Đêm khuya, trong văn phòng làm việc rộng rãi, Lý Hạo kéo ngăn tủ lấy ra một lọ thuốc, lọ thuốc này bên ngoài nhãn chỉ ghi là thuốc vitamin bình thường nhưng chỉ có hắn biết thuốc bên trong đã sớm bị đổi, ngay cả trợ thủ đắc lực bên người hắn cũng chỉ biết hắn theo ngày hẹn định kỳ đi bác sĩ chỉ là vì muốn tìm hiểu thêm về vụ án mà thôi.
Uống thuốc xong, hắn dùng sức ôm lấy đầu, hắn bị chứng trầm cảm nghiêm trọng, thời điểm phát bệnh hắn rất dễ dàng suy nghĩ tiêu cực, chán đời, dễ nổi nóng, buồn phiền, bạo lực...Những thứ này hắn đề đã cố gắng kiềm chế.
Người ngoài nhìn thấy hắn sự nghiệp thành công, thủ đoạn cao siêu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng mà không ai biết hắn đã dùng thủ đoạn gì để đạt được những thứ này, dơ bẩn, hắc ám, mỗi ngày hắn đề phải đối mặt với những thứ này.
Nhưng mà mỗi ngày hắn chỉ có thể che giấu cảm giác chán ghét của mình, bình tĩnh đi đối mặt, mặt nạ trên mặt nhiều lúc làm cho hắn không thở nổi, càng thêm không dám thả ra độc ác của chính mình.
Nhắm mắt lại hắn hơi thở dốc, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn đến một xấp hình trong ngăn kéo, trong tấm hình kia là gương mặt tươi tắn quen thuộc làm cho trong lòng hắn đột nhiên thả lỏng, đó là loại thả lỏng chờ mong một tương lai tương đẹp.
Lý Hạo không biết bản thân khi nào thì thích Lam Kỳ, sở dĩ hắn cùng một chỗ với Lam Vũ bởi vì thời trung học Lam Vũ là người duy nhất không có cười nhạo hắn giống con gái, cô đã dùng đôi mắt bình tĩnh nhìn hắn, làm cho hắn quên sự nhạy cảm sợ hãi của bản thân khi bị người khác nhắc tới gia đình bị đổ nát, mấy năm nay hắn ở qua lại cùng cô có cảm giác tựa như ánh mắt lúc đó cô nhìn hắn, bình tĩnh không có bất kỳ một gợn sóng nào.
Mà Lam Kỳ lại khác, cô có chút tùy hứng, xảo quyệt, mà bất kỳ lúc nào cũng tràn ngập sức sống, cô giống như là một tia sáng chiếu sáng ánh mắt hắn, cô rất to gan dám nói với hắn ‘không thích, không cần, không muốn,’ bởi vì cô tùy hứng mà phải chịu phạt nhưng vẫn là làm theo ý mình....Những thứ này đều là thứ hắn khát vọng nhưng lại không thể có được, có lẽ đây chính là nguyên nhân hắn thích cô. (Hừ, thích một người sẽ không cần lý do, không cần tính toán, mà Lý Hạo lại không phải thế, Kẹo nói cho mà biết, cái này là ngưỡng mộ không phải yêu thích, vì mình không có mà người khác lại có nên mới ngưỡng mộ, muốn chiếm giữ, hừ, tốt nhất là tránh xa chị Lam nhà ta ra không thì đừng trách sao Kẹo ác, hừ hừ)
Hắn thích cô, mà chỉ có thể sinh hoạt cùng cô, không thể bày tỏ ý nghĩ trong lòng mình, điều này làm cho hắn càng thêm đau khổ.
"Ầm. . ." Lý Hạo nện một quyền trên bàn làm việc.
". . . Ông chủ, tiên sinh Lý có hẹn trước với người đã đến.” Thư ký bên ngoài gõ cửa.
Lý Hạo nới lỏng cà vạt một chút rồi mở cửa, lại khôi phục bộ dáng cơ trí thành thục, hôm nay hắn có hẹn một người khách kỳ lạ, nhất định muốn hẹn gặp buổi tối, nhưng thù lao đưa ra cực kỳ mê người, Lý Hạo mang theo vẻ mặt công thức hóa đẩy cửa phòng khách ra.
Chỉ thấy một người đàn ông không lớn ngồi trên ghế sô pha, phía sau hắn ta còn đứng vài người.
Lý Hạo cảm giác giống như bị sét đánh...Người đàn ông mấy năm trước lại xuất hiện rồi, người đàn ông kia cùng tuổi với hắn lại có năng lực cực kỳ hùng mạnh.
Hai chân Công Tôn Vân để trên bàn, phía sau là mấy tên thủ hạ tín nhiệm, cách ăn mặc của hắn ta giống như một thương nhân thành công, tuy mấy năm không gặp nhưng Lý Hạo hiểu rõ hắn ta là một ác ma Gi*t người, thì ra hẹn hắn không phải người họ lý mà là người đàn ông này.
Thấy Lý Hạo đi vào, cặp mắt đen dài nhỏ xinh đẹp lạnh lẽo liếc qua, ngũ quan của hắn ta xinh đẹp, làn da trắng nõn, tóc dài bính lại buộc sau ót, lúc cúi đầu, tóc ngắn trước trán rơi xuống che khuất khóe mắt, đôi môi mỏng chứ nụ cười xấu xa, thân hình thon dài mặt bộ tây trang tối màu, chiếc áo màu xanh lạnh nhạt bên trong không có thắt cà vạt, cách ăn mặc khéo léo làm cho người ta liên tưởng đến quý tộc trẻ tuổi tao nhã ở cổ đại.
“Luật sư Lý” Giọng nói Công Tôn Vân nhẹ nhàng, khóe miệng tươi cười.
"Công Tôn Vân"
Nháy mắt vẻ mặt Lý Hạo căng thẳng, Công Tôn Vân chiếm giữ tất cả trùm Mα túч ở Đông Á...Tuy bên ngoài là bộ dáng vui vẻ vô hại, thực ra trên tay hắn ta đã nhiễm rất nhiều máu, nếu đem ra ngoài biển ở thành phố C rửa cũng rửa không sạch.
Hắn không ngờ hắn sẽ đi tới nơi này.
"Trước đó luật sư Lý đồng ý chuyện cần làm cho chúng tôi hình như đã quên, cho nên tôi chỉ có thể tự mình tới đây.” Công Tôn Vân giải đáp nghi ngờ của hắn.
"Việc kia tôi không có khả năng giúp các anh.”
Lý Hạo nhức đầu vò vò đầu, nhiều ma tuý như vậy hắn làm sao có thể đưa vào trong nước, hơn nữa nếu bị phát hiện, hắn không muốn làm lại.
Ánh mắt Công Tôn Vân hạ xuống, nụ cười nên khóe miệng ngưng đọng.
"Tôi hiểu rõ luật sư Lý lo lắng, nhưng có một chuyện tôi muốn nói với luật sư Lý, con người nếu đã đen thì không thể nào trắng lại....Giống như tôi, nếu nghĩ muốn đem chính mình làm trắng lại, vậy thì thực sự ngay cả chó cũng không bằng.”
Nói xong hắn ta dùng ngón trỏ gãi gãi môi mình....Giọng điệu nhẹ nhàng hời hợt giống như không biết là loài động vật kia dùng trên người hắn cũng không thích hợp.
Lý Hạo cảm thấy sợ hãi. Nhưng hắn biết hắn ta nói chính là sự thật.....Hắn không thể tưởng tượng ra thời điểm bản thân sống ở mấy năm trước mỗi ngày bị người khác khinh thường, cười nhạo là như thế nào, có lẽ hắn thà rằng ૮ɦếƭ.
"Hợp tác giữa chúng ta vẫn luôn vui vẻ...Tôi hi vọng loại vui vẻ này vẫn có thể kéo dài.”
Công Tôn Vân tiếp tục mở miệng, bộ dáng rất có thành ý.
Lý Hạo nắm chặt quả đấm. . . Hắn hiểu rõ mình ở trong giới pháp luật là một nhân vật hết sức quan trọng, nhưng mà tại trong quy tắc của thế giới kia, hắn giống như một con kiến, cái gì cũng không phải.....
"Tôi suy nghĩ một chút, hi vọng đây là lần cuối cùng."
Đây là mức giới hạn cuối cùng của hắn.....Hắn muốn giống như một người bình thường sinh hoạt, có thể như bây giờ hắn đã thỏa mãn.
Hai mắt Công Tôn Vân u ám.
"Loại chuyện như thế này nếu làm liền vĩnh viễn không có lần cuối cùng, cũng không có một ngày quay đầu, luật sư Lý nên sớm hiểu rõ.”
"Anh không cần khinh người quá đáng."
Lý Hạo đã không thể nhịn được nữa. . . Bọn họ giúp hắn nhưng hắn cũng giúp bọn họ rất nhiều lần, trao đổi công bằng bọn họ cũng nên buông tha hắn.
Công Tôn Vân đứng dậy, thân hình thon dài đi về phía Lý Hạo, vừa đến gần, đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy cà vạt của hắn.
"Mày tốt nhất không cần suy nghĩ như vậy, vấn đề này sẽ chỉ làm mày phẫn nộ mất đi lý trí, đối với mày không có lợi, hãy đổi một góc độ khác mà nhìn, đứng trước mặt mày tao đây cũng đã từng như vậy....thậm chí còn khó chịu hơn so với mày.”
Cảm giác bàn tay người đàn ông kia dừng lại trên cổ hắn liền làm hắn trầm mặc.....Trong lòng hoảng sợ.....Đôi bà tay trắng nõn sạch sẽ giống như tử thần, thật sự có thể tùy lúc lấy đi mạng sống người khác.
"Xem ra luật sư Lý thật sự xem xét rồi...Tôi đây chờ điện thoại của anh."
Công Tôn Vân sửa lại cà vạt cho Lý Hạo.
Sau đó lui về phía sau xoay người. . . . Ra khỏi cửa chính căn phòng.
Áp lực nè nén sau khi hắn ta đi liền từ từ biến mất.
Tiếng đóng cửa vang lên Lý Hạo nặng nề thở ra một hơi, người đàn ông này hắn không chọc nổi, lại cứ trêu chọc.
Trên hành lang hẹp dài sạch sẽ, vẻ mặt Công Tôn Vân lại khôi phục lạnh lùng.
"Đại ca, nếu hắn ta không nghe lời thì làm sao bây giờ?” Sùng Tùng hỏi, thân phận của đại ca rất bí mật, hắn lo lắng Lý Hạo sẽ chó cùng rứt giậu*, làm lộ thân phận của đại ca.
*Đến đường cùng liền bất chấp tất cả làm liều.
"Gi*t hắn.” Giọng nói băng lãnh vang lên không có một chút nhiệt độ.
"Dạ"
"Gần đây ta muốn lấy thân phận người làm ăn ở lại thành phố C, còn cần cùng một số viên chức chính phủ qua lại, việc này cậu đi sắp xếp một chút."
"Dạ"
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Suy nghĩ như vậy cũng chỉ là giằng co một giây, một giây say anh mất đi năng lực suy nghĩ, thân hình lồi lõm mềm mại của bé con kề sát anh, môi không hề có quy tắc ở trên môi anh hôn loạn, vốn là dục hỏa ngủ say nháy mắt bị thêu đốt, khát vọng mãnh liệt tràn đầy toàn bộ thân thể.
Tay Thiệu Tử Vũ không thể khống chế ở trên lưng Lam Kỳ tự do vuốt ve, sức lực ôm lấy cô cũng càng ngày càng mạnh, đem thân thể của cô gắt gao dính gần иgự¢ anh, anh bắt đầu phản công hôn cô, hôn môi, khóe miệng, vành tai, cổ, sau đó điên cuồng hôn ʍúŧ đôi môi mọng của cô.
"Ưm” Lam Kỳ thấp giọng ՐêՈ Րỉ, một loại cảm giác tê dại xa lạ làm cho người ta toàn thân tun rẩy, để cho cô nhịn không được muốn lại gần anh hơn, muốn càng gần thêm, cô học bộ dáng của anh, hôn nhẹ gương mặt anh, môi, cổ, dùng tay vuốt ve tấm lưng dài của anh.
"Bé con"
Thiệu Tử Vũ gắt gao ôm chặt cô không ngừng gọi, loại da thịt ᴆụng chạm này cực kỳ giày vò người, anh nghĩ muốn giữ lấy cô, nghĩ muốn đem cô hoà nhập vào trong thân thể mình, loại ý nghĩ này theo phản ứng bản năng của cơ thể càng ngày càng mãnh liệt.
Anh cởi bỏ quần áo của cô, phơi bày đường cong của cô ra ngoài.
Thân thể Lam Kỳ theo nụ hôn của anh bắt đầu run rẩy, đong đưa.
Loại không tiếng động phối hợp này làm cho Thiệu Tử Vũ căn bản muốn dừng lại nhưng lại tiếp tục đoạt lấy.
Anh thở dốc vội vàng hôn cô.
Trong miệng của anh tràn đầy hương thơm của cô, thân thể cũng tràn đầy xinh đẹp mềm mại của cô, giờ phút này anh làm sao cũng không thể dừng lại được.
"Bé con, biết tôi là ai không?” Anh khàn khàn mở miệng.
"Thiệu ngốc"
Lam Kỳ thở gấp trả lời, cô gắt gao ôm chặt anh, hôn lên cổ anh.
Thiệu Tử Vũ rên nhẹ một tiếng, anh thích cô dùng giọng nói ngọt ngào, say mê như vậy gọi anh, mềm mại, tin tưởng, ỷ lại như vậy.
Nụ hôn của anh lại cực nóng, làm cho cô càng thêm run rẩy.
Đụng chạm tốt đẹp như vậy, làm tan rả lo lắng của Thiệu Tử Vũ, bé con như vậy anh thật sự đợi không được ngày cô xác định tình cảm với anh, đêm nay anh liền muốn cô....
Trong phòng tắm nhiệt độ lên cao, hai người hoàn toàn trần trụi phóng túng tình cảm mãnh liệt, đột nhiên Thiệu Tử Vũ cảm thấy lưng đau đớn, đau đớn từ đầu vai kéo xuống phần eo làm cho anh hơi nhăn mày, Dụς ∀ọηg tức thì hạ thấp, anh quay đầu lại nhìn tấm gương phía sau, trên lưng xuất hiện một vết cào thật dài, hơi ửng đỏ, mang theo vô hạn mập mờ, tình cảm mãnh liệt, móng tay của bé con quẹt bị thương anh.
Cũng làm cho anh nháy mắt tỉnh táo lại.
"Bé con, không được, bây giờ còn không phải lúc, nhẫn nại."
Nhìn Lam Kỳ lại bò lên Thiệu Tử Vũ khàn khàn mở miệng, hai má trắng nõn của cô ửng hồng, đôi môi mọng sưng lên, quần áop bị cởi đến ngang eo, tóc dài ở trong nước tán loạn, say mê mà khát vọng nhìn anh, cảm giác hoang dã quyến rũ nói không nên lời.
Thiệu Tử Vũ biết cô không chiếm được thoả mãn nên khó chịu, nhưng bây giờ còn chưa được.
Anh cứng rắn kéo xuống tay của Lam Kỳ, đem cả người cô ấn vào trong bồn tắm, bình tĩnh, bình tĩnh...Anh cực kỳ khát vọng có được cô, cũng không phải lúc này, mà muốn lúc cô tỉnh táo trong mắt chỉ có anh.
Đột nhiên bị ấn vào trong nước Lam Kỳ rất không vui vẻ, khóc nức nở lên án.
"Không công bằng, trước kia anh cũng hôn qua tôi, anh đừng nghĩ muốn không nhận, tôi nhớ rất rõ ràng.”
Lam Kỳ cố chấp giãy giụa. . . Thật không công bằng, lần trước toàn thân ô cũng bị anh hôn qua, lần này cô mới hôn mặt, miệng, cổ, иgự¢ của anh, anh liền không đồng ý.
Thì ra là anh nhỏ mọn như vậy. (Ôi ૮ɦếƭ cười với chị Lam, bị anh Thiệu chiếm tiện nghi liền muốn chiếm lại, đủ bạo)
Đôi tay cô bị ấn chặt, mà lại cố chấp đánh úp về phía môi anh, hương vị trên người Thiệu ngốc ăn rất ngon.
Thiệu Tử Vũ bị động tiếp nhận nụ hôn của cô, bất đắc dĩ nhưng lại mang theo vui sướng, anh dịu dàng hôn trả cô, dùng đầu lưỡi cùng cô quấn quít, triền miên.
. . . .
Tắm rửa sạch sẽ, Thiệu Tử Vũ cười, toàn thân của anh đều ướt nhẹp, thì ra cô gái nhỏ của anh lại nhiệt tình như vậy, xem ra về sau tính phúc của anh có thể bo đảm rồi.
Thiệu Tử Vũ ôm Lam Kỳ lên giường, cô vẫn không yên tĩnh, ở trên người anh cắn lại cắn...Làm cho anh không thể không cùng cô lăn lộn nửa giờ.
Nửa tiếng sau cô rốt cục mệt mỏi nhịn không được ngủ thi*p đi, lúc này Thiệu Tử Vũ xuống giường đi đến phòng tắm, trên иgự¢ toàn bộ đều là dấu cắn của cô, sau lưng lại nhiều thêm mấy vết cào, bé con đúng là cuồng dã. (Aiz...cái số của anh là cứ làm gần đến bước cuối lại dừng, dừng xong lại làm bạn với phòng tắm vài giờ, tội nghiệp)
Nhớ lại lần trước bản thân làm chuyện giống vậy đối với cô, còn có lên án của cô, anh cười ra tiếng, không biết ngày mai người nên uất ức là ai.
Lam Kỳ cảm giác ngủ thật không thoải mái, đau đầu....
Mở mắt ra vẫn là thật nhức đầu, sau khi thức dậy hai mắt cô nhìn tần nhà, vài phút mới phát hiện đây không phải phòng mình, cũng không phải của Mễ Đóa, như thế nào cảm giác giống như Thiệu ngốc....
Đột nhiên đứng dậy.
"A" Cô khẽ kêu, phát hiện bản thân đang mặc một cái áo sơ mi quân trang rộng rãi, quần áo bên trong cái gì cũng không có mặc, cô vội vã kiểm tra chính mình một chút, trên người có chút dấu vết khả nghi, cảm giác giống như là dấu hôn, quần áo cũng có hương vị của Thiệu ngốc.
Cô mở to hai mắt cố gắng lắc đầu, đêm qua hình như cô gặp được Thiệu ngốc, sau đó...Cô nghĩ không ra, đau đầu quá.
Cô không phải ở quán bar cùng với Mễ Đóa sao? Như thế nào đột nhiên tới chỗ này, sao lại ở trên giường Thiệu ngốc?
Cô vô ý kéo kéo chăn, sau đó ᴆụng phải một thân thể ấm áp.
Cô nghiêng mặt qua.
Chỉ thấy Thiệu ngốc nằm nghiêng thân thể ngủ, chỉ mặc có một cái ҨЦầЛ ŁóŤ duy nhất, thân hình đẹp không lời để nói, nhưng ánh mắt cô bị dấu vết cực kỳ chói mắt trên lưng anh hấp dẫn, cái này rõ ràng là vết cào, ai đã cào anh ta, hẳn là phụ nữ.
Hơn nữa khẳng định có thể là ở trên giường bị phụ nữ cào.
Đột nhiên cô sửng sốt, trên giường, phụ nữ, mà bản thân cô đang là bộ dáng không chỉnh tề, đó không phải là cô sao?
"A” Cô lại khẽ kêu, giựt lấy tóc của mình, chẳng lẽ ngày hôm qua cô thừa dịp say rượu chạy đến nhà Thiệu ngốc đem người ta mạnh mẽ ăn....Trời ạ, cô làm sao có thể làm ra loại chuyện quá đáng như vậy.
Không đúng, cô không phải là người như thế, cô không tin mình có thể làm ra loại chuyện này, nhưng mà ngoại trừ cách giải thích này cô không tìm thấy đáp án khác.
Bình tĩnh, bình tĩnh, có lẽ không phải giống như cô nghĩ.
Lam Kỳ cố gắng an ủi mình, có kinh nghiệm của lần trước, cô cảm thấy vẫn nên trực tiếp trốn đi thì tốt hơn, đỡ phải một hồi bị mất mặt.
Cô rón rén xuống giường, chân vừa mới ᴆụng đất, trên giường liền có động tĩnh.
Cô quay đầu lại chỉ thấy Thiệu Tử Vũ đang mở to đôi mắt đẹp nhìn cô.
Trong lòng hốt hoảng, ầm một tiếng liền té ngã trên đất.
Cú ngã này không có phản ứng gì, đau đớn đầu không cảm thấy.
Trong phòng rất yên tĩnh, không khí có phần kỳ lạ, Lam Kỳ chột dạ, trước kia cô mà té, Thiệu ngốc nhất định sẽ trước tiên đỡ cô lên, nhưng mà hiện tại anh liền nằm ở trên giường nhìn cô, làm cho cô thực sự sợ.
Xem ra vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, cô cầm lấy quần áo, anh sẽ không cho là cô là người phụ nữ dâm đãng chứ?
"Thiệu ngốc...Cái đó...."
Lam Kỳ cảm thấy mình thật sự là gặp vận xui ૮ɦếƭ tiệt, lần trước lúc Thiệu ngốc say rượu, anh đối với cô làm những việc này, kết quả là buổi sáng cô chạy thoát, vì cái gì lần này anh không trốn sau đó giả bộ cái gì cũng chưa sảy ra.
"Ngày hôm qua em làm cái gì có nhớ không?"
Thiệu Tử Vũ nhịn cười mở miệng.
Lam Kỳ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống....Cô làm cái gì không cần đoán cũng biết, vấn đề là muốn trốn còn bị người khác bắt gặp tại hiện trường.
"Không biết."
Lam Kỳ lắc đầu, ngày hôm qua cô uống say, cái gì cũng không biết, nhìn tình huống hiện tại cũng đoán được ngày hôm qua sảy ra chuyện gì, cô nhất định phải làm như không biết, nếu nói biết, cô cùng ‘dâm đãng’ liền thoát không khỏi quan hệ rồi.
"Ngày hôm qua em uống rượu."
Thiệu Tử Vũ cảm thấy nhất định phải cho cô một bài học...Nếu không thì không dám chắc về sau sẽ không thế nữa.
"Ừ"
Lam Kỳ thừa nhận, ngày hôm qua cùng Mễ Đóa đi quán bar, kết quả khi tỉnh lại lại phát hiện mình đang ở trong nhà Thiệu ngốc, Mễ Đóa làm sao để mọi chuyện như vậy, cũng không ngăn cản cô, để cho cô làm xằng làm bậy.
"Bé con, lá gan em thật lớn, trễ như vậy còn ở lại trong quán bar hỗn tạp, có phải cho rằng mình đủ cứng cáp rồi?”
“Hỗn tạp” Lam Kỳ không thích từ này, cô chỉ là buồn phiền trong lòng mới đi, còn về chuyện khiến cô phiền lòng là có quan hệ với Thiệu ngốc.
"Tôi đâu có đi vào chỗ hỗn tạp.”
"Không phải? Nếu cô chú biết được sẽ như thế nào em có nghĩ qua chưa?”
Nhắc tới ba mẹ già, Lam Kỳ lập tức thấp giọng, nếu để cho bọn họ biết được cô đi quán bar uống rượu, mẹ già khẳng định sẽ như sư tử hà đông rống to, lỗ tai cô một tháng cũng không thể yên tĩnh.
"Anh đừng nói nữa, tôi đảm bảo về sau không đi loại địa phương đó nữa.”
Hiện tại cô hối hận muốn ૮ɦếƭ....Sớm biết hậu quả nghiêm trọng như vậy cho cô một trăm lá gan cũng sẽ không dám đi, cô vậy mà mượn rượu đi ‘dâm loạn’ đàn ông.
"Biết sai là tốt rồi."
Thiệu Tử Vũ đứng dậy xuống giường, không để ý tới Lam Kỳ đang đứng đi đến trước tủ quần áo, mặc xong quần áo liền đi xuống dưới lầu, bé con hẳn là đói bụng, anh đi làm điểm tâm cho cô.
Nhìn Thiệu Tử Vũ xa cách, Lam Kỳ phát điên, tối hôm qua đến cùng cô đã làm cái gì, làm cho Thiệu ngốc tức giận thành như vậy, còn không để ý đến cô.
Làm? Không có làm? Cô nghiêng đầu. (Ôi, ૮ɦếƭ cười với chị Lam, còn ở đây rối rắm cái vấn đề này)
Đi vài bước lại gần giường, cô di chuyển cái chăn ra, lần đầu tiên sẽ đau cũng sẽ có máu, hiện tại bên dưới người cô không có cảm giác gì nên cô muốn ở trên giường tìm chứng cớ.....
Cô trợn to hai mắt tìm kiếm trên chiếc khăn trải giường trắng tinh....Không có, cô rốt cục có thể an tâm, tối hôm qua chuyện gì cũng không có sảy ra.
Cô ôm chăn ngồi ở trên giường ngẩn người, nghĩ lại có chút thất vọng, tại sao chuyện gì cũng không có sảy ra?
Cô rầu rĩ suy nghĩ, nếu có chuyện gì sảy ra, cô không thể đúng tình hợp lý muốn anh phụ trách, mà theo như cá tính của Thiệu ngốc nhất định thoả hiệp, vậy không nên chuyện gì đều cũng chưa làm...
Ở dưới lầu Thiệu Tử Vũ chuẩn bị đồ ăn xong còn chưa thấy Lam Kỳ xuống lầu, anh đang nghĩ có muốn đi lên hay không, không chừng hiện tại cô nhất định là đang xấu hổ không dám nhìn mặt anh.
Chỉ là lần này anh sẽ không để cho cô chạy trốn giống lần trước.
Rốt cuộc Lam Kỳ cũng lấy hết can đảm, chậm chạp từ từ đi xuống lầu, quần áo trên người rất rộng, bên trong cái gì cũng không có mặc, cảm giác quá không an toàn, cô đi tìm quần áo, tìm khắp nơi trong phòng tắm đều không thấy, cô muốn hỏi Thiệu ngốc một chút, nếu là như vậy, cô cũng muốn nói chuyện với anh.
Nghe được tiếng bước chân,Thiệu Tử Vũ ngẩng đầu, chỉ thấy Lam Kỳ từng bước một xuống lầu, vốn làm quân trang nghiêm trang mặc trên người cô lại thành váy ngắn, đùi đẹp thon dài lộ ra, cổ áo thấp đến иgự¢ của cô, vẻ mặt cô mờ mịt nhìn anh, bộ dáng quyến rũ nói không nên lời, Thiệu Tử Vũ lại phát hiện, đối với quần áo của mình thì ra cũng có khả năng trở thành quần áo thẩm thấu, phong cảnh bên dưới chiếc áo cô mặc anh nhìn một cái không sót thứ gì.
"Thiệu ngốc, cái đó, thực xin lỗi."
Lam Kỳ cảm thấy vấn đề quần áo vẫn là nên nói sau, trước tiên nói chuyện bọn họ, đối với anh làm ra chuyện như vậy, cô thật là xin lỗi, không muốn để anh cảm thấy cô là một người phụ nữ dâm đãng.
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ nhàn nhạt đáp một tiếng, vẻ mặt không mặn không nhạt.
Một tiếng này trong nháy mắt khiến Lam Kỳ không thoải mái, có ý gì chứ, ‘ừ’ .... như vậy liền xong rồi?
Đáng ghét, rõ ràng là cô chịu thiệt có được hay không, trước đó thời điểm anh say rượu cô bị anh ôm ấp lại hôn liếm, còn lõa thể cùng anh ngủ một buổi tối, hiện tại cô làm chuyện giống như anh, phản ứng của anh như thế nào lại uất ức như vậy đây?
Đàn ông gặp loại chuyện như thế này cũng sẽ không mất miếng thịt, phụ nữ thì không giống vậy, có khả năng sẽ mất đi tấm ‘màng’ kia, còn có thể mang thai, sẽ bị người đời phê bình, người uất ức nên là cô, nghĩ tới đây, lửa giận liền bùng phát, mất đi lý trí.
Dĩ nhiên cô sẽ không thừa nhận thái độ của anh làm tổn thương đến cô, ít nhất anh cũng nên giống như thường ngày dịu dàng dỗ dành cô, thật sự càng nghĩ càng uất ức.
"Anh phải đối với tôi phụ trách."
Cô chống nạnh hét to, cho anh bình tĩnh, tôi ăn Hi*p anh, hù ૮ɦếƭ anh.
"À...., trước hết xuống đây ăn cơm.”
Phản ứng của Thiệu Tử Vũ vẫn là không mặn không nhạt.
Lam Kỳ chạy xuống dưới lầu, tức ૮ɦếƭ đi được, cô muốn níu chặt quần áo của anh, nói cho anh biết, anh cũng từng uống say rồi đối với cô làm ra những chuyện giống như vậy, cho nên cô không có nợ anh, không cần phải bày ra bộ dạng uất ức như vậy, cô không thích xem.
Còn cách mặt đất khoảng vài bước, do nóng nảy chạy xuống nên dưới chân bị trượt một cái, ba bậc thang liền trực tiếp làm thành một bậc, cả người hướng mặt đất té xuống.
Vẫn là giống như bình thường, Thiệu Tử Vũ tiếp được cô.
Vừa định hỏi cô có bị trẹo chân hay không, Lam Kỳ trước hết níu chặt lấy cổ áo anh bắt đầu đùng đùng chất vấn.
"Lần trước anh uống rượu say tôi đưa anh trở về, trong phòng tắm anh đối với tôi làm chuyện gì toàn bộ đều quên mất? Anh ôm tôi, hôn tôi, ૮ởเ φµầɳ áo của tôi, ôm tôi lên giường rồi ôm chặt một buổi tối không chịu buông."
Lam Kỳ một hơi đem toàn bộ chuyện giấu trong lòng nói ra, ngày hôm qua nhiều lắm thì cô cũng chỉ làm những việc này, không cần nghĩ cũng biết không sai biệt lắm, hai người quần áo không chỉnh tề nằm chung trên giường, còn có những dấu vết mờ ám trên người anh, đều chứng minh ngày bộ dáng của anh cùng một dạng giống cô hôm đó, cho nên cô không thừa nhận mình có lỗi với anh.
Thiệu Tử Vũ rất muốn cười nhưng mà anh biết bây giờ không phải lúc nên cười.
"Ừ, tôi nhớ những chuyện đó."
Anh nghiêm túc mở miệng.
Tức giận của Lam Kỳ đột nhiên bị đông lại, cái gì? Anh nhớ? Chuyện là khi nào, vậy mà anh vẫn giả bộ như không có chuyện gì sảy ra vẫn cùng một chỗ với cô.
"Khi nào thì anh nhớ được?” Chẳng lẽ anh làm những chuyện kia đối với cô đều không có một chút áy náy nào hay sao?
"Ngày hôm qua lúc em đối với tôi làm những chuyện kia, hình ảnh đó có chút quen thuộc nên tôi liền nhớ ra.”
Thiệu Tử Vũ mở miệng.
Lam Kỳ không biết phản ứng như thế nào, đúng là nói không xấu hổ, càng nói càng xấu hổ, cô điên cuồng liền làm cho anh nhớ lại những chuyện kia, tình cảnh mập mờ điên cuồng, ông trời, đây là cái tình huống gì chứ.
"Vậy. Tôi không nợ anh."
Cô lúng ta lúng túng nói, vốn nắm chắt nhược điểm của anh tuyệt đối không lo lắng, hiện tại có phần lung lay rồi.
"Ừ, chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau."
Thiệu Tử Vũ gật đầu.
Thấy anh gật đầu, trên mặt Lam Kỳ vốn dịu lại, nhưng đột nhiên sau đó liền suy sụp....Cái gì không thiếu nợ lẫn nhau, hình như cô chịu thiệt nhiều hơn.
"Thật ra thì cũng không phải là nợ hay không nợ.” Cô lúng túng, không biết có nên đê tiện một lần, giả bộ trong trắng, khóc rống gì gì đó.
Thiệu Tử Vũ gật đầu.
"Ừ, tôi tương đối dịu dàng, em so với tôi thô lỗ hơn.” Anh đánh giá sự thật chuyện của hai người.
Lam Kỳ níu chặt quần áo của anh một chút, trừng mắt nhìn anh, anh đây là đang so sánh cái gì chứ, không thể nói thành nhiệt tình hay sao, dùng mấy từ thôi lỗ, kích thích...làm cho người ta chán ghét, nhưng nghĩ đến những vết cào trên lưng của anh, cô vẫn là chột dạ một chút, hình như là cô có chút thôi lỗ.
"Yên tâm" lần sau tôi sẽ dịu dàng một chút.”
Lam Kỳ đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, không có phát hiện ra mình đang nói cái gì, đến khi phát hiện ra, trên mặt đỏ bừng, cô vừa nói cái gì? Thật hận không thể cắn đứt đầu lưỡi bản thân.
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ cố nén cười gật đầu.