ, lần trước tôi muốn nói chuyện này với cậu mà di động của cậu mấy ngày liền không gọi được, tôi đã điều tra công ty Hoàng Thủ Bân, phát hiện công ty ông ta mấy năm nay thiết hụt trầm trọng, trước đó toàn bộ bất động sản mà công ty mua đều là mượn tiền của ngân hàng.”
"Ừ" Thiệu Tử Vũ không hề kinh ngạc, mấy năm trước công ty bất động sản của Hoàng Thủ Bân coi trọng những ngôi nhà cao cấp, phát triển biệt thự cao cấp, vừa mới bắt đầu kiến được không ít tiền, nhưng mấy năm nay kinh tế thế giới đang đình trệ, bất động sản trong nước chịu chấn động lớn nhất, lượng tiêu thụ khu nhà ở cao cấp liền hạ xuống, biệt thự căn bản không có người hỏi thăm, đây là nguyên nhân làm vốn lưu động của Hoàng Thủ Bân bị thắt chặt.
"Hình như gần đây ông ta có một hạng mục muốn khởi công có phải hay không?” Thiệu Tử Vũ nhớ hình như là có việc như vậy.
"Đúng, năm trước Hoàng Thủ Bân tìm một lượng lớn tài lực tại thành phố C mua một mảnh đất ở khu ngoại ô, chuẩn bị tạo ra một hạng mục nhà ở tên là ‘thời hoàng kim Tinh Thành’ có mấy vạn chỗ ở, công trình kỳ một đẫ khởi công, hiện nay ông ta chính là muốn thông qua hạng mục này thu vào một số tiền để giải quyết vấn đề vốn lưu động của công ty.”
Tịch Minh biết được cơ hội tốt liần gọi điện thoại báo cho anh.
"Cậu nghĩ muốn làm thế nào?"
Thiệu Tử Vũ cũng hiểu rõ ý tứ của Tịch Minh.
"Mấy ngày nay tôi muốn tìm nhà báo nổi tiếng nhất thành phố C đăng bài về tin tức tài vụ công ty ông ta, sau đó để cho một vài người bạn trên kênh tài chính và kinh tế lộ ra tin tức này, không tới một ngày cổ phiếu, bất động sản của nhà họ Hoàng khẳng định tuột thê thảm, như vậy công trình ở ngoại ô của ông ta sẽ không cách nào khởi công tiếp, cũng không thể thu hồi tiền bạc như mong muốn, ngân hàng sẽ theo sát thúc giục trả tiền, nếu thật sự đi đến bước kia, nhà họ Hoàng thật sự liền xong, dù chức vụ của Nhiễm La Văn có lớn hơn nữa cũng vô dụng.
"Tốt, cứ như vậy mà làm.” Thiệu Tử Vũ gật đầu, mấy năm nay Hoàng Thủ Bân là mua thấp bán cao, vì giành giật mảnh đất đã làm không ít chuyện phi pháp, bạo lực, nhưng lại có một đứa con trai như thế thì phải được dạy dỗ thật tốt.
“Thôi được rồi, không làm phiền cậu thưởng thức người đẹp.” Nói xong chính sự Tịch Minh cũng không có nhiều lời.
"Ừ, vậy cứ như thế, về sau liên lạc."
Thiệu Tử Vũ cúp máy im lặng suy nghĩ, chỉ cần công ty Hoàng Thủ Bân đóng cửa, anh muốn Nhiễm La Văn cũng không thể sống tốt qua ngày, rất nhiều chuyện nhà họ Hoàng hoặc nhiều hoặc ít đều đã liên lụy đến người anh.
Thiệu Tử Vũ để điện thoại trở về trên tủ ở đầu giường liền nghe được tiếng mở cửa phòng tắm, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Chỉ thấy Lam Kỳ mặc một bộ váy ngủ quanh eo buộc một chiếc thắt lưng màu hồng nhạt, váy ngủ là kiểu áo cổ chữ V thật thấp, cổ áo có cùng màu thêu hoa, bên cạnh hoa văn thêu là hai luồng tuyết trắng thật cao nhô lên, theo bước chân cô đi lại, nhẹ nhàng lay động.
Lúc ngủ Lam Kỳ không thích mặc áo иgự¢ cho nên hình dáng xinh đẹp trước иgự¢ có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhìn thấy Thiệu Tử Vũ đang nhìn cô, cô không chút nào để ý trèo lên giường, thói quen của cô là trước tiên cong người nằm úp sấp trên gối đầu một chút, sau đó mới có cảm giác muốn ngủ.
Hôm nay ban ngày ngủ hơi nhiều, hơn nữa lại là trên giường Thiệu ngốc, thời gian cô đem đầu chôn ở trong gối đầu có lâu hơn một chút.
Góc độ của Thiệu Tử Vũ nhìn lại có thể thấy váy ngủ của cô rút ngắn, lộ ra cặp đùi trắng nõn, còn có ҨЦầЛ ŁóŤ màu nhạt, hai mắt anh đột nhiên tốt sầm.
"Ngốc tử, em không ngủ được."
Một lát sau, đầu Lam Kỳ từ trong gối lộ ra, bình thường cô ngủ hơi muộn, hôm nay có phần quá sớm.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô, hướng cô vẫy tay.
Lam Kỳ bò đến bên cạnh anh dựa vào.
"Làm gì?"
Thiệu Tử Vũ vươn tay ra ôm cô.
"Anh cũng không ngủ được."
"Vậy chúng ta đi chơi?" Lam Kỳ cảm thấy trong phòng không có cái gì có thể giải trí rất nhàm chán.
"Không được anh có chút mệt mỏi chỉ muốn nằm như vậy.”
Lam Kỳ rất hiểu anh, trên người Thiệu ngốc có vết thương hơn nữa vừa rồi lại uống nhiều rượu như vậy nên không muốn động đậy.
"Ngủ đi, anh giả làm gối ôm cho em ôm ấp.” Thiệu Tử Vũ dụ dỗ cô.
"Thôi đi, anh làm sao giống gối ôm.” Lam Kỳ nhéo nhéo vài cái trên người anh, quá cứng, không mềm mại chút nào, nói xong cô lại nhìn anh.
Mắt đột nhiên rủ xuống.
Tư thế hiện tại của cô cùng Thiệu ngốc rất mờ ám, có phải nên sảy ra chút chuyện gì hay không.....Nếu cô cùng Thiệu ngốc sảy ra quan hệ, anh liền không thể chạy thoát rồi.
"Thiệu ngốc, anh có cảm giác trong phòng hơi nóng không?"
Lam Kỳ lấy tay quạt quạt gió giả bộ nóng chịu không nổi.
"Ừ, hình như là có một chút.” Thiệu Tử Vũ phụ họa theo.
"Vậy anh còn mặc nhiều như vậy mà ngủ? Em giúp anh cởi ra, dù sao tay anh cũng không tiện."
Nói xong Lam Kỳ rất nghiêm túc nhìn anh, nói thật, cô muốn ăn Thiệu ngốc, bộ dáng của anh đẹp trai như vậy, lại dễ lừa gạt như vậy, cô không xuống tay thật là có lỗi với bản thân.
Thiệu Tử Vũ trầm tư một chút gật đầu.
"Ừ"
Lấy được đồng ý của anh, Lam Kỳ cố nén cười dạng chân ngang hông của anh cúi người bắt đầu giúp anh cởi nút áo, cô nghĩ Thiệu ngốc cố ý không ૮ởเ φµầɳ áo mà cứ như vậy ngủ liền cho rằng anh muốn giữ một khoảng cách với cô, không được, cô không cho phép.
Lam Kỳ ra sức cởi nút áo của Thiệu Tử Vũ, mà Thiệu Tử Vũ lại nhìn chằm chằm cảnh xuân lộ ra trước иgự¢ cô, đường cong mê người làm cho anh nhớ lại một màn trong thang máy kia, da thịt trắng mịn, mùi vị ngọt ngào.....
Nghĩ tới đây đôi tay đặt trên eo của cô chợt xiết chặt.
Lam Kỳ đem lực chú ý tập trung tại nút áo của anh, không chút nào để ý đến phản ứng của anh, nút áo cuối cùng được cởi bỏ lộ ra Ⱡồ₦g иgự¢ cường tráng, cô cười gian. (Kẹo cũng cười gian *nuốt nước miếng* thịt a thịt~ Kẹo tới đây)
"Thiệu ngốc, anh đứng dậy, em giúp anh ૮ởเ φµầɳ.’ Anh nằm ngủ như vậy cô không có cách nào cởi đồ cho anh.
Hô hấp của Thiệu Tử Vũ có chút dồn dập, đứng dậy, Lam Kỳ thuận lợi giúp anh cởi luôn quần áo trong ra.
Bởi vì Thiệu Tử Vũ ngồi dậy nên Lam Kỳ ngồi trên người anh, cô cách иgự¢ anh rất gần, nhìn đến thân thể hoàn mỹ của anh, cô nuốt nước miếng, cô biết bản thân mình không phải sắc nữ, nhưng mà cô muốn chiếm tiện nghi của anh.
"Thiệu ngốc, có phải anh thường rèn luyện thân thể hay không?” Lam Kỳ không có chuyện gì nói nhảm, một bàn tay bắt đầu sờ soạn trên иgự¢ anh, mỗi một chỗ bàn tay cô chạm qua đều cứng rắng tràn đầy sức mạnh.
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ trả lời, giọng nói mang theo một khàn khàn chút khó thể nghe ra, bé con không biết bộ dáng dạng chân ngồi trên người anh của cô hiện tại có bao nhiêu mê người, bàn tay còn không biết sống ૮ɦếƭ đốt lửa.
Tay Lam Kỳ từ trên иgự¢ Thiệu Tử Vũ tự do sờ đến bụng của anh, xem phim hình như phụ nữ đều mê hoặc đàn ông như vậy, mà mỗi lần tới cảnh này đàn ông đều một bộ dáng Dụς ∀ọηg tăng vọt, hầu kết gấp gáp, nhưng mà Thiệu ngốc lại không có phản ứng gì.
Nhìn sắc mặt anh không khác gì bình thường, Lam Kỳ có chút cảm giác thất bại, vì cái gì anh không có những phản ứng một người đàn ông nên có?
Lam Kỳ lại sờ soạng mấy cái, Thiệu Tử Vũ vẫn là một bộ dáng cực kỳ đứng đắn, cô hoàn toàn thất vọng, có thể là sức hấp dẫn của cô không đủ, Thiệu ngốc một chút phản ứng cũng không có, không được, ngày mai cô muốn mua mấy đĩa ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ đến nhà Mễ Đóa xem lại, cô không tin cứ khiêu khích như vậy mà Thiệu ngốc vẫn không có phản ứng.
"Được rồi Thiệu ngốc, em đi ngủ, ngủ ngon."
Lam Kỳ từ trên người anh trượt xuống, đưa lưng về phía anh, trong lòng buồn bực.
Nhìn bộ dáng tức giận của cô, Thiệu Tử Vũ cười khổ, vừa rồi bé con ngồi là trên bụng anh, nếu xuống chút nữa sẽ phát hiện bộ vị nào đó trên người anh đã sớm nhiệt tình đứng thẳng.
Nhưng mà tối hôm nay không được, tay anh không có lực, anh hi vọng lần đầu tiên của cô có thể cảm nhận được sự nhiệt tình mãnh liệt không một chút tiếc nuối.
"Ngủ ngon, bé con."
Thiệu Tử Vũ mở miệng, anh không dám lại ôm cô, bộ dáng hiện tại của cô cực kỳ dễ dàng làm cho anh biến thân thành sói.